[THREESHOT] Coffee [Chap 3-1], JeTi | PG | Update 25.10.2011
Chapter 3 - 1
Tiffany hét lên rồi đứng dậy bỏ đi. Khi cánh cửa phía cầu thang thoát hiểm đóng lại, Jessica vẫn đờ đần một lúc. Chẳng lẽ Tiffany ghét cô như vậy? Cô đã làm gì sai chứ? “Thương hại” ư? Jessica nhếch miệng cười mỉa mai, chưa bao giờ hai tiếng đó xuất hiện trong suy nghĩ của cô. Không biết có phải là quá nhanh chóng, quá bất ngờ nhưng tình cảm của cô dành cho Tiffany là chân thật. Người đầu tiên khiến cho con tim băng giá này tan chảy, khiến Jessica bắt đầu quan tâm tới người khác chỉ có thể là Tiffany.
Nắm chặt tay lại, Jessica đưa ra quyết định cuối cùng. Mạnh bạo đẩy cánh cửa dẫn tới cầu thang thoát hiểm ra, đi về phía hành lang. Bằng mọi giá, cô phải đuổi kịp Tiffany…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Studio trở nên ồn ào và hỗn độn sau khi hai nhân vật chính rời khỏi nơi đó. Vâng, khi rảnh rỗi quá người ta thường sinh ra lắm điều nhiều chuyện. Nơi công sở nào mà chẳng như vậy chứ.
Tae Yeon đang không biết giải quyết tình hình như thế nào. Những câu hỏi chính về lĩnh vực thời trang dành cho Jessica cô đã có được câu trả lời thỏa đáng. Về cuộc sống riêng tư, Jessica cũng đã tiết lộ. Tuy nhiên, mọi thứ quá rõ ràng. So với những người nổi tiếng khác, Jessica không vòng vo, né tránh những câu hỏi về đời tư, cô thẳng thắn trả lời và điều đó cũng tạo nên không ít rắc rối.
Bất chợt cả căn phòng đột nhiên im lặng. Thì ra Tiffany đã quay trở lại studio, khuôn mặt không chút biểu cảm, nhưng Tae Yeon hiểu, bạn của cô đang rất khó chịu. Tiffany tiến tới chỗ để chiếc máy ảnh Olympus OM-2 của mình, tháo film ra rồi đưa cho Seung Yeon, một thợ ảnh khác của tòa soạn:
- Đây là ảnh chụp của buổi phỏng vấn hôm nay – Tiffany nói giọng không chút cảm xúc – Nếu chốc nữa còn phỏng vấn tiếp, cậu cảm phiền thay tôi chụp ảnh.
Nói rồi Tiffany cất chiếc máy ảnh vào trong túi, cẩn thận kéo khóa lại và đi tới chỗ Tổng biên tập Park:
- Tôi xin thôi việc!
Tiffany rời khỏi studio mà không chờ sự phản ứng của Tổng biên tập Park. Mọi việc diễn ra quá nhanh, chưa tới 5 phút, ai đấy đều bất ngờ trước những hành động vừa rồi của Tiffany. Chỉ vài giây sau để xử lí thông tin, dữ liệu, studio lại ồn ào thêm một lần nữa. Vẫn những tiếng bàn tán, những lời nói ỉ ôi, những lời bình phẩm, suy đoán… Những người ưa thích tin đồn lại tiếp tục họp nhóm và làm công việc buôn chuyện còn đang dở dương. Nhưng không lâu như lần trước, vì khi họ vừa nói tới lí do Tiffany nhanh chóng rời khỏi tòa soạn thì một lần nữa, studio lại im bặt.
Jessica đẩy cánh cửa bước vào studio. Mắt cô đảo một vòng, Tiffany không ở đây. Cô tiến gần tới chỗ Yuri và YoonA hỏi:
- Cô ấy có quay lại đây chứ?
- Ai cơ? – Yuri không hiểu ý
- Tiffany Hwang – Jessica trả lời
- Vừa ở đây xong, chuyển film cho thợ ảnh, xin thôi việc, xách túi bước ra ngoài – Soo Young trả lời bằng cách miêu tả một loạt các hành động liên tiếp
Jessica gật đầu thay cho câu trả lời rồi tiến tới chỗ để túi xách và áo khoác của mình. Khi cô toan bước đi, YoonA nhanh chóng ngăn cô lại:
- Unnie, chị định đi đâu? Buổi phỏng vấn còn chưa kết thúc mà!
- Chị không quan tâm – Jessica trả lời, tiện thể phóng băng cho toàn thể studio đặc biệt là nhóm buôn chuyện – Nếu như Tiffany có làm sao, tôi đảm bảo sẽ không để yên cho cái Tòa soạn này đâu!
- Yah! Jessica Jung! Cậu là người đã nhận phỏng vấn đấy! – Soo Young hét lên, cái tính làm việc giữa chừng rồi bỏ dở của Jessica có nguy cơ tái phát
- Vậy thì cậu trả lời nốt đi – Jessica thản nhiên đáp lại – Chuyện đời tư của tớ thế nào, ba người biết cả rồi. Hỏi gì trả lời đấy. Bây giờ tớ không có thời gian!
Jessica rời khỏi studio mặc cho YoonA và Yuri đang ngăn Soo Young lại trước khi cô ấy định làm gì Jessica. Một lần nữa, Soo Young lại trở thành người dọn dẹp các tàn tích được để lại. Về phần Jessica, cô chạy nhanh ra phía thang máy, bấm liên hồi vào nút “Down” nhưng có vẻ hôm nay không phải là ngày may mắn. Thang máy bị kẹt lại, không lên được tới studio. Jessica không còn lựa chọn nào khác là chạy 9 tầng cầu thang bộ để ra tới tiền sảnh. Tiền sảnh rộng lớn của Tòa soạn Fabulous đông người qua lại, nhưng tuyệt nhiên lại không có ai khoác áo len màu hồng cả. Không cần suy nghĩ thêm, Jessica chạy thẳng ra ngoài phố, nhìn sang trái, nhìn sang phải, cô vẫn không tìm thấy Tiffany.
Sau một hồi chạy dọc khắp những khu phố xung quanh tòa soạn, kết quả thu được của Jessica vẫn chỉ là con số 0. Cô mệt mỏi ngồi nghỉ bên vệ đường, Tiffany có thể đi đâu được chứ? Chẳng lẽ bản thân cô không thể tìm được Tiffany? Vận động bộ não của một nhà quản lý tài ba, Jessica suy ngẫm. Cuối cùng, Jessica cũng đứng dậy, chạy xuống hầm gửi xe của Tòa soạn Fabulous, lái chiếc BMW của mình lập tức lao ra phố.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiffany bước từng bước trên con đường dài. Ngày hôm qua cũng chẳng khác ngày hôm nay là bao nhiêu. Chán nản, khó chịu, một chút giận dữ là những cảm xúc đang tồn tại ở Tiffany. Cũng như hôm qua, cô đã thôi việc một lần nữa và giờ tiếp tục đi dạo trên con đường này. Cô muốn tìm một chút thanh thản, một chút bình yên, muốn có một không gian để bản thân có thể sắp xếp lại những cảm xúc hỗn độn đang hiện hữu.
Ngẩng đầu lên, trước mặt Tiffany là quán cà phê thường ngày cô hay lui tới. Tiffany đẩy cửa bước vào, tiếng leng keng của chuông treo cửa vang lên, mùi hương cà phê bay thoang thoảng trong gió. Yêu cầu một cốc caramel coffee, Tiffany chọn bàn trong góc để thưởng thức đồ uống của mình. Thả hồn theo điệu nhạc du dương của bản “Canon in D”, Tiffany đang cố gắng tìm cho mình cảm giác dễ chịu hơn. Những lời nói của nhân viên trong tòa soạn, thái độ thẳng thắn của Jessica và cả tình cảm đến một cách chóng vánh đó, tất cả đều quá sức chịu đựng của cô. Làm sao nhiều chuyện như vậy lại có thể xảy ra đồng thời chỉ trong hai mươi tư tiếng đồng hồ ngắn ngủi chứ?
Tiffany hớp một ngụm caramel coffee rồi nghịch tờ menu đặt trên bàn. Bất chợt, một dòng chữ nhỏ xíu khiến cho cô chú ý:
“My angel, Tiffany, didn’t come here today T.T”
Tiffany đọc đi đọc lại dòng chữ đó nhiều lần. “Tiffany” trong dòng chữ đó có phải là cô? Ai là người viết dòng chữ này lên tờ menu? Lẽ nào là Jessica? Tiffany quan sát quán cà phê một lần nữa, nhìn vị trí mình đang ngồi. Vì một điều ngẫu nhiên nào đó, cô đang ngồi ở vị trí mà Jessica thường uống cà phê hàng ngày. Sáng nay, do lo lắng cho buổi chụp hình, thay vì tới đây uống cà phê như mọi khi, cô đã tới thẳng tòa soạn. Lẽ nào vì lí do đó mà Jessica lộ liễu để lại dòng chữ này.
Tiffany nhớ lại những lời mà Jessica nói khi hai người ở cầu thang thoát hiểm. Không khoa trương, không hoa mĩ, cũng chẳng vòng vo, một lời tỏ tình thẳng thắn nhất từ trước tới giờ, trong tiểu thuyết cũng còn hiếm gặp. Tiffany mân mê tờ menu, đọc đi đọc lại dòng chữ đó. Cô không khỏi bật cười trước cái emoticon mà Jessica dùng. Không ngờ rằng Giám đốc của Diamonds cũng xài những kí tự như vậy. Well, có lẽ người ta thường hình tượng hóa nhân vật Giám đốc trong các bộ drama là người hoàn hảo, nghiêm túc. Thực tế nên xem xét lại…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Jessica sốt ruột chờ trước cửa nhà Tiffany. “Ai đi đâu rồi cũng phải về nhà!” đó là suy nghĩ của Jessica khi cô lái chiếc BMW rời khỏi tòa soạn Fabulous. Nhưng Jessica bắt đầu nghi ngờ lập luận của mình khi mà cô đã “trồng cây si” trước cửa nhà Tiffany ba tiếng đồng hồ rồi mà người ta thì vẫn chưa về.
Jessica ngồi xuống trước cổng, nghịch nghịch mấy hòn sỏi trên nền đường. Hình tượng Giám đốc Jung lạnh lùng, nghiêm nghị, tài năng, hoàn hảo được thay đổi bằng hình tượng “một đứa trẻ tự kỉ bên vệ đường”. Và hình ảnh đó, nhanh chóng được Tiffany thu lại bằng chiếc máy ảnh Olympus OM-2. Jessica lập tức ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng rè rè của cuộn film trong chiếc máy ảnh cơ. Tiffany đang cất chiếc máy ảnh lại vào trong túi.
- Em về rồi à…
- Việc tôi đi hay về đâu liên quan tới Giám đốc Jung – Tiffany trả lời, tay cho vào túi áo nghịch tờ menu vừa lấy ở quán cà phê – Theo như tôi nhớ, quan hệ của chúng ta đâu có thân mật tới mức Giám đốc Jung có thể xưng hô như vậy?
- Erm… - Jessica lúng túng trước câu hỏi của Tiffany, cách xưng hô đó chỉ do cô buột miệng mà nói ra, nhưng thực sự thì cô thích như vậy hơn là kiểu xưng hô khách sáo của ngày hôm qua – Những lời Jessi nói, là sự thật…
- Những lời nào? – Tiffany hỏi lại mặc dù cô thừa hiểu Jessica nói đến chuyện gì
- Jessi không bao giờ có ý định lấy em ra làm trò đùa. Những gì Jessi nói không phải xuất phát từ lòng thương hại mà là từ trong trái tim này – Jessica đặt tay lên ngực trái của mình – Em là người đã chiếm trọn trái tim của Jessi…
- Đừng nói nữa! – Tiffany quay mặt đi, tránh không để cho ai kia biết mình đang đỏ mặt – Vậy Giám đốc Jung hiểu cảm xúc của tôi khi nghe những lời nói của mọi người xung quanh chứ?
- Tôi đã nói rồi! Tại sao em cần phải quan tâm đến những gì mà người khác nói? – Jessica hơi lớn tiếng – Chỉ cần em biết tôi yêu em! Tôi sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em trước lời ra tiếng vào của mọi người. Đừng lo lắng gì cả!
- Nhưng… - Tiffany định lên tiếng phản đối, nhưng Jessica nhanh chóng ngăn cô lại bởi một nụ hôn trên môi. Không quá mãnh liệt, chỉ là cái chạm môi đơn giản nhưng Tiffany cảm nhận được sự ngọt ngào trên bờ môi ai kia.
- Đừng nói gì cả - Jessica nhẹ nhàng rời khỏi bờ môi của Tiffany – Em chỉ cần có tôi là đủ rồi!
Kết thúc câu nói đó, Jessica lại kéo Tiffany vào một nụ hôn khác, cuồng nhiệt hơn, mãnh liệt hơn. Ban đầu Tiffany còn bất ngờ, nhưng nhanh chóng, cô hòa vào nhịp điệu của cảm xúc, hôn lại Jessica. Một kết thúc đẹp cho một câu chuyện?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày 14 tháng 02…
Valentine’s Day
Một căn phòng nào đó trong trụ sở chính của Công ty Thiết kế Thời trang Diamonds…
- Honeyyyyyyyy~~ - Jessica dùng giọng nói không thể nhão nhoét hơn được nữa – Mình đi ăn trưa nhé!
Kể từ khi có người yêu, vị Giám đốc lạnh lùng, nghiêm túc, hay trốn việc đã biến mất, thay vào đó là một Giám đốc trẻ con, hay làm nũng và có những biểu cảm khiến cho nhân viên “ngã ngửa”. Lần này cũng không phải ngoại lệ, những nhân viên khác trong văn phòng nhanh chóng rút êm nhường lại văn phòng rộng lớn cho “đôi bạn trẻ”.
- Xin lỗi, Jessi! Hôm nay em có hẹn mất rồi – Tiffany gập tập hồ sơ lại, trả lời với đôi mắt cún con – Jessi, đi ăn một mình nhé!
- Sao lại thế! – Jessica dậm chân, bĩu môi tức giận – Mọi buổi trưa em đều đi ăn cùng Jess mà!
- Cho nên em không đi ăn cùng Jessi một buổi cũng không sao đúng không? – Tiffany mỉm cười đáp lại, nhìn biểu cảm của Jessica, cô chỉ muốn nựng má người yêu mình một cái. Nhưng không, hôm nay cô phải thật cứng rắn.
- Sao lại là hôm nay! – Jessica vẫn không chịu, cô chỉ vào quyển lịch – Em nhìn xem, hôm nay là ngày gì kìa?
- Nhưng cuộc hẹn này của em cực kì quan trọng – Tiffany tỏ vẻ tiếc nuối – Em cũng muốn đi ăn cùng Jessi, nhưng hôm nay thì không được. Em rất tiếc!
Trước khi Jessica có thêm một biểu hiện dễ thương nào nữa, Tiffany nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Cô biết nếu chỉ ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, có lẽ cô không chịu được mà đồng ý đi ăn cùng Jessica mất. Tiffany vừa rời khỏi, Jessica hậm hực dậm chân đá thẳng cửa phòng Phó Giám đốc Choi mà xông vào:
- Choi Soo Young, đi ăn trưa! – Rủ người khác đi ăn mà như ra lệnh, chỉ có thể là Jessica
- Sao hôm nay tốt bụng thế? – Soo Young hí hửng – Mời tớ đi ăn cơ đấy!
- Ai tự trả tiền người đó – Jessica phán tiếp
- Vậy thì tự đi ăn với người yêu của cậu đi – Soo Young hết hứng, mở ngăn kéo rút ra cái bánh xốp
- Đi rồi – Jessica trả lời cụt ngủn, ngồi xuống cái sofa kê trong phòng
- Ăn rồi sao còn đòi ăn tiếp – Soo Young hiểu lầm ý của Jessica
- Cô ấy có hẹn, để tớ phải đi ăn một mình – Jessica bĩu môi, nhăn mặt, giọng nói như mếu – Cậu có biết ăn một mình nó cô đơn lắm không hả?
- ÔI CHÚA ƠI… ĐÂY CÓ PHẢI LÀ SICACHU MÀ CON BIẾT KHÔNG NỮA – Soo Young than trời – Tình yêu làm nên tất cả… Thôi được rồi, tớ với cậu đi ăn…
Từ khi có người yêu, Jessica thay đổi tới 180 độ. Đến bạn lâu năm như Soo Young còn thấy bất ngờ thì nói gì đến những người ít tiếp xúc với Giám đốc Jung cơ chứ. Hay làm nũng, tính tình trẻ con, hơi một tẹo là bĩu môi, nhăn mặt, aegyo… hình tượng Giám đốc Jung cực cool, cực phong độ, cực lạnh lùng, cực quyến rũ đã hoàn toàn xụp đổ. Đến cả YoonA và Yuri, hậu bối của mình mà Jessica còn làm nũng được thì không còn gì để diễn tả nữa…
Soo Young và Jessica bước vào quán ăn quen thuộc ở gần công ty. Vừa thấy Phó Giám đốc Choi bước vào, mọi nhân viên trong nhà hàng niềm nở ra đón bởi đây là khách quen, khách quý, khách VIP… Trưa nào mà Soo Young không qua đây, đảm bảo quán ăn này ế hàng là cái chắc. Ngồi chưa ấm chỗ, Soo Young đã lôi menu ra, gọi món từ trang đầu tới trang cuối. Jessica định lên tiếng chọn món thì Soo Young đã ngăn lại với lí do cô đã gọi hết cả quyển menu rồi. Trong lúc hai người ngồi chờ, tiếng leng keng chuông báo hiệu khách đến khiến Soo Young chú ý. Cô vỗ vai Jessica rồi bảo:
- Tiffany của cậu đang đi với ai kìa?
Jessica hướng ánh mắt của mình về phía cửa ra vào. Tiffany cùng một chàng trai nào đó đang vui vẻ tiến vào trong quán ăn, Tiffany lại còn eye smile với anh ta nữa chứ. Anh ta trông cũng cao ráo, khá đẹp trai. Anh ta còn ga lăng kéo ghế cho Tiffany ngồi xuống nữa. Mọi hành động, cử chỉ của anh ta dành cho Tiffany, không có một cái nào lọt ra khỏi đôi mắt “diều hâu” của Jessica. Cô nắm chặt tấm khăn trải bàn:
- Vậy ra đây là lí do em từ chối đi ăn trưa cùng Jess? – Jessica tự lẩm bẩm với bản thân mình.
End Chapter 3-1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro