Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Threeshot] Một ngày không có Kris

Author : Tôm

Pairing : KrisTao là chính! Các cp khác là phụ

Disclaimer : Các nhân vật trong fic không thuộc về tôi và tôi viết fic hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận.

Rating : PG

Summary: Kris àh làm ơn về nhà mau đi

A/N: fic nhảm kinh niên! Viết từ cái đời nào nhưng mà ngại type nên bây giờ n ms có cơ hội ra mắt! fic k có beta nên đừng kì vọng quá nhiều! bạn troll lắm nên k thể thành công ở thể loại quá sến súa OTL anyway enjoy~

 Shot 1

Tao là một cậu nhóc dễ thương

Biết uýnh võ từ khi mới học lớp mầm, hơn nữa lại rất có năng khiếu nên ngay từ bé xíu đã có khá nhiều giải thưởng. Múa võ ngầu là vậy nhưng thật ra Tao rất đáng yêu, lại còn đa cảm, chuyện nhỏ tí ti cũng làm cho cậu bé buồn được. Tao là maknae của EXO M, lại khá ngoan ngoãn nên mọi người cưng lắm, nhìn cậu còn ra dáng maknae hơn thằng lỏi Sehun. Tao có những suy nghĩ đơn giản, thỉnh thoảng còn ngu ngơ nên lại càng được cưng hơn nữa. Cưng cậu nhất có lẽ là leader EXO M_Kris. Kris cưng Tao lắm có chút xíu cũng dành làm hết cho Tao. Có yếu điểm là không thể cưỡng lại aegyo của cậu bé. Tao cũng biết vậy nên mỗi lần muốn xin xỏ cái gì là lại giở aegyo ra, thể nào cũng thành công. Thế cho nên lúc nào cũng thấy Kris kè kè bên Tao, cứ động vào Tao là Kris cáu. Leader nim đáp ứng cậu bé bất kì việc gì cho dù nhỏ nhất.

“Kris àh, lấy dùm em khăn tắm”

“Kris, em không biết xài cái này, bảng hướng dẫn là tiếng Hàn”

“Kris em đói~~~~~”

“Kris lau kiếm cho em”

“Kris em muốn cái túi Gucci đó~ Buing buing~~~~~”

“Kris lấy gậy…”

“Kris đón em~”

“Kris…”

“Kris…”

Và cứ cái điệp khúc như thế. Cho tới 1 hôm, Kris phải đi đâu đó cả ngày, cậu bé Tao ngây thơ nhận ra trong 1 ngày này sẽ chẳng còn ai cho mình sai vặt nữa…

“Tao àh, ngày mai anh phải về Canada có việc. Chỉ 1 ngày thôi nên em tự nhé. Khăn tắm anh đã treo sẵn trong nhà tắm, kiếm cho em tập cũng đã lau rồi, để ở trên tủ giày. Anh đã dặn XiuMin dẫn em đi ăn đúng giờ còn Chen sẽ đón em ở trường nhé. Nếu đi đâu thì rủ Lay đi cùng, mai cậu ta rảnh đó, dĩ nhiên anh cũng đã dặn trước rồi. Sách tiếng Hàn của em anh đã mua để ở đầu giường phòng khi em muốn thử cái máy làm kem D.O mới gửi từ bên Hàn mà hội kia k có nhà. Với lại blah blah blah…Và nhớ kĩ  10h tối mai bay qua Hàn, e phải bám chặt lấy anh quản lý, nhớ mở máy điện thoại ngay khi xuống máy bay phòng khi bị lạc. Đồ đạc của em anh đã xếp sẵn rồi, chỉ cần sách đi thôi. Visa, passport… anh đưa cho Luhan, lúc đi thì đi với cậu ấy. Về tới KTX thì ngủ luôn đi không sẽ mệt. Sáng hôm sau la anh về rồi. Biết chưa”

“Dạ biết”

Đó là tất cả những gì Kris nói với cậu vào tối hôm qua. Tao ngoan nên đã nhớ rất kĩ, ngủ dậy vẫn còn nhớ nên đã tự giác xuống dưới ăn sáng cùng mọi người. Luhan đi chụp hình rồi nên chỉ còn 5 người cùng ăn. Ăn xong cậu phải lên trường. Kris không dặn là có người đưa cậu đi nên cậu nghĩ là cậu sẽ tự đi. Và thế là Tao vui vẻ ăn sáng rồi xách cặp phi ra khỏi nhà tung tăng tới trường. Cậu tới trường rất đúng giờ, tìm được ngay giảng đường và học hết 1 giờ triết tại đó. Nhưng mà Tao cứ thắc mắc tại sao hôm nay không có ai gọi tên cậu lúc điểm danh như mọi ngày. Nhưng mà cũng lập tức quên đi khi học giờ giáo dục thể chất. Cậu đã nhảy qua xà ngay lần đầu tiên thực hiên, Tao rất vui. Học xong cậu tung tẩy xách cặp đi về, Kris đã dặn là không được tắm ở trường nên cậu cũng chưa bao giờ tắm ở trường cả. Có lẽ tại quá phấn khích vì lần đầu tiên tự đi học nên cậu lại vô tư tự đi về mà quên mất cái gì đó…”Anh đã dăn XiuMin dẫn em đi ăn đúng giờ còn Chen sẽ đón em ở trường nhé…”

Chen sau khi đợi cả tiếng đồng hồ không thấy cậu em út bé bỏng đâu cả thì đã dùng vốn tiếng Trung bập bẹ của mình đi hỏi tứ tung trong trường. Sau khi lục tanh bành cái trường ĐH Bắc Kinh thì biết được hôm nay sinh viên Huang Zi Tao không đi học, giáo viên môn Lịch Sử và Tiếng Hoa đã điểm danh nhưng không thấy. Chen phát hoảng chạy vòng vòng trước cổng trường, miệng gào ầm ĩ cái thứ tiếng Trung lơ lớ

“Tao ơi! Em đi đâu vậy Tao”

Đang lúc hoảng loạn thì cái đầu thông minh của Chen nhớ ra là Tao có đem theo điên thoại, thế là cậu nhanh chóng rút con iphone sáng lấp lánh của mình ra nhấn số. Nhưng đáp lại Chen là cái giọng vừa quen vừa lạ

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau”

Chen đưa ánh mắt căm thù dòm lom lom vào cái điện thoại mắc dịch

“Ai cho mày nói thế hả đồ khốn”

Rồi một tràng liên hoàn rủa xả, nước miếng văng lung tung. Chen nhà ta nhảy chồm chồm luôn mồm xỉ vả cái…điên thoại bằng 4 thứ tiếng, tiếng Tàu, tiếng Hàn, tiếng Anh và Tiếng Mán. Khi đã thấm mệt cậu quyết định cầu cứu mấy hyung lớn trong nhà

‘Pip..Pip..’

“Bắt máy đi mà Luhan hyung”

LuHan lúc này đang trốn trong 1 xó buôn điện thoại với Sehun của cậu. Đang tới khúc tình cảm dạt dào lai láng

“Hunnie àh~~~~~ Hannie nhớ Hunnie lắm í~~~~ Hunnie có nhớ Hannie không~~~~~”

“Sao Hannie lại hỏi thế~~~~~ dĩ nhiên là Hunnie nhớ Hannie rồi. nhớ phát điên lên í~~~~~~ “

“Hunnie ah~~~~~~”

“Hannie ah~~~~~~~~~~~~~~~”

“Mắc ói! Hai người rảnh quá ha~” Lay ở đâu đi qua chêm 1 câu lắng đọng xúc tích tồi lại đi mất. Luhan đần mặt ra nhìn, đang định gào lên thì điện thoại báo có cuộc gọi đến

“Hunnie chờ 1 tí nhé~ có điện thoại của thằng Chen…pip…Gì mầy hyung đang bận nói lẹ đi…”

“…phải Luhan hyung không zạ? huhu người ngoài hành tinh bắt mất Luhan rồi huhu” (==)

“mày…! Mệt quá, thế em làm sao? Đón Tao chưa? Tụi bây đi đâu, ăn mảnh ở xó nào chưa thèm vác mặt về nhà nữa hả”

“Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu”

“Ấy làm sao hả? làm sao?”

“Hyung ơi thăng Tao mất tích rồi em tìm không ra! Hu hu”

“Mố? ABCXYZ#%^&*^^#RU%U^FDN &(ER~!#@#% $T…”

Huhu làm sao bây giờ hả hyung”

“Trăng sao gì mau báo cảnh sát! 113 114 911 119 115 !@^$&U &^(I ( ^E%^@$%&$%*Ư$#@B Mau lên”

“Huhu đi liền”

Luhan hoảng loạn ré lên ầm ĩ như thú rừng lạc bầy làm cả bọn phải ào ra dòm

“Gege! Làm sao vậy?” Lay tròn mắt “bộ Sehun có bồ hả?”

“Bốp” Ăn dép

“Hannie sao thế! Mặc xác thằng Xing đi! Nói nghe coi”

“thằng Tao đi lạc mất rồi! Điên lên mất! Đứa nào thả nó đi học 1 mình hả?”

“Nó tự động đi, đâu ai biết” Lay sau khi choáng váng thì vẫn còn tỉnh táo để tham gia góp í

“Thôi không phán xét nữa! mau đi kiếm nó đi k thằng Kris nó tế cả lũ!” Luhan chốt hạ rồi đá 2 đúa còn sót lại ra khỏi nhà, bản thân thì lại áp điên thoại lên tai kêu gào “Huhu Hunnie ơi thằng Tao nó mất tích rồi! hyung phải đi kiếm không thằng Kris nó cho 1 đao chết tươi luôn đấy!”

“MỐ?????!!!!! Mau đi tìm đi hyung! Tao đi mất em biết bắt nạt ai”

“Huhu”

“huhu”

.

.

.

.

.

.

Chen sau khi mò mẫm dò hỏi thì cũng kiếm ra cái đồn cảnh sát cách trường ĐH tầm 10 bước chân. Xông ngay vào đó với bộ dạng thảm hại, cậu rú ầm ĩ

“Chú Chú  Chú Chú Chú, em cháu đi lạc! Mau tìm em cháu đi nếu không người yêu nó tế sống cháu mất”

“Ấy cậu bình tĩnh…”

“Bình tĩnh con khỉ! Chú mau tìm”

“Được rồi được rồi! cậu ngồi đây đã! Thế em cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi? lạc được bao lâu rồi?”

“Tên Huang Zi Tao, 19 tuổi, nó đi từ sáng tới giờ đó chú”

.

.

.

.

.

.

“Cậu giỡn tôi đấy àh?”

“Giỡn cái đầu chú áh”

‘bình tĩnh bình tĩnh! Không chấp trẻ con’ ông cảnh sát hít thở đều đều để giũ bình tĩnh không xông vào cho thằng nhóc hỗn láo trước mặt 1 trận

“Cậu àh! Cậu bình tĩnh. Em cậu mới đi từ sáng, tới bây giờ mới chỉ được vài tiếng chưa thể tính là đi lạc hay mất tích được. Hơn nữa cậu ấy lớn rồi mà…”

Chen đứng nghe ông cảnh sát nói bập bõm câu được câu mất mà muốn sôi tiết. Cậu xông vào túm cổ ông ta đu người như khỉ đu cây, ăn vạ

“Mới có 19 tuổi mà lớn cái nỗi gì hả chú! Em cháu nhát lắm mau kiếm nó đi mà”

“Cậu àh! Qui tắc là phải quá 1 ngày mới là mất tích!”

“Gì? 1 ngày? Tới lúc đó cháu cũng thành cái xác rồi! Giời ơi là giời”

Chen hoảng loạn chân quơ tay cào lộn tung cả cái văn phòng của người ta. Mấy ông cảnh sát tròn mắt ra nhìn không biết phải xử lý tên ngốc phá hoại kia như thế nào. Đành phải…

Xoạch

“vào đó ngồi 1 lúc đi”

Rầm…..tống vào trại

Luhan, XiuMin và Lay tất tả chạy hùng hục tới đồn cảnh sát. Vừa tới nơi đã thấy thằng em trời đánh ngồi im trên ghế khóc sụt xịt. Luhan ngay lập tức chạy lại phía mấy ông cảnh sát xin lỗi rối rít, còn tụi Lay và XiuMin chạy tới chỗ Chen hỏi han tùm lum

“Trời ơi! Xin lỗi ạh! Rất xin lỗi! Em cháu đã làm phiền”

“Không sao! Cậu ta nói em trai các cậu đi lạc hả? Cậu ta phá tung cả cái bàn của tôi kìa”

“Dạ đúng rồi chú”

“Bây giờ chúng tôi cũng không có làm gì được! Thôi thì mọi người cứ về nhà đợi. Tới sáng mai không thấy em cậu về thì tới đây trình báo”

“Dạ cám ơn chú”

Nói rồi cậu lôi tụi em về kí túc, mở hội nghị bàn tròn

“Kiếm không thấy sao”

“Dạ không!”

“Hết cách rồi”

“Em còn gọi về cả nhà nó mà không có”

“Làm thế nào đây mấy hyung, báo anh quản lý với Kris nhé”

.

.

.

.

.

.

“Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu”

Cả lũ rống lên khóc lóc thảm thiết. Nước mắt nước mũi chảy tùm lum, kể cả nước miếng cũng ròng ròng. Đứa nào cũng cố mà ngoạc mồm ra gào thật to. Đang trong lúc khí thế thì cánh cửa mở tới cạch một cái. Tụi nó giật bắn người ôm chặt lấy nhau vì nghĩ Kris về đột xuất. Mắt mũi nhắm tịt chờ đợi

“Em chào các gege! Mọi người làm gì ôm nhau vui vậy?”

Gì?

Vui?

Nó không biết là…

…vì nó…

…mà…  

…tụi này…

…giảm thọ tới cả nửa thế kỉ àh…

Thế mà nó còn …Vui…

Vui…vui…VUI?????!!!!!

VUI CÁI CON KHỈ MỐC >

“TAO~~~~~~~~~~~~~~~~” Nghĩ là nghĩ vậy nhưng có đứa nào dám nói. Bây giờ chỉ cần thấy được em tụi nó bằng xương bằng thịt là tụi nó mừng tới không cần cái gì nữa rồi. Vì thấy được Tao là tụi nó thoát được án chảm của Kris đại vương, là tụi nó sống rồi! Thế nên vừa nghe cái giọng quen thuộc ấy là tụi nó sướng muốn vỡ tim chết luôn cũng được, xông tới ôm thằng bé chặt cứng, khóc lóc thê thảm làm thằng bé thộn cả mặt ra chẳng hiểu cái quái gì.

“Tao có làm sao không”

“Đi đâu giờ này mới về”

“Sao không chờ gege tới đón mà tự í đi thế hả? nhỡ có bắt cóc thì sao”

“Có biết mọi người lo lắm không hả”

Mỗi đứa 1 câu chí chóe như cái chợ

“Eh! Em xin lỗi! Em tranh thủ ghé lớp học Wushu vì sắp tới không có được học! Mấy gege giận em hả?” Mặt thằng bé xụ xuống làm tụi kia không nỡ mắng (có mà không dám)

“Đâu có! Thế sao em không đi học?” Luham nhẹ nhàng xoa lưng thằng nhóc

“Em có đi mà! Em còn đạt điểm cao môn giáo dục thể chất cơ mà” Nó tự hào khoe, các hyung nó ngậm ngùi ngộ ra “Quên mất nó là ai”. Rồi mỗi người 1 tiếng thở phào nhẹ nhõm!

Tụi nó lại tiếp tục một ngày không có Kris

_TBC_

A/N: tình hình là lúc đầu có 2shot thôi, nhưng khi type thì tự dưng mọc ra lắm thứ linh tinh làm bạn phải edit lại OTL và rồi nó thành 3shot! shot này không được troll như 2 shot phía sau nên mong mn đừng bỏ bạn OTL sẽ cố để type cho xong cái mớ còn lại và post sớm! tks 

Shot 2

 

Luhan ngồi rung đùi nhàn hạ trên ghế sofa, tay cầm quyển truyện tiếu lâm quăn queo không biết móc từ đâu ra ngồi đọc. Thỉnh thoảng lại vỗ đùi đen đét, cười hô hố đến vô duyên.

Đang tới khúc hay, nước mắt nước mũi do cười quá nhiều chày thành dòng, mồm ngoác ra hết cỡ cười cật lực thì điện thoại để trên bàn réo inh ỏi, mất hết cả hứng. Luhan nhíu mày cầm cái điện thoại lên dòm xem đứa mất dạy nào dám phá đám giây phút thiên đường của cậu, định bụng sẽ chửi cho một trận. Nhưng tất cả dự tính hùng hồn bay cái vèo khi thấy tên người gọi

“Anh Phàm” is calling

Luhan giật thót, phi quyển truyện cũ nát ra phía xó nhà

“Kris hả?!...Có…Có gì không?” Cậu trấn tĩnh vuốt ngực vài cái hỏi dò

“Ở nhà thế nào rồi? Đã chuẩn bị hết chưa?”

“Ờh ờh bình thường, chuẩn bị hết rồi, khỏi lo. Có vậy thôi hả?”

“Ý gì đây?”

“Không có”

“Ờh thế thằng nhóc của tôi đâu rồi? Cả sáng nay tôi gọi đều không được là sao hả?”

“Sao là sao? Nó chả sao cả! Đang ngủ bình thường. Đứa nào nói nó làm sao? Nó hoàn toàn bình thường mà. Cậu nói gì lạ như chó ăn cỏ, sét đánh ngang tai thế hả?”

.

.

.

==

.

.

.

“Tôi nói cái gì? Có chuyện gì hả?”

“Ah…đâu…đâu có! Ý…ý là nó vẫn bình thường đáy mà! Nó đi học nên…ờh…ờh…tắt  máy. Đúng rồi Nó tắt máy đấy! Không sao đâu!”

“Cậu bị cái gì đấy hả Luhan?”

“Cậu rảnh quá ha, tôi có sao đâu”

“…”

“…”

“…Được rồi! Nghỉ đi! Bao giờ Tao dậy thì bảo gọi ngay cho tôi! Đi đây!”

“Ờh Ờh…”

Luhan nhìn căm hờn, thầm rủa xả đứa điên nào nghĩ ra cái điên thoại. Cứ đà này chắc cậu chết sớm quá. Quăng cái điện thoại xuống sofa, cậu tung tấy chạy ra xó nhà nhặt cái quyển rách nát kia lại, gác chân lên bàn đọc tiếp, trông thảnh thơi hết sức

“Há Há Há”

“Gege ah~”

Một giọng ngái ngủ nhẹ nhàng cất lên, Tao đứng nép ở cửa phòng dụi dụi mắt. Luhan đưa cặp mắt tèm lem nước lên nhìn thằng nhóc rồi nhanh chóng chỉnh đốn lại tư thế, đưa tay vẫy nó lại gần.

“Dậy rồi hả? Có đói không”

“Dạ không! Mới nãy ăn rồi mà ge~ gege làm gì đó?”

“Ah đọc truyện! Truyện hay lắm, ge mới kiếm được ở chợ sách lậu đó! Hê Hê” Luhan cười hề hề nhớ lại đoạn hội thoại của mình vơi thằng bán sách

*flashback*

“YAH! THẰNG ĐẠI BỊP! Mày nghĩ sao hét tao 5 đồng cái thứ này *tay ve vẩy quyển sách bung cả bìa*?”

(Mô tả về quyển sách của Luhan: cũ nát tới mức quăng ra đường đồng nát còn không thèm lượm)

“cái…”

“1 đồng bán thì mua không thì dẹp”

“cái…” thằng nhóc bán sách vừa há mồm ra định nói thì Luhan đã gào lên

“Mày cứ thử không bán đi!” cậu đứng 1 tay chống hông, 1 tay chỉ thẳng vào mặt nó “Em trai tao học Wushu 19 năm đấy nhá *ý nói Tao* mày ngon nói không bán đi tao gọi nó ra kick mày liền áh” tay cầm cái điện thoại dọa nạt

Thằng nhóc bán sách đứng nhìn mặt như thế này (==)

“Mới sáng sớm đã gặp thằng khùng! Thế này thì buôn bán cái gì nữa! này cầm đi! Làm ơn trả tiền rôi đừng có quay lại nữa! mà này! Bộ anh xấu như Trung Vô Diệm hay sao mà cứ phải bịt khẩu trang thế hả?”

“YAH ai là Trung Vô Diệm? Tại tao sợ bỏ ra người t xỉu hết vì tao quá đẹp thôi! Đưa đây” cậu giật phắng quyển truyện trên tay thằng nhóc rồi ngúng nguẩy đi thẳng sau khi ném cho nó 1 đồng! thằng nhóc tròn mắt ra nhìn cảm thán

“khổ thân, trẻ vậy đã bị khùng”

*end flashback*

Luhan chép miệng sau khi nhớ lại cái đọa hội thoại ngớ ngẩn của chính mình, đáng lí cậu chỉ nên trả nó 5 hào thôi! Tiếc quá

“Cho em coi với gege~” Tao giật giật áo Luhan kéo cậu về mặt đất”

“Nè” cậu cười tít mắt đưa cho nó

‘Random 1’

-Tao có thể nói 100 từ bắt đầu bằng chữ M đấy nhá! Siêu chưa

-Ăn thua gì! Tao còn nói được 1000 từ bắt đầu bằng chữ T cơ

-Cóc tin, nói thử xem nào

-Thiếu tướng trên trực thăng tỉa từng thằng tạch tạch tạch tạch……

.

.

.

.

.

“Há Há Há Há Há Há Há Há Há Há Há Há Há”

“Vui không vui không vui đúng không”

“dạ vui ge ge há há”

“Dĩ nhiên gege mua mà”

Luhan vỗ ngực đôm đốp ngủa mặt lên trời cười ha hả

Tao đặt quyển truyện xuống, giọng hơi trầm lại nhìn Luhan

“Gege ơi bao giờ Kris mới về?”

Luhan sau khi cười tự mãn đã đời thì cũng ngồi xuống cạnh Tao, nghe thằng em hỏi thế nhất thời bị đơ

“Gì? Bộ Kris không nói cho em hả?

Tao liếc nhìn Luhan khinh bỉ ý nói “tôi mà biết tôi hỏi ông làm quái gì”. Luhan nhìn cái ánh mắt của thằng em thì đằng hắng đánh trống lảng

“Sao! Em nhớ Kris hả?”

Tao không nói gì, cậu bé chỉ khẽ gật đầu. Luhan đưa tay vuốt tóc thằng nhỏ, nhẹ nhàng

“Ngoan, ngày mai là Kris về rồi! Đừng buồn”

“Gege, thế gege có nhớ Sehun với mấy người bên kia không?”

“Sao em hỏi thế?”

“Tại em thấy mình về đây lâu quá trời! mà 2 người lại yêu nhau mà! Em mới có 1 ngày đã không chịu nổi rồi”

“Thế em có nhớ mấy người đó không?”

“Có chứ ge~”

“Thế thì dĩ nhiên là gege cũng nhớ bọ họ rồi! Còn Sehun thì giống như em nhớ Kris ấy”

Thằng nhóc bất giác đỏ mặt cười tủm tỉm nhìn yêu chết đi được (trong mắt fangirl) và dở hơi chết đi được (trong mắt Luhan). Và thế là thay vì mặc xác thằng em mình ngồi tự kỉ thì LuHan_thông minh_độ lượng_nhất_quả_đất đã da tay cứa giúp nó thoát khỏi trạng thái bệnh lí tự kỉ

“Tao àh, Kris nói em dậy thì gọi ngay cho nó đấy! Mau gọi đi”

“Ah, cảm ơn gege”

Rồi nó chạy đi 1 mạch, miệng vẫn cười hết sức ngớ ngẩn

Sau khi đuổi khéo thằng em đi để rảnh rang đọc truyện, Luhan thầm tự cảm phục bản thân quá đỉnh khi có thể tiếp chuyện Tao, nói chuyện với nó hại não thấy ớn, người đâu khờ phát sợ! bộ nó bị tẩy não chắc??!! Và rồi Luhan ta lại tiếp nằm phè phỡn tự sướng với quyển truyện

.

.

.

.

.

.

Lay, XiuMin và Tao ngồi trong bếp táy máy nghịch cái máy làm kem D.O mới gửi. Bây giờ mới có 5h nên tụi nó vẫn chưa phải đi ngay. Ngoài phòng khách Luhan đang lẽo đẽo theo Chen, tay cầm quyển truyện rách nát miệng nheo nhéo

“Chen!Chen!Chen!Chen Có muốn học ức chế thần chưởng không?”

“Em không có rảnh chơi mấy thứ khùng đó đâu”

“Ầy cũng được thôi, nhưng nếu Kris nó mà biết là vì em mà Tao đi lạc thì…em sẽ bị tiêu diệt *evil smile*”

Khựng

“Rồi thế hyung muốn gì?”

“Đây nè đây nề! Ức chế thần chưởng”

“Là cái gì?”

“Trong này nói “Muốn học được thì phải…TỰ HOẠN”

.

.

.

.

.

“Đồ điên” Bỏ đi

“Ấy Chen àh! Chen àh~~~~~~~” Chạy theo

Bộ cậu ta muốn em mình tự hoạn lắm sao

“Hai người đó làm gì vậy?” Tao hiếu kì ngó nghiêng.

“Em kệ tụi nó! Cho dâu, kem tươi và đá bào vào đây, xau nhuyễn ra” XiuMin cầm quyển sách hướng dẫn chỉ đạo “Lay kiếm cái bát để đổ vào”

“nút này hả gege?”

“Đúng rồi”

Rè…Rè…Rè…Rè…Rừ…Rừ…Rừ…Rừ….khặc…khặc….PHỌT

.

.

.

.

“Tao àh, Người ta phát minh ra cái nắp đậy không có thừa đâu em” XiuMin người run bần bật răng miệng nghiến ken két, mặt tèm lem toàn kem với đá. Chẳng là Tao nó quên đậy nắp nên mới có sự việc lồi lõm như vầy. XiuMin tức lắm mà cóc dám quát nạt thằng bé. Lay đứng bụm miệng khổ sở nhịn cười, thấy thế Xiumin nóng mặt, giận cá chém thớt

“Lay kia, cười cái gì! Mau dọn dẹp nhanh lên, bực bội”

“Eh! Đâu phải tại em”

“Chứ mày ngon bắt nó *chỉ Tao* dọn đi”

“Sao hyung không dọn?”

“Hyung lớn nhất được quyền sai bảo, cấm cãi”

“Đâu ra”

“Cãi hả?”

“Không có”

“Vậy dọn đi”

“Biết rồi”

Lay mặt chảy dài như cái bơm lủi thủi đi kiếm cái giẻ lau, lau những chỗ bị bắn. Tao đứng dòm rất “không phải việc của mình” trong khi XiuMin chui vào WC rửa mặt, tiện thể selca vào tấm khoe rối rít, cười ầm ĩ làm Lay muốn xông tới phi cho cái giẻ lau vào mặt. Cậu ngồi lau mà trong đầu tưởng tượng ra cảnh mình cầm AK nã điên cuồng vào XiuMin cho hả dạ. Miệng chốc chốc lại lầm bầm

“Tui méc Suho cho coi”

Thằng nhóc có vẻ khá tin tưởng vào sức mạnh của Suho leader.

Lay nghiến răng cật lực lau cái bàn trông như bãi phân, mắt liếc XiuMin muốn lòi tròng, tức mà không làm gì được, nhận lúc Baozi còn đang tí tởn cười tít mắt khoe tấm hình selca mới nhất cho Chen, cậu giơ ngón giữa về phía vị_hyun_lớn, miệng liên tục

“Fặc Fặc Fặc”

Đang múa máy rất khí thế thì Lay chợt khựng lại khi nhìn thấy thằng em bé nhỏ đang trợn mắt lên nhìn mình khinh bỉ, Lay cứng họng giữ nguyên tư thế quái dị nhìn lại thằng em không nói được gì. Tao nghiêng đầu

“Gege ah~ cái này là gì thế?” Vừa nói vừa chỉ chỉ vào 2 cái ngón giữa đang hướng về phía XiuMin

“Ah…Oh…uh…Cái…Cái này là ờh…ờh là Hihihahahoho~ đúng rồi là cười Hihihahahoho ~”

“Hihihahahoho ạh?! Em biết rồi XingXing” Nó trưng cái mặt như vừa được khai sáng cười tít mắt tung tấy chạy đi. Lay đứng đần thộn ra đó, không tin vào những gì mình vừa phun ra với thằng em, thầm mong là nó không nói với ai không thì đời cậu coi như thê thảm rồi.

_TBC_

.

.

.

.

.

Tụi bên ngoài sau khi đợi được vài chục phút thì bắt đầu sốt ruột. Đứa bắn ruồi đứa đập muỗi, đứng ngồi la liệt ở cổng VIP tránh fan. Kai đứng cạnh Sehun người đang ra sức rủa xả cái máy bay chết tiệt nào mà bay lâu thế, mãi chưa thấy đâu, chắc cậu ta đang muốn gặp Luhan lắm rồi. DO đứng dán mắt xuống đất, không biết để làm gì mà chăm chú thấy ớn. Thấy thế Baekhyun và Chanyeol tò mò

“Kyungsoo, em nhìn cái gì thế?”

“Em đang đếm kiến í mà”

“Nhưng mà hyung có thấy con kiến nào đâu?”

“Thì em đang tìm kiến để đếm đây còn gì”  (shawol chắc biết m lấy cái này từ đâu ^^~)

“…”

“…”

Chúng nó lại tiếp tục đứng ngáp ruồi với nhau. Ngáp tới sái quai hàm, chảy nước mắt, ngáp tới cái nỗi con ruồi bay vào còn chả buồn đuổi. Vật và vật vờ, thỉnh thoảng còn nghe tiếng ngáy.

Được một lúc nữa thì tụi nó bắt đầu bu ra cào cấu Suho, lắc lư điên cuồng người chàng leader, cằn nhằn tại sao lâu thế. Suho thật chỉ muốn tung cho mỗi đứa một chưởng mà gào “Bộ làm leader cái gì cũng phải biết hả???!! Máy bay bay chậm cũng là lỗi tại tao sao” Nhưng rồi vì sợ mất hình tượng nên đành mở căng cặp mắt cú vọ của mình tia vào trong xem có thấy mống nào không. Rồi đôi mắt ấy sáng quắc lên, một cước đá văng tụi bâu xâu xung quanh, chạy tới bám vào cửa hú hét

“YAH! KRISSSSSSSSSSSS KRISSSSSSSSSSSSSSSS! Anh Phàmmmmmm! Hú Hú! Đây này~ dòm đi đâu! Hú Hú”

Chắc cậu ta sướng lắm vì tìm được đồng minh. Chỉ cần Kris lừ mắt 1 phát, cái lũ ruồi nhặng kia sẽ ngay lập tức ngừng vo ve mà xếp thành một hàng đều tăm tắp mà lị

Kris tay cầm túi xách, tay đút túi quần trông rất oách. Đưa mắt nhìn con người vừa gọi mình rồi cười 1 cái khoe răng trắng do dùng PS quá liều làm lóa mắt mấy thím đứng ngoài cửa

“Aigoo! Sao biết mà ra đón vậy? Tụi kia tới chưa thế?” Kris vỗ bôm bốp vào vai Suho làm cậu ta muốn nổ phổi

“Chưa có tới! Anh quản lí của mấy người gọi kêu ra đón mà. Ah! Mà *nói nhỏ* làm ơn gom tụi kia lại hộ em đi, quát hoài không xong”

Suho thì thầm chỉ chỏ cái lũ đang làm loạn cái cửa VIP của người ta lên , giọng tha thiết. Kris đưa mắt nhìn theo, cười ruồi 1 phát ý nói “anh tưởng chú thế nào”, rồi đằng hắng

“YAH! Mấy đứa! Xếp hàng đứng ngang ra đây nhanh lên nào! TẬP HỢP!!!!!!!”

Rầm…Rầm…Rầm…

“TRánh ra”

“chỗ này của em”

“cái gì, mày phải nhường hyung chứ”

“KAI~ Mày dẫm vào bàn chân ngọc ngà của hyungggggggggg~ rách cả giầy rồi đền ngayyyyyyyyyyyyy”

“Yah! Kiến của em chạy hết mất rồi! Mấy người bắt đền đi huhu”

“Im đi”

“Yah~ blah blah blah”

Cả lũ xông vào chí chóe, xem chừng nếu không can thiệp thì có khi tụi nó choảng nhau ngay tại đây chỉ vì những lí do khiến người nghe cấm nín

“TẬP HỢP” Kris sau khi nhìn đau cả mắt, nghe muốn điếc lòi cả tai những âm thanh hỗn tạp từ phía tụi em đang tranh nhau chỗ đứng thì không chịu nổi mà gào lên! Tụi nhóc nghe được lời sấm truyền thì ngay lập tức đùn đẩy nhau sếp thành 1 hàng siêu vẹo, trông lồi lõm hết sức!

“Chúng em chào Kris (đại) ca! Anh mới về”

“Được rồi! đứng đó vào im lặng! Hiểu chưa”

“Dạ”

Suho nhìn Kris, ánh mắt long lanh ngưỡng mộ. Nhưng ngưỡng mộ chả được bao lâu thì cậu lại phải dùng ánh mắt kì thị nhìn người anh lớn. Kris đứng chờ được gần nửa tiếng thì bắt đầu phát rồ lên vì vẫn chưa thấy ai đi ra cả, đặc biệt là Tao của anh ta. Mà khi Kris đã cáu thì đố có ai dám động vào. Không những thế, đâu phải chỉ có mình Kris đại ca phát điên, Ngay đến maknae ác quỷ cũng đã bùng nổ rồi. Cả lũ đứng ôm nhau run rẩy nhìn hai quả bom chuẩn bị phát nổ. Ngay khi Kris và Sehun sắp phá tan nát cái cổng chờ của người ta thì 1 giọng nói gấp gáp thảm thiết vang lên. Không những chả giúp ích được gì mà còn góp phần làm mức độ thảm hại của cái cổng tăng lên nhiều lần

“Huhuhuhuhuhu mấy hyung ơi lạc mất Tao rồi~”

.

.

.

.

.

Chen sau khi phun được ra cái câu có tính phá hủy ngang tầm bom nguyên tử thì cũng thộn cả mặt ra nhìn Kris. Đầu tự rủa xả “Cái số mình khốn nạn, tại sao anh Phàm lại ở đây chứ???” Rồi các dây thần kinh trong đầu không hiểu sao lại hóa thành Angel & Devil mà người ta hay thấy trong Tom&Jerry bay lởn vởn 2 bên léo nhéo

Angel vừa há mồm ra định nói thì bị Devil túm váy kéo ngã lăn quay

Devil: chạy điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii Run for your life~ ở lại chết tươi ráng chịu

Angel: không được! còn Tao thì sao *ngóc dậy*

Devil: *đá* im mồm!

Angel: Chen, ta nghĩ lại rồi! trước tiên cứ bứt đầu cái con ngu xi kia đi đã

Devil: gì? Ngu xi? Mày chết điiiiiiii Kya~~~~~~ *xông vào*

Angel: Mày ngon vào đây

Devil: Đồ đàn ông mặc váy

Angel: Đồ đã hói còn bày đặt vuốt keo

Blah blah blah

Chen: Chúng mày im ngay không ông búng cho chó gặm bây giờ >

Người ngoài nhìn vào sẽ thấy một thằng khùng không đâu gào ầm ĩ trong khi chả có ai nói gì. Đã vậy còn nhảy tưng tưng lảm nhảm 1 mình như lên đồng.

Chen sau khi bóp nát 2 cái con ngớ ngẩn vô dụng trong tay thì cũng nhận thức được vấn đề của chính mình, thế là cậu trợn mắt lên, lùi 1 chân về đằng sau lấy thế, ném vèo cái túi trông như cái bị rách của mình về phía trước rồi quay đầu chạy như bị chó rượt. Tụi kia đứng theo dõi toàn bộ quá trình phát điên của thằng em, mắt trợn lên phát sợ. Cả lũ cứ đứng đần ra đó nhìn một thằng điên vừa la hét vừa chạy cho tới khi bóng nó khuất dần trong đám đông mà vẫn chưa hoàn hồn. Chỉ khi cảm nhận được có 1 sưc nóng kinh khủng cùng với tiếng gầm gừ ghê rợn vang lên bên cạnh, tụi nó mới quay sang và nhận ra, đại đế của chúng nó phát điên thật rồi

.

.

.

.

.

Chen chạy như điên về phía EXO M hiện đang đứng lố nhố trước của nhà WC của sân bay, mồm ngoạc ra gào như cháy nhà. 3 đứa kia đứng nhìn thằng em chạy một mạch vụt qua cả người chúng nó xông thẳng vào WC, chui vào 1 phòng vào sập cửa cái Rầm! Còn chưa hiểu chuyện gì thì chúng nó lại nghe thêm 1 loạt tiếng la hét nữa hướng về phía mình. Đưa mắt về hướng lúc nãy thăng Chen xuất hiện, chúng nó chỉ kịp nhìn thấy 6 mạng người lao tới với tốc độ tên lửa gọi bằng cụ. và rồi…

RẦM

Gần chục mạng người nằm đè lên nhau NGAY TRƯỚC CỦA NHÀ WC. Tụi nó nằm rên rỉ vì đau, sau phút choáng váng lấy lại được tinh thần, XiuMin_người bị đè bẹp, lòi cả mớ bánh bao mới cải thiện lúc tối_không chịu nổi tình trạng “bị đè” nên đã vùng lên, đá cho mỗi đứa bay về 1 ngả. Đứng như siêu nhân, tay giơ lên trời, áo bay phấp phới, xác người la liệt.

Baekhyun, do quá uất ức vì bị tấn công bất ngờ, cậu nằm lăn ra sàn ăn vạ, chân tay giãy đành đạch, mồm ngoạc ra gào thê lương

“Huhuhuhuhuhu đau quá~ Mẹ ơi nó đánh con huhuhu! Chanyeol ơi tớ gãy chân rồi, chảy máu trong, chuột rút, bệnh nan y khó chữa…huhuhuhuhuhu” vừa gào vừa giãy, mắt khô queo chả có giọt nước nào mà cứ nằm nấc cật lưc

Đám đông quay lại nhìn cái lũ đang đóng đô trước của nhà WC công cộng với ánh mắt kì thị, tụi nó đứng đó thì còn ai dám vào nhà WC giải quyết nữa chứ, đã vậy lại còn có 1 thằng chơi trội khóc lóc ầm ĩ, 1 thằng đứng ngửa mặt, giơ tay lên trời, chân rộng bằng vai mặt biểu cảm như kiểu “quyết tử cho tổ quốc quyết sinh” == thật làm người ta sợ, có buồn giải quyết, nhìn mặt chúng nó thì cũng tịt luôn.

Suho đảo mắt 1 vòng, phát hiện tình trạng đáng xấu hổ của cả lũ thì nhanh chóng lôi kéo từng đứa một tống hết vào WC không kịp suy nghĩ gì thêm. Chỉ là chàng leader không để í đến tình huống mà ai cũng có thể dễ dàng suy ra! Đám đông lại được phen trợn mắt lên nhìn một túm 8, 9 thằng con trai mới phút trước còn vồ lấy nhau lăn lộn, bây giờ lại còn dắt díu nhau vào WC, trong đầu đồng cảm có chung suy nghĩ “Một lũ biến thái đi vệ sinh tập thể”. Đồ rằng nếu Suho mà biết được cái suy nghĩ chung đó, cậu sẽ uất hận mà cắn lưỡi tự vẫn chết tươi không chừng.

Sau khi đã bình yên an toàn trong nhà WC, chúng nó nghe thấy tiếng sụt xịt phát ra từ cái phòng cuối cùng, tới lúc đó chúng nó mới nhớ ra cậu bé Chen tội nghiệp, thế là phi ngay đến đập cửa rầm rầm

“Chen! Chen àh! Mở cửa”

“…”

“Chennnnnnnnnnnnnnnnnnn! Mày chết rồi sao”

“Nếu ngoài đó là Kris ge thì, vâng em chết rồi! Còn nếu là người khác thì…Em Chen đây! Cứu em huhu”

“không có Kris đâu, mau ra đi”

“thật không”

“Thật”

Cạch…Cảnh của bật mở, 1 thằng ngốc lò dò đi ra, mắt mũi tèm lem nước trông phát tội. Vừa nhìn thấy lũ anh em của mình, nó xồ tới ôm chặt bất cứ ai nó nhìn ra mà cụ thể là XiuMin, khóc lóc thê thảm, còn tiện thể xì mũi vào áo baozi làm cậu ta tái mặt. Ngất!

“YAH! Thằng không ra gì!!!!!! Dám xì mũi vào áo hyung sao~ đi ra đây *lôi kéo* hyung dẫn mày ra chỗ Kris” Xiu Min uất hận lôi kéo thằng em_người đã mềm oặt khi nghe tên Kris_ra của nhà WC. Lũ còn lại trợn trừng mắt lên tá hóa giữ XiuMin lại

“Không được XiuMin! Em sẽ mua cho hyung bánh bao! Đừng lôi thằng Chen ra đó! Trông cái mặt nó thế kia xấu hổ lắm~ Mất hết cả hình tượng” Suho ôm chặt 1 bên chân của hyung mình lải nhải

“Bây giờ cho nó nhìn vào gương chắc nó cũng tăng xông mà chết mất thôi!” Chanyeol giữ chặt chân còn lại

“Tụi bây bỏ hyung ra~”

“Không”

“Bỏ ra”

“Không”

“BỎ”

“KHÔNG”

“KYAAAAAAA” tung chưởng siêu nhân, mỗi đứa bắn một hướng. Sau khi hoàn hồn, tụi nó lại xông vào, mỗi đứa hét một câu, mỗi câu một thứ tiếng tạp nham hết sức, Xiu Min lại tung chưởng, chúng nó lại bắn, nhưng không bỏ cuộc quyết tâm giữ hình tượng bằng mọi giá mà không hề biết, cứ mõi lần gào thét như thế, hình tượng của chúng nó giảm dần theo cấp số nhân bởi đám đông bên ngoài

Đám đông sau khi trông thấy 1 túm con trai chui vào nhà WC, đã chắc mẩm đó là 1 lũ biến thái không để đâu cho hết nên cũng biết đường không lảng vảng gần đó nữa! Nhưng được một lúc im lặng thì họ bắt đầu nghe thấy nhưng âm thanh kì quái kinh dị, đoạn hội thoại thú vị dễ làm cho người nghe nghĩ bậy ví như

“Bỏ ra”

“Không”

“Kyaaaaa”

“ahhhhhhh”

Suy nghĩ của đám đông: Ôi trời chúng nó lôi nhau vào đó làm cái trò đó ư? Tuổi trẻ thời này thật táo bạo

“Hahahahahaha” Chen do quá sợ, không biết nói gì nên cười như điên

“D.O làm gì đó, mau lại đây giúp đi chứ”

“Mặc xác nó nó đang đếm kiến”

“HAHAHAHAHAHAHAHA~ HUHUHUHUHU~ HAHAHAHAHA~”

Suy nghĩ của đám đông: Ôi trời, sướng quá nên cười chăng, tuổi trẻ ngày nay thật không biết ngại là gì mà *đỏ mặt* (các bác đang suy nghĩ cái gì thế ạh)

Và còn hàng lô hàng lốc những tiếng gào, rú, la, gầm, khóc, cười, mếu máo…phát ra từ cái nhà WC, hàng loạt những suy nghĩ sai lệch của đám đông bên ngoài, ngay cả bảo vệ cũng sợ tới mức đứng run lập cập xa cả trăm mét không dám liều mạng đi vào kiểm tra “vào đó nhỡ chúng nó phát bệnh cắn cho phát, lây bệnh dại thì tịt đời?” chú bảo vệ đã nghĩ như thế đấy

Tạm bỏ qua cái nhà WC đầy rẫy thị phi và đám đông không đứng đắn. Kris lúc này đang thực sự tức giận! Không tìm thấy Tao, cũng không thấy bóng dáng tên nào trong nhóm cả, anh đứng chửi rủa cái lũ chết tiệt kia tới nỗi nếu chúng nó mà đứng đây chắc đã lõm cả mặt rồi! Rút điện thoại ra chọc điên cuồng như muốn đâm nát cái màn hình đáng thương, anh nhắn tin cho cả 10 tên ăn hại không biết đang ở cái xó nào, rồi nhét nó lại vào túi quần.

.

.

.

.

Cả lũ đang oánh nhau khí thế thì điên thoại cả 10 tên cũng rung lên kịch liệt. Chúng nó đồng loạt buông nhau ra giơ điên thoại lên như khoe của, là tin nhắn từ “Anh Phàm”. Chen nhìn thấy tên người gửi thì tăng xông, ngất ngay tại chỗ, điện thoại trong tay bắn thẳng vào cầu xí.

“Mấy người giỏi lắm! về tới KTX thì tự giác làm theo luật! đừng để tôi phải nhắc lại!”

Kris sau khi đi mọi ngõ ngách của cái sân bay vẫn không thấy Tao đâu cả, chỉ còn mỗi nhà WC là anh chưa có vào, không phải là không có ý định xông vào nhưng đã bị đám đông bên ngoài ngăn lại. Họ nói “Nếu không muốn chết thì đừng dại chui vào, trong đó có mấy thằng biến thái đáng sợ lắm”. Lúc đầu cũng định mắc kệ mà vào kiểm tra, anh có võ mà, nhưng rồi ngẫm lại Tao của anh không thể điên như cái lũ mà đám đông mô tả được, hơn nữa bảo vệ còn sợ không dám chui vào giải tán lũ điên đó thì kể cũng ớn thật! thế là Kris phẩy ta bỏ qua, mặt vênh lên ý nói “không phải ta sợ, mà tại Tao của ta không thể ở cùng lũ điên đó được nên ta mới đi”. Anh còn lên cả loa của sân bay gào ầm trời “Bé Huang Zi Tao 19 tuổi về ngay sảnh VIP có người nhà đang chờ” nhưng cũng không ăn thua. Đang không biết làm thế nào thì điên thoại của anh rú inh ỏi. Là anh quản lý EXO K

“Alo…”

“Kris, cậu đang ở cái chỗ chết tiệt nào thế hả?! có biết tụi này chờ bao lâu rồi không hả”

“hyung, em không tìm được Tao, cái lũ kia cũng trốn mất rồi. Em…”

“Cậu lảm nhảm cái quái gì đây? Tao đang ở đây cùng với quản lý của các cậu mà, 2 người đó ra đây từ hơn 1 tiếng trước rồi”

.

.

.

.

ĐOÀNG……chim bay rụng cả lông

.

.

.

.

“CÁI QUÁI GÌ???????????? CHỖ ĐÓ LÀ CÁI CHỖ CHẾT TIỆT NÀO HẢ….hyung”

“Ờh…ờh… bên ngoài sân bay, chỗ bãi đậu xe ngoài trời đó mà…”

“Cụp…tít tít tít…”

“Huhuhu cái thằng không ra gì, tui lo cho tụi nó mà nó nỡ quát tui! Huhu” Anh quản lý EXO K ôm mặt ăn vạ, Tao và quản lý của EXO M đứng tròn mắt ra nhìn.

“Sao thế? Nó nói gì?” được 1 lúc, do không chịu nổi màn ăn vạ dai dẳng của bạn mình, quản lý EXO M mới tìm cách đổi chủ đề

“Nó lảm nhảm cái gì đáy mà Tao bị lạc… rồi cái gì mà bọn kia trốn đi đâu đó…” vẫn sụt sịt lấy tay áo lau mũi

“Cái…”

“TAO~” Anh quản lí đang định hỏi lại vì sợ mình nghe nhầm thì nghe thấy cái giọng ồm ồm quen quen, giật thót, phóng mắt ra nhìn

Tao nghe có người gọi tên mình thì quay ra và ngay lập tức cười toe toét khi thấy Kris đang chạy hùng hục về phía mình.

“Gege~” Cậu chạy thẳng về phía anh đưa tay bám vào cổ anh đu lên. Kris vứt cái túi rách nát yêu quý sang một bên đưa tay ôm chặt lấy tiểu bảo bối của mình! Anh bây giờ cóc có quan tâm tới cái gì nữa, anh tìm được Tao rồi. Anh đã lo lắng bao nhiêu, tức tới trào họng khi nghe thằng Chen thông báo tin shock, lỡ mà không tìm được cậu chắc anh cho 1 quả bom liều chết luôn í chứ. Nghĩ vậy anh lại càng siết chặt panda của anh hơn nữa

Hai đứa cứ đứng đó ôm nhau tới quên cả nhân loại. 2 anh quản lý đứng nhìn chép miệng lắc đầu “chắc nhớ nhau quá quên cả xấu hổ là gì rồi”. Vừa lúc bọn kia lò dò đi ra, xúm xít lại đùn đẩy nhau đi trước! chẳng là sau khi nhận được tin nhắn của Kris đại đế, chúng nó ngồi thất thần trong toilet tự kỉ với nhau, thằng Chen sau khi tỉnh dậy và được thông báo tin buồn, nó tái mét mặt, cộng thêm việc cái điện thọai yêu quý tử nạn, nổi lềnh phềnh trong bồn cầu, nó lại ngất lần 2. Chỉ tới khi anh quản lý nhắn tin, kêu tụi nó mau ra xe để về thì chúng nó mới dám thò đâu ra khỏi chỗ trốn, dắt díu nhau đi ra, và chẳng hiểu tại sao người ta tránh chúng nó như tránh hủi, lại còn nhìn với ánh mắt kì thị rồi còn xì xầm cái gì mà “mau tránh đi không nó cắn bây giờ”. Ra tới nơi thì lại thấy Kris đứng ôm Tao, tụi nó thở ra nhẹ nhõm, dù gì thì chúng nó cũng lo cho thằng nhóc nữa mà!

Kris bỏ Tao ra nhìn 1 lượt tiểu bảo bối xem có mất miếng nào không, hôn nhẹ lên môi nhóc một cái, anh quay sang nhìn anh quản lí cái kiểu “hyung mau giải thích chuyện này đi nếu không thì hyung cũng sẽ chịu phạt với lũ kia đấy”. Anh quản lí tái mặt lắp bắp

“Eh! Hyung có làm gì đâu, lúc đi lấy hành lí về thì thấy tụi nó đang ngáy o o trên băng ghế áh, hyung đang định gọi tụi nó thì Tao dậy rồi đòi đi WC, hyung có đá thằng Chen dặn nó kêu tụi kia dậy ra xe để dẫn Tao đi đấy chứ, lúc í nó còn gật đầu lia lịa cơ mà” Chen mặt xanh lè liếc nhìn Kris, người đang lườm về phía mình muốn thủng 1 lỗ trên mặt. Rồi nó nằm vật ra đất! Ngất. Kris quay lại phía anh quản lí nghe tiếp “Rồi khi ra đây hyung vẫ không thấy mấy đứa đâu, rồi em gọi nói là em về thế nên anh vs cậu ta *chỉ anh quản lí EXO K* quyết định đứng chờ! Sau đó thì em biết rồi đấy”

“có vậy sao?”

Hai anh quản lý đứng gật lia lịa mắt cún con mở to tròn. Kris thở ra nhìn về phía mấy thằng nhóc láo nháo kia làm tụi nó giật thót, tổn thọ quá đi

“Mấy người biết là khi về nhà phải làm gì rồi chứ hả?”

“Dạ biết/Biết”

“Tốt” Anh quay lại phía tiểu bảo bối trong tay minh, cười cười “về nhà nào! Em vui không panda (?)”

Tao cười tít mắt, nghĩ một lúc rồi như nhớ ra cái gì đó, nó đưa bòa tay lên và…giơ ngón giưa ra ngay trước mặt Kris, mặt vẫn cười ngây thơ. Kris trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào cai ngón tay xinh đẹp của Tao. Không chỉ mình Kris, cả lũ loăng quăng kia và 2 anh quản lí cũng trợn ngược mắt lên nhìn trừng trừng về phía sự việc đang diễn ra, mổm mở ta không khép lại nổi

“Ta…Tao ah~ Cá…cái này là…”

“Là hihihahahoho đấy” Lay tái mét, tự muốn vả vào mặt mình

“Hi…Hihihahahoho?????”

“Dạ~ ge hỏi em có vui không mà! Em đang rất vui vì được gặp ge với mấy hyung nên e muốn cười!”

“Đứa mất dạy nào… Ah không, ai tốt bụng dạy em cái này thế?” Kris cố tình nghiến răng ở chữ  “tốt bụng” như 1 lời cảnh cáo. Lay phát hoảng, mặt cắt không còn 1 giọt máu nhìn chằm chằm vào Tao

“Là YiXing ge đó ạh!” Cả lũ quay ngoắt về phía Lay mồm há thậm chí còn rộng hơn nữa, không tin vào tai mình.

Lay trợn mắt lên quay đầu bỏ chạy, đằng sau còn nghe tiếng gầm đáng sợ mà cậu biết chắc chắn là của Kris.

“ZHANG YI XINGGGGGGGGGGGGGGGGGG”

Không biết là do quá sợ nên hoa mắt hay thật sự là như thế mà trước khi quay đầu bỏ chạy, cậu đã nhìn thẩy 1 nụ cười đểu trên môi của cậu maknae ngây thơ Huang Zi Tao

_END_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: