Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[THREESHOT] Coffee [Chap 1-2], JeTi | PG | Update 12.10.2011

Chapter 1 - 2

- Con đi đây bố à – Tiffany mỉm cười với khung ảnh đặt trên bàn làm việc

Tiến lại gần cái gương ở góc phòng, Tiffany chỉnh lại cổ áo sermi, với tay lấy cái áo khoác mặc vào. Hít thở thật sâu, cô tự nói với chính bản thân mình:

- Tiffany! Hwaiting!

Tiffany Hwang, hay còn có tên là Hwang Mi Young, một hình ảnh tiêu biểu cho những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết và niềm tin vào cuộc sống. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường, rất đỗi bình thường ở một miền quê thanh bình, nghe theo tiếng gọi của ước mơ và khát vọng, Tiffany đã tìm tới nơi thành thị phồn hoa này bon chen vừa học vừa làm. Tiffany đã tốt nghiệp đại học báo chí cách đây ba tháng, hiện nay cô đang làm nhiếp ảnh cho tạp chí Fabulous, một tạp chí thời trang có đôi chút tiếng tăm vào thời điểm hiện tại.

Nhớ lại lí do tại sao mình vào làm ở đây, Tiffany không khỏi bật cười

~~~~~~~~~Flashback~~~~~~~~~

- Taengoo, cậu đang làm gì đấy? – Tiffany chạy tới một cái bàn trong góc thư viện trường, nơi người bạn thân của cô, Tae Yeon đang ngồi

Tae Yeon là người khá nhỏ nhắn, có khuôn mặt baby, làn da trắng như sữa. Vừa thấy Tiffany, cô liền bỏ cuốn tạp chí thời trang xuống rồi mỉm cười chào lại:

- Fany, đến rồi à? Tớ có cái này cho cậu – Tae Yeon đưa cho Tiffany một cuốn tạp chí khác đựng trong cặp của cô

- Cái gì đấy? – Tiffany tò mò mở cuốn tạp chí ra xem, nội dung chẳng có gì đặc biệt cả

- Sắp tốt nghiệp rồi, ra trường cũng phải tìm chỗ nào mà làm chứ? Tớ nghĩ ở đây được đó – Tae Yeon chỉ cho Tiffany mục tuyển nhân viên trong góc trái của tờ báo

- Được rồi, để tớ đọc – Tiffany trả lời rồi nhìn xuống mục tuyển dụng

“~~~~~~~~~Tạp chí thời trang Fabulous~~~~~~~~~

Bạn có niềm đam mê với nghệ thuật nhiếp ảnh?

Bạn muốn thỏa sức sáng tạo?

Bạn muốn có một công việc với thu nhập ổn định?

Tạp chí thời trang Fabulous chính là nơi bạn cần tìm tới

Chúng tôi cần tuyển dụng một thợ nhiếp ảnh, không phân biệt nam nữ. Độ tuổi từ 20 tới 35. Chúng tôi sẽ có một bài kiểm tra để hiểu rõ hơn về khả năng của bạn.

Việc bạn cần làm là điền hồ sơ theo mẫu dưới đây và chụp cho chúng tôi 3 bức ảnh bất kì mà bạn thích. Chúng tôi sẽ liên hệ ngay cho bạn khi có kết quả.”

Tiffany đọc đi đọc lại mẫu quảng cáo đó mấy lần. Đó chỉ là một mẩu quảng cáo tuyển dụng bình thường như trên biết bao tờ báo khác. Cô nhìn Tae Yeon bằng ánh mắt khó hiểu:

- Nó đâu khác gì mấy cái mẫu quảng cáo tuyển dụng tớ đang xem?

- Đọc tiếp đi, dòng chú thích nhỏ xíu ở dưới cùng ấy

Tiffany đưa mắt xuống tim dòng chữ chú thích. Đúng vậy, nó ở cuối trang báo, hơi nhỏ và được in nghiêng màu hồng.

“Tại trụ sở của tòa soạn còn một phòng làm việc cho thợ nhiếp ảnh. Đó là một căn phòng được sơn màu hồng. Nó sẽ trở thành phòng làm việc của bạn nếu như bạn trúng tuyển. Do đó hãy ghi rõ đề nghị rõ bạn có muốn đổi màu sơn của căn phòng đó không để chủng tôi có thể chuẩn bị.”

- Cái dòng note này thật là… - Tiffany không còn lời nhận xét – Chẳng có ai đăng tin tuyển dụng lại ghi như thế cả.

- Vì nó kì lạ nên tớ mới giữ lại cho cậu xem đấy – Tae Yeon trả lời – Khá thú vị, lại là một căn phòng màu hồng nữa chứ!

- Có lẽ tớ nên thử gửi hồ sơ vào đây xem sao – Tiffany khoe eye-smile – Tớ bắt đầu thích tạp chí này rồi đấy!

- Cố gắng mà trúng tuyển để vào làm với tớ - Tae Yeon thông báo – Chiều nay người ta vừa gửi giấy báo trúng tuyển cho tớ rồi, tớ có thể đi làm ngay sau khi tốt nghiệp.

- Chúc mừng cậu, Tae Tae – Tiffany lại eye-smile, nhưng nụ cười đó nhanh chóng chuyển thành devil smile – Vậy thì giờ chúng ta phải đi ăn mừng chứ, cậu trả tiền! Cấm không được từ chối!

Tiffany chưa kịp để Tae Yeon trả lời thì đã mạnh tay kéo Tae Yeon rời khỏi cái ghế trong thư viện, để mặc cho con người kia mặt méo xẹo tới cỡ nào.

“Chưa nhận việc mà đã viêm màng túi rồi”…

~~~~~~~~~End Flashback~~~~~~~~~

Bước từng bước chậm rãi trên con đường đi làm quen thuộc, Tiffany hít một hơi thật sâu. Luồng không khí trong lành của buổi sớm mai khiến cho cô cảm thấy tràn đầy năng lượng. Cơn gió nhẹ đưa hương thơm của cà phê vừa được rang chin lan tỏa cả một vùng không gian. Tiffany dừng lại trước cửa quán, ngắm chậu cây xương rồng đặt ở bên thềm.

- Hãy sống mạnh mẽ nhé!

Tiffany thì thầm với chậu cây rồi sau đó mới đẩy cánh cửa bước vào quán cà phê. Dừng lại trước quầy, Tiffany gọi cho mình một cốc Cappuccino kèm theo một phần bánh muffin. Anh nhân viên gửi lại tiền thừa cho Tiffany, nhìn cô bối rối:

- Sáng nay cửa hàng đông quá, cô thông cảm ghép bàn chung với một ai đó trong khi chờ được không ạ?

- Không sao, tôi sẽ tìm – Tiffany gật đầu đồng ý, tỏ vẻ thông cảm với tình cảnh của quán

Cô bao quát một lượt khắp căn phòng, hôm nay đúng là tiệm đông hơn hẳn mọi ngày. Bất chợt, cô nhìn thấy một chỗ trống trong góc, tiến lại gần, Tiffany nhận ra ở đó cũng có người ngồi.

----------Tiffany’s POV---------

- Xin lỗi… nhưng giờ này quán đông người quá… Cô không phiền nếu như tôi ngồi đây chứ? – Tôi lên tiếng với cô gái đang ngồi đọc cuốn tạp chí thời trang

- Không sao. Tôi cũng sắp xong rồi – Cô gái đó không hề chú ý gì tới tôi cả, chỉ ậm ừ trả lời cho qua chuyện, tay thì chỉ về chiếc ghế đối diện

Tôi ngồi xuống chiếc ghế đó. Cô ấy vẫn tập trung đọc cuốn tạp chí thời trang, hình như là Fashion News, một trong những tạp chí cạnh tranh với tạp chí của tôi. Người như cô ấy quan tâm tới thời trang cũng chẳng phải là điều khó hiểu. Trong quán cà phê được trang trí với tông màu trắng và nâu gỗ giản dị này, màu tóc của cô ấy khá nổi bật. Một màu vàng óng ả, không quá chói lòa, vừa đủ để cho người khác cảm thấy chú ý. Nước da trắng hồng, đôi mắt sắc sảo của cô ấy lướt nhanh từng dòng chữ trên báo. Cô ấy có nét đẹp hoàn hảo pha trộn giữa phương Đông và phương Tây.

Đối với tôi, cô ấy có gì đó rất quen thuộc. Hình như đây không phải là lần đầu tôi nhìn thấy cô gái đó. Dùng tay nghịch hũ đựng đường, trí óc tôi đang lục tung bộ nhớ để xem mình đã nhìn thấy cô ấy ở đâu. Và sau một vài phút, có lẽ một vài từ khóa đã được tìm ra: “espresso”, “bàn trong góc”, “tạp chí thời trang” và “tiểu thuyết”.

- Thực ra đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy cô ở đây – Tôi phá vỡ bầu không khí im lặng đang có

- Vậy sao? – Cô ấy nhấp một chút cà phê, dù chỉ là một cử chỉ nhỏ nhưng cũng đủ toát ra vẻ thanh cao trong đó

- Lần nào cũng là bàn trong góc kèm theo một li espresso và một cuốn tạp chí hoặc tiểu thuyết. – Tôi sử dụng những từ khóa mà mình vừa tìm được

- Có vẻ cô để ý tôi cũng kĩ đấy nhỉ - Cô ấy nhận xét lại. Phải nói thế nào nhỉ? Tôi ghét kiểu nói đó. Nó giống như mỗi lần tôi đưa mic ra để phỏng vấn một người nổi tiếng nào đó, đặt những câu hỏi nhắm tới những scandal mà họ tạo dựng để đạt lấy một chút sự nổi tiếng, mấy người đó toàn cau mày khó chịu, cứ như chúng tôi phiền phức lắm vậy. Họ chẳng đang mong chờ từng phút từng ngày mấy câu hỏi của chúng tôi quá ấy chứ

- Không hẳn vậy, cũng như cô, tôi là khách quen ở đây thôi – Tôi trả lời, giấu đi sự khó chịu sau giọng nói - Mỗi lần tới đây nếu cô chăm chú vào mấy cuốn tạp chí và tiểu thuyết thì tôi có hứng thú với việc ngắm nhìn hoạt động thường ngày của mọi người hơn. Có lẽ là do tính chất nghề nghiệp.

Cô ấy không nói gì, nhưng cũng không đọc tiếp cuốn tạp chí nữa. Trông cô ấy vừa uống cà phê, vừa nhìn cảnh vật ngoài đường qua tấm kính dày, tôi đoán chắc cô ấy đang suy nghĩ gì đó. Lúc đó, nhân viên phục vụ đem cà phê và bánh muffin ra cho tôi. Tôi tập trung vào cốc cà phê của mình còn cô ấy thì đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

- Xin lỗi, tôi có việc nên phải đi trước. Chúc cô có một buổi sáng vui vẻ! – Cô ấy đứng dậy, đặt tờ 10000 Won lên bàn rồi ra hiệu cho nhân viên phục vụ

- Khoan đã, nếu cô còn tới quán cà phê này thì có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau nhiều. Tôi là Tiffany Hwang – Tôi đưa tay ra lịch sự bắt tay với cô ấy

- Tôi là Jessica Jung – Cô ấy lịch sự đáp lại cái bắt tay đó – Xin lỗi nhưng tôi muộn mất rồi. Hẹn khi khác gặp lại cô.

“Jessica Jung…”

----------End POV----------

14h00…

Tòa soạn Fabulous…

Trong văn phòng làm việc của tạp chí Fabulous, Tiffany đang ngồi lau lại ống kính của chiếc máy ảnh Olympus OM-2, một trong những vật bất ly thân của cô. Bất chợt, từ trong phòng Tổng biên tập, một tiếng hét dữ dội vang lên, khiến cho mấy nhân viên đang làm việc chăm chỉ đột nhiên bị cắt đứt mạch suy nghĩ. Không ai bảo ai, nhưng tất cả mọi ánh mắt đều hướng cùng về một điểm, nơi có nhiều màu hồng nhất văn phòng này, vị trí của Tiffany Hwang.

- GỌI NGAY TIFFANY VÀO ĐÂY CHO TÔI!!!!!!!!!!!!!! – Lại là một tiếng hét khác vọng ra từ phòng Tổng biên tập

Một số nhìn Tiffany rồi lắc đầu ngao ngán, một số khác lại nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm. Việc ngày nào Tổng biên tập cũng hét lên như bị “tăng xông” thế này không phải là chuyện hiếm thấy trong tòa soạn và lần nào cũng chỉ có một lí do là Tiffany Hwang đấy. Kim Tae Yeon, phóng viên mục Giải trí, đồng nghiệp của Tiffany đồng thời cũng là người ngồi cạnh cô trong văn phòng lên tiếng khi thấy Tiffany chuẩn bị bước vào phòng Tổng biên tập:

- Lần này vào trong đó, lành ít dữ nhiều, nhớ bảo toàn tính mạng – Tae Yeon nói như tạm biệt chiến hữu trước đường lâm vào tử trận

- Nếu sống sót qua ngày hôm nay, tớ sẽ đãi cậu một vỉ sữa bổ sung canxi và vitamin D, giúp tăng chiều cao và phát triển xương cốt – Tiffany não nề đáp lại

- Hôm nào cậu cũng nói như sắp chết tới nơi ấy – Tae Yeon cười khúc khích – Nhưng cuối cùng cũng bình an mà bước ra khỏi cái “địa ngục” đó thôi.

- Yah! Đừng trêu tớ - Tiffany nhăn mặt phụng phịu

- MỘT LẦN NỮA, TIFFANY! NẾU TRONG 30s NỮA TÔI CHƯA THẤY MẶT CÔ THÌ ĐỪNG TRÁCH – Tổng biên tập lại tiếp tục la

Tiffany thở dài rồi lết vào trong phòng Tổng biên tập, dáng đi phải nói là cực kì tệ hại, giống một cái xác không hồn biết dịch chuyển thì đúng hơn. Cánh cửa phòng Tổng biên tập mở hé ra một chút, Tiffany đã cảm nhận được luồng sát khí lan tỏa. Hít một hơi sâu, cô đẩy mạnh cánh cửa rồi tiến vào trong:

- Tổng biên tập cho gọi tôi? – Tiffany lên tiếng thay cho câu chào hỏi ban đầu

- Cô có thể giải thích đây là cái gì không? – Tổng biên tập Park ném một sấp ảnh và vài tờ giấy lên mặt bàn

- Đây là hình tại Festival văn hóa Phương Đông và kèm theo cả bài viết của tôi nữa

- Và sao bây giờ nó mới xuất hiện trên bàn làm việc của tôi? – Tổng biên tập Park vẫn tức giận rồi chỉ tay vào cái đồng hồ Thụy Sĩ đặt trên bàn – Cô Hwang, cô đã quá hạn nộp bài 1 ngày 9 giờ 19 phút đấy

- Xin lỗi Tổng biên tập, bài viết tôi đã làm xong từ trước nhưng còn phải chờ những tấm ảnh này nữa – Tiffany trả lời – Có một chút khó khăn trong việc rửa ảnh từ phim âm bản.

- Cô vẫn dùng cái máy ảnh cơ cũ rích đó? Olympus OM-2, tôi nhớ không nhầm chứ? – Tổng biên tập nói giọng mỉa mai – Giờ là thời điểm nào rồi mà phóng viên săn tin hot vẫn dùng máy ảnh cơ rẻ tiền đó chứ? Bao nhiêu lần tôi bảo cô xuống phòng kế toán lấy tiền mua một chiếc máy ảnh có thể quay phim, ghi âm lại sao cô không làm?

- Máy ảnh để chụp ảnh, quay phim đã có máy quay, ghi âm cũng có thiết bị riêng. Tôi nghĩ mình không cần đồ dùng đa chức năng như vậy. Với lại máy ảnh cơ có thể cho những góc ánh sáng đẹp mà máy ảnh kỹ thuật số không làm được – Tiffany bĩnh tĩnh đáp lại. Đây không phải là lần đầu tiên chủ đề này được đưa ra nói chuyện giữa cô và Tổng biên tập Park.

- Cô Hwang có biết thái độ nói chuyện của cô như vậy khiến tôi rất khó chịu không? – Tổng biên tập giận dữ - Khi các báo khác đã đưa tin về Festival thì tôi vẫn phải chờ nhân viên của mình rửa ảnh, chỉnh khung. Đấy là chưa kể mấy tấm ảnh đó khó lưu lại được, không thể photoshop nữa. Trong thời buổi tin tức ngày nay, thời gian đáng giá đồng tiền cô hiểu chứ?

- Nhưng bức ảnh sẽ không còn là chính nó nếu như bị chỉnh sửa – Tiffany cũng lớn tiếng lại. Lần đầu tiên trong suốt những tháng ngày làm việc, cô dám lớn tiếng với cấp trên. Những lời nói vừa rồi của Tổng biên tập khiến Tiffany cảm thấy như bị xúc phạm. Có thể cô quan trọng hóa vấn đề, coi rằng mỗi tấm ảnh đều có tâm hồn riêng, nếu chỉnh sửa là phá vỡ nét đẹp, phá vỡ tâm hồn của chúng. Nhưng tất cả đều xuất phát từ tình yêu của cô dành cho nghệ thuật nhiếp ảnh, và điều quan trọng hơn nữa, người cha quá cố mà cô vô cùng kính trọng đã từng dạy cô như vậy.

- Tôi không muốn nói nhiều – Tổng biên tập Park thở dài – 30 phút nữa, tôi muốn có đơn xin nghỉ việc của cô trên mặt bàn, nếu không tôi sẽ kí giấy sa thải cô. Cách nào là tùy cô lựa chọn, cô Hwang. Dù sao cũng cảm ơn vì đã giúp đỡ cho tòa soạn chúng tôi trong thời gian vừa qua.

Tiffany bước ra khỏi căn phòng u ám và ngột ngạt đó. Tiến lại bàn làm việc của mình, xếp vài vật dụng cá nhân của mình bỏ vào túi xách, tay cầm chiếc máy ảnh Olympus OM-2 của mình, cô thản nhiên rời khỏi phòng làm việc. Tae Yeon vừa đi lấy tin về, thấy Tiffany dọn đồ thì không khỏi bất ngờ:

- Cậu làm gì vậy?

- Dọn đồ, rời khỏi đây, càng sớm càng tốt!

- Tại sao lại như vậy chứ? Chẳng phải chúng ta đang là đồng nghiệp tốt sao?

- Nơi này không hợp với cách làm việc của tớ, Taeng à. Dù sao cậu vẫn có thể gặp tớ nếu ghé qua nhà mà – Tiffany show eye – smile

- Cậu thực sự ổn chứ? – Tae Yeon lo lắng hỏi

- Chưa bao giờ ổn hơn – Tiffany chắc chắn khẳng định – Tớ cảm thấy tự do!

End Chapter 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: