Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Kinh Tế - Luật

"Lê Nguyễn Ngọc Bình, bạn thật sự muốn vô hiệu hóa tài khoản?"

Nó lưỡng lự một hai giây rồi click vào nút "Ok", việc vô hiệu hóa tài khoản đã kết thúc, kể từ giờ phút này, Lê Nguyễn Ngọc Bình sẽ không còn tồn tại trên bất kì mạng xã hội nào nữa. Vì sao nó phải làm vậy ư? Chắc là để trốn chạy. Mà nói đúng hơn thì là để bắt đầu cuộc sống mới không có sự tồn tại của những kẻ đó nữa.

Tầm một giờ sáng, Ngọc Bình xách va li ra khỏi cổng, nhẹ nhàng khóa cửa để không kinh động đến mọi người. Sau đó một mình tìm ra bến xe. Năm giờ sáng hôm sau, Bình đã có mặt ở thành phố, nơi không quá gần, cũng chẳng quá xa nhà, nhưng đủ để không ai có thể tìm thấy nó.

Bình đứng giữa bến xe người qua kẻ lại, cảm giác cô độc trơ trọi là không tránh khỏi, nhưng kể từ lúc này trở đi, nó sẽ phải học cách làm quen với cảm giác này, phải tận lực cố gắng. Ngọc Bình hít một hơi thật sâu, rồi xách va li tiến về phía trước.

Lúc này điện thoại của Bình vẫn còn chưa thay sim, nó biết chắc chẳng có ai gọi vào giờ này đâu, vậy nên tranh thủ lúc mọi chuyện còn chưa xé to nó liền lập tức mua một cái sim mới lắp vào điện thoại. Hi hữu làm sao khi bên ngoài bến xe có một cửa tiệm điện thoại vừa mới mở cửa.

Thật ra một cô bé mười bảy tuổi như Ngọc Bình đâu thể nào hai tay trắng trơn là lên thành phố. Lúc còn ở nhà nó đã dành được ít tiền, tiền ba mẹ cho cũng để dành mỗi ngày, nên bây giờ cũng có được một khoản kha khá để thuê nhà, trang trải trong những ngày chưa tìm được việc làm. Trước khi đi, Ngọc Bình cũng tìm được vài địa chỉ cho thuê nhà, bây giờ nó chỉ cần tìm đến những địa chỉ đó xem sao.

Khoảng giữa buổi sáng thì Ngọc Bình đã ở trong một căn phòng không quá mới, nhưng đặc biệt thoáng mát, sạch sẽ. Nơi này cực kì an ninh, cực kì yên tĩnh, đa số là nhân viên văn phòng ở, vì vậy giá phòng khá cao. Nhưng may mắn là Ngọc Bình ở ghép chung với hai chị gái, một người làm phiên dịch, một người làm kế toán, thành ra chi phí chẳng đáng kể.

Bình thở phào nhẹ nhõm, mọi thứ bây giờ tuy chỉ mới bắt đầu, nhưng kì thực là một tín hiệu rất đáng trông đợi đối với nó.

Va li mở, nụ cười hé, Ngọc Bình tự động viên chính mình:

- Okay, bắt đầu reset lại mọi thứ nào!

Một năm sau...

- Ngọc Bình, có người gửi gì cho con nè.

Nó "Dạ" lớn rồi chạy xuống dưới nhà để nhận thư từ tay cô chủ phòng trọ. Là giấy thông báo trúng tuyển Đại Học Kinh Tế - Luật.

- A!

Ngọc Bình phải tự bịt miệng mình lại để không hét lên, nó đang cực kì phấn khích. Cảm giác đạt được nguyện vọng sung sướng đến mức không thể kiềm chế hơn nữa, Ngọc Bình lập tức chạy lên phòng, thông báo cho mấy chị cùng phòng hay. Tin vui như vậy, đương nhiên phải mở tiệc ăn mừng!

Chị Trang hỏi:

- Bình, em có tính chuyển đi không?

Nó ngớ người, trong đầu suy nghĩ gì đó rồi trả lời:

- Em nghĩ là không đâu, em ở đây quen rồi.

- Nhưng xa trường lắm đó.

- Đi đến trường cũng tầm hơn nửa tiếng, không sao đâu chị.

Chị Hường thêm vào:

- Còn trẻ mà, cứ ở trung tâm đi em. Em ở đây cho vui.

- Yep! Em cũng nghĩ vậy! Mà hai chị nhanh lên đi, chị em mình đi ăn mừng nào!

Mọi người cười lớn:

- Phải ha, con bé đậu rồi phải thưởng cho nó chứ ta?!

Tối đó phòng nó với phòng đối diện cùng kéo nhau ra quán ốc sau đó đi karaoke đến tận khuya. Thỉnh thoảng mới có cơ hội vui chơi không cần lo lắng, không cần suy nghĩ như vậy, cho nên tất cả mọi người đều hò hét, đều nhiệt tình. Một năm sống bên cạnh họ, Ngọc Bình dần dần nhận ra, có những thứ không phải cứ đau đáu giữ trong lòng là được, cũng cần phải có những lúc gạt bỏ để tận hưởng niềm vui. Và hơn nữa, đây mới là cuộc sống của nó. Những người đang chúc mừng cho nó, mới là những người có mặt trong cuộc sống của nó.

Cũng lúc ấy, ở một nơi cách thành phố không xa, có những người cũng đang chìm ngập trong niềm hạnh phúc khôn xiết.

- Phiệt, con đậu cả Kinh Tế - Luật với Y Dược, vậy chắc hẳn chọn Y Dược ha?

Người vừa hỏi là ba của Phiệt. Hắn nhìn ba, còn chưa kịp trả lời thì mẹ hắn đã nói:

- Ông còn hỏi? Con trai mình đương nhiên phải nối nghiệp bác sĩ của ông rồi?

Hai người quay sang nhìn đứa con trai đích tôn của mình, hắn nghe hai người họ nói chuyện với nhau, trong đầu cũng tự có câu trả lời rồi. Thế Phiệt gác đũa, ánh mắt kiên định nhìn ba mẹ:

- Con quyết định rồi, con sẽ vào Kinh Tế - Luật.

Ông bà đồng loạt ngạc nhiên:

- Tại sao?!

Mẹ hắn mới là người sốc hơn hết:

- Con học Kinh Tế thì sự nghiệp của ba con sẽ giao lại cho ai đây hả?!

Trong lúc bà ấy không kiềm chế được thì ba của hắn lại cực kì thảnh thơi:

- Ba tôn trọng quyết định của con. Nhưng đã chọn rồi thì đừng bao giờ hối hận. Con không cần lo việc kế nghiệp, vẫn còn có em gái con.

- Nhưng con bé là con gái mà mình?

Vợ ông gần như gào lên.

- Con gái thì đã sao? Thời buổi nào rồi mà bà còn quan niệm như vậy?!

Ông gắt, ông cực kì không thích suy nghĩ này của vợ mình. Ông có hai đứa con, một trai, một gái. Dù trai, hay gái, ông đều công bằng yêu thương, công bằng đối xử, trước nay chưa từng thiên vị đứa nào.

Thế Phiệt điềm tĩnh:

- Con cảm ơn ba, con sẽ cố gắng hết sức.

Nói xong hắn đứng dậy chào ba mẹ để lên phòng. Hắn còn nhiều việc phải làm lắm, ví như chuẩn bị cho cuộc sống mới của đại học.

Người con trai này tên là Nguyễn Hùng Thế Phiệt, con trai của bác sĩ trường Đại Học Y Dược. Gia đình có truyền thống hành nghề y, nhưng hắn lại có đam mê đặc biệt với Kinh Tế. Nói đến Kinh Tế, hắn lại nhớ đến một người.

Phiệt lại lần nữa gõ trên thanh tìm kiếm dòng chữ "Lê Nguyễn Ngọc Bình", lần nào cũng vậy, kết quả luôn làm hắn thất vọng. Hắn cầm điện thoại lên, như một thói quen, hắn giữ phím số 1 và tiếp sau đó là dòng chữ "Cà Ri" hiện trên màn hình với hình của một cô gái đang bưng nồi cà ri, khuôn mặt rạng rỡ tươi cười. Luôn là như vậy, hắn lưu số của Ngọc Bình vào phím 1. Và cũng luôn là như vậy, số điện thoại đó là không thể liên lạc được.

TING...Là tin nhắn của Minh Hân: "Phiệt, em đậu Kinh Tế - Luật rồi!"

Hắn nhắn lại thật ngắn gọn: "Chúc mừng em."

Thế Phiệt luôn lạnh lùng, cho nên thay vì tiếp tục cuộc trò chuyện chán ngắn thì Minh Hân gọi hẳn cho Thế Phiệt. Hắn mới trả lời tin nhắn, đương nhiên không thể từ chối cuộc gọi.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ cao:

- Anh Phiệt!!!!!!!! Anh đậu trường gì vậy?

- Y Dược...

- Em biết ngay mà.

- Và Kinh Tế - Luật.

- ...Anh chọn Y Dược hả?

- Không, anh chọn Kinh Tế - Luật.

- Cái gì?! Tại sao?! Nhưng mà...khoan! Vậy là hai ta chung một trường?! Em có nằm mơ không vậy?

Minh Hân nói liền một mạch, nhỏ có vẻ hơi phấn khích, phải nói là cực kì phấn khích. Được học chung trường với người nhỏ thích, đâu phải chuyện muốn là được. Nhỏ cứ như vậy, nói không ngừng nghỉ. Và hai người quyết định sẽ cùng đến trường để làm hồ sơ nhập học, thủ tục ở kí túc xá, rồi đi tham quan luôn một thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro