Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Thách thức

Rừ...Rừ...Rừ...

- A lo?

- ...

- Ai vậy ạ?

Đầu dây kia vẫn không có tiếng đáp trả, Ngọc Bình tặc lưỡi rồi cúp máy. Tối hôm ấy số điện thoại đó gọi cho Bình khoảng ba bốn lần, lần nào nó cũng nghe rồi lại tự tắt máy. Từ hồi đổi số đến nay Bình chưa gặp trường hợp này bao giờ, nhưng nó lại chẳng có cảm giác mình đang bị người ta trêu.

Người gọi điện thoại cho Bình ban nãy kì thực có điều khó nói, cho nên người đó chẳng dám lên tiếng, cũng chẳng muốn cúp máy, có thể nghe được giọng nói của Bình đã là điều may mắn với người đó rồi.

- A lo?

Giọng Thế Phiệt vang lên thật trầm ấm. Hắn không lưu số điện thoại này.

- Là cô đây.

Đầu dây kia vừa cất tiếng thì hắn đã lập tức nhận ra ngay:

- Con chào cô, cô lại đổi số hả cô?

- Không con, cô chỉ mua một cái sim khuyến mãi thôi.

Phiệt lặng thinh suy nghĩ một chút rồi quyết định hỏi:

- Cô...đã liên lạc với Bình chưa cô?

Đến lượt người ở đầu dây bên kia lặng thinh.

- Con đoán là cô đã thử. Khó cho cô quá...

- Phiệt này, con nghĩ sao nếu cô đến gặp Bình?

- Con nghĩ là...

- Cô hiểu mà, bây giờ chưa phải lúc, con cũng đừng nhắc gì đến cô trước mặt nó nhé.

Thật ra bản thân hắn còn chẳng biết có cơ hội để nói được vài câu với Ngọc Bình hay không, đừng nói đến chuyện nhắc đến ai khác, riêng hắn và Ngọc Bình vốn dĩ có rất nhiều thứ cần phải giải quyết rồi.

Thế Phiệt chỉ có thể nhận lời:

- Con biết rồi, cô nghỉ sớm đi ạ.

- Ừ, chào con, con cũng ngủ sớm đi.

Nói xong người phụ nữ đó cúp máy. Giọng bà ấy luôn nặng trĩu âu lo như vậy, suốt những năm qua. Đó là mẹ ruột của Ngọc Bình. Tối hôm ấy bà đã về nhà thăm Minh Hân.

Mối quan hệ giữa Minh Hân và mẹ không tốt như vẻ bề ngoài. Tấm lòng người mẹ dành cho con gái không có gì để bàn cãi, nhưng con gái đối với mẹ dường như có một bức tường ngăn cách, không phải không yêu thương, mà là không gần gũi. Minh Hân luôn cảm thấy mình là người thừa đối với mẹ, vậy nên rất lâu rồi, nhỏ không hề nói ra những suy nghĩ của mình, càng không bao giờ nói ra việc nhỏ đã gặp lại Ngọc Bình!

Như mọi hôm, Thế Phiệt lại chở Minh Hân đến trường bằng Exciter 150 Camo trước bao ánh nhìn ghen tị lẫn ngưỡng mộ của mọi người. Chuyện tóc Minh Hân bị vướng vào dây cài mũ bảo hiểm thường xuyên xảy ra, cho nên chuyện Thế Phiệt cởi nón cho nhỏ cũng hết sức bình thường, chỉ là đối với ngôi trường mới này thì...chuyện còn hết sức mới mẻ. Trong khi mọi người chưa thích nghi được với độ thân thiết này giữa Thế Phiệt và Minh Hân thì cảnh tượng ban nãy cũng nghiễm nhiên trở nên ngứa mắt, nhất là đối với những người hâm mộ Thế Phiệt. Minh Hân còn không biết hắn có cả fan club hả sao? Nhỏ chính là muốn thể hiện cho mọi người thấy rõ mối quan hệ của nhỏ với Thế Phiệt đang ở mức độ thân thiết như thế nào.

Vừa lúc Thế Phiệt đang cởi mũ bảo hiểm cho Minh Hân thì Ngọc Bình chạy chiếc cup cổ xưa của mình vào trường, nó đã nhìn thấy cảnh tượng tình tứ này lúc mới vừa đến cổng cơ. Ngọc Bình tỏ ra hết sức bình thường, bởi vì chuyện này đã trở nên quen thuộc từ...rất lâu rồi, từ lúc Ngọc Bình còn thân thiết với Thế Phiệt ấy.

Ánh mắt Thế Phiệt lúc này vẫn hướng về Ngọc Bình, hoàn toàn không bận tâm vẻ mặt giận dỗi của Minh Hân, còn Ngọc Bình thì lại càng không bận tâm đến hai người họ. Vừa hay lúc ấy Minh Yên từ đâu chạy đến bá vai Ngọc Bình, nhỏ nói to:

- Hello Ngọc Bình. Sao hả? Hôm nay có cùng hot boy tập luyện không?

Ngọc Bình tặc lưỡi cười nhạt:

- Hot boy gì chứ...Haha...

Câu nói của nó vô tình đến tai Minh Hân với Thế Phiệt, nghe sao thật mỉa mai, khinh bỉ. Lúc đó cả hai đều biết, hóa ra trên đời này người ta thực sự có thể giết nhau bằng lời nói.

Tiếng cười của Minh Yên càng làm cho không khí giữa hai con người bị bỏ lại đằng xa thêm căng thẳng, nhỏ nói:

- Chuẩn. Hot boy gì chứ, sao bằng anh Quốc Phong được.

Minh Yên ghé vào tai Ngọc Bình và nói hai chữ "Quốc Phong" một cách ẩn ý. Nó đoán Minh Yên hiểu lầm chuyện gì rồi.

Ngọc Bình lắc đầu:

- Anh Quốc Phong đúng là đẹp trai thật, nhưng tớ không thích anh ấy.

Minh Yên bỗng nghiêm túc đến lạ:

- Đừng nói trước điều gì, trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra mà.

Bình gật đầu, đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, chuyện khó tin nhất đối với Bình cũng đã xảy ra rồi đó thôi...

Ngọc Bình biết Minh Yên thích Quốc Phong, tuy nhỏ cười cười nói nói tía lia như vậy, nhưng hẳn trong lòng phải đau như dao găm, hoặc hơn...Tuy mới làm bạn được một tuần nhưng nó có thể nhìn ra Minh Yên, Yên là cô gái mạnh mẽ, nhỏ không giấu đi cảm xúc, nhưng lại giấu đi tổn thương của mình và luôn bày ra bề ngoài một nụ cười rạng rỡ, rạng rỡ với kẻ là nguyên nhân khiến nhỏ tổn thương. Có thể Ngọc Bình nghĩ ngợi quá nhiều, nhưng nếu Minh Yên thực sự thích Quốc Phong thì mối quan hệ của Yên với Bình rồi cũng sẽ như Hân với Bình, tâm hồn lẫn tình cảm đều tan vỡ thành ngàn mảnh và Ngọc Bình biết rõ điều này.

Bình bỗng thở dài, dù sao nó cũng không có ý định kết thân với ai trong trường Đại Học vì vậy nó sẽ cố hết sức để không đến quá gần Minh Yên, tránh gây tổn thương không mong muốn cho chính mình và cho cả Yên.

Minh Yên nghe thấy tiếng thở dài:

- Sao hả? Có chuyện gì?

Bình lắc đầu cười trừ, nhỏ cũng đành nhún vai lắc đầu theo.

Cuộc sống nhiều khi không theo ý mình, càng muốn tránh xa thì càng phải lại gần, muốn không liên quan thì càng phải liên quan. Cục diện giữa Ngọc Bình - Thế Phiệt - Minh Hân, hay Ngọc Bình - Quốc Phong - Minh Yên, đều đang đi theo chiều hướng mà nó không mong muốn...

Ngọc Bình có linh cảm xấu và chiều nay nó phải bắt đầu buổi dượt đầu tiên với Thế Phiệt, nó thật không biết phải giữ thái độ sao cho phải. Ngọc Bình cũng nào có hay, sự tình này gây ra một chuyện hết sức...nực cười.

Trong lúc Bình thay bộ áo dài trắng vào thì ở ngoài hội trường có tiếng người hét lớn:

- Thế Phiệt! Thế Phiệt! Thế Phiệt!!!

Bình đang nghĩ: "Buồn cười, chỉ là tập luyện thôi có cần khoa trương như vậy không?" thì bỗng nhiên nó nghe có người ở bên ngoài phòng thay đồ đang rối rít xin lỗi những người có mặt cùng tập luyện hôm đó. Giọng nam trầm ấm, luôn luôn cùng một cung bậc cảm xúc đó, ngoài của Thế Phiệt ra thì chẳng còn ai vào đây nữa.

Bình vừa bước ra khỏi phòng thay đồ thì mọi người "Ồ" to lên làm nó giật mình và có chút luống cuống:

- Sao vậy ạ? Có chỗ nào không ổn ạ?

Quốc Phong mỉm cười trả lời:

- Không sao, đẹp lắm.

Mặt nó lúc đó ngượng chín cả rồi nên chỉ cười cười cho qua sau đó nhìn đi hướng khác. Bình chỉ là vô tình chạm phải ánh nhìn của Thế Phiệt, hắn nhìn nó chăm chú và vẫn như vậy, một khuôn mặt không cảm xúc. Bấy giờ Bình cũng nhận ra Phiệt đang mặc bộ vest đen lịch lãm, tóc vuốt ngược lên, trông trưởng thành và bảnh hơn hẳn. Hóa ra đây chính là lí do bọn con gái xếp hàng dài bên ngoài hội trường.

Hai người bỗng dưng nhìn nhau chằm chằm mà chẳng ai nói với ai câu nào, không khí căng như dây đàn, nhân đây, Ngọc Bình muốn làm công tác tư tưởng một chút, nó nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn:

- Từ giờ trở đi, tôi không còn là Lê Nguyễn Ngọc Bình mà cậu biết, cậu cũng chẳng phải Nguyễn Hùng Thế Phiệt từng là bạn của tôi, chúng ta không liên quan đến nhau. Hãy ghi nhớ và làm cho tốt nhiệm vụ chung nhé.

Không thể tin được Ngọc Bình có thể nói những lời như vậy với một khuôn mặt hết sức tươi tắn và bình thản, đôi mắt hiền lành ngày ấy nay đã trở nên sắc bén và lạnh lẽo như thế này đây.

Thế Phiệt gật đầu:

- Dĩ nhiên rồi.

Hắn quay đi một cách dứt khoát. Tuy về ngoài cả hai đều tỏ ra thản nhiên và thờ ơ, nhưng trong lòng đều đang vô cùng, vô cùng hụt hẫng. Khoảnh khắc một người đề nghị, một người gật đầu đồng ý diễn ra nhanh chóng tới mức khiến người khác chỉ vừa mới nín thở đã lập tức đau tim.

Quốc Phong vừa cười vừa lắc đầu:

- Phũ phàng đến đáng sợ.

Anh nói xong liền đi đến vỗ vai Ngọc Bình, ra hiệu cho Thế Phiệt cùng nó tập luyện. Lúc cả hai cùng đứng trên sân khấu còn tất cả mọi người đều ở dưới theo dõi, không chỉ có Đoàn trường, mà còn có khán giả hâm mộ Thế Phiệt, thật sự không khí vô cùng căng thẳng. Ngọc Bình giữ kịch bản trong tay nhưng lại giữ chặt đến mức kịch bản cong qoeo, lồi lõm. Thế Phiệt thì trước giờ vẫn luôn bình tĩnh như vậy, nhưng hắn có chút kích động, chắc chắn là do đứng bên cạnh Ngọc Bình.

Quốc Phong vừa búng tay, nhạc vừa nổi lên, Ngọc Bình cũng vừa mới cất tiếng thì bỗng:

- Dừng lại!

Bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa ra vào. Một cô gái khuôn mặt xinh xắn sắc sảo, ngoại hình ngọt ngào ăn hình đang nhìn về phía Ngọc Bình với ánh mắt khiêu chiến và nói:

- Em muốn làm MC!

Lúc này thì Thế Phiệt không còn thản nhiên được nữa rồi, hắn đi xuống sân khấu, định lôi Minh Hân đi thì Quốc Phong bảo:

- Để em ấy thử đi.

Minh Hân vui vẻ không bao lâu thì chính Ngọc Bình là người đã phá hủy sự đắc thắng của nhỏ:

- Trưởng khoa, như vậy có nghĩa là phải cạnh tranh?

Mọi người lại hướng ánh nhìn về phía Ngọc Bình. Tuy họ không biết chuyện gì đã và đang xảy ra nhưng họ đều cảm thấy dường như hai cô gái này sinh ra không phải để cùng chung một chiến thuyền, thực sự trước giờ cũng chưa từng chung một chiến thuyền.

Quốc Phong hỏi:

- Em thấy vậy có được không Bình?

Ngọc Bình lạnh lùng chỉ tay về phía Minh Hân:

- Em không muốn thử, anh chọn cô gái đó, chính là chọn người hợp nhất để đứng cùng cậu ta rồi.

Vừa dứt câu Bình liền đi vào phòng thay đồ, cho dù không nhận được ưu tiên xét học bổng cũng không thành vấn đề, nó thà như vậy còn hơn phải cạnh tranh với Minh Hân để được đứng bên cạnh Thế Phiệt, nó chưa từng có ý định tranh giành với em gái vì mục đích đó, hai người đó cơ bản là không đáng.

Tiếng xì xầm âm ỉ trong hội trường, người khó xử, kẻ giận dữ. Nếu như Quốc Phong, Thế Phiệt và ban tổ chức khó xử, khán giả thích cách xử sự của Ngọc Bình thì Minh Hân vô cùng khó chịu. Hôm nay Hân đến là để hạ bệ Ngọc Bình, không phải để nhận sự nhún nhường đầy khinh bỉ thế này. Nó giận tới mức phải nhếch miệng:

- Ngọc Bình, cậu sợ tôi sao?

Từ phòng thay đồ trở ra, Ngọc Bình dúi vào tay Minh Hân bộ áo dài:

- Đừng nói cạnh tranh, đứng chung một bầu không khí với cậu đủ khiến tôi kinh tởm rồi.

Bình cúi chào mọi người trong Đoàn rồi ra về, người trở thành MC dẫn chương trình cùng Thế Phiệt hiển nhiên là Minh Hân.

2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro