chap 3.1 + 3.2
Chap 3.1
Jessica vội quay mặt sang hướng khác khi từng vệt nắng nhàn nhạt xuyên qua lớp màn mỏng manh rồi đọng lại trên hàng mi mình.Vẫn với đôi mắt đang nhắm nghiền,cô bắt đầu rà tay lên bề mặt giường để tìm kiếm cơ thể Tiffany rồi bật ra một tiếng rên rĩ khi cảm nhận được chỗ trống bên cạnh sớm đã lạnh lẽo.Đoán rằng bạn gái mình đã đi làm nên cô quyết định thức dậy và nhanh chóng làm vệ sinh.
Vừa bước ra khỏi phòng thì tiếng chuông điện thoại của Jessica bất chợt vang lên từng hồi.Nhìn vào dãy số đang hiển thị trên màn hình,đôi mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại.Sao thư kí của nghị sĩ Jung lại gọi điện cho cô.
“Xin chào” Jessica nhanh chóng bắt máy và một giọng nữ vang lên ở đầu dây bên kia.
“Chào Jung tiểu thư.Tôi là Lee So Hee,thư kí của nghị sĩ Jung”
“Tôi biết.Có việc gì ?”
“Nghị sĩ có chuyện muốn nói với tiểu thư.Vui lòng trở về Jung gia một chuyến”
Nắm chặt điện thoại trong tay,Jessica bỗng cảm thấy bất an.Đang trong thời gian vận động cử tri nên nghị sĩ Jung sẽ không tiêu tốn thời gian của mình một cách vô ích.Ông ấy bảo cô trở về Jung gia ngay lập tức chứng tỏ cuộc nói chuyện này khá quan trọng.
Bản thân cô không cho rằng việc mình dọn ra ngoài sống là nguyên nhân cho lần nói chuyện này vì điều đó chẳng có gì to tát cả.Nghị sĩ Jung tuy khó chịu nhưng cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào đời sống riêng tư của cô.Tất nhiên là với một điều kiện.Những thứ đó không ảnh hưởng đến sự nghiệp chính trị của ông ấy.
Jessica bỗng mơ hồ nhận ra câu trả lời cho nỗi nghi hoặc đang vây bủa tâm trí mình.Nếu đáp án này là chính xác thì tình yêu vừa mới chớm nở của cô và Fany đang vấp phải một khó khăn rất lớn.
---~o0o~---
Vừa trở về dinh thự,Jessica đã nhận được lời cảnh báo cùng khuôn mặt lo lắng từ Jung phu nhân.Khẽ mỉm cười để trấn an mẹ mình,cô chậm rãi bước vào phòng làm việc của nghị sĩ Jung.
Đây là lần đầu tiên Jessica bước vào căn phòng này nên đã không khỏi tò mò mà lướt mắt qua cảnh vật xung quanh.Khóe môi xinh đẹp của cô khẽ hếch lên khi nhìn thấy bức hình mà gia đình họ đã chụp trong một chuyến đi dã ngoại cách đây mười năm.Nó nhắc cô nhớ về một kí ức hạnh phúc từng trôi qua trong cuộc đời mình.
Thoát khỏi dòng hoài niệm ấy,Jessica nhìn về phía nghị sĩ Jung và nhẹ nhàng cúi đầu.
“Con chào bố…”
“Còn biết gọi ta là bố sao ?” Đằng sau chiếc ghế to lớn ấy,một giọng nói gầm lên.
Không đợi cho Jessica trả lời,nghị sĩ Jung đã đột ngột quay lại.Khuôn mặt cùng ánh nhìn đầy quyền uy của ông giờ đã nhuốm hẳn một màu giận dữ.Đặt hàng chục tấm ảnh chụp những cảnh thân mật của Jessica cùng một cô gái xuống bàn,ông gằn từng chữ một.
“Trả lời ta.Những thứ này là gì ?”
Sớm đã đoán được thái độ của nghị sĩ Jung nên khuôn mặt không chút xúc cảm của Jessica chẳng hề gợn lên một tia bất ngờ nào.Giấy không thể gói được lửa,cô chỉ không ngờ mối quan hệ của mình và Fany lại sớm bị phát hiện đến như vậy.
“Con và người con gái này đang yêu nhau”
“Dừng ngay những hành động cũng như phát ngôn điên rồ ấy lại Jessica” Giọng nói của nghị sĩ Jung vang lên đầy giận dữ.Những cử tri đang ủng hộ ông sẽ phản ứng thế nào nếu sự việc Jessica đang yêu một cô gái bị phanh phui. Là một nghị sĩ, ông không cho phép những mối quan hệ này xuất hiện xung quanh mình.
“Hãy luôn ghi nhớ thân phận của mình.Người dân của Đại Hàn Dân Quốc sẽ nói gì nếu biết con gái Jung Tae Hyung là một đứa chẳng ra gì…”
Nghe những lời nói ấy của nghị sĩ Jung, đôi mắt băng lãnh của Jessica bỗng dâng lên một tầng cảm xúc.Đó là trào phúng.
Kể từ khi ông Jung trở thành chính trị gia, những lời đó nghe thật sáo rỗng.Buồn cười làm sao khi một đứa con chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi của bố mình qua những bài phỏng vấn, những tấm áp-phích tranh cử và nghe người khác tung hô về ông ấy như một người đàn ông mẫu mực trong một gia đình hoàn hảo.
Phải.Gia đình cô hoàn hảo nhưng không có hạnh phúc.
Không thể chọn cách phớt lờ mọi thứ như mẹ mình nên cô và Krystal đã chấp nhận quyết định của nghị sĩ Jung.Rời khỏi Hàn Quốc để đi du học ở một đất nước xa xôi.
Quyền lực thật sự có thể thay đổi một con người…
“Jessica Jung,con gái của nghị sĩ Jung.Bố nên nói thế mới phải” Jessica nhẹ nhàng nói nhưng vẫn hiện rõ sự mỉa mai trong từng câu chữ.
Bỏ qua ý tứ ẩn sau câu nói ấy,điều nghị sĩ Jung quan tâm lúc này là phải dập tắt mối nguy hiểm đang đe dọa sự nghiệp của mình.Nếu sáng nay,ông không chi một khoản tiền lớn cho tên phóng viên kia thì có lẽ những tấm ảnh này đã tràn lan trên mặt báo rồi.
“Chia tay với cô ta và trở về Mỹ đi”
“Muốn ở hay đi là chuyện của con” Jessica nói một cách kiên quyết.Bao nhiêu năm nay cô đã sống theo ý ông, giờ đã đến lúc cô tự quyết định cuộc đời mình.
“Đừng khiến bản thân mất tất cả chỉ vì một người không đáng, Jessica”
“Vì cô ấy việc gì cũng đáng”
“Kể cả việc đánh mất danh dự và gia đình sao ?”
Từng tia đỏ đầy giận dữ hiện rõ trên mắt nghị sĩ Jung khi nghe được những lời nói đó của Jessica.Đứa con gái mà ông đã đặt vào rất nhiều tâm tư lại đang làm trái ý ông chỉ vì một quan hệ vốn không được chấp nhận trong mắt người đời.
Jessica quyết định giữ im lặng trước câu hỏi đó của nghị sĩ Jung.Giữa những thứ ấy, cơ bản chẳng hề mâu thuẫn đến mức phải lựa chọn một trong hai.Nếu sự phản đối của bố cô chỉ đơn thuần xuất phát từ góc nhìn của một người làm chính trị thì Jessica tin tưởng bản thân cô sẽ tìm được lối thoát cho tất cả.
Không muốn tiếp tục cuộc đối thoại đầy căng thẳng này nữa, Jessica cúi đầu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Đưa tay xoa nhẹ vầng trán một cách mệt mỏi,nghị sĩ Jung chậm rãi mở mắt.Nếu đứa con gái này của ông đã ngang bướng như thế thì ông chỉ còn cách khiến cô gái ấy chủ động rời xa nó.
Phải…
Đó là phương án duy nhất…
---~o0o~---
Nhắm mắt và hít một hơi thật sâu để cảm nhận từng tia nắng ấm pha lẫn cùng bầu không khí se lạnh của Seoul tan nhẹ trong thính giác,Tiffany khẽ mỉm cười để rồi thích thú nhẩm theo lời một bài tình ca thật lãng mạn được phát lên từ một cửa hàng ven đường.
Nụ cười trên môi cô bất giác nở rộng hơn khi nhìn vào phần thức ăn trong tay mình.Giờ này chắc Jessie của cô vẫn còn ngủ.Trước lúc rời khỏi nhà,cô đã cẩn thận kéo hết rèm lại để không có tia nắng đáng ghét nào phá hỏng giấc ngủ của cái con người lười biếng ấy rồi còn gì.
“Aish! Đi đứng kiểu gì thế! ”
Bất chợt một tiếng rít đầy bực tức vang lên kéo Tiffany về thực tại.Nhận ra bản thân đã vô tình đụng phải một ai đó,cô vội cúi đầu xin lỗi.
Đưa tay chỉnh sửa lại bộ quần áo đắt tiền của mình,tên to con ấy trừng mắt nhìn cô gái đang đứng trước mặt một cái rồi toan bước đi nhưng khi nhận ra đó là Tiffany,hắn khẽ nhếch môi.
“Hóa ra là chim trĩ hóa phượng hoàng, Tiffany Hwang”
Nhíu mày một cách khó chịu trước giọng điệu châm chọc của người đối diện,Tiffany ngước lên và liền nhận ra nhóm người này chính là chủ nợ của cô.Một chút lo sợ bỗng dâng lên trong Tiffany khi nhận thấy bọn chúng đang dần tiến về phía mình.
“Ôi,Hwang tiểu thư trừng mắt nhìn chúng ta kìa.Đáng sợ quá” Nhận thấy Tiffany vẫn đang nhìn mình,tên đứng đầu băng nhóm ấy giả vờ hoảng sợ rồi lại phá lên cười cùng với bọn đàn em của hắn.
Đợi đến khi bọn chúng cười chán chê thì Tiffany mới chậm rãi cắt ngang.Cô vốn rất ghét cái kiểu úp mở đầy khiêu khích này.Trò mèo khóc chuột của bọn người giang hồ thật khiến người khác khó chịu.
“Các người muốn gì ?”
“Chậc.Trả hết nợ nên ăn nói cũng lớn tiếng hơn bình thường” Tên thủ lĩnh lắc nhẹ đầu,trên khuôn mặt hiện rõ thái độ châm chọc.
“Nói gì vậy ?” Tiffany khẽ cau mày.Cô vẫn chưa thể hiểu được hắn đang đề cập đến vấn đề gì.
“Giả vờ ngây thơ sao ? Có thể khiến một tên nhà giàu thanh toán hết nợ nần cho mình…Tiffany Hwang,thủ đoạn mồi chài của cô cũng thật điêu luyện”
Mở to mắt đầy ngạc nhiên trước những thông tin mà bản thân vừa nghe được,tâm trí Tiffany ngay lập tức nhớ đến một người.Đó là Jessica.Cô chậm rãi nhắm chặt mắt, cố ngăn không cho dòng nước trong suốt đang chực chờ nơi khóe mi mình tuôn ra.
Nghĩ đến việc Jessica tự ý hoàn trả khoản nợ đó thì bức tường tự tôn trong Tiffany bỗng chốc bị đổ sụp.Cô biết Jessica quan tâm cô nhưng cô thà mang nợ cả đời chứ chẳng hề muốn cô ấy nhúng tay vào cuộc sống mình theo cách này.
Đôi chân nhanh chóng quay bước đi,Tiffany thật sự muốn nghe một lời giải thích từ Jessica.Dù đã biết rõ lý do cho hành động đó của người yêu mình nhưng cô vẫn không thể không tức giận.Cô không đáng để được hỏi ý kiến hay sao.Vì sao lúc nào cũng thay cô quyết định hết việc này đến việc khác vậy.
Vừa bước đến trước cửa căn hộ của Jessica,Tiffany thoáng bất ngờ khi nhìn thấy một cô gái trẻ xuất hiện ở đấy như thể đang đợi ai đó.
Chậm rãi bước về phía Tiffany,khóe môi Lee So Hee khẽ hếch lên tạo thành một nụ cười nhưng cảm xúc nơi đáy mắt vẫn không thay đổi,hoàn toàn lạnh lùng.
“Tôi là Lee So Hee, thư kí của nghị sĩ Jung.Chúng ta có thể nói chuyện được không ?”
Chỉ nghe đến đó thôi,Tiffany đã dự đoán được điều gì đang xảy ra lúc này.Thời gian qua,cô đã vô tư chấp nhận tình yêu của Jessica mà không hề cân nhắc đến một vấn đề vô cùng quan trọng.Đó là nghị sĩ Jung.Với địa vị đặc thù như thế,ông ấy sẽ chẳng bao giờ cho phép Jessica và cô yêu nhau.
Dù biết cuộc nói chuyện này sẽ mang đến kết quả gì nhưng Tiffany vẫn từ tốn gật đầu và mời cô gái ấy vào nhà.
Nhìn Lee So Hee đặt thiết bị gây nhiễu sóng với vẻ bề ngoài là một chiếc điện thoại lên bàn,Tiffany khẽ cười nhưng vẫn vờ như chẳng hề biết gì.Cô đặt tách trà xuống cho cô ấy rồi nhẹ nhàng nói.
“Không biết chúng ta sẽ nói về việc gì ?”
Biết Tiffany muốn đi thẳng vào vấn đề nên Lee So Hee cũng chẳng cần phải vòng vo quá nhiều.Cô rút ra trong túi xách một tờ chi phiếu và đặt nó lên bàn.
“Hãy điền vào đó con số cô muốn”
Tiffany khẽ nhíu mày khi biết được cái cách mà nghị sĩ Jung đang dùng để chia cắt cô và Jessica.Người đàn ông mẫu mực mà báo chí đang ca ngợi thật biết cách tiêu tiền.
“Có những thứ trên đời này mà ngay cả quyền lực lẫn tiền bạc không thể chi phối được”
Lee So Hee thầm mỉm cười khi nghe được những lời nói ấy của Tiffany.Nếu cô gái này thật sự yêu Jessica Jung thì nhiệm vụ của cô càng có khả năng hoàn thành.Tình yêu cũng giống như kim cương vậy,thoạt nhìn thì cứ nghĩ là vĩnh hằng nhưng chỉ cần biết cách.Chính nó sẽ tự phá vỡ nó.
“10 năm…”
“Jung tiểu thư đã mất 10 năm để có thể đạt được ước mơ của mình là cầm được tấm bằng Tiến sĩ,cô Hwang chắc cũng biết điều này ?”
Đoán rằng cô gái đối diện đang suy nghĩ về lời nói của mình,Lee So Hee nâng nhẹ gọng kính lên và nói một cách chắc chắn.
“Jung tiểu thư sẽ mất tất cả nếu cứ tiếp tục mối quan hệ với cô Hwang”
Cảm nhận được một tầng cảm xúc đang khuấy động trong mắt Tiffany,cô ta khẽ lắc đầu ra vẻ tiếc nuối.
“Quyền lực và tiền bạc không phải là thứ vạn năng nhưng cũng có thể làm rất nhiều thứ tan vỡ”
“Gia đình”
“Danh dự”
“Và cả tương lai nữa”
Đôi bàn tay đang đặt dưới bàn của Tiffany vô thức nắm thật chặt.Từng câu chữ của cô thư kí ấy tuy nhẹ nhàng nhưng lại có sức công phá rất lớn.Liệu có ai có thể bình thản khi nhận ra chính bản thân lại đang dần phá hủy tương lai và nỗ lực của người mình yêu.
“Nghị sĩ Jung sẽ không làm điều ấy với chính con gái mình” Tiffany vẫn không thể tin được một chính trị gia được đông đảo cử tri ủng hộ như nghị sĩ Jung lại nhẫn tâm đến như vậy.
“Ngài không chỉ có một đứa con gái.Đâu chỉ có Jessica Jung là xuất sắc” Lee So Hee khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.Dù đã cố che dấu nhưng ẩn sâu trong đôi mắt nâu bình thản ấy vẫn gợn lên một tia căm ghét.
“Ông ấy thà gạt bỏ Jessica chứ không thể để cô ấy phá hủy sự nghiệp bao nhiêu năm nay của ông ấy”
“Hãy suy nghĩ thật kĩ cô Hwang”
Đôi khi nói quá nhiều lại gây phản tác dụng.Lee So Hee đã khôn khéo kết thúc cuộc nói chuyện tại đây.Chỉ cần cho Tiffany một chút thời gian,cô tin rằng cô ấy sẽ chịu buông bỏ.
“Mang thứ này về đi”
Đôi mày thanh mảnh của Lee So Hee khẽ nhíu lại khi biết được Tiffany đang đề cập đến tờ chi phiếu đang yên vị trên bàn.Nhưng chỉ một giây sau khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lại nhanh chóng trở lại với nét lạnh lùng đến băng lãnh cố hữu của mình.
Cầm tờ giấy đầy giá trị ấy lên,Lee So Hee chậm rãi quay bước đi với một nụ cười nhẹ phảng phất nỗi buồn.Trong ngỗn ngang trăm ngàn kẻ sẵn sàng bán rẻ tình nghĩa để chạy theo danh lợi hư không vẫn tồn tại người chấp nhận hy sinh vì tình yêu.
Dòng đời phù phiếm này thật biết cách làm người ta đau khổ.
.
.
Giơ chiếc nhẫn minh chứng cho tình yêu của mình và Jessica lên,Tiffany khẽ nở một nụ cười nhẹ.Đôi mắt xinh đẹp của cô cũng nương theo đó mà cong lên nhưng lại tràn đầy nước mắt.Chỉ nghĩ đến việc rời xa Jessica thôi trái tim cô đã đau nhói như thể bị ai đó bóp nát.
Trước đây cô từng cho rằng bản thân sẽ không cao thượng đến mức tự tay rời bỏ người yêu mình.Nhưng cô có thể làm gì hơn.Cố chấp níu giữ Jessica bên cạnh để rồi tận mắt chứng kiến người cô yêu mất cả tương lai cùng thành quả của cả 10 năm phấn đấu.Hạnh phúc như thế liệu có viên mãn ?
Màn nước trong suốt nén trụ nơi khóe mi Tiffany cứ tuôn theo từng dòng khi cô chậm rãi gỡ chiếc nhẫn đang bao lấy ngón tay mình ra.Đặt nó lên bàn,cô nhắm chặt mắt cố giữ bản thân trở nên bình tĩnh hơn.
Có lẽ quyết định này của cô sẽ là biện pháp vẹn toàn cho tất cả mọi người.
---~o0o~---
Vừa mở cánh cửa căn hộ ra,Jessica đã thoáng bất ngờ khi nhìn thấy Tiffany đang ngồi ở ghế sofa với biểu cảm vô cùng kì lạ.Nhưng cô đã nhanh chóng trấn an bản thân bằng cách cho rằng bạn gái cô đang khó chịu vì việc cô rời khỏi nhà quá lâu.
“Honey à,mình về rồi đây” Jessica nở một nụ cười thật tươi rồi nhanh chóng chạy đến bên Tiffany nhưng đáp lại cô là khuôn mặt lạnh lùng cùng ánh mắt tức giận của cô ấy.
“Đến bao giờ thì cậu mới thật sự tôn trọng suy nghĩ của mình,Jessica”
“Mình không hiểu.Có chuyện gì vậy Fany” Mở to mắt đầy bất ngờ trước những lời nói ấy của Tiffany,Jessica nói với vẻ đầy lo lắng.Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiffany nhưng lại bị cô ấy lạnh lùng hất ra.
“Sao lại hoàn trả khoản nợ đó.Sao lúc nào cậu cũng tự ý quyết định hết mọi thứ vậy” Tiffany nói với tông giọng cao.
Nhìn đôi mắt ngân ngấn nước của Tiffany,Jessica bắt đầu hoảng loạn.Cô thậm chí còn không thể sắp xếp câu chữ của mình một cách rõ ràng.
“Nghe mình nói này honey,mình…chỉ muốn giúp thôi.mình…”
“Chúng ta chia tay đi”
Sửng cả người với câu nói được thốt lên từ miệng người yêu mình,tâm trí Jessica dần mất kiểm soát.Cô hét lên một cách giận dữ.
“Sao lại chia tay.Mình không muốn !!!”
Nhận ra mình vừa có hành động gì,Jessica vội vàng nhẹ giọng.Cô chẳng bao giờ muốn to tiếng với Fany của cô cả.
“Nếu chỉ vì liên quan đến khoản tiền đó thì mình xin lỗi.Mình hứa là sẽ không có lần sau”
“Mình không tự ý quyết định mọi thứ nữa.Chỉ xin cậu…đừng rời bỏ mình…”
Gạt đi dòng nước trong suốt đang lắm lem trên khuôn mặt mình,Tiffany thật sự không muốn phải đối mặt với thời khắc này chút nào.Tâm hồn cô nhói đau khi thấy Jessica bật khóc.Những lời nói ấy hệt như nhát dao vô hình,chậm rãi cứa nát con tim cả hai.
Dù thật sự tức giận vì Tiffany đột ngột muốn chia tay nhưng Jessica vẫn rất đau đớn khi nhìn thấy từng giọt nước ấm nóng lăn dài trên gò má bạn gái mình.Cô nhẹ nhàng kéo Tiffany vào lòng và rối rích xin lỗi.
Lý trí của Tiffany dần trở nên mụ muội trước hơi ấm cùng mùi hương ngọt ngào đang lan tỏa từ cơ thể Jessica,ngày mai của cô sẽ ra sao nếu không có vòng tay này,bờ vai này bên cạnh.
Chợt nhận ra tình cảm đang dần lấn át hết mọi thứ,Tiffany quyết định gỡ tay Jessica ra và chậm rãi nói.Nếu cứ tiếp tục thế này,cô sẽ không thể buông bỏ được.
“Có lẽ chúng ta đã sai Jessie à…”
“Chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ vượt qua được định kiến của xã hội…”
Jessica lắc mạnh đầu rồi vội lau đi khuôn mặt ướt đầm nước mắt của mình.Cả hai chẳng phải đang rất hạnh phúc hay sao.
“Mình không quan tâm họ nói gì.Mình chỉ cần có cậu bên cạnh”
“Nhưng mình quan tâm.Có lẽ mình không xứng với tình yêu của cậu.Mình xin lỗi”
Con tim thổn thức như không thể chịu đựng nổi cảm giác đau đớn này nữa,Tiffany đặt chiếc nhẫn mà Jessica đã tự tay đeo cho cô lên bàn rồi nhanh chóng quay bước đi.
Nhìn tấm lưng của người mình yêu dần rời xa,Jessica như chết lặng.Đôi chân bước lên rồi lại lùi về phía sau,tâm trí cô giờ đây như bị vây bủa bởi sự dằn xé.Cô chẳng thể tự tìm ra lý do cho việc cả hai chia tay.Nếu chỉ vì cô không tốt thì cô sẵn sàng thay đổi vì Tiffany.Cô không muốn để người con gái ấy ra đi.
“Ở lại với mình,làm ơn…” Nắm lấy cánh tay Tiffany,Jessica nói như van nài.Chưa bao giờ cô ước nguyện đánh đổi cả cuộc đời mình vì một ai đó như lúc này.
Cố kiềm nén nỗi đau đang quặn từng cơn trong con tim mình,Tiffany nhìn vào đôi mắt ngân ngấn nước của người cô yêu và nghẹn ngào nói.
“Mình mệt mỏi lắm Jessie à…”
“Nếu yêu mình thì xin hãy để con tim chúng ta được tự do,có được không…”
Đôi tay Jessica dần trở nên vô lực khi nghe những lời nói ấy của Tiffany.Dùng từ “yêu” để buộc cô chia tay sao.Tiffany Hwang thật biết cách phá vỡ con tim người khác.
Jessica không nói gì mà chỉ lặng lẽ quay bước đi.Dù đã cố tỏ ra thật mạnh mẽ nhưng con tim cô giờ đây đã vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh.
Đặt tay lên góc trái cơ thể cố đè nén cảm giác mất mát đang âm ỉ nơi con tim,Tiffany ngồi sụp trên nền nhà rồi dùng hai tay ôm chặt lấy tấm thân đang run rẫy từng cơn của mình.Từng dòng nước bỏng rát tâm hồn dâng ngập đôi mắt xinh đẹp của cô.
Jessica rời đi, trả cho không gian một sự tĩnh lặng nhưng lại nhuốm lên con tim Tiffany một nỗi đau không bao giờ phai mờ.Thật cay đắng làm sao khi chính cô đã làm thương tổn người cô yêu.
Vòng tay ôm lấy đầu gối mình,cô tựa đầu vào đấy và bật khóc.
Đêm từng rất ấm áp sao giờ đây lại lạnh lẽo đến xé lòng…
TBC
-----------------------------
CHAP 3.2
Đã ba ngày trôi qua kể từ cái đêm Tiffany và Jessica chia tay nhau...
Ba ngày tuy không dài nhưng lại khiến con tim cả hai như bị gông cùng bởi những kỉ niệm ngọt ngào mà họ đã có cùng nhau.Song song với hạnh phúc luôn tồn tại những đắng cay.Và giờ đây,nỗi đau cùng sự mất mát đang từng phút gặm nhắm tâm hồn đôi tình nhân ấy.
Nhìn khuôn mặt xanh xao không chút sức sống của người bạn mình, SooYoung và Sunny chỉ có thể trao đổi với nhau một cái nhìn đầy bất lực.
Có đôi lần SooYoung muốn lên tiếng trách cứ Tiffany vì sao lại ngốc nghếch đến mức đẩy mối quan hệ giữa cô ấy và Jessica đi đến đoạn kết này.Nhưng khi nhìn thấy Tiffany bật khóc trong đêm,những ngôn từ vốn định nói ra trong cô lại cứ nương theo những giọt nước mắt ấy mà trôi đi.
“Cậu…ổn chứ ?” Sunny nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ửng của Tiffany rồi buông một tiếng thở dài khi nhận được cái gật đầu của cô ấy.Nếu không phải vì Tiffany kiên quyết từ chối thì cô và Sooyoung đã đến tìm Jessica để hỏi xem hai người họ đang chơi trò gì.Sao lại dằng vặt nhau ra nông nỗi này.
“Nếu cậu mệt thì ở nhà đi” Giữ lấy túi xách Tiffany,SooYoung nhẹ nhàng nói.Cô vẫn chẳng thể yên tâm khi để Tiffany đến nhà họ Jung.Nghỉ việc thì nghỉ thôi,sao lại còn triệu tập cả hai đến làm gì.
“Mình không sao” Tiffany khẽ mĩm cười.
Một nụ cười mà cả Sunny và SooYoung đều cảm nhận được là vô cùng gượng gạo.Nhưng cả hai vẫn quyết định lờ nó đi.Có những sự quan tâm không nhất thiết phải được lập lại quá nhiều lần.Trong tình huống nhạy cảm như thế này,điều đó chỉ càng khiến mọi thứ thêm phần tồi tệ.
Vừa bước vào khuôn viên dinh thự nhà họ Jung,Tiffany bất chợt khựng lại.Dù bản thân biết rõ Jessica đã chuyển hẳn ra ngoài sống nhưng cô vẫn rất sợ.Cô sợ cả hai sẽ vô tình chạm mặt nhau.Chỉ nghĩ đến viễn cảnh người ấy lướt qua cô tựa như người không quen thôi đã khiến con tim cô đã nhói đau từng cơn.
Nhận ra Sunny đang dừng lại để đợi mình,Tiffany hắt ra một tiếng thở mạnh như để điều hòa lại tâm trạng đang bất ổn rồi nhanh chóng bước đến cùng cô ấy.
Đẩy cánh cửa văn phòng an ninh ra,Tiffany thoáng bất ngờ khi biết được người đang ngồi đợi họ không phải đội trưởng bộ phận an ninh mà là Lee So Hee,thư kí của nghị sĩ Jung.
Nhìn thấy cả hai xuất hiện,cô ta khẽ mĩm cười.Vẫn là cái cách nhếch khóe môi đầy lãnh đạm ấy nhưng sao Tiffany lại thấy có chút gì đó bất đồng.Nhanh chóng xua đi dòng suy nghĩ kì lạ trong tâm trí mình,Tiffany nhẹ gật đầu đáp lại.
“Hai người có thể tham gia bảo vệ ngài nghị sĩ chứ ?”
“Bảo vệ nghị sĩ Jung ?” Sunny vô thức lập lại câu nói của Lee So Hee như thể đó là điều khó tin nhất mà cô từng nghe.Muốn bảo vệ một nhân vật quan trọng cần phải tham gia rất nhiều buổi tập huấn đặc biệt.Vị trí ấy sao có thể giao cho những học viên mới tốt nghiệp như cô và Tiffany.
Trái ngược với Sunny,nghi vấn lớn nhất đang vây bủa tâm trí Tiffany lúc này chính là vì sao Lee So Hee lại để cô tham gia bảo vệ nghị sĩ Jung dù đã biết rõ mối quan hệ giữa cô và Jessica.
Đoán trước được thái độ của Tiffany nên Lee So Hee chỉ khẽ nhún vai một cách bất lực.
“Đừng nhìn tôi như thế.Chỉ vì lịch trình của ngài nghị sĩ đột nhiên thay đổi khiến tôi nhất thời không thể chủ động sắp xếp được lực lượng an ninh”
“Nếu hai người không muốn thì tôi có thể tìm ứng cử viên khác” Lee So Hee lắc nhẹ đầu rồi mệt mỏi tỳ hẳn cơ thể vào lưng ghế, ra vẻ chẳng quan tâm.Nhưng đôi mắt lạnh lẽo bên dưới gọng kính vẫn kín đáo quan sát từng cử động nhỏ trên khuôn mặt của hai cô gái đang ngồi ở phía đối diện.
“Được.Tôi tham gia”
Tiffany đột ngột lên tiếng trước ánh mắt bất ngờ của Sunny.Bỏ qua thái độ đó của bạn mình,điều cô quan tâm lúc này là nghị sĩ Jung thực chất đang toan tính điều gì khi muốn cô tham gia bảo vệ ông ấy.
“Tôi cũng tham gia” Sunny nhẹ nhàng gật đầu.Dù sao đây cũng là một cơ hội tốt để cô tích lũy kinh nghiệm cho công việc làm vệ sĩ sau này.
“Ngay lúc này,hai người có thể xuất phát cùng đội an ninh” Lee So Hee từ tốn nhắc nhở rồi nở một nụ cười nhẹ với Tiffany cùng Sunny khi cả hai chào tạm biệt mình.
Đưa mắt nhìn quanh căn phòng rộng lớn đang chìm ngập trong bầu không khí nồng đậm nỗi suy tư,đôi mắt nâu lạnh lẽo của Lee So Hee chậm rãi khép lại và một dòng nước trong suốt từ nơi ấy vô thức tuôn rơi.
---~o0o~---
Vươn ánh nhìn buồn bã về phía căn nhà xinh đẹp trước mặt,Jessica chậm rãi nhắm mắt như muốn cho tâm hồn vốn mang đầy những tổn thương của mình một khoảng lặng.
Vì muốn gây bất ngờ cho Tiffany nên cô đã bí mật mua căn nhà này.Ở nơi đây, Jessica đã từng hạnh phúc vẽ ra một tương lai của cả hai.
Nào là cùng nhau vung vén cuộc sống,nào là cùng nhau chăm dạy con cái.Những mong ước ấy sẽ chỉ mãi là ảo vọng vì người ươm mầm cho nó đã chối bỏ hết tất cả.
Gạt đi dòng nước mắt đang lăn dài trên gò má,Jessica nhanh chóng quay bước đi.
“Sân bay Incheon”
Cô nhàn nhạt nói với người tài xế của mình rồi vươn ánh nhìn vô hồn vào dòng cảnh vật đang trôi qua trong tầm mắt.Nếu Hàn Quốc đã chẳng còn lý do nào để giữ chân cô lại thì có lẽ rời xa mảnh đất thấm đầy nước mắt này là sẽ phương thuốc tốt nhất cho con tim cô.
Trong lúc xe dừng lại để chờ tín hiệu giao thông,ánh mắt Jessica vô tình hướng về phía những cột nước cao vút phun lên từ quảng trường Banpo.Những kí ức ngọt ngào cùng Tiffany cứ theo đấy mà trôi nhẹ vào tâm trí khiến cô vô thức nở một nụ cười nhẹ nhưng thấm đượm nỗi buồn.
Chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình,Jessica chẳng hề nhận ra chiếc xe chở cô đang đậu trước cổng sân bay.Mãi cho đến khi anh chàng lái xe rụt rè nhắc nhở thì cô mới lúng túng bước ra ngoài.
Nhìn vào tấm bảng điện tử thông báo thời gian máy bay cất cánh,tâm trí Jessica bỗng trở nên do dự.Chỉ còn 30 phút nữa thôi, cô và người cô yêu sẽ mãi xa cách bởi nửa vòng địa cầu.
Cảm nhận khoảng khắc ấy đáng sợ ấy ngày càng gần,Jessica nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại trên tay rồi hít một hơi thật sâu để thu hết can đảm.Cô nên nói gì khi người con gái ấy bắt máy đây.
Lời tạm biệt ư…
Không…Nó sẽ chỉ như con dao hai lưỡi cứa nát lòng kẻ ở người đi mà thôi.
Nếu lời biệt ly đã khó nói đến như vậy...
Thì cô muốn nói câu xin chào.
Cô muốn cho bản thân mình một cơ hội…
Một cơ hội cuối cùng…
---~o0o~---
Đảo mắt quanh khu vực vắng vẻ và tối tăm nơi mình đang đứng,Sunny mở to mắt nhìn người tổ trưởng của đội an ninh một cách ngờ vực rồi cong môi nói.
“Thưa,bọn em sẽ đứng gát thang máy chuyển hàng sao ?”
“Theo danh sách phân công thì đúng là vậy” Nhìn lại cuốn sổ tay của mình một lần nữa,người đội trưởng gật đầu rồi nở một nụ cười đầy thông cảm với hai nhân viên cấp dưới của mình.Dù ban đầu, thư kí Lee So Hee đã muốn bỏ qua địa điểm này nhưng với chuyên môn của bản thân,anh ta vẫn muốn điều người đến nơi đây.
“Làm việc chăm chỉ nhé”
Nhìn bóng lưng của người đội trưởng khuất dần,Sunny buông một tiếng thở dài.
“Cứ tưởng được oai phong như những sunbae ở ngoài kia”
Tiffany chỉ lắc đầu rồi mĩm cười với cô bạn đồng nghiệp của mình.Từ lúc đầu cô đã biết sẽ như thế này mà.Ai lại đi giao nhiệm vụ bảo vệ nghị sĩ Jung cho những người không có kinh nghiệm như các cô.
Không gian xung quanh hai người cứ chìm trong im lặng cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Tiffany bất chợt reo lên.Vỗ nhẹ tay lên trán,Tiffany thầm trách bản thân mình đã sơ suất mà quên tắt điện thoại.Nhưng khi nhìn vào cái tên đang hiển thị trên màn hình,tâm trí cô bỗng trở nên hoang mang.
Sau một lúc đắn đo,Tiffany quyết định từ chối cuộc gọi ấy nhưng Sunny đã nhanh chóng chặn tay cô lại.Nhìn vào đôi mắt đang mất dần phương hướng của bạn mình,cô chậm rãi nói.
“Nghe máy đi Fany”
“Mình chẳng biết giữa hai cậu đã xảy ra chuyện gì.Nhưng thay vì trốn tránh sao không thẳng thắn đối mặt khi cậu vẫn còn yêu cậu ấy rất nhiều”
Cảm nhận được Tiffany đang phân vân,Sunny muốn thay bạn mình bước qua ngưỡng cửa khó khăn này bằng cách ấn nút chấp nhận.
“ Lee SoonKyu!!! ” Tiffany ngay lập tức gằn giọng rồi chợt im bặt khi giọng nói ấm áp của Jessica vang lên.
“ Fany à…”
Sau một lúc trấn an con tim đang đập loạn xạ của mình,Jessica cũng có thể lấy hết can đảm để gọi tên Tiffany.Nhưng tâm trạng vừa mới bình ổn của cô lại một lần nữa bị tổn thương khi không nhận được lời hồi đáp nào từ người cô yêu.
“30 phút nữa mình sẽ lên máy bay trở về Mỹ”
Thông tin ấy vừa vang lên,Tiffany như chết lặng.Nước mắt cứ nương theo trọng lực mà lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.Dù đã nhắc nhở bản thân hãy buông tay nhưng khi biết được người ấy sẽ mãi rời xa nơi này,con tim cô như thắt lại.
Từng giây từng phút nặng nề trôi qua nhưng Tiffany vẫn chẳng có chút phản ứng nào,Jessica đau đớn đến nghẹn ngào.
“Chúng ta…bắt đầu lại,có được không ?”
Gỡ bỏ hết tự tôn của mình,Jessica nói như van nài.
“Hai chúng ta…ở một đất nước khác…”
“Mình sẽ đợi…nếu cậu không đến…mình sẽ đi”
“Và không bao giờ…quay lại đất nước này nữa”
Cảm nhận được con tim đau đớn như muốn nổ tung ra,Jessica nhanh chóng gát máy. Bỏ mặc ánh mắt hiếu kì của dòng người đang lướt qua,cô vùi mặt vào lòng bàn tay và bật khóc.
.
.
.
“Đến đó với cậu ấy đi Fany”
Đặt tay lên đôi vai đang run bần bật của Tiffany, Sunny khuyên nhủ một cách chân thành.Dù giữa cả hai có xảy ra chuyện gì,bản thân cô và TaeYeon vẫn thấy Tiffany thật ngốc khi đẩy tình yêu của mình ra xa như thế.
Nhận ra điện thoại mình đang báo hiệu một tin nhắn mới,Tiffany chùi vội đôi mắt ướt đẫm nước rồi chăm chú nhìn vào bức hình Jessica vừa gửi.Đó là bức tranh vụng về vẽ hai cô gái đang đứng nắm tay nhau bên cạnh một ngôi nhà nhỏ.Nhìn nụ cười nở rộng trên khuôn mặt họ,Tiffany chợt nhận ra.
Một gia đình hạnh phúc mới thật sự là ước mơ của Jessica.
Và trong ước mơ ấy có cô,Tiffany Hwang.
Ngay khoảnh khắc Tiffany nhận ra điều đó thì cũng là lúc chiếc thang máy chuyển hàng ở phía đối diện di chuyển qua nơi cô đang đứng.
Dù rằng bên trong lớp lưới sắt ấy là nhân viên của một hãng cung cấp khí nhưng cô vẫn cảm thấy mơ hồ tựa như bản thân đã từng gặp qua họ.Đặc biệt là người đàn ông có ánh mắt sắc lạnh ẩn dưới chiếc mũ lưỡi lụp sụp.
Từng thước phim kí ức lướt nhanh trong đầu Tiffany để rồi dừng lại ở một mẩu thông tin mà cô đã vô tình đọc qua.Đó là Kim Joon, thân tín của ông trùm buôn lậu vừa tử thương trong vụ triệt phá đường dây cung cấp ma túy lớn nhất ở Hàn Quốc,Park Jin Ho.
“Kim Joon! Sunny,tên đó là Kim Joon !” Tiffany đột ngột hét lên.
Hiểu được điều gì đang diễn ra,Sunny vội vã chạy xuống cầu thang trong khi Tiffany bước nhanh về phía hệ thống điện trung tâm và phá hỏng mạch điện trong đó bằng một thanh gỗ.
KÉTTTTTTTT.
“Chuyện quái gì vậy ?”
Tên Kim Joon đảo mắt nhìn quanh chiếc thang máy khi nó đột ngột khựng lại.Nhận thấy tín hiệu đèn trên bảng điều khiển đã biến mất,tên bên cạnh hốt hoảng đập mạnh lên đấy.
“Chết tiệt ! Thanh máy có vấn đề rồi”
Nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay,Kim Joon bắt đầu cảm thấy lo lắng.Hắn nhanh chóng phối hợp cùng tên thuộc hạ nâng cánh cửa sắt nặng nề của thanh máy lên.Vừa chạy được vài bước,tên thuộc hạ của Kim Joon đã bị Sunny giữ lại.
Cẩn thận quan sát cô gái nhỏ nhắn vừa xuất hiện.Kim Joon khẽ mĩm cười.Tuy đang vội nhưng giết một cô gái cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
Đang giằng co với gã đồng phạm,Sunny chợt nhận thấy một vệt sáng bóng loáng đang hướng thẳng về phía mình.Ngay khoảnh khắc sinh tử ấy,Tiffany đã bất ngờ xuất hiện và dùng một cú đá hất tung con dao trên tay Kim Joon.
Hướng cái nhìn lạnh lẽo đầy giận dữ về phía cô gái xinh đẹp trước mặt, Kim Joon khẽ nhíu mày.Hắn xoay nhẹ cổ tay vài vòng rồi nhanh như chớp giáng những cú đấm móc đầy uy lực vào Tiffany.
Sau một lúc né tránh những đòn tấn công liên tiếp của Kim Joon,Tiffany bắt đầu thấm mệt.Kẻ mà cô đang đối phó thật sự rất mạnh và dường như chẳng biết đau là gì.Những cú đấm hụt của hắn cứ thay nhau nện vào lớp vách bằng kim loại khiến chúng cong cả lên.
Nhận thấy dùng sức mà đấu với tên này thì chỉ nắm chắc thất bại nên Tiffany đã kín đáo mở cút áo khoát của mình ra.Những tên thừa sức mạnh như thế này luôn thích nâng người khác lên rồi nện thẳng vào tường.
Đúng như những gì Tiffany dự tính,ngay khi cô giả vờ khuỵu xuống vì bị trúng đòn,Kim Joon đã nhanh chóng bước đến,toan nhấc cơ thể cô lên.Cảm nhận được bàn tay khô ráp của tên đó đã chạm vào lớp vải áo khoác,Tiffany khẽ mĩm cười.Nhanh như cắt,cô lột phanh chiếc áo ấy ra và quấn chặt lấy tay hắn.
Không đợi cho Kim Joon kịp phản ứng,Tiffany thật mạnh mẽ tung một cú đá vào phần nhạy cảm của tên đó khiến hắn cúi gập người đầy đau đớn.
Đoán chắc đòn phản công vừa rồi của mình không thể hạ gục được Kim Joon,cô dùng hết sức lực,bật lên cao đồng thời xoay người 180 độ,hướng thẳng vào mang tai hắn mà tung gối.
Ngay khoảnh khắc Kim Joon ngã quỵ thì tên thuộc hạ của hắn cũng đã đổ rạp lên sàn nhà sau một lúc gắng gượng chiến đấu với Sunny.
Dùng một sợi dây khóa tay hai tên đó,Tiffany chợt nhận ra sự kì lạ ở chiếc đồng hồ mà Kim Joon đang mang.Những con số đang đếm ngược trên màn hình cứ tạo cho cô cảm giác hệt như chúng đang hiển thị khoảng thời gian còn lại của một quả bom.
Dù đã phủ nhận hoàn toàn khả năng ấy nhưng Tiffany vẫn tháo nó ra khỏi tay Kim Joon. Nếu là một quả bom hay một thứ vũ khí nào đó thì chúng phải mang đến đây trước ngày nghị sĩ đến chứ chẳng dại gì mà xuất hiện vào thời gian này.Điều đó vô cùng nguy hiểm.
Với sự liên tưởng nhạy bén,Tiffany chợt nhớ đến những bình khí ni-tơ mà những Kim Joon đã mang đến cách đây không lâu.
“Sunny,trông chừng những tên này giúp mình”
“Er…Cậu đi đâu vậy ?”
Bỏ lại câu nói của Sunny,Tiffany vội vàng chạy lên cầu thang.Vừa chạy, bàn tay cô vừa nắm chặt lấy chiếc đồng hồ như để làm dịu đi sự sợ hãi đang dấy lên trong tâm trí mình.
Nếu cô đoán không lầm thì thứ Kim Joon dùng ám sát nghị sĩ Jung chính là những bình khí ni-tơ kia.Chẳng phải hắn ngốc đến mức hành động ngay khoảng khắc nhạy cảm này mà vì hắn buột phải làm vậy.Vì nếu để những chiếc bình ấy ở phòng thí nghiệm quá lâu thì khả năng bị một ai đó sử dụng là không thể tránh khỏi.
Tuy cách này rất mạo hiểm nhưng lại giúp hắn giảm được rất nhiều sự nghi ngờ.Vì thành công hay thất bại thì nó cũng chỉ là một vụ nổ bình khí thông thường.Một vụ tai nạn trong phòng thí nghiệm.
Nhận thấy dãy số hiển thị thời gian trên màn hình của chiếc đồng hồ ngày càng giảm dần,Tiffany đã không nghĩ ngợi gì mà bật tung cánh cửa phòng thí nghiệm vật lý ra.
“Ở đây rất nguy hiểm.Xin ngài nghị sĩ và mọi người hãy ra ngoài”
Tiếng mở cửa thô bạo cùng giọng nói của một cô gái đột ngột vang lên khiến những người đang hiện diện trong phòng bất giác quay lại.
Hướng ánh nhìn về phía cô gái vừa xuất hiện,đôi mắt nhu hòa của nghị sĩ chuyển dần sang một tầng giận dữ.Đây chẳng phải là người đã quyến rũ con gái của ông sao.Đúng là một đứa không được giáo dục tốt,chẳng biết chút lễ nghi,phép tắc nào.
“Thư kí Lee đang ở đâu? Sao lại để cô ta vào được nơi này?” Nghị sĩ Jung kín đáo nói với vệ sĩ của mình.
“Thưa,chúng tôi không biết”
Cảm nhận được sự khó chịu đang khuấy động trong ánh mắt nghị sĩ Jung,những người vệ sĩ quanh đó nhanh chóng giữ chặt tay Tiffany.Cô gái này rõ ràng là có vấn đề,phòng thí nghiệm đã được kiểm tra một cách kĩ lưỡng,sao có thể tiềm ẩn mối nguy hiểm nào.
“Làm ơn hãy ra ngoài”
Khẽ liếc mắt về phía những vị giáo sư đang lo lắng nói nhỏ vào tai nhau điều gì đó,nghị sị Jung khẽ nhíu mày.Cô gái này chạy đến đây la lối như vậy, chắc lại muốn kiếm thêm chút tiền.
“Khoan đã.Đây là vệ sĩ mới của tôi.Có lẽ cô ấy muốn truyền lại tin tức.Mọi người vui lòng ra ngoài một chút,có được không ?”
“Nhưng thưa ngài…”
Một người vệ sĩ nam toan lên tiếng nhưng đã bị nghị sĩ Jung phất nhẹ tay bảo dừng lại.Chẳng thể làm gì hơn,mọi người đành lui ra ngoài. Đợi đến khi căn phòng chỉ còn hai người,nghị sĩ Jung mới trừng mắt nhìn Tiffany một cách phẫn nộ.
“Đừng nghĩ xuất hiện rồi làm loạn ở đây thì tôi sẽ hoảng sợ,cô Hwang”
“Chuyện gì cũng nên có chừng mực,thông minh như cô chắc là hiểu tôi đang muốn đề cập đến việc gì”
“Cháu đến đây chẳng phải để làm loạn.Chỉ mong ngài nghị sĩ có thể rời khỏi”
Tiffany lắc nhẹ đầu.Lời nói cùng ánh mắt đều toát lên sự chân thật nhưng với nghị sĩ Jung,tất cả chỉ là diễn trò.
“Nếu muốn kiếm chác thêm chút gì thì hãy im lặng rời khỏi đây cho tôi !”
Cúi đầu nhìn xuống khoảng thời gian trên đồng hồ ngày càng thu hẹp dần,Tiffany khẽ cắn môi.Còn chưa đến 10 giây nữa thì những bình khí chết tiệt ấy có thể sẽ phát nổ.Dù vẫn đủ thời gian rời khỏi đây nhưng bỏ mặc mạng sống của người khác để thoát thân.Cô làm không được.
Huống chi người đàn ông đang đứng trước mặt lại là cha của người cô yêu.
Cô nên làm gì đây…
Nghị sĩ Jung,thành thật xin lỗi ngài…
.
.
.
BÙM !!!
Tiếng nổ chát chúa vang lên xé nát cả một không gian yên tĩnh.Toàn bộ sinh viên đồng loạt đổ ra sân,lo lắng nhìn làn khói đen kịt đang không ngừng bốc lên từ lầu chín của tòa nhà phía tây trường đại học.
Ngước mắt nhìn từng mảnh kính vỡ nát bị hất tung lên không trung,Sunny hoảng sợ đến mức chỉ có thể bấp lấp được vài từ.
“Oh my god…Fany…”
Ở một nơi khác,Jessica vẫn thẫn thờ đứng nhìn cây kim giờ của chiếc đồng hồ to lớn chậm rãi nhích từng chút một.Một giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên gò má cô khi âm thanh thông báo về chuyến bay có điểm đến là Mỹ vang lên.
Hít một hơi thật sâu,Jessica chậm rãi quay gót, bước về phía cổng kiểm soát.
Tạm biệt Fany…
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro