Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 1

Author : Yulie

Summary: Đọc rồi biết

Pairings: Yulsic

Category: Emotion

Em ngắm nhìn thế giới một lần nữa...

Làm sao em có thể nhìn thấy đây...

Vì trước mắt em không còn gì ngoài một màu đen...

Bệnh viện Seoul

Cô gái đang ngồi xe lăn lẵng lặng bên góc cây cổ thụ, cô không làm gì cả, chỉ đơn giản là ngồi đó, mặc cho những cơn gió chuyển mùa lạnh buốt đang luồn qua những sợi tóc vàng len lõi vào từng phân thịt.

Mái tóc bồng bềnh trong gió, vô tình để lộ ra khuôn mặt đẹp rạng ngời, nhưng sao đôi mắt màu nâu lại u buồn như bầu trời đầy sương khói.

- Cô gì ơi, sao lại ngồi đây, ngoài này lạnh lắm. 

Cảm nhận được người đến gần, giọng nói trầm ấm thu hút sự chú ý của cô. Thật nực cười vì vốn là cô không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng lại hiện hữu trong cô một chút tò mò vì con người kia.

"Giọng nói ấm ấp, hương thơm dụi dàng"

- Tôi đang đợi người thân, cảm ơn đã nhắc nhở.

Cô nỡ một nụ cười nhẹ, chỉ đơn giản là cái cong môi nhẹ, nó làm cô đẹp như một vị thần cô độc. Nhưng ánh mắt cô lại không nhìn vào mặt người kia nó chỉ nhìn về một hướng vô định.

"Cô ấy bị mù sao"

- Hình như cô đợi lâu rồi, có cần tôi tìm giúp không."Người đó chân thành ngỏ lời muốn giúp đỡ".

Cô gái lại mỉm cười, nụ cười cay đắng, cô nghĩ đó là sự thương hại dành cho một người không còn thấy được ánh sáng.

- Không cần đâu, tôi ngồi đây một mình được rồi.

Từ đằng xa một cô gái khác hớt hở chạy lại, tay cằm hai cốc caffe đang nghi nghúc khói.

- Unnieeeee đợi lâu rồi phải không, em xin lỗi tại người ta xếp hàng mua dài quá.

Cô gái ân cần xem xét cô gái ngồi trên xe lăn, rồi đưa ly caffe cho cô ấy. Nheo mắt đầy nghi hoặc vì sự có mặt của một người không quen biết.

- Xin lỗi, cô quen chị tôi sao.

- Tôi là bác sĩ ở đây

- Thật không? "Cô gái vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn vào người"

- Cô nghĩ cái áo blue này là gì, cô nên trông chừng bệnh nhân thật kĩ đừng để cô ấy một mình như thế

- Cảm ơn vì đã trông chị tôi lúc tôi đi vắng "Cô gái cảm ơn và mỉm cười một cách chân thành"

- Không có gì, ai trong hoàn cảnh đó cũng giúp cả mà. "Mỉm cười rạng rỡ"

- Xin lỗi nhưng đến giờ chị tôi đến giờ phải uống thuốc rồi.

Cô gái định đẩy chiếc xe đi thì người ngồi trên xe lên tiếng.

- Cô ơi, cô tên gì vậy.

- Kwon Yuri.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

"Em không thể nhìn thấy nhưng em vẫn nhớ kí ức của đôi ta.

Em không thể nhìn thấy nhưng em có thể nghe được giọng nói ngày nào.

Em không thể nhìn thấy nhưng em có thể ngửi thấy mùi hương đó.

Vốn dĩ nó chỉ thuộc về một người mà thôi.

Con người mà em luôn chờ đợi...Kwon Yuri.

Nhưng đã đi rất xa rồi...

Chúng ta có thể gặp nhau một lần nữa...

Vì định mệnh đã gán chặt chúng ta lại với nhau...

Và bởi vì chúng ta vốn thuộc về nhau...

2 years ago

- Sica àh, Yul có thể về bên em rồi, em có còn đợi Yul không.

Kwon Yuri cằm trong tay cái bằng đại học Harvard đầy danh giá, mỉm cười hạnh phúc với những dòng suy nghĩ ngỗn ngang.

"Két"

Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường đầy man rợ, khiến người khác phải lạnh sống lưng, người con gái đang cằm trong tay tấm bằng đại học cùng với một bức ảnh trong đó là một cô gái tóc vàng cùng với nụ cười toả sáng.

Mặt đường lấm lem máu, tiếng la lói thất thanh, tấm bằng đại học đã rơi ra nhưng còn tấm hình thì vẫn nằm chắc trong tay cô gái một cách an toàn.

- Nhanh lên bệnh nhân mất máu quá nhiều, đầu bị chấn thương nặng, não đang trong tình trang thiếu oxi.

Những con người mặc trên mình bộ áo xanh của phòng phẩu thuật đang cố gắng níu kéo lại sinh mạng của một con người.

- Phù, cuối cùng cũng thành công, không biết cô ấy may mắn hay là kì tích, tôi tưỡng cô ấy đã không qua khỏi rồi chứ.

Người bác sĩ trên đầu lắm tấm những sợi tóc bạc thở phào nhẹ nhõm sao những thời khắc giành giật một linh hồn cùng với tử thần.

Sau khi xuất viện, Kwon Yuri được chuẩn đoán là mất đi một phần kí ức, cô chỉ còn nhớ, mình cần về Hàn Quốc để tìm một người, trong những giấc mơ người đó hiện ra trong những màn sương mờ ảo, thứ nỗi bật nhất là mái tóc màu vàng bồng bềnh một cách tuyệt đẹp. 

"Cô đang tìm người con gái có mái tóc vàng"

Người con gái đó có phải là em.

Người mà Yul luôn tìm kiếm.

Dù là mù mờ.

Nhưng mái tóc đó không lầm đâu được.

Người đó có phải là em

Người con gái mù với đôi mắt nâu đầy ảm đạm.

- Bác sĩ Kwon, đây là hồ sơ của người đó

- Cảm ơn chị.

Yuri nở một nụ cười rồi nhận lấy sấp hồ sơ được gói trong cái phong bì màu vàng.

- Hình như cô ấy bị mù thì phải...

- Umz. sao chị biết.

- Vì cô ấy là người thừa kế của JJ Group mà, hình như cô ấy mù là do khóc quá nhiều thì phải, nghe nói là người yêu cô ấy bị tai nạn rồi chết bên Mĩ, tội nghiệp thật.

Yuri không trả lời chỉ đơn giản là gật đầu rồi tiếp tục xem hồ sơ bệnh án vừa được đem đến.

- Cô ấy chuẩn bị làm phẩu thuật mắt phải không chị.

- Ùm. ngày mai bác sĩ Kim sẽ phẩu thuật cho cô ấy.

- Chị, đổi lại giùm em, em muốn làm ca thuật này.

.

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

TBC 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yulsic