Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Biến mất - Xuất hiện

Từ hôm qua đến giờ Ngọc Bình vẫn ngủ li bì, bác sĩ có nói đây là do tâm lí bệnh nhân, chừng nào muốn dậy thì sẽ dậy. Minh Yên đành lặng lẽ đặt mấy lốc sữa cùng bịch trái cây lên bàn. Nhỏ ngồi xuống giường, nhìn khuôn mặt phờ phạc của Ngọc Bình, bất giác lắc đầu. Nhỏ thật sự rất muốn liên lạc với người nhà của nó. Nhưng có thể liên lạc bằng cách nào đây...?

Bỗng có người bước vào, là Quốc Phong. Minh Yên chào hỏi:

- Trưởng khoa, anh mới tới.

Yên còn chưa kịp cười thì nhận ra đằng sau Quốc Phong còn có Thế Phiệt, hắn đang mang một khuôn mặt hết sức sầu thảm.

Minh Yên cũng giật mình, nhỏ vội kéo tay Quốc Phong ra một góc để hỏi. Thật tình Quốc Phong cũng không muốn để tình huống này xảy ra, chỉ tại ban nãy lúc anh đến trước cửa, trông thấy Thế Phiệt ngồi ở cầu thang không dám vào. Nếu như có chuyện lại không thể nói, có hiểu lầm lại không thể giải quyết, chẳng phải khó chịu lắm sao? Vì vậy cho nên Phong muốn Ngọc Bình, Thế Phiệt nhân cơ hội này làm rõ mọi thứ. Chỉ có điều đến giờ Ngọc Bình vẫn chưa tỉnh dậy.

Quốc Phong kéo Minh Yên ra ngoài, để Phiệt có lời nào thì cứ nói ra, dù Ngọc Bình không nghe thấy...

Sau khi hai người họ rời khỏi, Thế Phiệt đứng một chỗ, không nói gì, chỉ lặng thinh nhìn Ngọc Bình. Thật ra là do có quá nhiều điều muốn nói đi, lại chẳng biết nói như thế nào, mà...có nói thì cũng đâu có người nghe. Hắn đứng bất động như vậy rồi trong tâm tự khiển trách chính mình.

Ngày hôm đó hắn đã đứng như vậy suốt hai tiếng rồi ra về. Yên vỗ vai Thế Phiệt, tỏ vẻ thông cảm. Hắn mím môi, gật đầu một cái rồi quay lưng đi. Nhìn theo dáng người đó, Minh Yên bất giác thở dài thành tiếng.

Hôm sau, khi Thế Phiệt quay lại thì Ngọc Bình đã không còn ở bệnh viện. Khó có thể hình dung hắn đã hoảng hốt như thế nào. Đến Minh Yên và Quốc Phong cũng chẳng hay biết chuyện Ngọc Bình biến mất mãi cho tới khi Thế Phiệt chạy đến hỏi. Ba người bọn họ điên loạn đi tìm bác sĩ, tìm y tá hỏi rõ, thì nhận được một câu trả lời, rằng tối hôm đó bệnh nhân Lê Nguyễn Ngọc Bình đã được người thân làm giấy xuất viện.

Thế Phiệt vội vàng gọi cho mẹ ruột của Ngọc Bình, nhưng lạ là bà ấy không hề hay biết gì hết. Mọi người chỉ có thể chờ đợi Ngọc Bình đến trường mới có thể gặp mặt. Nhưng chờ hoài chờ mãi, hôm sau, hôm sau nữa, hay những ngày sau đó, đều không thấy bóng dáng của Bình đâu. Sau đó họ được biết, Ngọc Bình đã rút hồ sơ và chuyển đến nơi khác rồi.

Ngọc Bình cứ như vậy, xuất hiện như một làn mây, mang đến cho người ta cảm giác mát mẻ đầy thú vị, rồi lại biến mất tăm như một làn khói, không một dấu tích.

Năm năm sau...

Ting...Ting...Rengggggg...

"A thôi chết, mình ngủ quên. Mấy giờ rồi nhỉ?", cô gái bật dậy trên chiếc sô pha, vội vàng cầm điện thoại lên xem.

- Oh My God, bảy giờ tối rồi!!!

Ban chiều trong lúc rảnh rỗi, cô tranh thủ chợp mắt một lát. Nào ngờ đồng nghiệp đến giờ về cũng không báo cho cô một tiếng...

Cô gái nhìn quanh...

- Ôi trời ạ...

Cô khổ sở sờ trán, chẳng phải hồi chiều cô lên sân thượng ngủ hay sao chứ?! Không ai biết cô ở trên này, đương nhiên không thể gọi cô dậy rồi.

Cô lập tức đứng dậy, cô phải công nhận, công ti thật hào sảng. Ngay đến sân thượng còn có một cái ghế sô pha với một cái mái hiên che nắng hết sức "sang trọng". Vậy mà chẳng mấy khi có người lên sân thượng.

Giờ này chắc chắn công ti không còn ai, cô nhanh chóng xuống phòng làm việc thu dọn đồ, khổ nỗi đoạn đường đi xuống tối om không một ánh đèn. cô lấy hết can đảm chạy vèo vèo xuống.

Từ sân thượng xuống thì phải đi ngang tầng làm việc của Hội đồng Quản trị, rồi mới tới tầng làm việc của cô, và dù có thế nào cô cũng không tin được hôm nay là cái ngày định mệnh không thể thoát khỏi.

Sau khi tốt nghiệp đại học Luật bên Mĩ xong, cô trở về nước. Đáng lí ra giờ này cô đang làm cho tập đoàn của gia đình, ấy vậy mà cô lại đi nộp hồ sơ vào tập đoàn giải trí, Re-L Entertainment. Ban đầu cô còn tưởng phỏng vấn sẽ khó lắm đây, nào ngờ cô có thể vượt qua dễ dàng và bắt đầu nhận việc ngay hôm đó.

Vào Re-L được hơn một tháng nay, đồng nghiệp đã quen, trưởng phòng cũng quen, từng ngóc ngách đều biết, nhưng cô vẫn chưa được nhìn thấy chủ nhân của tập đoàn, dù chỉ một lần. Mọi người nói Chủ tịch Re-L đẹp trai lắm, con nhà giàu, lại còn trẻ, mà chỉ có cấp cao mới gặp được Chủ tịch thôi, vì nếu không gặp trong cuộc họp hội đồng thì chỉ có bảo vệ mới trông thấy hắn. Chủ tịch, hắn đến sớm nhất, cũng là người về muộn nhất. Hắn là "ác quỷ" của Re-L, chuyện gì hắn cũng biết, nhân viên nào phạm lỗi hắn đều biết. Có người thậm chí còn nhận được thư đuổi việc do đích thân hắn biên soạn, vậy cho nên ít ai trong Re-L dám qua mặt cấp trên lắm. Nhưng cô từ hồi vào Re-L đến giờ, nếu không phải rảnh rỗi lướt web thì cũng chuồn lên sân thượng ngủ, và đến giờ vẫn chưa nhận được bất kì lá thư đuổi việc nào.

Chỉ có điều sau chuyện hôm nay, cô thề không bao giờ lên sân thượng ngủ như vậy nữa, bởi vì...Cô không muốn đụng độ "ác quỷ" thêm một lần nữa. Trong lúc cô lao xuống từ cầu thang, không may ngã xuống, nếu không phải cô tốt số được một người nào đó đỡ lấy thì...bây giờ răng môi lẫn lộn. Nhưng cái tình thế bấy giờ...cô thà răng môi lẫn lộn còn hơn!

Cái người đỡ lấy cô bây giờ đang bị cô đè nằm dưới đất, người ta hai mắt nhìn cô, như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức. Cô vội vàng ngồi dậy nói xin lỗi:

- Tôi xin lỗi, tôi bị trượt chân. Anh có sao không?

Người đó đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần áo rồi bỏ đi không nói một lời.

Trong bóng tối, cô chỉ kịp nhìn thấy hắn có một khuôn mặt rất đẹp, một vóc dáng rất chuẩn, nhưng cái khuôn mặt đẹp đẽ ấy lại toát lên một thứ hàn khí u ám, không phải quá lạnh lùng, mà là quá bình thản. Không hiểu sao khi đó lòng cô lại nhói đau...

Cô lắc đầu, tự khiển trách bản thân rồi lại đi xuống dưới, miệng lẩm nhẩm câu "Từ nay về sau không lên đây nữa".

Tối đó về nhà cô còn định sáng hôm sau đến xin lỗi người ta, nhưng lại sực nhớ không biết người đó làm ở bộ phận nào, tên họ chi. Thậm chí khuôn mặt cũng chỉ nhìn sượt qua, trong tiềm thức không có lưu rõ.

Ngày hôm sau đến công ti, cô vừa ngồi vào bàn đã nghe thấy mọi người bàn tán chuyện gì đó rất rôm rả. Cô bỗng khều người bên cạnh:

- Chị, chuyện gì vậy chị?

Chị ta tròn mắt nhìn cô:

- Ngọc Bình, sao trán em lại dán băng keo cá nhân vậy?

Cô vừa sờ trán vừa cười trừ, không lẽ bây giờ cô lại đi kể chuyện xảy ra hôm qua. Bình thậm chí còn chưa kịp nói gì, chị gái đó đã tần ngần:

- Chủ tịch cũng dán một miếng trên trán, nghe nói tay cũng bị thương nữa.

- @@....vhsdvhqp$(*^

Mới đầu cô nghe còn không hiểu, nhưng sau đó thì...

- Chị nói sao cơ?

- Thì hồi sáng chị nghe mọi người đồn là Chủ tịch bị thương ở trán với ở tay. Không biết sao nữa. Chị có nhìn tận mặt đâu.

- ...

"Thôi xong...", lòng cô đã biết, hôm nay cô sẽ nhận được một lá thư đuổi việc từ Chủ tịch. Không còn gì chua xót hơn...

Kì thực bị đuổi việc đối với cô không có gì to tát, nhưng bị đuổi việc vì một lí do nhảm nhí thì thực sự là vấn đề. Cô không cam tâm để bị đuổi dễ dàng như vậy. Ngọc Bình lập tức đứng dậy.

*

Thư kí nhẹ nhàng đặt tập hồ sơ lên bàn:

- Hồ sơ mà Chủ tịch yêu cầu đây ạ.

Hắn kéo hồ sơ về phía mình và gật đầu:

- Cảm ơn, cô trở về vị trí đi.

Thư kí gật đầu rồi quay về chỗ ngồi của mình, trong lòng thấy hơi lạ lùng. Trước nay Chủ tịch chưa từng quan tâm đến vấn đề tuyển dụng nhân sự, à không đúng, nói chính xác hơn là chưa từng yêu cầu được xem thông tin của bất kì nhân viên nào cả. Ấy vậy mà sáng hôm nay Chủ tịch lại yêu cầu được xem hồ sơ của nhân viên mới vào bên bộ phận pháp lí.

Hắn lật hồ sơ, đọc thật kĩ, một chữ cũng không sót. Vẻ mặt bình thản bỗng có chút chuyển biến...

"Vương Ngọc Bình? Đại học Luật Newyork?", đó là hai điều mà hắn cảm thấy khó hiểu nhất. Nhân viên của Re-L không thiếu những người có thành tích học tập khủng, nhưng riêng cô gái này thì hắn không thể không nghi ngờ những thông tin này được.

Cốc cốc cốc...

- Vào đi.

Chủ tịch đẩy tập hồ sơ sang một bên. Hắn còn tưởng là ai, hóa ra là Vương Ngọc Bình.

Ngọc Bình bước vào, nhìn thấy tấm bảng tên "Chủ tịch Hội đồng Quản trị Nguyễn Hùng Thế Phiệt", cô cứ nhìn chằm chằm vào bảng tên, trong đầu đang cố nghĩ xem rốt cuộc cái tên này mình đã nghe thấy ở đâu rồi.

- E hèm.

Nghe tiếng của Phiệt, Bình liền quay trở về thực tại, cô cúi gập người:

- Chủ tịch, tôi muốn xin lỗi anh chuyện hôm qua.

Bình lén ngước mặt lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đang dò xét mình. Không chỉ có Chủ tịch đang nhìn cô chằm chằm, mà đến thư kí của hắn ta cũng vậy.

Bình cười trừ, tay chỉ lên trán, nơi đang có một miếng băng keo cá nhận tọa vị. Ý cô muốn nói đến chuyện đã làm hắn bị thương.

Thế nhưng Chủ tịch chẳng có vẻ gì là đang để ý đến chuyện cô đang nói, hắn hỏi một câu không hề liên quan:

- Cha mẹ cô tên gì?

Ngọc Bình ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng thành thật khai báo:

- Ba tôi tên Vương Quốc Lãm, mẹ tôi là Vũ Kim Hoa.

"Không phải sao...Trên đời này thực có người giống người như vậy à?!", Thế Phiệt nghĩ trong đầu.

Dù thế nào Phiệt cũng không tin trên đời này lại có hai người giống nhau như hai giọt nước, càng không tin có người giống Lê Nguyễn Ngọc Bình như đúc thế kia. Hắn nhất định sẽ điều tra thêm về cô gái này.

Thế Phiệt gật đầu:

- Trưa nay tôi muốn một li Capuchino, một phần bít tết ở nhà hàng đối diện Re-L, coi như là cô bồi thường đi.

- ...Vậy nghĩa là...Anh sẽ không truy cứu nữa?

- Cô còn muốn tôi nhắc lại sao?

Ngọc Bình lắc đầu xua tay, cô cúi gập người chào Chủ tịch rồi nhanh chóng rảo bước rời khỏi căn phòng ngập tràn sát khí này. Trong lòng cô vừa thấy nhẹ nhõm, mà vừa thấy ớn lạnh. Đây là lần thứ hai cô chạm mặt Chủ tịch và cô hi vọng mình không có lần thứ tư, chứ chắc chắn có lần thứ ba rồi, bởi vì trưa nay cô còn phải đem đồ tới cho hắn.

"Ánh mắt vô tình...Khuôn mặt bình thản...Tại sao lòng mình lại đau khi nhìn thấy anh ta như vậy...?", Ngọc Bình thẫn thờ bước xuống cầu thang.

Buổi sáng hôm đó, cả công ti đồn ầm hết lên chuyện Chủ tịch vì nhân viên mới mà bị ngã, cho nên ai ai cũng nhìn Bình với ánh mắt dò xét. Cô bất bình đem chuyện này bộc bạch với chị gái ngồi bên cạnh, cô tự thấy may mắn vì vẫn còn một người chịu nghe mình nói.

Giờ ăn trưa vừa tới, cô còn chưa kịp lo thân mình đã phải chạy sang nhà hàng đối diện công ti mua đồ ăn cho sếp. Hắn quả thực biết cách trả thù, nhà hàng mà hắn nói thực biết "bào ví" của cô. Trước lúc ra về người ta còn nhìn cô mà hỏi: Sao dạo này Chủ tịch với bạn gái không sang đây nữa vậy?

Bình chết đứng, chuyện Chủ tịch có bạn gái, cô còn chưa biết, đừng nói tới chuyện biết vì sao hắn và bạn gái không sang đây ăn nữa. Cô đành cười trừ rồi nhanh chân chạy thật nhanh.

Ngọc Bình mang đồ lên gõ cửa phòng Chủ tịch, đợi hắn lên tiếng cô mới bước vào. Cô vừa vào đến trong phòng thì chứng kiến cảnh tượng nam nữ ôm ôm xà nẹo xà nẹo, mà người đó còn là vị Chủ tịch hết sức đáng kính, trong lòng liền dấy lên cảm giác ghê sợ. Trông thấy cô, hắn liền buông cô gái kia ra và nói:

- Cô đến trễ.

Cô bất bình đáp:

- Vừa nghỉ trưa là tôi lập tức đi mua liền thưa Chủ tịch!

- Ngọc Bình?!

Cô quay sang nhìn người vừa gọi mình. Là một cô gái hết sức xinh đẹp, trông cũng không giống mấy cô nàng não ngắn thích cặp kè với cấp trên lắm. Ngọc Bình nhìn chằm chằm cô ta:

- Cô gọi tôi sao?

Lúc đó Ngọc Bình đã nghĩ tại sao cô tại lại trừng mắt như vậy để làm gì, trông cô có gì đáng kinh ngạc lắm sao. Vẻ mặt cô ta tự dưng kinh hãi, tự dưng tái mét, như thể cô đáng sợ lắm vậy.

Thế Phiệt biết Minh Hân đang hết sức kinh ngạc, nên hắn lên tiếng giải thích:

- Đây là Vương Ngọc Bình, cô ấy mới tốt nghiệp Đại học Luật Newyork và đã làm việc cho công ti chúng ta sau khi em đi tu nghiệp.

Minh Hân lặng thinh không nói câu nào, Hân vẫn chưa hết kinh ngạc. Ban đầu cô còn tưởng đây là Ngọc Bình, chị gái cô, nào ngờ... Cô không thể tin được trên đời này lại có hai người giống như hai giọt nước thế này.

Không khí ở đây làm Ngọc Bình thấy khó thở, không hiểu sao trông thấy Minh Hân, lòng cô không được thoải mái, nét mặt cũng trở nên khó coi vô cùng. Ngọc Bình lạnh lùng cúi chào cho có lệ.

Trước khi cô đi, Thế Phiệt nói:

- Chúng tôi sẽ đi ăn, mấy món này cô cầm về ăn đi.

Cơn giận tự nhiên phừng phực trong lòng Ngọc Bình, cô cảm thấy hắn quá đáng lắm. Bình quay lại, thực lòng muốn mắng hắn vô cùng, nhưng cô không làm vậy. Cô thờ ơ nói:

- Tôi không mua cho anh, tôi mua để trả nợ, ăn hay bỏ, tùy ý anh.

Ngọc Bình đóng sầm cửa lại.

Minh Hân giận dữ ra mặt:

- Trời ơi không thể tin được. Sao cô ta phách lối như vậy chứ?!

Còn Thế Phiệt thì bình thản đáp:

- Không những khuôn mặt giống, mà đến tính cách cũng không sai đi đâu được.

- Đừng nói là anh nghi ngờ...

- Anh nhớ là em còn mấy tháng nữa mới xong chương trình mà?

- Thế Phiệt, em nhớ anh, cho nên đã hoàn thành chương trình sớm nhất có thể.

Cô dang tay rộng chờ đợi cái ôm chào mừng từ Thế Phiệt. Chỉ có điều Thế Phiệt bây giờ không phải Thế Phiệt của năm năm trước, mọi thứ cảm xúc hay tình cảm của hắn đều không bao giờ thể hiện cuồng nhiệt như năm xưa. Hắn lờ đi hành động của Minh Hân và cầm lấy áo khoác vest:

- Đi ăn thôi.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro