Chương 3: Cuối cùng cũng chạm mặt
Minh Hân bước xuống bếp, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của mấy cô:
- Con bé Bình không biết bây giờ sao rồi.
Giọng cô Thơ có vẻ não nề, sắc mặt cũng không được vui. Cô Phượng tiếp lời:
- Ba mẹ nó không biết có tìm thấy nó chưa mà sao chẳng nghe ai nói gì.
Minh Hân lên tiếng:
- Họ vẫn chưa tìm thấy chị ấy. Bỏ đi như vậy thì sao tìm được.
Giọng Hân nghe không được vui, kì thực nhỏ rất khó chịu khi nghe ai đó nhắc đến chị gái mình. Ngọc Bình, là chị gái cùng mẹ khác cha với nhỏ, là người mà nhỏ ghen tị nhất, người mà nhỏ coi thường nhất, là người mà nhỏ hận nhất trên đời này. Sự biến mất của Ngọc Bình đối với nhỏ là một điều vô cùng may mắn.
Cô Thơ, cô Phượng không nói gì thêm, bởi ai cũng biết Hân và Bình không hợp nhau. Cho dù họ muốn hỏi thăm Ngọc Bình, cũng biết rằng không thể có được câu trả lời từ Hân. Và họ cũng ngầm đoán được, nguyên nhân Ngọc Bình bỏ đi.
Minh Hân mở tủ lạnh tu ừng ực chai nước rồi bỏ lên phòng, không khí dưới nhà lúc này như thể đang chống đối nhỏ vậy. Mấy cô cũng chỉ biết lắc đầu.
Minh Hân lên phòng gọi điện thọai cho mẹ:
- Tuần này mẹ có về không?
- Sao vậy con?
- Con đậu Đại Học rồi.
- Vậy hả?Con giỏi lắm.
- Mẹ không về sao?
- Có, mẹ sẽ sắp xếp.
- Lại tìm Ngọc Bình nữa sao?
- Đương nhiên phải tìm rồi, con nói gì lạ vậy?
- Mẹ cứ tìm đi, chuyện của con cứ để sau cũng được.
Bà ấy chưa trả lời thì Hân đã cúp máy, tâm trạng nhỏ xấu đến mức đáng sợ, xấu đến mức nhỏ chỉ muốn lập tức rời khỏi căn nhà này. Những lúc tâm trạng thế này thì nhỏ phải tìm người giải tỏa, ngoài Thế Phiệt là người nhỏ tin tưởng nhất thì chẳng còn có thể khiến nhỏ mở miệng kêu gào than khóc số phận được. Thế là Hân gọi cho Phiệt...
Vừa đúng lúc hắn định rời khỏi nhà thì Hân gọi, hắn tính sẽ ra ngoài tìm việc làm thêm. Hồi trước Minh Hân cũng dự tính như vậy, nhân cơ hội này nhỏ muốn tìm việc làm chung với Phiệt luôn.
Chuyện là nhà của hai người nằm trong cùng một khu phố, một con hẻm, cho nên Phiệt vừa dắt xe ra khỏi cổng thì Hân đã xuất hiện, miệng toe toét cười:
- Anhonhaxêô...
Phiệt chỉ gật đầu, đây là cách chào của hắn, hắn luôn như vậy, kiệm lời, kiệm lời đến mức tối giản mọi lời nói. Chơi chung với nhau hơn mười lăm năm, Minh Hân vốn đã quen với tính cách này của hắn, nên nhỏ chẳng cảm thấy kì lạ gì cả.
Bảo Nhi, em gái hắn ra khóa cổng, trông thấy Minh Hân liền buông một câu sặc mùi châm biếm:
- Lúc nào cũng thấy chị dính với anh hai nhỉ?
Minh Hân ngước lên nhìn Bảo Nhi, ánh nhìn tóe lửa đủ cho thấy hai nhỏ chẳng ưa gì nhau:
- Em thấy có gì lạ sao?
Nhi nhún vai, nhỏ cười nhẹ một cái rồi tiếp tục đóng cổng. Bảo Nhi chỉ nói nhiều hơn Thế Phiệt một chút, còn tính cách điềm tĩnh của nhỏ thì y hệt anh trai, nếu không phải cả hai có khuôn mặt khác nhau thì mọi người đã nghĩ cả hai là anh em sinh đôi rồi.
Minh Hân thích Thế Phiệt, thích tính cách của Thế Phiệt, không có nghĩa người giống Thế Phiệt thì Minh Hân cũng thích. Minh Hân không hề thích thái độ điềm tĩnh của Bảo Nhi, cảm giác như nhỏ đang bị em gái của người trong mộng khinh bỉ vậy. Và đó là sự thật.
Thế Phiệt thì không lấy làm quan ngại lắm về mối quan hệ giữa hai người họ. Mười mấy năm làm bạn, mười mấy năm làm hàng xóm, còn có ai không biết tình trạng giữa hai cô gái đó? Thỉnh thoảng hắn cũng nghĩ xem vì sao đối với Ngọc Bình thì Bảo Nhi rất thân thiện, còn đối với Minh Hân thì luôn khinh khỉnh. Từ ngày Ngọc Bình biến mất, cái sự khinh khỉnh mà Nhi dành cho Hân càng lúc càng đáng sợ, nhiều khi hắn là anh mà còn cảm thấy ớn lạnh hết xương sống.
Thấy Phiệt im lặng quá nên Hân tìm chủ đề để nói, có một vấn đề lâu nay trong lòng nhỏ luôn đặt dấu chấm hỏi. Nhỏ đắn đo mãi cuối cùng cũng quyết định nói ra:
- Phiệt, giả sử bây giờ anh gặp lại Ngọc Bình, anh sẽ phản ứng thế nào?
Hắn vẫn lặng thinh cho tới khi Hân hỏi lại:
- Phiệt, anh có nghe em hỏi không?
- Có.
- Vậy anh trả lời đi.
Thú thực cho tới tận lúc này, hắn vẫn chưa nghĩ ra mình sẽ phản ứng thế nào khi đối diện với Ngọc Bình. Chuyện của hắn với Bình, không đơn giản là gặp lại là sẽ đối xử với nhau như trước, mọi thứ rất phức tạp...phức tạp đến mức hắn cảm thấy khả năng Bình nhìn mặt hắn ở dưới mức 0%.
Cho nên Phiệt đành trả lời:
- Còn tùy thuộc vào cô ấy.
"Cô ấy sao?", lòng Minh Hân bỗng nhói lên, từng câu từng chữ Thế Phiệt nói ra khi nhắc đến Ngọc Bình đều quá đỗi dịu dàng đi. Minh Hân...thật sự không thể chịu đựng được sự dịu dàng ấy.
Nhỏ lại hỏi:
- Nếu Bình không nhìn mặt anh?
Trong lòng Thế Phiệt lúc đó đang nghĩ, "Có thể gặp lại đã tốt lắm rồi". Hắn đáp:
- Cũng đúng thôi.
Khuôn mặt Minh Hân tái đi. Dẫu biết lần nào nói đến chủ đề này thì lòng cũng nhói đau, vậy mà Hân vẫn muốn hỏi. Chưa bao giờ Thế Phiệt cho nhỏ được một câu trả lời như ý, chưa bao giờ Thế Phiệt ngừng dịu dàng khi nhắc đến Ngọc Bình. Nhỏ thực muốn hỏi thêm một câu nữa, rằng tại sao hắn lại phân biệt đối xử như vậy. Nhưng nhỏ biết chắc, sự thành thật của Thế Phiệt chỉ khiến nhỏ đau lòng thêm thôi.
Hai người cuối cùng cũng đến được Thủ Đức và bắt đầu công cuộc tìm kiếm việc làm. Không biết cả hai đi làm sao, cuối cùng lại ra đến tận quận Tân Bình, và tấp vào một quán trà sữa có tên là Titania.
Hai người đi đến quầy thu ngân của quán thì Hân mau miệng nói:
- Chào chị, tụi em muốn xin việc ạ.
Cô gái đang cặm cụi tính toán trên đống hóa đơn đỏ bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc đó, cả ba đều ngỡ ngàng, sáu mắt chạm nhau, không nói nên lời, và lúc đó trong lòng cũng chỉ có thể nghĩ: "Cuối cùng cũng chạm mặt".
amxѴ4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro