Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Mùa hè năm 17 tuổi ở miền biển quen thuộc. Dưới bầu trời xanh cao vợi, nơi tràn ngập những cơn gió tò mò, Yul ngây người nhìn Sica chạy từ dưới biển về phía cậu đang đứng. Mặt trời đỏ rực thấp thoáng sau lưng cô. Mái tóc vàng xổ tung, bay rối bời trong gió.

- Này Yul, cho cậu.

- Gì vậy?

- Một cái vỏ ốc đặc biệt

Sica xòe tay. Vỏ ốc màu đỏ hiện lên trên nền da trắng tinh của cô, tạo nên sự tương phản khiến Yul choáng váng.

- Cầm lấy đi này - Sica đặt nó vào lòng bàn tay cậu. Yuri nắm lấy. Làn da lướt qua, chạm nhẹ.

Trong cậu phút chốc hiện lên mong ước thiết tha, là được cầm lấy bàn tay nhỏ bé ấy để cùng bước đi, mãi cho đến khi họ trở thành hai ngôi sao nào đó, lấp lánh sáng trên khoảng trời đêm nơi sân thượng.

Buổi chiều hôm đó, trên bãi cát trắng thênh thang, Yuri dùng món quà đặc biệt viết nên dòng chữ ngẩn ngơ: “Sica, làm sao đây, hình như tớ thích cậu mất rồi.”

Đợt gió lớn thổi qua, những hạt cát xô vào nhau làm nét chữ nhạt dần, thứ duy nhất còn lại là "Sica", cẩn thận và rõ nét, tựa như vết tích về tình yêu đầu đời khắc sâu vào tim cậu.

Tuổi 17 của Yul... chỉ có gió mới biết điều bí mật.

----------------------------

Một ngày giữa tháng tư. Sica tròn 19 tuổi. Bố cô mở tiệc lớn, ra mắt cô con gái gần như đã trưởng thành. Rồi đây sẽ chỉ mình cô tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Bởi Yuri đã quyết định theo đuổi con đường cậu yêu thích…chưa tròn 19 tuổi, cậu đã thành violinist trẻ có tiếng trong giới nghệ thuật.

Đêm đó Yuri rời khỏi đó khá sớm, cậu vốn không thích ồn ào. Đưa mắt tìm hình dáng quen thuộc trong đám đông mãi không thấy, Sica viện cớ hơi mệt xin phép bố mẹ mình về sớm.

Vừa bước gần đến cửa phòng, cô dừng hẳn lại vì giai điệu của bản Always quen thuộc. Hình như Yul đang chơi đàn… Những âm thanh rất mực phóng túng kèm theo chút buồn bã cô đơn ấy tràn qua ồ ạt tràn qua cánh cửa phòng nho nhỏ, dội vào tai cô đem lại cảm giác mơ mộng kì dị. Đã lâu quá rồi, từ khi phải dành thời gian cho việc theo bố, để được ông dạy cho những bài học đắt giá trong kinh doanh, cô đã không còn nhiều lúc được thảnh thơi mà ở bên cậu và nghe cậu đàn nữa. Thế nên lúc này, Sica chỉ muốn mở cửa thật khẽ rồi bước vào, để nhìn thấy cái dáng cao gầy của cậu cùng chiếc violin bảo vật…

Nhưng một phần không nhỏ trong cô sợ hãi sẽ phá vỡ đi giây phút riêng tư hiếm hoi của cậu. Yul không chơi đàn khi về nhà. Tất cả những lần cô được nghe, là khi cậu đứng trên một sân khấu nhiều ánh sáng nào đó, hoặc cũng có khi là ở phòng tập nhỏ của cậu ở trường trung học…

Đứng trên giày cao gót quá lâu, hai gót chân của Sica trở nên nhức nhối. Vuốt lại nếp váy, cô ngồi xuống, bó gối dựa hẳn đầu vào tường. Chaconne, Adagio, Moongate…Những bản nhạc với giai điệu u ẩn pha lẫn say mê cứ lần lượt vang lên, bao bọc cô như cánh rừng xanh trong suốt cao vợi. Sica ngủ thiếp đi…

--------

Vừa bước ra khỏi phòng, Yuri thoáng sững người vì hình ảnh người con gái trong bộ váy trắng ngủ gục bên cạnh cửa ra vào. Gương mặt bé bỏng thoáng nét thơ dại nghiêng nghiêng tựa vào một bên vai. Đôi mắt nhắm hờ, thi thoảng đôi chân mày rung nhẹ. 

Yul nhìn Sica, ánh mắt hiền dịu, yêu thương pha lẫn trách móc. Đã gần hai năm… kể từ cái chiều trên bãi biển, cậu nhận ra trong mình có sự thay đổi lớn. Mỗi đêm về, Yul đếm thời gian thành từng giờ.

1am: cậu không ngủ được,

1.01am: Sica với đôi mắt lấp lánh sáng hiện lên trong đầu cậu

1.02am: Cậu nhớ nụ cười của cô.

1.03 am: Cậu mỉm cười.

1.04am: Cậu cố gắng ngủ.

1.30am: Cậu nhắm mắt lại, khuôn mặt Sica càng rõ nét…Sica nhìn cậu, mặt trời thấp thoáng sau lưng.

2am: Cậu vẫn không ngủ được.

2.30am: Cậu nhớ giọng nói của cô, nhớ mỗi lần cô ngân nga theo điệu nhạc phát ra từ chiếc tai nghe của cậu.

3am: Cậu mệt rồi… thức khuya quá

4am: Sica, Sica, Sica ah. Cậu bực bội.

4.30am: Cậu quay người về phía bên trái, bắt gặp khuôn mặt cô sáng mờ trong bóng tối. Đường nét thanh tú, dịu dàng.

5am: Cậu ngắm cô hồi lâu, ngủ thiếp đi.

7am: chuông đồng hồ báo thức reo vang, cậu tỉnh dậy, đến cạnh giường cô lay nhẹ: “Sica, sáng rồi… dậy đi học”

Luôn là như thế trong gần 2 năm liền.

Yul chẳng bao giờ dám nói cho Sica biết. Cậu sợ hãi, biết đâu cô không yêu cậu? Biết đâu sau khi nói ra mọi thứ mà họ từng có với nhau sẽ hư hại mất?

Yul, là yêu Sica như vậy đấy.

Vì yêu, nên cậu sợ mất cô và cả những năm tháng thơ ấu tươi đẹp và xưa cũ, những năm tháng mà cô đã bước từng bước một, chậm rãi và dịu hiền vào trái tim tưởng như hoang mạc khô cằn của cậu, để rồi làm bừng lên mọi sắc màu…

Những thứ Sica đem vào trái tim Yul nhỏ lắm… tựa hồ chỉ là những mảnh gỗ bé tí teo được luồn vào căn phòng trống rỗng. Ngày qua ngày, cậu tỉ mẩn ghép từng miếng một với nhau, tạo thành một ngăn tủ nhỏ - cậu đặt con ốc đỏ vào, tạo thành chiếc giường đủ rộng - cậu ước được ôm Sica nằm trên đó, nghe hơi thở cô bình yên như gió… để rồi đến khi cậu rời tay đứng dậy, mới giật mình phát hiện ra những đồ vật giản đơn ấy đã lớn quá rồi, lớn đến nỗi cậu chẳng thể nào đẩy nó ngược trở lại về phía bên ngoài của cánh cửa trái tim mình. 

“Tớ yêu cậu”, nghe có vẻ ngắn gọn, giản đơn mà sao nói ra khó khăn quá đỗi. Yul, không đủ can đảm. Lỡ như một ngày nào đó, mà cậu không còn Sica như bây giờ nữa…lỡ như… chỉ mới nghĩ đến thôi cũng đã khiến tim cậu đau rồi.

Đối với Yul, Sica tựa như con chim sẻ ngủ quên trên lan can ngày mưa. Cậu muốn ấp ủ nó trong đôi bàn tay mình, những cũng lại sợ rằng, chỉ cần vươn ra, chạm nhẹ thôi, thì nó cũng sẽ thức giấc và bay mất. Hạnh phúc luôn là thứ đẹp đẽ hoang đường trong ảo tưởng, nhưng cũng mỏng manh đến xót lòng.

Cứ mải mê trong hoài nghi và lo sợ, Yuri có ngờ đâu cậu đã vô tình để lỡ mất ánh mắt của cô công chúa nhỏ, luôn nhìn về phía cậu với biết bao nhớ thương, hi vọng, mong chờ.

------------

Thức dậy từ giấc ngủ vội, Sica lơ mơ nhận thấy mình đang nằm trong vòng tay Yul. Cô giữ im lặng, thầm mong giây phút này có thể kéo dài vĩnh viễn.

Đặt Sica xuống chiếc giường thân quen của cô, Yuri thì thầm:

- Tớ thấy cậu ngủ gục ngoài cửa nên… cậu ngủ tiếp đi…

Sica ngắm Yul từ khoảng cách thật gần. Vẫn là sống mũi thẳng và cao, vẫn là khóe môi trễ xuống im lìm… nhưng Yul đã không còn là cô bé 11 tuổi năm nào. Cậu mỗi ngày một trưởng thành, chín chắn và thêm nữa, lại càng… cuốn hút hơn (_._!).

Yul vừa quay đi, Sica đã níu lấy cánh tay cậu, giữ lại. Cô láu lỉnh:

- Yul ah, quà sinh nhật của tớ đâu~

- À… nãy tớ định đem cho cậu, nhưng lúc đó cậu còn bận bịu với mấy anh chàng đẹp trai nên…

- Xì, ngụy biện, chứ không phải từ đầu buổi cậu cũng chỉ đứng nói chuyện với mãi một cô thôi à?

- Ai cơ? YoonA?

Sica bĩu môi:

- Sao hỏi tớ, tớ đâu có nói chuyện với cô ấy say sưa thế đâu mà biết?

- Đừng có vớ vẩn. YoonA là một cô bé học chung với tớ trong lớp Violin mấy năm trước. Tớ chỉ coi YoonA như em gái thôi!

- Thật không đấy? *lườm*

- Thật mà!

- Hehe, vậy thì được rồi. Bây giờ… quà sinh nhật của tớ~ - Jessica ngửa lòng bàn tay, giọng điệu nhõng nhẽo.

- Ừ thì đây…

Yuri kéo ngăn tủ, lấy ra một chiếc hộp màu cỏ nhỏ xinh:

- Cậu tự mở nó ra đi.

- Là dây chuyền ư? - Sica reo lên - Nó đẹp quá… Cậu đeo vào cho tớ nhé?

- Huh? Uhm…

Sica vén mái tóc của mình lên cao, quay lưng về phía Yuri, chờ đợi. Mùi hương trên người cô phảng phất trong không gian rồi luồn vào từng ống khí quản nhỏ li ti. Nơi lồng ngực, tim Yul đập cuồng cả lên. Cậu luống cuống mở chiếc khóa nhỏ, đeo vào cổ cho cô rồi lùi lại một bước. Sica quay người lại, ríu rít:

- Đẹp không? Tất nhiên là đẹp rồi. Tớ biết mà. Haha

Mặt cỏ bốn lá ở sợi dây bạc trên cổ Sica tỏa ra sắc xanh dìu dịu. Không thể phủ nhận rằng nó đẹp hơn so với mong đợi của Yul rất nhiều.

Ban công chông chênh. Sau bản Happy Birthday, Yuri dựng chiếc Violin vào góc. Champagne. Hai ly thủy tinh đặt cạnh nhau. Sica bảo hôm nay là sinh nhật lần thứ 19 - một tuổi rất đặc biệt, nên cần phải chúc mừng. Trước đó vì muốn về sớm, Yuri đã phải uống rượu phạt khá nhiều, vậy nên bây giờ cậu cảm thấy khá chuếnh choáng.

Tiếng Sica thoảng vào đêm:

- Yul, nếu bây giờ người ta cho cậu một điều ước, cậu sẽ ước gì?

Câu hỏi không lời đáp. Ước gì ư?

Nhiều lắm, một điều sao đủ. Yul cho dù là kẻ lạnh lùng bất cần thì vẫn tham lam... chẳng hạn như muốn nắm lấy bàn tay mỏng manh như lá của cô, chẳng hạn như muốn ôm lấy cô, để cảm thấy cằm cô tì trên vai cậu... nhưng đó là những thứ cậu muốn, còn cái cậu cần chỉ thì giản đơn lắm…

Ngồi cạnh Sica. Đêm dịu dàng mà say mê đến lạ. Gió dừng chân, quanh quẩn họ. Thế giới phù phiếm ngoài kia bị bỏ rơi lại phía sau, lùi vào xa tít. Chỉ vậy thôi…

- Bây giờ ư? Không gì cả... cậu trả lời sica, mơ hồ.

- Cậu không, nhưng tớ có…

- Gì vậy?

- Yul ah, tớ .... tớ nắm tay cậu có được không? - Sica thở mạnh, nói thật vội.

"Tớ nắm tay cậu có được không?"

Yul không tin vào tai mình, sững người, ngạc nhiên. Cậu nhìn cô, hai má đỏ hồng:

- Cậu say à?

Sica không trả lời Yul, gặng hỏi:

- Có được không?

Cậu lặng im một lúc lâu, nhìn vào đôi mắt cô mênh mang tựa hai mặt hồ xanh thẫm:

- Ừ...được!

Cậu đưa bàn tay mình ra, chờ đợi cô đặt vào đó làn hơi ấm tinh khiết dịu dàng.

- Yul…

- Huh?

- Đố cậu, chúng ta có thể yêu nhau không? - Sica nói, gần như đùa cợt.

Câu hỏi đột ngột bật ra, nhẹ bẫng mà không hiểu vì sao xoáy sâu vào ngực cậu tựa mũi khoan nhọn khổng lồ. Nhức nhối.

Sica xích lại gần hơn nữa, ngả đầu vào vai Yul. Chưa bao giờ cậu thấy cô thế này. “Sica uống nhiều quá” - Yul thầm nghĩ.

- Yul ah, cậu bảo có không? 

- Cậu say rồi, ngủ một chút đi…

Sica vẫn bướng bỉnh, chẳng chịu buông tha cho cậu:

- Trả lời tớ đi đã, có thể không?

- Không…

- Haha…cậu chẳng biết đùa gì cả...thôi, không chọc cậu nữa, tớ đi ngủ.

Sica loạng choạng đứng dậy, chẳng thay quần áo, cô ngả người lên giường, dáng nằm co ro tựa con mèo nhỏ.

Yul vẫn ngồi đó hồi lâu. Cậu thở dài, cười buồn bã. Trả lời không, là bởi thế giới cậu từ lâu vốn chỉ có hai màu trắng đen mờ nhạt. Rồi Sica đến bên, mang theo những màu sắc tươi mới hơn, dạy cho cậu biết âu lo… lo lắng rồi mai đây thế giới kia không còn cô nữa. Hạnh phúc của Yul chỉ có Sica, chỉ mỗi Sica…nó mỏng manh quá đỗi, mà trái tim cậu lại sợ sệt biết bao điều. Thử hỏi, cậu trả lời “có” thế nào đây?

“Sica ah, sao cậu không hỏi tớ thêm một câu nữa. Hỏi tớ đi, rằng vì sao tớ trả lời không?”

Đêm đầu tiên bước sang tuổi 19 của Sica. Có một người nằm im trên giường, giọt nước lặng lẽ trườn qua khóe mắt, chảy dọc trên khuôn mặt tưởng chừng như say ngủ. Sica biết Yul yêu cô, nhưng tại sao mãi không chịu thừa nhận?

Một người nữa ngồi trên ban công, hoang mang tìm cách che giấu tình cảm của mình, hi vọng rồi sẽ có một ngày nào đó nó tan dần rồi biến mất hẳn, để cậu lại có thể bên Sica mà trong lòng không chút vướng bận.

Nhưng mọi việc không dễ dàng như thế. Yul không biết một điều, rằng con người ta luôn có đủ thời gian để yêu, chỉ là không đủ để từ bỏ một tình yêu.

------------------------Muzik ^^---------------------------------

Yul còn nhớ mãi cái đêm lạ kì ấy, khi trong bữa tiệc kỉ niệm ngày thành lập tập đoàn nhà họ Jung, cậu thấy Sica trong vòng tay một người khác. Họ khiêu vũ cùng nhau. Nụ cười của Sica dù đượm vẻ xã giao cũng làm cậu bực bội điên người.

Cậu ở bên cô ngần ấy năm, cũng chỉ dám bế cô một lần, cũng chỉ có một cái cầm tay trong cơn say mà chắc giờ cô cũng chẳng còn nhớ đến. Vậy cái con người kia lấy tư cách gì mà ôm Sica như vậy?

Yul đứng từ xa, khuôn mặt ơ thờ lạnh lẽo mà trong lòng rủa xả không ngừng. Đã thế Sica thi thoảng còn nhìn về phía cậu, ánh mắt tràn đầy khiêu khích. Nóng mặt, Yul bỏ vào restroom. Cậu tát nước vào mặt, ngẩng lên nhìn bản thân mình đã không còn bình tĩnh trong gương.

Không được.

Không thể nào.

Cậu biết mình ghen rồi…

Lần này không cách nào cậu kiềm chế nổi.

Dưới sự thôi thúc của tình cảm dấu kín bấy lâu, Yul sải những bước thật dài xuyên qua đám đông. Cậu đụng vào vai…một người, hai người… lướt qua, không màng đến…

- Xin lỗi, Jessica cần đi với tôi…

Bỏ lại những ánh mắt trách móc sau lưng, cậu nắm lấy tay cô, kéo đi. Lần đầu tiên trong đời Yul nói xin lỗi mà thấy mình chẳng làm sai điều gì cả.

Mở cửa xe, đợi Sica nhìn cậu e ngại rồi bước vào trong. Cậu vòng nhanh qua phía bên kia, khởi động xe rồi lại nắm lấy tay cô. Trên suốt cả quãng đường về, cậu cứ nắm chặt lấy những ngón tay Sica như vậy.

Cửa phòng khép lại phía sau lưng. Mọi âm thanh khác bị lấy đi. Chỉ còn nhịp thở nửa vội vàng nửa e ngại trong đêm.

- Yul làm sao vậy? - Sica hỏi, dù thừa biết câu trả lời. Nửa trong cô vui sướng, nửa trong cô hồi hộp đến mức muốn ngất đi. Cứ như có một dòng nước ngọt lành len lỏi trong từng mạch máu. 

Khi yêu, bạn sẽ biến thành người khác. Dù cho có là bị kéo đi không lời giải thích trước giữa đám đông, cũng cảm thấy hạnh phúc. Đó là thứ xúc cảm ngốc nghếch không tưởng, nhưng lại rất thật thà.

Yul không trả lời. Nhìn cô thêm hồi lâu, buông tay cô ra rồi bất giác ôm vào lòng. Cậu hít thật sâu mùi hương mùa hè vương trên tóc cô. Rồi Yul siết mạnh, vai Sica khẽ đau. Cậu lúc này cũng giống như con người vừa tìm được lại đồ vật quý giá đã thất lạc từ lâu, cứ muốn nắm chặt mãi như vậy… vì sợ chỉ cần lơi lỏng một chút thôi, sẽ biến tan đi mất.

Sica nghe tiếng cậu trầm hoặc bên tai:

- Cậu thực sự không biết, hay cố tình không biết?

- Cậu không nói ra làm sao tớ biết.

- Tớ… - Yul thấy ngực mình như có tảng đá nào nén chặt, cậu vẫn không đủ can đảm.

Sự bất an sâu xa lại đến ghé thăm vào giờ phút quyết định… Yul nới lỏng vòng tay mình, định buông Sica ra. Nhưng Sica đã kịp vòng tay ôm lấy eo cậu. Úp mặt vào vai Yul, Sica ngập ngừng:

- Lần này cậu không nói…tớ sẽ không bao giờ nghe cậu nữa.

- … Vì sao?

- Vì tớ đã chờ quá lâu rồi…

Đẩy vai cô ra nhẹ nhàng. Yul đưa tay vén lọn tóc vàng lòa xòa trên trán. Mắt cô sáng quá…đôi mắt mà cậu đã hàng trăm lần bắt gặp trong những giấc ngủ ngắn chập chờn. Suy cho cùng, cái gì là quan trọng? Được ở bên cạnh cô, yêu thương và chăm sóc, đó không phải là ước mơ lớn lao nhất của cậu hay sao? Gạt bỏ đi tất thảy những sợ hãi, thử một lần đánh cược để được cầm nắm hạnh phúc trong tay, tại sao không?

Những phép thử không phải lúc nào cũng mang lại kết quả tốt. Nó có thể như mong đợi, hoặc không, nhưng chí ít ta giúp tìm ra chính mình.

Yul biết, cậu cần can đảm. Hít thật sâu, cậu nói với cô hết tất cả mọi điều đang khiến cậu ứa nước mắt. 

- Khi cậu chưa đến bên đời, tớ cứ nghĩ bình yên là hạnh phúc. Nhưng rồi cậu đến, và tớ biết rằng có những thứ bình yên không kèm theo hạnh phúc… Vì bên cậu, tớ không còn bình yên theo cách của riêng mình nữa, tớ phải cố gắng nhiều hơn, nhẫn nại nhiều hơn, mạnh mẽ nhiều hơn… nhưng thật sự là tớ hạnh phúc, hạnh phúc đến mức phát điên. Với nghĩa giản gị và chân thật nhất…

- ….

- Vậy... tớ yêu cậu, có được không? - Ở những chữ cuối cùng, giọng Yul nghẹn lại.

Sica nhìn cậu không chớp mắt, cô không rõ tim mình có còn đập nữa hay không. 

Yul nói: “Tớ yêu cậu…”

Yul của cô nói: “Tớ yêu cậu…”

Trong đầu cô lúc này chỉ là câu nói của Yul, cứ kéo dài rồi trở đi trở lại, vang vọng hệt âm thanh tháp chuông nhà thờ rung lên vào những buổi ban mai.

Nhón chân, đặt lên môi cậu nụ hôn đầu đời vụng về ngượng nghịu thay cho câu trả lời…Sica thấy nước mắt ấm nóng đong đầy đôi mắt. 

Tóc Sica cọ nhẹ vào má cậu…Yul vòng tay, siết quanh thân thể yêu dấu.

Khoảnh khắc đó trong sáng và đẹp đẽ tới nỗi cậu không dám thở mạnh, sợ sẽ tan biến mất. Vĩnh viễn. Chỉ muốn thời gian đóng băng lại, để cậu bên Sica trong căn phòng riêng của hai người, mặc kệ cả quá khứ và tương lai, chỉ mãi đứng cùng cô như vậy.

Hôn lên đôi mắt cô, cậu khẽ thầm thì:

- Đừng khóc, Sica…đừng khóc…

Hạnh phúc đến mức đắng lòng.

--------

“Mất đi”, “rời bỏ”…là những từ buồn bã mà con người ta không bao giờ muốn nhắc đến trong đời. Nhưng cuộc sống vẫn là cuộc sống. Con người ta vẫn luôn khổ sở và đớn đau bởi những cơn mơ không bao giờ thành sự thật. Không có giấc ngủ nào là mãi mãi, ai rồi cũng sẽ phải tỉnh giấc.

Sáng ngày 22.5, kỉ niệm một năm ngày họ bên nhau, cậu tiễn cô ở sân bay. Cô phải sang Mỹ cho chuyến công tác ngắn ngày. Dự án quan trọng, không thể hủy bỏ.

- Yul, tớ đi nhé, rồi lại về ngay ấy mà. Đừng giận tớ nhé.

- …. - Cậu làm mặt lạnh. Không giận sao được, Sica đã hứa sẽ dành trọn cho cậu cả ngày hôm nay. Đã hứa sẽ cùng cậu đi ngắm mặt trời mọc.

Cầm lấy cánh tay cậu lắc khẽ, Sica làm mặt mèo:

- Thôi mà, Yul ngoan, ở nhà nhớ tớ nhiều nhiều, khi nào về chúng ta sẽ cùng nhau đi ngắm mặt trời mọc.

- ….

Hôn vội lên má Yul, cô nài nỉ:

- Nhớ nhé, không được giận tớ, nhé nhé!

Yul bật cười vì sự trẻ con của cô gái 20 tuổi, hôn lên trán Sica:

- Ừ, tớ không giận. Cậu đi nhanh nhé, về sớm với tớ. Chúng ta cùng nhau xem mặt trời mọc.

Cô gật manh, vẫy tay chào cậu rồi biến mất trong đám đông cùng nụ cười tươi rói. Những chi tiết nhỏ nhặt đến thế cứ như sợi chỉ đủ màu, quấn lấy nhau rồi buộc cậu vào niềm vui sâu thẳm bất ngờ. Ngoắc nhẹ ngón cái vào túi quần Jean, cậu xoay xoay chùm chìa khóa trên tay kia, khẽ ngân nga trong vòm họng vài giai điệu của Lore Of The Loom.

Nhìn Yul lúc này, ai dám nói là cậu là con người lạnh lùng của ngày thường? Người ngoài vốn dĩ không hiểu, bao nhiêu dịu dàng trìu mến mà mình có được, cậu đã để lại bên một người con gái mất rồi…

Đêm 25/5:

Yul không tài nào chợp mắt. “Sica…Sica…về đi, tớ nhớ cậu lắm rồi…” Cậu cứ gọi thầm tên cô, rất mực hiền từ.

Sáng 27/5:

Trên đường từ studio về nhà, Yul ghé vào hàng hoa bên đường. Khẽ mỉm cười với cô chủ quán quen thuộc, cậu nói:

- Lấy cho tôi như mọi khi nhé.

…..

Cậu cắm bó thạch thảo vào bình gốm, xịt nước cẩn thận lên mấy cánh hoa mỏng manh, cậu cười vu vơ:

- Tươi lên đấy, hôm nay Sica trở về, biết không?

Bản Promise của Beverley Craven thiết tha, dìu dặt:

“When I go away I'll miss you

and I will be thinking of you

every night and day just ...

Promise me you'll wait for me

'cos I'll be saving all my love for you

and I will be home soon…”

Vài giờ sau, lúc với tay nhặt chiếc điều khiển TV trên bàn, cậu không cẩn thận làm bình gốm rơi xuống đất. Vỡ nát. Lúc cúi xuống thu dọn, Yul vô tình bị một mảnh sứ cứa vào tay. Đau buốt. Máu chảy ra từ vết thương. Đỏ tươi nhức mắt như niềm say mê vĩnh viễn không bao giờ toại nguyện.

Trên TV, phát thanh viên đọc bản tin về vụ cháy máy bay bằng giọng điệu đều đặn, không chút cảm xúc, như báo hiệu anh ta hoàn toàn vô can trước tai nạn thương tâm xảy ra giữa bầu trời. Nơi cao hơn một chút là thiên đường. Còn bên dưới, là đại dương sâu thẳm…

“Vào lúc… ngày 27/5 theo giờ Hàn Quốc chiếc máy bay mang biển số hiệu… từ Mỹ về Hàn Quốc bỗng dưng gặp sự cố bốc cháy trước khi rớt xuống biển. Theo như điều tra mới nhất, không có hành khách nào sống sót... Nguyên nhân vụ tai nạn đang được các nhà chức trách làm rõ.”

Yul đứng hẳn lên, trân trối nhìn vào màn hình TV. Tai cậu ù đi. “Không đời nào… Chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đây…” Cậu sốt ruột, vội vàng thay quần áo chuẩn bị ra sân bay. Mặc dù lúc đó còn cách giờ hạ cánh vài tiếng đồng hồ.

Điện thoại reo vang. Yul chộp lấy.

- Yoboseo… Yoboseo

- Xin hỏi đây có phải là nhà cô Jessica Jung không ạ?

- Phải - Yul nghẹt thở.

- Chúng tôi ở hãng hàng không … xin chia buồn cùng với gia đình …

Tay cậu buông thõng. Chiệc điện thoại rớt xuồng sàn tạo thành âm thanh khô lạnh. Mắt Yul nhòa đi. Máu vẫn nhỏ từng giọt xuống nền nhà…

Không, Yul không tin. Không thể nào tin.

Giờ phút đó cậu chỉ muốn gào lên thật lớn. Cậu ước mình có thể khóc rống lên như những anh chàng ngờ nghệch mất đi người yêu trong bộ phim truyền hình nào đó. Nhưng không được. 

Yul nằm xóng soài trên sàn, bên cạnh là bình gốm vỡ, bó hoa thạch thảo mỏng manh như lời hứa hẹn đau đớn…

“Chúng ta sẽ cùng nhau đi ngắm mặt trời mọc nhé”

.

.

“Chúng ta sẽ cùng nhau đi ngắm mặt trời mọc nhé”

.

.

.

Như có tảng đá nào đó thật nặng đè xuống lồng ngực, tim cậu đau đến mức muốn chết đi. Nhưng sự thực tàn nhẫn là con người ta vẫn thở ngay cả khi ngỡ bản thân đã bị đẩy vào căn phòng kín rút cạn không khí.

Yul cứ nằm mãi vậy, không khóc, không suy nghĩ cũng không hề có cảm giác đói khát… mãi cho đến khi cậu lấy lại ý thức mà tỉnh dậy, thì đã là chiều tối của ngày hôm sau.

Máu đọng ở vết thương nơi bàn tay, cũng đã khô rồi.

Toàn thân mất cảm giác, chỉ có mỗi trái tim là nặng trĩu.

Cậu lê đến chiếc bàn quen thuộc của hai người, gom tất cả khung ảnh của cô trên bàn. Ôm chặt. 

Những góc vuông chọc vào cánh tay cậu, da thịt cậu, nhưng không hề cảm thấy đau. Dưới bóng tối mờ mờ ảm đạm của căn phòng cậu vuốt ve khuôn mặt cô trên bức ảnh:

- Sica, tớ xin lỗi… đã ngủ quên rồi, không thể nào đem cậu đi xem mặt trời mọc được nữa…ngày mai nhé, có được không?

Cơn mưa ập đến nối chiều vào tối. Những hạt to lớn nặng nề quất vào tấm kính. Đưa mắt nhìn, Yul nhớ rằng cậu cũng đã gặp Sica vào một ngày mưa. Cô gái trong bộ váy trắng tinh tươm, giơ chiếc ô hồng che cho cậu, kẻ xa lạ lần đầu gặp mặt.

Yul bật khóc nức nở.

- Sica, cậu đã nói rằng cậu sẽ trở về…cậu đã nói thế…sao cậu không giữ lời?

- Sica, về đi, tớ xin cậu…

- Sica…

- Sica…

- Sica…

Nước mắt cậu rơi, vỡ òa trên mặt kính khung ản, chảy xuôi rồi thấm vào lớp vải cậu mặc trên người. Nực cười thay, gần gũi nhau bao năm, đến bây giờ nước mắt cậu ấm thế nào, cũng chẳng thể chạm đến Sica được nữa.

Sica ah, nước mắt tớ cũng mặn, nhưng chẳng là gì so được với biển cả…vì thế, đại dương mới là kẻ cuối cùng có được cậu, phải không?

Đó là lần đầu tiên trong đời, Yuri khóc cho một người nhiều đến vậy.

Lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng. Nước mắt cậu từ ngày đó, đã cạn mất rồi.

-----------

Rất nhiều năm sau ngày Sica ra đi, Yul vẫn thường trách móc bản thân mình rằng…

đáng lẽ cái đêm mùa hè năm 19 tuổi, cậu nên để cô khóc nhiều hơn. Vì hạnh phúc quá mà khóc. Trong cuộc đời, có lẽ ai cũng mong được nhiều hơn một lần như vậy…

đáng lẽ ở sân bay hôm ấy, cậu phải ôm cô lâu hơn, chặt hơn, để Sica lỡ mất chuyến bay đem cô rời xa vĩnh viễn...

Rất nhiều năm sau ngày Sica ra đi, người ta cũng không còn thấy bóng dáng của cây violinist trẻ tuổi với cách chơi đàn phóng túng pha lẫn buồn rầu… Yul rời các sân khấu âm nhạc, trở thành giáo viên dạy nhạc cho lũ trẻ. Cây đàn quý giá được cất sâu trong hộc tủ, chỉ lấy ra vào ngày đặc biệt nhất trong nằm. Sinh nhật Sica. Thế thôi.

18/4 hàng năm, cậu đứng trên đỉnh đồi cao. Ngắm mặt trời mọc. Sica và cậu trong mùa anh đào nở… những cánh hoa hồng phấn chao nghiêng trong gió… tấm ảnh chụp chung đó, cậu luôn cho vào túi áo trái, như thể thế chỗ cho trái tim trống rỗng từ lâu…

Giữa vắng lặng, cậu đặt đàn lên vai, kéo bản Mùa Xuân trong tổ khúc bốn mùa - bản nhạc đầu tiên họ nghe cùng nhau và Always - bản mà Sica thích nhất…

Xuyên suốt tiếng vĩ cầm dài lê thê không dứt, Yul thì thầm:

“Sica, cậu nghe rõ chứ? Có vui không? Nhớ tớ không? Có nhớ mùa hè năm đó… năm cậu 19 tuổi...ừ, đúng là nó đấy…tớ vẫn sống tốt…cậu đừng lo lắng quá… Chúc cậu sinh nhật vui vẻ… Mà Sica này, nhớ nhé, tớ yêu cậu…”

22/5 nhiều năm về trước, lần đầu tiên nói “tớ yêu cậu”, Yul được Sica đáp lại bằng một nụ hôn nhiều vụng về lúng túng… dư vị ngọt ngào của nó, đến chết cậu mãi không quên.

22/5 sau này, một mình Yul và kí ức về dải ngân hà trôi xa, đáp lại lời cậu, chỉ còn là hư không.

“Tớ yêu cậu, Sica”

Câu nói này, Yul sẽ còn nói mãi, cho đến ngày thời gian đưa cậu lại về bên cô.

----------------

Just A Love Story.

Đây đơn giản chỉ là một câu chuyện tình yêu.

Về hai con người bước đến bên nhau trong một chiều mưa.

Và đã cho nhau rất nhiều lần đầu tiên của cuộc đời.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: