Chương 4: Anh ấy và cô ấy
Trong lúc Thế Phiệt và Ngọc Bình nhìn nhau không nói gì, ánh mắt họ dường như đang cố tìm hiểu xem người kia đang nghĩ gì, còn Minh Hân, nhỏ như người vô hình, hết nhìn Thế Phiệt, lại nhìn chị gái. Người sốc hơn hết vào lúc này không phải Ngọc Bình, cũng chẳng phải Thế Phiệt, mà là Minh Hân. Nhỏ là người duy nhất không biết đến tung tích thực sự của chị gái. Nếu không phải cách đây vài ngày, Thế Phiệt tìm thấy tên của Ngọc Bình trên danh sách trúng tuyển, có khi bây giờ hắn chẳng được bình tĩnh thế này đâu.
Minh Hân không kiềm chế được nữa, nhỏ lập tức hỏi:
- Sao chị lại ở đây?!
Bình quay sang nhìn em gái, ánh mắt lạnh lẽo tựa không quen biết. Đúng là nó không biết nên tỏ thái độ sao cho đúng với Minh Hân, bởi vì sau một năm không gặp, lại còn là một năm nó mất tích, vậy mà câu đầu tiên nó nghe được từ em gái là "Sao chị lại ở đây?", còn người kia thì điềm nhiên như không có gì bất ngờ. Nó tự hỏi, có phải sự mất tích của mình đối với họ là lẽ đương nhiên hay không, nếu thật vậy, thì nó cũng không cần phải tỏ ra run sợ, hay bối rối nữa. Ngay lúc này đây, nó càng không cần phải trả lời những câu chất vấn của Minh Hân.
Đôi mắt Bình nhìn lướt qua Minh Hân rồi dừng lại khi chạm mắt Thế Phiệt. Ánh nhìn lạnh lùng của nó len lỏi trong ánh mắt không lộ rõ cảm xúc của Phiệt, nó cất giọng lạnh lùng:
- Hai bạn có đem theo hồ sơ không?
Lần này Minh Hân không nói, mà Thế Phiệt nói:
- Có.
Ngọc Bình đứng dậy đi vào trong căn phòng đề dòng chữ "Không phận sự miễn vào". Trong lúc Bình không có mặt ở đó, Minh Hân thất thần hỏi Thế Phiệt:
- Người vừa rồi có đúng là chị Bình không anh?
Hắn gật đầu chứ chẳng nói gì thêm. Hân sờ trán, tỏ ra không thể tin được, nhỏ toát hết mồ hôi dù trong quán có máy lạnh. Nhỏ nhìn thấy Thế Phiệt cũng đang đổ đầy mồ hôi trên trán, hai tay siết chặt lại, liền biết hắn đang cố kiềm nén cảm xúc. Đúng vậy, đối diện với Ngọc Bình thế này, làm sao có thể bình tĩnh cho được. Nhưng cho dù không thể bình tĩnh thì chuyện này cũng vượt sức chịu đựng của Hân rồi:
- Wòaa...thật không tin được. Con người lạnh lùng đó rốt cuộc là ai vậy?
Hân vừa dứt lời thì Ngọc Bình trở ra cùng một người thanh niên cao lớn có ánh nhìn nghiêm nghị. Minh Hân lập tức kéo tay Thế Phiệt đi, chỉ được nửa bước thì bị Phiệt kéo quay trở lại. Hắn hỏi:
- Em làm gì vậy?
Nhỏ trợn mắt:
- Em không làm ở đây đâu. Có chết cũng không làm.
- Minh Hân!
Thế Phiệt chau mày nhìn nhỏ, hắn biểu hiện đến mức này chắc chắn trong lòng đang khó chịu và rối bời nhiều lắm.
Nếu như Minh Hân ngoan ngoãn chịu ngồi lại phỏng vấn thì Ngọc Bình đã ngạc nhiên rồi. "Kiếp này làm chị em, kiếp sau hi vọng có thể trở thành kẻ thù", đó chính là lời tuyên bố của Hân và Bình. Việc sống cùng một bầu trời, hít cùng một không khí, đối với hai chị em họ đã hết sức khó khăn, đừng nói đến việc ở gần hay gắn bó trong công việc. Ngọc Bình thực lòng hi vọng hai người đó kéo nhau đi, biến mất khỏi tầm mắt của nó, càng xa càng tốt.
Quản lí bỗng hỏi:
- Bình, em biết họ hả?
Giây phút đó Lê Nguyễn Ngọc Bình nó đây đã rút hết mọi can đảm và căm phẫn ra để trả lời:
- Không, làm sao em biết họ được.
- Gì...chứ?!
Minh Hân nheo mày nhìn Ngọc Bình, nhỏ không ngờ chị gái mình đã đạt đến mức độ tuyệt tình này, nhỏ đúng là nhìn không ra.
Nhỏ nhìn có ra hay không, đối với Ngọc Bình chẳng hề quan trọng. Một chút xíu bận tâm, Bình cũng không muốn dành cho Hân. Nó đang bận thể hiện cho Thế Phiệt thấy rằng những việc hắn và Minh Hân làm đối với nó chẳng đáng để bận tâm.
Nhưng đến mức không nhìn mặt như bây giờ thì Ngọc Bình có thực sự là không quan tâm không? Quan tâm, không quan tâm, điều đó bây giờ chẳng còn là vấn đề. Khi đó là vấn đề với Bình, thì những người đó hoàn toàn không bận tâm, còn bây giờ khi đó chẳng còn là vấn đề, thì họ lại cho rằng Bình sao thật thản nhiên. Không phải Bình thản nhiên, mà Bình đã trải qua những ngày ngụp lặn trong nỗi đau họ gây ra rồi.
Khi con người vượt qua được nỗi đau, có nghĩa họ đã mạnh mẽ hơn, cũng có nghĩa, đối với họ, những người từng là quan trọng trước đây, bây giờ đã chẳng còn quan trọng nữa. Họ có xuất hiện hay không, có quan tâm đến Bình hay không, cũng chẳng ảnh hưởng đến sự tiến lên của Bình.
Nếu không phải hôm nay Thế Phiệt và Minh Hân đến đây thì Ngọc Bình đã chẳng biết được mình bình thản tới đâu:
- Nếu hai người không còn việc gì thì đừng làm rối loạn trong quán nữa.
Tay Bình đưa lên làm động tác mời, ánh mắt nhìn Phiệt, nhìn Hân, rồi hướng về phía cửa như một lời đuổi khéo. Dù có muốn xin việc nữa hay không thì bị đuổi thế này, cả hai cũng không thể nán lại. Thế Phiệt cúi đầu chào quản lí rồi kéo Minh Hân rời khỏi Titania.
Khi họ rời khỏi cũng là lúc Ngọc Bình buông xấp hóa đơn trong tay xuống bàn, những tờ hóa đơn đó đã bị vò nát một cách mạnh bao trong vô thức. Tuy là thản nhiên nhưng trong lòng Bình vẫn trỗi dậy một thứ cảm xúc phẫn nộ. Cũng giống như sự thản nhiên của Bình khiến hai người kia ngỡ ngàng, thì sự thản nhiên của họ đối với Bình cũng đáng phẫn nộ không kém. Nó giận đến mức nghiến răng. Nếu phải hỏi ai là người đẩy nó đến hoàn cảnh này, thì một trong những kẻ tội lỗi chắc chắn có hai người bọn họ, một kẻ sinh ra đã không thể đội trời chung, còn một kẻ thì phản bội không chút nghĩ ngợi.
- Quản lí, em muốn xin chuyển chi nhánh.
Người thanh niên trẻ kia vừa nghe xong thì lập tức quay lại nhìn Bình, đến nước này nó còn nói không quen biết hai người vừa rồi nữa sao?
>]>4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro