Chương 2: Chạm mặt
Ngọc Bình gạt chân chống chiếc xe cup cổ xưa của mình, chỉnh lại tóc tai, quần áo đâu đó gọn gàng rồi mới tìm đến văn phòng trường.
Trăm nghe không bằng một thấy, cuối cùng Ngọc Bình cũng được tận mắt ngắm nhìn ngôi trường mơ ước của mình, đúng là không thể không tự hào. Nó giữ bộ hồ sơ trong lòng, niềm hân hoan lan tỏa, khí thế cũng hừng hực, cứ như vậy mà bước đi, hoàn toàn không để ý rằng mình vừa lướt qua người nào. Cho đến khi nó nghe có người nói:
- Phiệt, trường này rộng quá ha?
Ngọc Bình khựng lại, nó đang không biết mình có nghe lầm hay không, nhưng chẳng dám quay người tìm câu trả lời. Lồng ngực nó đập nhanh như trống đánh, hai tay ghì chặt bộ hồ sơ, khuôn mặt bắt đầu tái mét.
- Ừ, rộng thật.
Chính là giọng nói đó, chất giọng nam trầm cực kì đặc biệt, giọng nói mà Ngọc Bình không thể nhầm lẫn với ai được. Nó lập tức cắm đầu bỏ đi.
- Phiệt, anh đang nhìn gì vậy?
Minh Hân thắc mắc không biết Thế Phiệt tìm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào danh sách thí sinh trúng tuyển mãi không ngừng. Hắn chỉ mỉm cười, sắc mặt tự nhiên tươi tắn đến khó hiểu:
- Không có gì, chỉ là anh đang tìm xem có người bạn nào của chúng ta cùng trúng tuyển không thôi.
Minh Hân ngây thơ đáp lại:
- Trong nhóm chúng ta, ngoài anh và em thì còn ai chọn Kinh Tế - Luật?!
- Ừ. Trong nhóm chúng ta thì không.
Thế Phiệt lấp lửng như vậy khiến Minh Hân thấy hơi khó chịu, nhưng nhỏ biết làm sao, bởi vì có hỏi tới cũng không có được đáp án như mong muốn. Thực ra vừa rồi Thế Phiệt nhìn vào danh sách những người trúng tuyển bắt đầu bằng chữ "B", bốn chữ "Lê Nguyễn Ngọc Bình" đương nhiên không thể không lọt vào mắt hắn.
Lí ra hắn đã không bình tĩnh được như bây giờ đâu, nhưng Minh Hân đang đi cùng hắn, việc tốt đối với hắn chưa chắc là việc tốt đối với nhỏ. Lần này tìm được Ngọc Bình, coi như ông trời thương xót cho hắn một con đường chuộc lỗi.
Ngày nhập học cuối cùng cũng tới, Ngọc Bình cuối cùng cũng trở thành tân sinh viên của Đại Học Kinh Tế - Luật. Kể từ hôm nay, nó sẽ chính thức khoác lên bộ đồng phục của trường, một cách tự hào nhất. Trong lúc đang lon ton tìm khoa Marketing của mình, nó vô tình đụng phải một người, và rối rít xin lỗi. Ngọc Bình có vóc dáng quá nhỏ nhắn đi, lại cúi đầu xin lỗi người ta, cộng thêm chiều cao khiếm tốn nên chẳng thể nào nhìn thấy người ta cao lớn chừng nào. Nó càng không biết cái vẻ đáng yêu động lòng người của mình có thể khiến người ta "tan chảy".
Ngọc Bình xin lỗi liên hồi:
- Xin lỗi bạn, xin lỗi mình mãi tìm đường nên không để ý...
"Không để ý sao?", người con trai kia vừa nghĩ vừa cười. Sau đó khom lưng cúi xuống ngang bằng với Ngọc Bình mà nói:
- Đàn em, em đang tìm khoa của mình sao? Em học khoa nào?
Nó ngây người ra, "Gần quá..."...Lúc này Ngọc Bình phát hiện mình thật quá ngu si đi, người ta cao lớn như vậy, đẹp trai ngời ngời như vậy lại đi nói là không để ý. Ngọc Bình liền bối rối trả lời:
- Khoa Marketing ạ.
Nó thích nghi thật nhanh quá đi, vừa mới xưng "bạn" đã lập tức "ạ" với người ta một cách lễ phép. Nhận được lời chỉ đường thì lập tức co giò chạy mất như sợ người ta nhớ mặt lưu tâm.
Chàng trai ban nãy còn chưa kịp giới thiệu mình là Trưởng Khoa Marketing thì nó đã chạy thật xa, anh bật cười:
- Đúng dễ thương luôn.
Ngọc Bình chạy được đến vị trí của khoa thì thở phào nhẹ nhõm, mắt nhìn dáo dác tìm kẻ thù, rồi lại thở phào nhẹ nhõm. Người mà nó e sợ không có mặt tại khoa này, hắn đang tập trung ở khoa Luật, và cũng đang ở vị trí của khoa Luật mà nhìn vẻ mặt sợ sệt đến tội của nó.
"Mày đã đi được 1 năm rồi Bình à, bây giờ gặp lại cũng không sợ hãi! Không ai có thể ép buộc mày cả!", nó tự nói với chính mình như vậy để không còn hoang mang nữa. Bây giờ chuẩn bị tâm lí kĩ càng, phòng khi gặp mặt nó còn biết đường ứng xử. Người ta thường nói, có duyên thì xa mấy cũng không, không duyên thì có cùng xóm cùng làng chẳng nhìn thấy nhau. Mọi chuyện lúc này đành phó mặc cho...trời định.
- Chào các bạn, anh xin tự giới thiệu, anh là Vương Quốc Phong, Trưởng Khoa của các bạn, hôm nay anh sẽ hướng dẫn các bạn đi tham quan trường và giới thiệu hoạt động cuả trường cho các bạn. Trong quá trình đó, nếu có gì thắc mắc, các bạn có thể hỏi, được không nào?
Giọng nam trung từ đâu vang lên.
- Dạ được.
Tiếng dạ vang của cả khoa thức tỉnh Ngọc Bình, nó lập tức nhận ra cái người tự xưng là Trường Khoa này chính là người ban nãy nó đụng phải.
Ánh mắt Quốc Phong bỗng dưng chạm phải ánh mắt của Ngọc Bình, nó lại cúi người sáu mươi độ để chào anh. Phong mỉm cười, anh vừa mới mỉm cười, đám người trong khoa lại rầm lên như tìm được vàng thỏi.
Nó còn nghe thấy cô bạn bên cạnh xuýt xoa khen ngợi:
- Eo ôi, khoa mình có người đẹp trai như vậy luôn sao? Ngưỡng mộ...
Bình bật cười nói:
- Trông cậu xinh xắn như vậy, cậu thử làm quen ảnh đi. Ảnh cũng dễ gần đó.
- Thiệt hả?!
Cô bạn kia lúc này mới để ý Ngọc Bình. Nhỏ nhìn Bình từ đầu chí cuối rồi nghi hoặc hỏi:
- Sao cậu biết ảnh dễ gần? Cậu có ý đồ gì với ảnh phải không?
Nó tích cực lắc đầu, vẻ mặt vô tội đáp:
- Nào có, ảnh không phải gu của mình.
Ánh mắt cô bạn kia lại sáng như đèn pha:
- Được đó, mình là Minh Yên, K22, chúng ta kết bạn đi.
- Mình là Ngọc Bình, K22 luôn.
Hai người chỉ qua cuộc đối thoại đơn giản như vậy và đi đến mối quan hệ bạn bè, cả hai bắt đầu cùng nhau đồng hành suốt buổi tham quan.
l d4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro