Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 2

Chiếc bàn học lớn, rèm cửa màu trắng mặc dù đã được kéo lại gọn gàng thi thoảng vẫn phất phơ, đón những đợt gió thổi qua cửa sổ. Bà Jung đi vào, khẽ mỉm cười vì hình ảnh hai tấm lưng nhỏ bé in giữa căn phòng rộng. Đặt hai ly nước cam lên chiếc bàn gỗ, bà nói nhỏ:

- Hai con nghỉ chút uống nước rồi học tiếp nhé.

- Vâng ạ - Sica cười tươi, gật đầu lia lịa.

- Cảm ơn mẹ - Yuri nói, vẫn không rời mắt khỏi vở bài tập.

Nhìn vào những hạt nước li ti bám ngoài thành cốc, Sica cảm thấy khát. Nhưng Yuri chẳng có vẻ gì là sẽ dừng bút cả. Vậy là Sica đành tiếp tục làm bài và chờ cậu. Nhưng cô bé chẳng tập trung nổi, hết nhìn trời lại quay sang nhìn Yuri. Khóe môi mím chặt im lìm, hàng lông mày thảng hoặc nhíu lại, khiến cậu toát lên vẻ nghiêm nghị và trẻ con cùng lúc. Sica luôn thích ngắm trộm Yuri mỗi lúc cậu tập trung như thế này.

Bỗng dưng Yuri đưa tay quờ trên bàn. “Cậu ấy đang tìm gôm tẩy”, nghĩ thế, Jessica dùng ngón trỏ của mình đẩy cục gôm hình con thỏ của mình về phía cậu, từng chút từng chút một. Vẫn cắm cúi viết, Yuri không để ý điều đó, tiếp tục tìm. Chợt tay cậu đụng phải một thứ ấm áp mà có vẻ như không hề giống thứ cậu đang tìm một chút nào. Yuri ngước lên nhìn. Bên dưới bàn tay của cậu là ngón trỏ của một người nào đó.

Ngơ ngác quay sang trái, cậu bắt gặp khuôn mặt và nụ cười ngượng nghịu của Sica. Trong khoảng khắc, mọi thứ dường như đóng băng ngưng hẳn lại. Mắt cậu sâu thẳm dịu dàng. Mắt cô trong veo lấp lánh ánh lân tinh. Chạm vào nhau. Xuyên thấu.

Khi khung cảnh đẹp đẽ y hệt cuốn truyện tranh thì ngoài cửa sổ, một cánh chim trắng bay vụt lên. Sự tĩnh lặng rời đi.

Sica vội rút ngón trỏ mình ra khỏi lòng bàn tay cậu. Không ai ít bối rối hơn ai.

- Tớ thấy cậu đang tìm gôm tẩy…nên…

Yuri hắng giọng:

- Cậu không khát à, uống nước đi...

- Có…uh…

Yuri cố che giấu sự luống cuống của mình, uống một hơi ly nước rồi lại chúi mũi vào vở. Khổ nỗi, những con chữ chẳng chịu nghe lời Yuri mà cứ nhảy loạn cả lên. Việc ở chung này…đã cả mấy tháng rồi…mà sao vẫn cứ gây rắc rối cho cậu mãi vậy. Tai Yuri nóng bừng.

- Yuri ah…

- Gì nữa? - Đang trong cơn bực bội, giọng cậu gắt gỏng.

- …

Thấy Sica lặng im, Yuri biết mình đã sai, hỏi lại nhẹ nhàng hơn:

- Hmm… cậu gọi tớ?

- Uhm… Cậu làm hết bài tập rồi ah?

- Vẫn chưa, nhưng sắp xong rồi.

- Vậy cậu giúp tớ bài số 9 được không? Tớ vẫn chưa làm được…

- Hmm, bài số 9… làm thế này…

Khoảng cách vẫn còn quá rộng, nhưng cả Yuri và Jessica chẳng ai đủ can đảm và xích lại gần hơn. Thế nên đẩy tờ giấy vào chính giữa, Yuri nhoài người một chút về bên trái. Sica thấy vậy cũng nghiêng người về bên phải. Hai cái đầu chụm vào nhau, hí húi giải toán. Một người thì đôi khi dừng giảng giải, hỏi nghiêm túc: “Hiểu chứ?”. Người còn lại cười khì, mái tóc vàng lúc lắc theo từng nhịp gật.

Đến những dòng cuối cùng của bài toán khó, Sica quay sang nhìn cậu, nụ cười ngây thơ lan rộng trên khuôn mặt xinh xắn:

- Cảm ơn cậu, Yuri…

Bối rối quay đi, cậu nói vừa đủ nghe:

- Sau này, cứ gọi tớ là Yul được rồi… Giống như mọi người gọi cậu là Sica ấy…

---------------

Yuri thường cứ học bài xong là lại rời phòng, đến giờ đi ngủ mới trở về. Sica cũng chẳng dám hỏi cậu ở đâu, lại càng không dám đi theo. Chỉ biết rằng từ khi Yul đứng lên rời khỏi bàn cho đến lúc bóng cậu khuất hẳn sau cánh cửa, cô có thể đếm được đúng 15 bước chân. Cậu đi rồi, chỉ còn một mình, Jessica cứ loanh quanh trong phòng đọc sách coi TV, online chat chit với mấy đứa bạn cùng lớp, cũng có hôm ra đứng ở ban công, vừa nghịch mấy chậu hoa vừa nhìn trời đêm. Thỉnh thoảng còn có thể hát vu vơ vài câu… Cứ thế, đến gần 10h thì Sica leo lên giường đắp chăn nhắm mắt giả bộ ngủ. Chỉ đến khi cô nghe tiếng mở cửa quen thuộc, Yul trở về rồi nằm yên trên giường thì Sica mới có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ sâu không mộng mị.

Một đêm mùa xuân mát rượt, Sica đứng ngoài ban công đếm nhẩm theo nhịp chân cậu trong đầu:

1

2

3

4

5

6

7

8

9

Sica ngân nga: “dang tay đón gió, muốn bay đươc đến trời cao, bầu trời lồng lộng…”

Bỗng cô thấy tiếng chân dừng lại. Theo phản xạ Sica bước lại vào phòng, tò mò vì không biết có điều gì lạ xảy ra thì thấy Yuri đang đứng ở lối đi, nhìn về phía cô.

- Cậu chưa đi à?

Yuri chun mũi, ngập ngừng:

- Uhm… cậu có muốn đi cùng tớ… ý tớ là, cậu có muốn đi ngắm sao không?

- Có, tất nhiên là có rồi - Jessica nói như reo, không che giấu nổi vui mừng.

Yuri đưa cô lên khoảng sân thượng mà ở đó mấy cô chú người làm vẫn thường hay dùng để phơi đồ áo. Đêm ở đây rất yên. Thứ âm thanh duy nhất nghe thấy hôm đó là tiếng gió lùa qua mấy tấm drap, vi vu và hiền lành tựa một bản nhạc được chơi bằng kèn Clarinet. Sica bước theo Yuri rồi cùng cậu ngồi xuống nơi khá gần lan can.

Yuri rút từ trong túi áo chiếc ipod quen thuộc, cậu gỡ rối đám dây, bật nhạc.

- Cậu có muốn nghe cùng không? - Đưa một bên tai cho Sica.

Sica gật nhẹ:

- Uhm…có…

Lắng nghe giai điệu phát ra từ cái tai nghe nhỏ bé, Sica có cảm giác như được đặt chân vào cánh rừng bí ẩn mà từ lâu mình hằng ao ước. Bỗng chốc, Sica thấy vui sướng đến ngẹt thở vì ý nghĩ rằng cô đã trở thành một người thật đặc biệt, người được Yul chia sẻ một góc thế giới riêng tư của cậu.

- Bản nhạc cậu đang nghe nằm trong tổ khúc bốn mùa của Vivaldi…mùa xuân…

- Uhm… là mùa xuân…

Giọng Jessica mềm như gió lướt qua bên tai Yul. Nếu không phải vì vô tình nghe được mấy câu hát lúc nãy của cô thì có lẽ hôm nay, trên sân thượng trống trải này, cũng chỉ có mình cậu mà thôi. Nghĩ đến đó Yul khẽ mỉm cười.

- Cậu cười trông thật lạ…

- …

- Đừng hiểu nhầm nhé, không phải là kì cục đâu. Nó lạ so với cậu thường ngày…cậu không hay cười. - Sica phân bua.

- Uh… không sao.

- Cậu hay thường ở đây một mình à?

- Uhm…

- Cậu thích ở một mình?

- Có thể nói là như vậy.

- Vì sao? - Sica thắc mắc - Như thế sẽ buồn lắm…

- Đôi khi sẽ tốt hơn nếu chỉ có một mình…không ai có thể làm cậu tổn thương. Nhưng thật ra…cũng có lúc tớ buồn.

Lời thổ lộ chân thành rơi tõm vào khoảng không rộng lớn.

Sica cố chuyển chủ đề:

- Mấy ngôi sao kia chắc cũng mệt lắm nhỉ?

- Huh? Cậu nói gì cơ?

- Tớ nghe bố bảo những ngôi sao cách chúng ta hàng triệu năm ánh sáng…vì vậy để xuống được đây cho mọi người nhìn thấy, nó đã phải đi một quãng đường rất dài. Nên…

Giọng điệu Sica đượm vẻ cảm thương chân thật đến nỗi khiến Yuri vừa ngạc nhiên, lại vừa buồn cười. Lâu rồi cậu mới có cảm giác thoải mái thế này.

- Cậu biết không, mỗi người trong chúng ta khi chết đi sẽ đến ở trong một ngôi sao...

- …

- Cậu cứ tin tớ đi. Ví dụ như mẹ tớ, bố tớ bảo, ban đêm nếu nhìn ra bên ngoài cửa sổ phòng ngủ thì ngôi sao nào sáng nhất, lấp lánh nhất thì đó là chính là mẹ. Tớ đã thử rồi, mỗi khi tớ ngắm ngôi sao đó, tớ lại thấy khuôn mặt mẹ hiện ra, nhìn tớ cười rất hiền.

- Thật vậy ư?

- Ừ! - Jessica khẳng định một cách nghiêm túc

- Vậy thì có lẽ bố tớ cũng đang sống trong một ngôi sao nào đó thật sáng ở trên kia…

- Không phải có lẽ mà là chắc chắn. Bố cậu còn đứng ngoài cửa sổ nhìn cậu ngủ hàng đêm nữa.

- Sica này…hôm nay là sinh nhật bố tớ đấy…

- Cái gì cơ? Sao hôm nay cậu không nói sớm?

- ??

- Đợi tớ ở đây nhé, nhanh thôi… 

Vừa dứt lời cô đứng dậy vụt chạy đi. Yuri ngoái đầu nhìn theo, ngơ ngác.

Chưa đầy 10 phút, Jessica quay trở lại, trên tay là hộp nến nho nhỏ. Cô chống tay vào hai đầu gối, thở dốc:

- Thật tiếc vì không thể có một chiếc bánh sinh nhật. Nhưng đốt nến chắc bố cậu cũng sẽ vui lắm.

Nhìn vào khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của Sica, hình dung ra cảnh cô với hộp nến nhiều màu trên tay, cố gắng chạy thật nhanh trên những bậc thang dẫn lên sân thượng … trong cậu trào lên một niềm xúc động sâu xa, choán đầy lồng ngực… đột nhiên cậu muốn khóc khủng khiếp…

Một lúc sau, có hai cô nhóc cùng nhau thắp nến, chắp tay thì thầm gửi những lời chúc tốt lành đến cho người bố đã khuất của Yuri, rồi lại cùng nhau đoán xem nơi dải ngân hà lấp lánh kia, ngôi sao nào sẽ của họ sau này… sự yên tĩnh bấy lâu của cái sân thượng như mặt nước bị chạm khẽ, cứ lan ra, mênh mông mãi không ngừng.

Vậy là đêm đó, nhờ Yuri mà Sica nhận ra rằng trở thành một phần đặc biệt trong cuộc đời ai đấy là hạnh phúc lớn lao và quý giá vô cùng. Còn Yuri, cậu học cách mở rộng lòng ra một chút, để rồi một nàng công chúa tóc vàng bước vào, lần lượt đánh thức trong cậu những cảm giác đã ngủ quên từ rất lâu rồi. Và đối với cả hai người, thì nó là đêm đầu tiên họ nghe chung bản nhạc, nó có tên Mùa Xuân…

Ừ, chỉ cần hai con người đó bên nhau, những cỗi cằn và tổn thương rồi sẽ được xoa dịu, rồi sẽ tan mau, nhường chỗ cho Mùa Xuân cất lên tiếng nói lạ lùng…

--------------

Cứ như thế, bằng đôi dép Mickey tặng Yul vào sinh nhật lần thứ 12 của cậu, bằng những câu chuyện ngây ngô đậm chất tuổi thơ, bằng nụ cười rạng rỡ và thánh thiện của mình, Sica dần kéo Yul ra khỏi góc tối cô độc một cách nhẹ nhàng và yên ổn đến mức cậu cũng không hề hay biết. Điều duy nhất mà Yul cảm thấy được, đó là ở bên Sica, thế giới mà cậu tưởng chừng là an toàn và bình yên bị cuốn phăng đi, thay vào đó, luôn là hạnh phúc và vui vẻ.

Cả hai vẫn nghĩ mọi thứ sẽ mãi trôi đi trong êm đềm, ai ngờ đâu tuổi thơ dịu ngọt không thể nào giữ mãi, cứ bước từng bước rời xa…khẽ khàng và thinh lặng… 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: