Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[THREESHOT] I Need You N.o.w [END], JeTi | 9+

Shot 3# I Need You, Babo

Chiều buông trên thành phố biển, hoàng hôn rải những tia sáng lăn tăn theo những con sóng, vệt nắng vàng vương lại trên bờ cát mịn, từng dấu chân đang in hằn cùng với nụ cười rạng rỡ trên môi… Cậu và cô ấy cảm thấy như đang sống lại bằng một cuộc đời khác khi ở nơi chốn thiên đường này.

Seoul thành hoa đô thị như không còn tồn tại trong tâm trí cậu,

Thứ âm thanh ồn ào náo nhiệt ở Seoul như bị nhấn chìm trong tiếng sóng biển,

Hình ảnh dòng người tấp nập trên phố mờ nhạt giữa một làn sương ẩn mình trong khoảng không vô tận trước mặt biển,

Chỉ còn mỗi riêng hai người!

Cậu ước,

Có thể cùng cô ấy ở mãi nơi đây.

Nhưng rồi,

Cậu ngẫm nghĩ, có lẽ những thứ đẹp đẽ chỉ có được khi với ta nó thật khó nắm bắt.

Ái chà...

Cậu ngẩng mặt nhìn trời, như thể đang ngắm những đám mây trôi bồng bềnh trên kia mà có cho cậu nghĩ tới sáng mai cũng chưa chắc cậu nghĩ ra được là chúng có hình thù giống cái gì, thực chất là cậu đang huênh hoang tự mãn và thầm suýt xoa vì những cảm xúc dạt dào vừa bất chợt tuôn trào ra đó.

Cứ đà này thì cậu cũng có thể trở thành một tiểu thuyết gia chứ chẳng chơi. Đến lúc đó tác phẩm của cậu có thể phục vụ được nhu cầu của Tiffany yêu dấu, và cô ấy sẽ không phải đắm chìm trong mơ tưởng về câu chuyện tình lãng mạn phi thực tế giữa con người và anh chàng ma cà rồng nào đó.

Cậu bắt đầu thả hồn trôi đi theo gió, theo mây, theo sóng biển hay theo cái gì đó chẳng rõ, để rồi khi cậu sực tỉnh ra, bắt đầu tự hỏi những đám mây kia có hình thù gì thú vị mà cậu nãy giờ cứ hướng mắt về phía chúng, và giờ thì chúng có nguy cơ ăn mòn dần những cảm xúc ban đầu của cậu.

Ánh mắt cậu quyết định quay trở về với nàng công chúa xinh đẹp của cậu...

Đan những ngón tay thon gầy của cậu vào trong những ngón tay của cô ấy, đôi môi cậu nhếch nhẹ ngay khi cậu khẽ liếc nhìn nụ cười cô ấy tung bay trong gió, đôi mắt cô ấy nheo lại khi hướng về vùng trời bao la trước mắt dưới ánh nắng chiều, đôi mắt đó lấp lánh hơn cả nắng, cong hơn cả vầng trăng khuyết, và đáng giá hơn tất cả báu vật trên cuộc đời này.

Cậu lại đang tự tán dương bản thân mình vì đã có một quyết định đúng đắn. Những thứ ở tít trên trời cao kia làm sao sánh bằng được cô ấy!

Tiffany là vật thể đẹp đẽ nhất mà tạo hóa đã ban cho cậu, và khi cậu càng nghĩ về điều đó, cậu lại càng sợ mất cô ấy nhiều hơn!!! Thượng Đế đã ban cho cậu một báu vật mà không một ai trên đời lại không muốn có, cái suy nghĩ ấy như nhấn chìm cậu trong sự lo âu và ích kỷ. Làm sao mà cậu có thể buông tay cô ấy ra, và làm sao mà cậu có thể yên tâm khi Tiffany đang nở nụ cười thánh thiện ấy với người khác…

“Jessi! Jessi!” Tiffany lay lay cánh tay cậu, giọng nói đầy trấn an ấy đang cất lên, “cậu đang suy nghĩ gì à?”

Cậu thở hắt ra, tự cho mình thật ngớ ngẩn khi cứ suy nghĩ về những thứ tiêu cực như thế, chẳng phải thiên thần đang ở bên cạnh cậu sao?!

Cậu trở nên đầy tâm trạng thế này, nghĩ lại có thể do cơn ác mộng tối qua chăng? Trong giấc mơ đó, cậu không nhớ rõ cho lắm, chỉ biết là có một con Totoro màu hồng to hơn cả cậu (trong mơ cậu cũng tự hỏi làm sao trên đời này lại có một vật thể kì dị đến thế) dắt tay Tiffany quay lưng đi, bỏ mặc cậu với cái chân đau chỉ biết lê từng bước và kêu gào đến lúc bật tỉnh dậy.

Cậu khẽ lắc đầu. Chỉ nghĩ lại thôi cũng đã thấy rùng mình rồi.

Cậu sợ...

“Chỉ là… nếu như cậu rời bỏ mình thì mình phải sống ra sao?” Cậu hỏi sau một thoáng im lặng và gương mặt cậu đượm buồn bởi chính câu hỏi ngốc nghếch ấy.

“Thì cậu sẽ chết, babo!” Tiffany xoay người lại, vòng tay qua eo và ôm cậu thật chặt, cô ấy thả từng chữ một vào bên tai cậu với chất giọng trầm khàn đều đều nhưng rất đỗi ngọt ngào.

“Thế nếu ngược lại… không có mình, cậu sẽ như thế nào?”

“Mình vẫn sẽ sống tốt!”

Cậu che đi gương mặt thất vọng ngay sau khi lời cô ấy được thốt lên, làm sao mà cô ấy có thể nói những điều như thế với cậu. Liệu có phải tình yêu của cậu dành cho Tiffany quá lớn, quá nhiều đến mức quá ngột ngạt và chẳng bao giờ một người như cô ấy có thể đáp trả lại không?

Nhưng chẳng bao giờ cậu giấu được cảm xúc của mình trước Tiffany, cô ấy là người duy nhất trên đời này dù không nhìn thấy được gương mặt cậu, cũng không thấy điều gì phát ra từ miệng cậu, nhưng chỉ cần một tiếng thở mang hơi hướm nặng nề đôi chút cũng là đủ để cô ấy nhận thấy bạn gái mình đang phiền não như thế nào.

“Bởi vì…”

“Đừng nói!!!”

Cậu gỡ vòng tay cô ấy ra khỏi người mình, quay mặt đi và cố thoát ra khỏi sự ngột ngạt cậu đang mang trong mình.

“Bởi vì…”

“Mình đã bảo là đừng nói gì thêm nữa mà.” Cậu bịt chặt cả hai tai mình lại, không hiểu tại sao, cậu thực sự không dám nghe câu trả lời của Tiffany. Nói cậu yếu đuối cũng được, nói cậu lo xa cũng được, dù là trong đời thực không thể có một Totoro màu hồng khổng lồ nào để mà cướp Tiffany đi, nhưng cậu cũng không đủ bản lĩnh để chắc chắn rằng bản thân mình có thể giữ được Tiffany mãi mãi.

Mọi người thường hay nói về những điều tốt đẹp giữa cậu và Tiffany, nhưng không ai biết rằng trong cậu sự yếu đuối đang lớn dần lên, cậu luôn lo lắng cho mối quan hệ của cả hai cho dù từng ngày trôi qua Tiffany vẫn đang đứng trước mặt cậu. Cậu đã luôn lý giải cho sự lo lắng ngốc nghếch của bản thân mỗi khi Tiffany không ở bên cạnh cậu vì nhiều lý do. 

Và mỗi khi Tiffany gặng hỏi, tại sao lại như vậy, tại sao lại thế này, tại sao lại thế kia, cậu chỉ luôn trả lời bằng cái giọng nhỏ nhẹ yếu ớt cùng nét mặt u sầu ngốc nghếch, bởi vì mình quá yêu cậu!!!

Cậu cảm giác được Tiffany đang gỡ hai bàn tay cậu xuống và vòng tay ôm siết lấy cậu. Nếu không phải đầu óc cậu đang rối tung thì chắc cậu đã phải thốt lên đầy ngạc nhiên trước sức mạnh bất ngờ này của cô ấy, đến mức cậu lần đầu thấy đau vì cái ôm của cô ấy.

“Bởi vì mình sẽ không bao giờ cho phép bản thân bỏ cuộc… Bởi vì mình sẽ không bao giờ để bản thân đánh mất cậu… Bởi vì cả thế giới sẽ đổ sụp nếu như mình mất cậu, và dù cho mình có chết, mình cũng sẽ là hồn ma ai oán và đớn đau nhất. Và mình không bao giờ muốn như thế…”

Từng lời nói đầy ngọt ngào chân thật ấy như rót vào tai cậu. Cậu cảm nhận được bờ môi ẩm ướt của cô ấy trên vành tai cậu, cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người cô ấy, cảm nhận được những nhịp tim đầy an ủi và yêu thương của cô ấy...

Cậu biết, cậu đã sai…

Và Tiffany cũng biết,

Cô ấy chẳng thể nào chấp nhận được việc phải đánh mất cậu, khi cả vũ trụ của Tiffany đã chỉ còn là một con người bé nhỏ, cô ấy biết cô ấy phải trân trọng và giữ gìn nó như thế nào.

Nếu cậu tan vỡ, điều đó cũng đồng nghĩa cả thế giới của cô ấy vỡ tan, và cô ấy – Tiffany Hwang không bao giờ cho phép bất cứ ai, hay bất cứ điều gì có thể chạm đến vũ trụ tồn tại trong tim cô ấy.

Cũng như không một ai, hay bất cứ điều gì có thể làm thay đổi tình yêu của cậu dành cho Tiffany và ngược lại. Cho dù có như thế nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ luôn nói với cô ấy dưới sự chứng giám của đất trời và sự chân thật từ con tim đang đập trong lòng ngực cậu.

Mình yêu cậu, Tiffany Hwang, mãi mãi của Jessica Jung ngốc nghếch!!!

.

.

.

.

"Jessi, Jessi, Jessi..."

Cậu như bừng tỉnh khỏi mộng đẹp thần tiên của mình khi giọng nói của Tiffany bất chợt vang lên có phần ngạc nhiên và... dồn dập.

Đừng nói là do một con bọ nào đó nhé, nếu không thì cô thề là sẽ tận diệt cả tổ tiên nhà nó trước khi quay trở về trong vòng tay Tiffany mà nhận huân chương diệt bọ và phần thưởng "đặc biệt" do cô ấy ban tặng đấy.

Tại sao không để cho cô tận hưởng giây phút lãng mạn hiếm hoi này thêm một chút nữa thôi? Cô thậm chí còn chưa kịp rơi một giọt nước mắt nào mà...

"JESSI!!!"

Cậu cảm giác cánh tay mình như sắp đứt lìa vì cú kéo giật đột ngột của Tiffany. Lạy chúa, nếu cả tay cậu cũng chung số phận với chân cậu thì cậu còn "hưởng" gì được trong chuyến đi này đây?

"Jessi! Đằng kia có con Totoro màu hồng to lắm kìa. Mua cho mình! Mua cho mình đi!!!"

CÁI GÌ?!?

Cậu quay phắt sang hướng ngón tay Tiffany đang chỉ. Mắt cậu không hề bị cận, nhưng sao cậu lại chẳng thấy gì cả trong khi Tiffany lại nhìn thấy chứ? Cậu đang tự hỏi, có phải cậu đã không hề nhận ra được khả năng đặc biệt của Tiffany là... đánh hơi được cả Totoro không?

Mà cho dù cậu có nhìn thấy hay không, thì cậu cũng phải đề phòng, bởi cơn ác mộng kia đã lại xuất hiện trong đầu cậu lần nữa rồi.

"Jessi! Nhanh l-"

Tiffany ngẩn người khi mà cậu đã chạy vụt đi về hướng đó trước lúc cô ấy có thể kết thúc được câu nói của mình.

Chưa bao giờ! Chưa bao giờ cậu chạy nhanh được đến vậy!!!

Thậm chí Tiffany còn có thể nhìn thấy khói đang bốc lên từ đầu cậu nữa kìa...

"TOTORO!!! TA GIẾT CHẾT MI!!!"

"Hả? KHÔNG! JESSI!!!!!!!!!"

******

"Có phải Sica unnie vừa chạy qua không nhỉ? Em có bị hoa mắt không?", Yoona tranh thủ hỏi trước khi "được" Seo Hyun nhét củ khoai lang thứ 7 vào họng mình. 

"Nếu thấy Fany chạy theo đằng sau, vậy là em nhìn đúng rồi đó." Soo Young cũng tranh thủ trả lời trước khi nuốt gọn mẩu hamburger còn lại vào bao tử mình.

"Làm gì mà chạy như hỏa tiễn vậy nhỉ?", Tae Yeon ngồi bên cạnh ngán ngẩm lắc đầu.

Soo Young và Yoona, chí lớn gặp nhau, cả hai im lặng mãi một lúc để nuốt trôi thức ăn, nhưng không giấu nổi nụ cười bỡn cợt cùng một bên mày nhướng lên nhìn nhau, sau đó cùng thốt lên như thể đang tranh nhau trả lời câu hỏi của chương trình Star Golden Bell.

"BỊ TÀO THÁO RƯỢT!!!"

END

Chiếc điện thoại rung lên trong túi xách của cậu, như thường lệ, cậu biết ngay là của ai.

/I need you N.O.W!!! Jessica babo babo babo./

Cậu bấm nhanh phím ảo trên màn hình, một tin nhắn khác được đáp trả.

/Can you leave me alone just a second, babe?!/

Cậu cười vì cậu biết ngay khi tin nhắn này được mở ra, gương mặt của Tiffany sẽ thất vọng rồi sau đó sẽ chuyển sang tức tối như thế nào. Hay cậu có thể đoán được gương mặt cô ấy sẽ đỏ lên vì giận ra sao, rất thú vị!

Cậu ba chân bốn cẳng chạy đi, uống vội ly Capu đá đang dang dở, rồi quẳng nó vào thùng rác bên ven đường, nhanh chóng quăng đống túi xách quần áo vào xe và không lâu sau bản thân cũng yên vị trong đó.

I’M COMING BABE!!!

Lăn bánh đi xe ơi,

.

.

.

.

.

.

.

BỂ BÁNH MẤT RỒI!!!

Đâu đó,

JESSICA, ĐỒ NGỐC, ĐỒ ĐÁNG GHÉTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT

----------------------------------------------------------------

Mặc định của cậu / Hệ thống trong não tự lập trình/ Một sự tra tấn cơ thể được thấy trước:

Ba chữ “Mình cần cậu” được nói bằng tiếng Anh.

Câu đó phát ra từ miệng của Tiffany

Dù đang ở bất cứ nơi đâu, 

Cậu – hay còn được gọi là Jessica Jung,

Nhất định cũng sẽ về,

Tiffany không thể đợi, cậu biết đó!!!

END 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: