Chương 8: Biến cố liên tục
Trốn được đến trường, Ngọc Bình cảm thấy như gánh nặng trên vai mình đã trút bỏ. Vốn dĩ nó là người nằm viện, vốn dĩ nó là gánh nặng của người ta, cũng chính vì là gánh nặng của người ta nên vai nó nặng như gánh cả thế giới vậy.
Trước khi đến trường Bình có nhắn tin cho Minh Yên, chắc nhỏ sẽ không tức điên lên mà lao đến trường cho nó một trận đâu nhỉ?! Ngọc Bình lắc đầu cho qua. Nó xách cặp đi về lớp, trạng thái bình thản, trong kí ức như chưa tồn tại bất kì chuyện gì khó chịu. Dường như...Sau trận ốm này, Ngọc Bình nghĩ thông rồi.
Ngọc Bình tạt ngang nhà vệ sinh, vừa tới trước cửa đã nghe giọng nói lớn tiếng của cô gái nào đó.
- Cậu coi bộ thân thiết với Thế Phiệt quá nhỉ?
Giọng nữ khác đáp lại:
- Sao hả?! Ghen tị à?! Cậu, không có cửa đâu!
Bình nhận ra đó là giọng Hân. Cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi Minh Hân nói những lời khó nghe như vậy. Trước giờ vẫn thế, dù là Ngọc Bình hay Minh Hân đều từng phải nghe những câu hỏi quá đỗi quen thuộc như vậy, cũng đều từng bị mắng chửi và đe dọa. Việc Minh Hân chủ động khiêu khích ắt là do nhỏ đã quá quen với trường hợp này, thành ra không hề có ý thân thiện.
Cô gái đương nhiên tức giận:
- Cậu đừng có cậy thân thiết với Thế Phiệt thì muốn nói gì thì nói. Tôi chỉ hỏi như vậy thôi.
Ngọc Bình không quan tâm tiếp theo Minh Hân xử sự thế nào, nó cứ thế tiến vào nhà vệ sinh rửa mặt cho có sinh khí. Vẻ mặt hoàn toàn không để tâm đến hai người kia. Nhưng chính sự có mặt của Ngọc Bình đã làm Minh Hân quá khích, nhỏ xô cô bạn kia vào tường, tay liên tục ấn vào bả vai cô bạn kia, cách hành xử nông cạn khiến người ta thấy khó chịu thay. Nhỏ còn nói:
- Tôi với Thế Phiệt là bạn từ thuở nhỏ, cho dù là ai đi nữa, cũng không cướp anh ấy khỏi tay tôi được đâu.
Nói xong Minh Hân quay sang nhìn biểu hiện của Ngọc Bình, lúc này nó bắt gặp ánh mắt của Hân qua gương, sau đó cũng chỉ thản nhiên tiếp tục rửa tay. Kì thực nó chỉ thấy nực cười, chứ chẳng thấy có gì ghê gớm ở đây.
Cô bạn kia bị hạ nhục trước mặt Ngọc Bình đâm ra tức tối, liền đẩy Minh Hân ra xa, cô ta định giơ tay táng vào mặt nhỏ một cái thật mạnh thì hỡi ôi, cổ tay xinh xắn ấy đã "may mắn" được bàn tay mạnh mẽ của Minh Hân giữ thật chặt. Hân mỉm cười rồi ấn mạnh vào xương cổ tay của cô bạn kia, khiến cho cô gái đau đớn phải thét lên.
Khi không được chứng kiến màn kịch thế này, Ngọc Bình chẳng lấy làm vui vẻ. "Oan gia ngõ hẹp", từ lần sau nếu có đụng mặt, Ngọc Bình chắc chắn không để bọn họ ở trong mắt mà sẽ lờ đi như người vô hình. Lúc này cũng nên làm vậy, nó bình thản bỏ đi.
Minh Hân thỏa mãn hất tay cô bạn kia, nhỏ nở nụ cười đe dọa:
- Lần sau đừng có nhắc đến Thế Phiệt bằng đôi mắt lấp lánh như vậy, tôi thấy ngứa mắt lắm.
Rồi nhỏ bỏ đi, quả thực trong mắt cô bạn kia, nhỏ bây giờ trông chẳng khác gì mấy kẻ hay đi bắt nạt người khác, ngông cuồng, tự cao, tự đại. Minh Hân có như vậy cũng chẳng có gì là lạ, sau lưng nhỏ có Thế Phiệt, người cực kì giỏi võ, bản thân nhỏ cũng có võ, hơn nữa trước giờ chưa từng biết bị bắt nạt là như thế nào, thành thử ra khí thế vẫn luôn tự tin. Dù thế nào đi nữa, chuyện hôm nay vẫn là Minh Hân có lỗi lớn nhất.
Minh Hân đuổi theo Ngọc Bình, không hiểu sao hôm nay trông thấy Bình, nhỏ tự nhiên thấy chướng mắt đến lạ, tuy chướng mắt, nhưng không trực tiếp khiêu khích thì không thể ăn ngon. Hân tiến lên phía trước chặn Bình lại, ánh mắt xem chừng tò mò lắm:
- Hôm qua vui lắm đấy, vì lí do gì mà chị bỏ lỡ cơ hội đứng cùng sân khấu với Thế Phiệt vậy.
Ngọc Bình nhìn Minh Hân như nhìn thú lạ, nó chỉ nhếch miệng cười một cái rồi đi thẳng, chẳng lí do gì nó lại đi trả lời một câu hỏi ngu ngốc mang tính châm biếm đấy, chẳng việc gì phải hao tổn sức lực.
Bị Ngọc Bình coi thường, đương nhiên Minh Hân nhận ra:
- Đúng là chỉ mỗi chị mới dám làm vậy với tôi.
Hân quay lại thật to cho Ngọc Bình nghe thấy:
- Thế cục đã rõ, chỉ nên biết điều mà rút lui đi.
"Con điên, lậm quá mức lậm", nghĩ vậy rồi Bình bước đi thẳng.
Thế cục mà Minh Hân nói tới, đương nhiên Ngọc Bình hiểu, chính là nói tới chuyện dù Bình có làm gì thì người đứng bên cạnh Thế Phiệt vẫn là Minh Hân thôi. Ngọc Bình không cố gắng, càng không muốn cố gắng, Minh Hân có đứng bên cạnh Thế Phiệt hay không, hai người họ có tiến tới nữa hay không, kể từ bây giờ đã hoàn toàn không can hệ gì tới Lê Nguyễn Ngọc Bình nó đây nữa rồi.
Nhưng sự đời lạ lắm, muốn níu kéo thì không thể níu kéo, bây giờ muốn buông bỏ thì lại không thể bình yên buông bỏ. Trong lúc Ngọc Bình với Minh Hân đối mặt lại bỗng dưng xuất hiện thêm một kẻ không mời mà tới. Ngọc Bình chẳng buồn đôi co tiếp, cũng chẳng muốn nghe thấy những câu nói chướng tai liền bỏ đi. Nhưng người ta cảm thấy một ngày không giày vò nhau không được, liền kéo tay Ngọc Bình trở lại. Lúc hai người sượt qua nhau, Thế Phiệt lập tức nhận ra ánh mắt không chút thiện cảm của Ngọc Bình.
Trước mặt tất cả mọi người, ai ai cũng biết mối quan hệ thân thiết giữa Minh Hân và Thế Phiệt, cho nên mới tò mò chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Ngọc Bình trợn mắt định hỏi thì Thế Phiệt đã hướng về phía Minh Hân bằng giọng lạnh lùng:
- Hân, mau xin lỗi chị hai đi.
Giây phút đó Ngọc Bình thực chỉ muốn cười vào mặt mấy người bọn họ. Hai tiếng "chị hai" vang lên từ miệng Thế Phiệt, dù chỉ là theo quán tính nhưng lại khiến Ngọc Bình thấy nực cười, nếu không muốn nói là rất...buồn nôn. Nó cảm thấy sao mà hài hước quá.
Không chỉ Ngọc Bình, Minh Hân chẳng những thấy nực cười mà còn xen cả giận dữ. Nhỏ lớn tiếng với Thế Phiệt:
- Dựa vào đâu mà bảo em xin lỗi chị ta?
Phiệt thất vọng nhìn Hân:
- Anh thấy hết rồi.
- ...
Thấy gì Ngọc Bình không quan tâm, nó nhân lúc hai người đó đôi co liền bỏ đi. Thật tình Thế Phiệt đột nhiên quan tâm như vậy làm Ngọc Bình thấy hơi bất ngờ. Nhưng như vậy không khiến Ngọc Bình bận lòng, bởi vì đã qua quãng thời gian nó bận lòng vì những việc làm của hắn rồi.
Minh Hân lập tức xìu xuống, khí thế ban đầu bỗng lặn mất tăm, nhỏ ấp úng:
- Anh thấy cái gì?
Thế Phiệt quay đầu tìm Ngọc Bình thì nó đã bỏ đi tít đằng xa rồi. Khoảnh khắc đó Minh Hân có một chút vui mừng rồi sau đó niềm vui cũng tắt ngúm. Thế Phiệt thở dài một tiếng và đuổi theo Ngọc Bình như có chuyện gấp.
Chỉ còn lại Minh Hân, bấy giờ nhỏ mới để ý tiếng xì xầm xung quanh mình. Chẳng là...mọi người đang rất bất ngờ khi nghe nói Bình là chị hai của Hân.
"Chết tiệt...", Hân tỏ vẻ bực dọc. Nhỏ định về lớp nhưng nghĩ đến chuyện Thế Phiệt cùng Ngọc Bình nói chuyện riêng là nhỏ không thể để yên được. Nhỏ chạy theo Thế Phiệt ngay sau đó.
Ngọc Bình gần về đến lớp thì bị Phiệt kéo đi một mình xuống cầu thang. Nó cực kì khó chịu và luôn chống cự, nhưng càng cố gắng vùng ra bao nhiêu thì càng bị Thế Phiệt giữ chặt bấy nhiêu. Nó tự hỏi, từ bao giờ hắn lại trở nên bạo lực với nó như vậy...
Thế Phiệt chẳng qua là không kiềm được cảm xúc, trong lòng hắn có một nỗi sợ, chính là sợ không bao giờ được đối diện Ngọc Bình nữa. Hẳn là hắn cảm thấy có lỗi vì bỏ mặc Ngọc Bình hôm trước.
Thế Phiệt nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Bình, trong lòng không hi vọng sẽ được Bình đối xử như trước, chỉ cần nó có thể lắng nghe là được:
- Ngọc Bình, hôm qua cậu đã đi đâu vậy?
- Đi đâu mặc tôi, cậu không có quyền hỏi.
Biết Bình định bỏ đi nên Phiệt lập tức giữ chặt vai nó lại:
- Tôi xin lỗi...Hôm trước tôi đã... bỏ mặc cậu.
- Cậu cũng chẳng có tư cách giúp đỡ tôi đâu.
Bình hất tay Phiệt ra, nó liếc Thế Phiệt một cách phũ phàng như để nhấn mạnh câu trả lời của mình. Thực sự, lời nói của Bình đã biến thành lưỡi dao găm lọt phát mạnh vào trái tim máu thịt của Thế Phiệt. Chỉ là Ngọc Bình nói quá đúng đi, đúng tới mức Thế Phiệt chỉ có thể đứng lặng người nhìn theo bước chân mỗi lúc một xa vời của nó.
"A...lúc này, chúng ta đã hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời nhau rồi nhỉ?", Thế Phiệt cười nhạt. Nụ cười ấy khiến cả người hắn nóng lên đầy khó chịu, hắn chỉ có thể siết chặt hai lòng bàn tay và...chấp nhận sự thật phũ phàng này thôi.
Nếu như có thể dễ dàng buông tay, dễ dàng chấm dứt thì chộc đời đã chẳng là chộc đời. Ông trời nhiều khi muốn trêu tức con người, nên tạo hẳn một cái vòng tròn để con người vờn qua vờn lại, quẩn quanh nhau mãi chẳng thể cắt đứt.
- Phiệt...
Một bàn tay đặt lên vai hắn, giọng nói đó không cần hỏi Phiệt cũng biết là Minh Hân. Lúc này hắn không muốn nghe bất kì lời nào từ Hân. Phiệt giữ vẻ mặt lạnh lùng bỏ đi, chừng vài bước thì nghe có tiếng người hét lớn:
- Gọi cấp cứu, gọi cấp cứu, có người bị ngã cầu thang rồi!!!
Phiệt chen vào giữa đám đông, hắn giật mình khi trông thấy Ngọc Bình nằm bất tỉnh dưới chân cầu thang, không màng đến chuyện gì vừa xảy ra, hắn lập tức nhảy xuống bế Ngọc Bình:
- Mọi người gọi cấp cứu mau lên.
Sau đó Phiệt bế Ngọc Bình trên tay, chạy một mạch ra cổng. Hắn chưa bao giờ nói một cách gấp gáp như bây giờ:
- Ngọc Bình, cậu mau tỉnh lại đi. Đừng làm tôi lo lắng!!!
Minh Hân từ đằng xa vội vã chạy theo. Nhỏ quýnh quáng không biết phải làm gì. Phiệt liền gấp gáp nói:
- Hân, gọi cứu thương chưa?!
- Cứu...cứu thương?
Nhỏ tới lớn, toàn là Hân bất tỉnh nhân sự rồi được người ta đưa vào bệnh viện chứ chưa bao giờ ở vị trí ngược lại cả. Cho nên lúc này nhỏ tỏ ra luống cuống cả lên:
- 119...119...119...alo...dạ địa chỉ là...abc...dạ?! Chú nói sao cơ?! Dạ alo? Alo?
Người ta nói gì đó mà Hân nghe không hiểu, đầu dây bên đó rất ồn ào. Nhỏ quay sang nhìn thấy Thế Phiệt đổ mồ hôi, gương mặt lo lắng liền tự hỏi: "Những lúc mình ngất xỉu cũng thế này sao?". Đúng là những lúc Hân bất tỉnh, người đưa nhỏ vào bệnh viện, chăm sóc cho nhỏ, chỉ có mình Thế Phiệt, hắn đương nhiên rất lo lắng rồi.
Trường hợp như Ngọc Bình thì khác, đây là lần đầu nó ngất xỉu trước mặt Thế Phiệt. Cho nên lúc này hắn không những lo lắng mà còn rất hoảng loạn, có một nỗi sợ vô hình trong hắn, nếu hắn không "luyện công" nhiều năm qua, e rằng giờ này cơ mặt không còn bình tĩnh như vậy. Nhưng Minh Hân có thể đọc được nỗi sợ của Thế Phiệt, qua cái cách hắn ôm Ngọc Bình cứng ngắc, khóe môi thì mím chặt. Lúc này Hân có muốn nổi đóa cũng không được.
Ngọc Bình được đưa vào phòng cấp cứu không lâu thì Minh Yên chạy đến. Nhỏ nào có hay biết chuyện Bình lén xuất viện đâu. Trong bụng nhỏ vừa thương lại vừa giận Bình khôn xiết. Yên trông thấy Thế Phiệt, lại trông thấy Minh Hân, nhỏ nói:
- Cảm ơn hai người đã đưa Ngọc Bình đến bệnh viện. Cứ giao cậu ấy cho tôi tiếp tục chăm sóc.
- Tôi muốn ở lại thêm chút nữa.
Phiệt nói một cách chắc chắn. Nhưng Yên thì một mực không chịu:
- Cậu không cần lo, cậu ấy sẽ khỏe nhanh thôi.
- Hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vẫn là Phiệt hỏi. Yên phân vân không biết có nên trả lời cho Thế Phiệt biết hay không thì cửa phòng cấp cứu bật mở, vị bác sĩ tháo khẩu trang bước ra và hỏi một câu thường lệ:
- Ai là người nhà của bệnh nhân?
- Cháu!
Minh Yên, Thế Phiệt đồng loạt lên tiếng. Hai người nhìn nhau rồi quay sang nhìn bác sĩ, ánh mắt chỉ chờ được biết tình hình mà thôi. Bác sĩ cười:
- Cô bé bị suy nhược cơ thể nghiêm trọng. Chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng một thời gian là ổn.
Yên và Phiệt nhẹ nhõm không bao lâu thì bác sĩ bỗng cao giọng:
- Tuy nhiên.
Yên hoảng:
- Tuy nhiên sao bác sĩ?
- Không được tự ý trốn viện nữa, nếu còn lặp lại thêm một lần, bác sĩ không bảo đảm còn kịp thời cứu chữa đâu.
- Trốn viện?
Thế Phiệt bắt đầu nhận ra một điểm đáng chú ý.
Yên gật lấy gật để:
- Cháu biết rồi mà, cháu sẽ không để chuyện này lặp lại lần nữa đâu, bác sĩ yên tâm.
Sau đó Ngọc Bình được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, Minh Yên cùng y tá đưa nó đến phòng bệnh, nhỏ không bận tâm đến Thế Phiệt, đến Minh Hân đang đứng chôn chân một góc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro