To Sleep Perchance To Dream - Lady Charity
To sleep perchance to dream
(Tạm dịch: Đắm chìm trong mơ)
Tác giả:
Nguồn:
Người dịch: Mun
Rate: K+
Categories: Oneshot, Tragedy/Angst
Parings: Thor/Loki
Language: English
Words: 4.762
Note: Bản dịch với mục đích phi thương mại và vẫn chưa xin được permission nên mọi người đừng mang bản dịch lung tung đi đâu nhé. Bản dịch vẫn còn nhiều thiếu sót, mong mọi người thứ lỗi. ^^
Summary:
Thực tại là thứ mà Thor phải chịu đựng, bởi trong những giấc mơ của Thor, Loki đang đợi anh. Trong những giấc mơ của Thor, Loki vẫn còn thở.
________________________________________________________________________
Loki đang chơi bên bờ sông.
Thor không nhận ra anh đã đến đó bằng cách nào. Xuyên qua những tán cây rực rỡ trong chớp mắt, và anh đã thấy mình đang lội giữa dòng sông. Nước rất ấm, không hề lạnh lẽo dù mùa thu đã phủ màu úa vàng lên những chiếc lá. Anh không biết anh đang ở đâu hay tại sao anh lại ở đó, nhưng anh cảm thấy hạnh phúc, niềm vui nở bừng trong trái tim anh vì giờ đây, anh đang ở trong một ngày thu đẹp đẽ và Loki vẫn đang chơi ở bên sông, không hề tổn thương.
Thor chạy đến bên em trai nhỏ của mình. Anh vỗ một tay lên bờ vai gầy của Loki, nở nụ cười toe toét đến mức anh cũng cảm thấy được da mặt mình căng ra. Loki quay lại nhìn anh với vẻ mặt đã biết trước. Rõ ràng cậu đang đợi anh đến.
"Hey." Thor thở dốc.
Loki đang ở ngay trước mắt anh, khuôn mặt cậu bừng sáng và mềm mại. Đôi mắt xanh lá của cậu rạng rỡ y như nụ cười đang nở trên môi. Quần áo cậu ướt sũng do nước sông, và những sợi tóc tối màu ôm lấy khuôn mặt cậu như những vệt tối trên bề mặt trăng sáng mịn như sứ.
"Em đợi anh đủ lâu rồi đó, anh trai." Loki cười. Và tiếng cười đó, mềm mại như dòng chảy của sông, khiến Thor phải vòng tay bao lấy Loki. Cậu ấy nhẹ bẫng trong vòng tay Thor khiến Thor nghĩ mình có thể dễ dàng làm vỡ Loki mất.
"Em đang làm gì ở đây thế?" Thor hỏi, nhưng thực ra anh cũng chẳng quan tâm đến câu trả lời. Tất cả những gì anh muốn chỉ là Loki nói gì đó với anh.
"Em có cái này cho anh xem." Loki đáp. "Đi theo em nào."
Cậu nắm lấy cổ tay Thor trước khi Thor kịp có cơ hội bật ra tiếng "được" khỏi môi. Và họ lướt dọc bờ sông nhanh đến mức mà đôi chân trần của họ còn không dính bùn. Mặt trời rạng rỡ trên cao và sưởi khô quần áo họ đến khi chúng mềm mại như lông vũ. Hai người đều đã hoàn toàn trưởng thành, đã là người lớn, nhưng trong Thor như thể vẫn còn là đứa trẻ, chạy theo người em trai như đuổi theo một ngôi sao băng.
"Chúng ta đang đi đâu?" Anh hỏi.
"Anh sẽ thấy, rồi anh sẽ thấy!" Loki đáp mà không quay đầu lại.
Thor cố gắng tìm kiếm một từ ngữ nào đó để nói nhằm khiến Loki quay đầu lại nhìn anh. Anh có thể nhớ lại lần cuối cùng mà Loki cảm thấy hân hoan và háo hức khi được ở cạnh anh. Nó khiến anh muốn bay lên mà không cần Mjolnir giúp đỡ.
Nhìn anh. Tâm trí anh thì thầm. Nhìn anh đi.
Thor dùng toàn lực để lao về phía trước Loki trong tuyệt vọng với mong muốn được nhìn thấy khuôn mặt cậu. Anh với tay để chạm vào Loki, để kéo Loki lại gần hơn, để thì thầm 'Bình tĩnh nào!' vào tai cậu chỉ để họ có thể gần gũi lâu hơn chút nữa. Thor với tay để ôm lấy Loki, đưa những ngón tay run rẩy của anh đến gần gò má của Loki và...
Thor trôi tuột vào bóng tối và tỉnh táo trở lại.
Chớp mắt.
Hít một hơi.
Anh cảm nhận được những mảnh áo ngưa ngứa cọ xát trên da anh và tấm nệm cứng đờ dưới xương anh. Anh nghe được cả sự tĩnh lặng bao trùm lấy đôi tai đau nhức. Và tim anh dộng ầm ầm vào lồng ngực; như thế nó đang vật vã đau khổ điên cuồng khi đập nắm tay của một cánh cửa chẳng thể mở ra. Và điều đó như bóp nghẹt lấy anh.
Hít một hơi thật sâu,
Thor nhắm mắt lại lần nữa, chặt đến mức lông mi của anh cũng đau rát. Anh mò mẫm trong bóng tối, tìm kiếm giấc mơ đã trôi tuột khỏi tâm trí anh. Trong giấc mơ, Loki đang đợi anh.
Trong giấc mơ của anh, Loki vẫn còn sống.
(Đó không phải đêm đầu tiên.)
.
Anh chưa ăn gì cả, đúng không?
Sif nhìn vào mắt Thor, và ánh mắt tối màu của cô như thể sẽ nhìn thấu cho đến khi anh phải trung thực thì thôi. Nhưng thay vào đó, Thor chỉ nhún vai, băng bó những vết thương mà Sif đã tặng nó cho anh trong buổi luyện tập.
Nếu anh tiếp tục đối xử với bản thân như thế này nữa, Sif nói, thì anh sẽ ốm mất.
Thor lắc đầu. Anh không bao giờ ốm. Anh chẳng mấy khi như thế kể từ lúc anh còn là thiếu niên cơ. Loki mới là ngươi luôn bị sốt, người lúc nào cũng chiến đấu như một vị vua nhưng vẫn luôn dễ vỡ như thủy tinh vậy, bị sốt đến mức cả người đỏ bừng, nằm trong phòng khi Thor không có thứ gì mà cậu thích để đưa cho cậu cả: không sách, không nói chuyện, không gì cả.
Sif ngồi xuống băng ghế phía trước Thor. Và Thor khoanh tay lại thật chậm để không phải nhìn cô.
Anh không nói gì sao? Cô hỏi.
Xin đừng lo lắng cho tôi nữa, và Thor đáp.
Sif lấy cuộn băng từ những ngón tay vụng về của Thor và tự quấn quanh những vết thương của mình. Thor quay đầu đi, giả vờ mình không hề xấu hổ.
Anh không tập trung khi tập luyện, Sif nói. Tốt hơn hết là anh nên nghỉ ngơi vài ngày.
Tôi không muốn nghỉ. Thor đáp. Tôi chỉ muốn tâm trí tôi được trống rỗng.
Trừ việc anh vẫn không thể dọn sạch tâm trí mình, không thể khi anh thực hiện nhiệm vụ của một hoàng tử, không thể khi anh ném cây búa của mình về một mục tiêu mà chắc chắn là nó sẽ vỡ vụn chỉ với một cái chạm của anh, không thể khi anh liên tiếp tung những nắm đấm của mình vào tấm khiên đối thủ, càng không thể khi anh nằm trên giường, trơ mắt chờ hừng đông. Khuôn mặt của Loki, giọng nói của cậu, những âm thanh của cậu, chúng vang vọng trong não bộ của Thor như thể những viên bi va vào nhau và vỡ vụn trong một cái lọ thủy tinh khi có người xóc chúng lên, và chẳng thứ gì mà Thor có thể nhét vào tâm trí của mình để trấn an chúng.
Vậy thì tâm sự với tôi đi, Sif nói. Tâm trí của anh chỉ được dọn sạch khi anh để những suy nghĩ của anh tự trôi đi, chứ không phải là cố đẩy chúng ra.
Nhưng anh đâu đẩy chúng ra. Anh chỉ chết đuối trong chúng, chết chìm trong những kí ức về người em trai bé nhỏ của anh cho đến khi nó choáng đầy tiềm thức và ý thức của anh, đầy đau khổ và nặng nề, chiếm cứ hết mọi không gian và mục ruỗng cho đến khi anh chẳng còn lại gì ngoài một quá khứ chết chóc.
Loki không bao giờ muốn luyện tập với tôi, và anh nói. Với chất giọng yếu ớt. Tôi luôn chế nhạo em ấy khi em sử dụng dao hay phép thuật của mình.
Những ngón tay của Sif cứng đờ nhưng không ngừng lại.
Nhưng, Thor tiếp tục. Em ấy thật sự có tài trong cả hai việc đó. Em ấy đã cứu chúng ta vô số lần chỉ với hai thứ đó. Tôi đã bao giờ nói điều đó với em ấy chưa? Sif, tôi đã bao giờ nói với em ấy rằng em chiến đấu rất tuyệt vời chưa?
Thor, Sif chỉ kêu lên, và không nói thêm gì nữa.
Tôi đã suýt chết ở Muspelheim, nếu không có em ấy, Thor tiếp tục.
Anh vẫn nhớ rõ ngày hôm đó. Vẫn còn có thể cảm nhận được lớp da lưng của mình đau cháy vì những vết bỏng. Vẫn cảm nhận đươc bàn tay của Loki, mát lạnh với dòng chảy ma thuật, chữa lành những vết thương đã mưng mủ của anh. Thor không thể nhớ được đã bao giờ mình cám ơn Loki hay chưa.
Đó không phải lỗi của anh, Thor, Sif nói.
Thor chỉ nhìn thẳng vào mắt Sif trong một giây. Chúng tối đen, như những hòn đảo xa xôi không thể tiếp cận.
Chắc chắn là cậu ấy không trách anh đâu, cô nói tiếp.
Tự hỏi em ấy xem, Thor nghĩ. Hỏi em ấy đi, và khi cô làm thế, nhớ bảo với tôi. Bảo lại với tôi tất cả những gì em ấy đã nói. Cho tôi biết tất cả những gì có trong tâm trí em ấy.
Nghĩ về tâm trí của Loki, về một tâm trí đẹp đẽ, huyền diệu, đầy ma thuật, vẫn không ngăn được sự thật là có gì đó cứ nhộn nhạo lên trong dạ dày anh. Suy nghĩ của Thor luôn thẳng thắn và vô tư, như những khối đá. Và chúng không bao giờ có thể tưởng tượng được những gì mà Loki đã nghĩ.
Loki đã được nghỉ ngơi rồi, Sif nói, cậu ấy đã được nghỉ ngơi và bình yên rồi.
Có một nơi với những dòng sông êm ả và những tán cây rạng rỡ sắc màu, nơi mà ánh mặt trời luôn luôn ấm áp và bùn non chẳng bao giờ làm bẩn ai, cười vang và chạy nhảy và bay lên, nơi mà Thor khóa Loki lại trong đó, cũng là nơi mà Thor biết rằng Loki không tồn tại.
Anh nhìn thấy hình phản chiếu của bản thân trong thùng nước bên cạnh. Đôi khi, trong vài khoảnh khắc anh nghĩ anh thấy được Loki phía sau anh, nhưng anh biết rằng đó chỉ là hình phản chiếu của chính bản thân mình và cũng biết không có điểm nào trên gương mặt anh, trong toàn bộ bản thân anh, là Loki cả. Không phải sự tinh ranh của cậu, không phải sự nghịch ngợm của cậu, không phải đôi mắt xanh đậm với mái tóc đen, không phải sự khôn ngoan và trí tuệ hiển hiện trong cậu.
Tôi chỉ muốn được bình đẳng với anh. Và giờ Thor chỉ ước điều đó thành sự thật.
Thor, Sif lại kêu lên.
Thor bừng tỉnh khỏi cơn mơ đang lơ lửng trước mắt anh.
Để điều đó đi, cô ấy nói. Hãy để cậu ấy ra đi.
(Tôi đã làm thế rồi)
.
Thor cố gắng nhớ xem liệu Loki có từng nói với anh rằng em ấy buồn bã vì anh chưa, liệu anh đã từng khiến em ấy tổn thương hay từng làm bất kì điều gì đẩy em ấy đến cái chết hay không.
Thor cố gắng nhớ xem liệu anh đã bao giờ thực sự hiểu Loki hay chưa.
.
Thor nghĩ anh nghe thấy tiếng Loki khóc, ngoại trừ việc Loki đã không còn khóc nữa kể từ thời niên thiếu, khi cậu và Thor bị kẹt trong một cuộc chiến khủng khiếp mà Loki không thể ngăn được nước mắt của mình và giọng nói của Thor thì lạc đi vì la hét. Ít nhất thì, Loki đã không còn khóc trước mặt anh kể từ lúc đó nữa.
Nhưng khi Thor lang thang qua những hành lang trống của Asgard, khi anh quẹo vào một góc nào đó và hy vọng có một sự ngạc nhiên khi anh bước ra khỏi bóng tối như những ngày xưa cũ, Thor nghĩ anh nghe thấy tiếng Loki đang khóc, vọng ra từ tâm trí anh.
Và điều đó rất đau đớn, bởi Thor tin rằng đó là những giọt nước mắt của Loki, những giọt lệ mà cậu đã giấu chúng khỏi anh, giấu chúng khỏi thế giới bởi cậu nghĩ sẽ không ai quan tâm, và nỗi buồn của Loki vẫn hiện diện khi chúng cứ vang vọng trong những tòa tháp của Asgard. Với Thor, mỗi giọt nước mắt của Loki đều mạnh mẽ như một thác nước, và mỗi một tiếng nức nở của cậu đều dữ dội như một cơn bão.
Thor dừng lại, sau mỗi bước chân, để những bước chân của anh không bị trùng lặp. Anh nghĩ anh nghe tiếng Loki khóc, nhưng điều đó là không thể. Bởi lẽ Loki đã chết, và đó chỉ là tất cả những gì mà anh nghĩ, cùng với nỗi sợ hãi và nỗi đau. Chúng không rơi xuống theo Loki mà bám vào Thor như những kí sinh trùng cho đến khi anh cảm thấy tất cả những gì mà anh có thể chữa lành cho Loki, tất cả đều quay lại cắn ngược anh đau nhói. Và giờ thì điều đó cũng chẳng quan trọng, vì Loki thì đã chết và dù bộ xương có thể lên tiếng phản đối thì nó cũng chẳng thể ở đây để mà Thor có thể nghe được.
Nửa đêm đã qua từ lâu, và giờ chỉ còn những lính canh rải rác khắp lâu đài. Thor không thể ngủ đêm nay; anh như kiểu bị trôi dạt trên giường, sau một giờ đồng hồ khắc khoải quay qua quay lại, và thức dậy với thân thể như bị tê liệt.
Anh vẫn còn nhớ về giấc mơ, mặc dù thường thì kí ức về giấc mơ sẽ mờ nhạt chỉ sau mười phút kể từ khi thức dậy ngoại trừ những cảm giác sợ hãi, buồn bã và tức giận, ngoài ra không còn gì khác. Nhưng Thor vẫn nhớ về giấc mơ của mình, trong giấc mơ Loki đang ném những mảnh gương lên trần căn phòng, và những mảnh vỡ rơi như mưa xung quanh cậu, cứa cậu chảy máu. Thor hét lên sau mỗi cú ném, sau mỗi lần chúng cứa vào người cậu, hét cho đến tận khi đó là tất cả những thanh âm mà Thor có thể nghe.
Thor đã hỏi xem có chuyện gì xảy ra. Loki không trả lời, chỉ quăng thêm những mảnh gương vào trong góc. Và chúng bắn lại dọc khắp các bức tường.
Thor đã hỏi, sao em không nói với anh rằng em đang bị tổn thương?
Và Loki hỏi ngược lại, vậy tại sao anh không chịu lắng nghe?
Tại sao anh không chịu lắng nghe?
Khi Thor đến trước cửa phòng ngủ của Loki, anh tự hỏi bản thân sao còn chưa biến mất.
Đây không phải là lần đầu tiên anh thấy mình ở đây.
Tay anh siết lấy nắm cửa và sự lạnh lẽo của kim loại làm da anh nhói lên. Bản năng đầu tiên của anh là giơ nắm tay lên gõ cửa, nhưng những kí ức quá yếu ớt để tìm ra câu trả lời từ cánh cửa.
Anh gần như ngạc nhiên bởi ánh trăng sáng lấp lánh, rót đầy trái tim qua tấm kính cửa sổ và phủ trùm lên các ngóc ngách. Chiếc bóng của anh còn can đảm hơn cả anh và nó tiến vào căn phòng đó trước.
Căn phòng yên lặng đến nỗi anh quên mất là anh đang hiện diện.
Thor chìm vào trong những cuốn sách đặt trên cái kệ lung linh phía trên chiếc bàn, quyển sổ tay và những vết mực nhã nhặn trên mặt bàn chạm khắc, bộ giáp bằng da vẫn được đặt trên một trong những tấm bệ. Anh vươn tay và để những ngón tay mình trượt vào bên trong. Ánh trăng đã sưởi ấm nó, nhưng anh tưởng tượng đó là do Loki vừa mới mặc nó mà thôi. Loki vẫn còn trong căn phòng này, cuộn tròn trên ghế bành đọc cuốn sách mà cậu ưa thích hoặc viết vài tập bút ký, và cậu sẽ treo lại bộ giáp lên trong khoảng một vài giờ nữa thôi.
Thor ấn tay vào khung cửa sổ ẩm mốc. Không có thứ gì thay đổi trong căn phòng này cả, dù chỉ là một hạt bụi. Tất cả như một lăng mộ, được quá khứ bảo tồn và bất kỳ một sự xê dịch nào cũng sẽ làm thay đổi sự thực là cậu – Loki, em trai nhỏ của anh, người bạn thân nhất của anh – đã từng sống và từng gọi không gian này là phòng ngủ, gọi toàn bộ nơi này là nhà.
Thor thở một cách nặng nề lên tấm kính cửa sổ cho đến khi một làn hơi phủ kín nó. Và trước khi lớp màng mỏng đó kịp biến mất, anh vội đưa những ngón tay lên trượt trên tấm kính.
Anh nhớ em.
Ngay sau khi anh viết xong, dòng chữ đã biến mất. Thor tưởng tượng bàn tay của Loki đã xóa ngay dòng chữ đó đi bởi cậu đã đọc nó, và cậu sẽ quay sang đối mặt với Thor và cười toe.
Thor chậm rãi thả người ngồi xuống giường của Loki. Giờ thì nó đã lạnh lẽo và xa lạ như khi anh bắt tay với người lạ. Anh bỗng nhớ tới những lúc họ cùng nhau trốn dưới lớp chăn trong sự tĩnh lặng của đêm, đọc những câu chuyện truyền thuyết cho nhau nghe, về những con rồng và những trò chơi khăm, và khoảnh khắc đó khi Thor nằm im và êm ru dưới lớp chăn khi Loki bước vào phòng, cậu chẳng bao giờ biết được sự hiện diện của Thor cho đến khi Thor nhảy chồm ra khỏi giường và Loki hét lên thất thanh đến nỗi mà ngay cả Thor cũng phải gào lên vì sợ.
Thor nở một nụ cười mù quáng trước khi anh kịp nghĩ về nó.
Dừng lại ngay, anh mắng. Dừng ngay, mày đang cười vì cái gì chứ?
Nhưng anh không thể ngừng. Cơ bắp của anh cứng đờ và anh không thể ngừng cười, bởi lẽ tất cả điều đó là thật – anh nhảy chồm khỏi giường, tung tấm chăn lên và dọa Loki đến khi cậu ngã phịch xuống ghế và cả hai cùng thét lên như hai thiếu nữ, cho đến tận lúc Sif vọt vào phòng với một thanh kiếm đang lăm lăm, sẵn sàng giết chết kẻ ám sát và bảo vệ hai vị hoàng tử của mình.
Và Thor phá lên cười.
Nó bắt đầu như một cơn rùng mình. Tiếng cười bật ra và ngày càng to lên đến khi nó như lao ra khỏi miệng anh và xé toạc phổi anh. Anh nằm dài trên giường của cậu em trai nhỏ, cười sằng sặc đến khi anh rơi nước mắt, hoặc ngược lại, khóc đến mức phải bật cười. Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là khuôn mặt của Loki, đôi mắt cậu như có gì đó muốn bày tỏ khi Thor nhìn cậu từ trên giường, miệng cậu mở thành hình chữ O hoàn hảo trước khi cậu lăn khỏi ghế và suýt nữa đập vào cạnh bàn, nó như thể Loki đang bị chọc lét dù rõ ràng cậu đã ra đi, và vì Thor đang hét lên đầy hào hứng.
Em trai anh đã chết và Thor thì không thể ngừng cười.
.
Thor chờ một ngày Heimdall tìm đến anh, vì anh biết anh không cần phải yêu cầu điều đó.
Thor chờ một ngày lính canh đến tìm Thor vào một buổi sáng tĩnh lặng, và nói với anh rằng người gác cổng muốn gặp anh. Thor sẽ đi theo, trái tim biết rõ những gì Heimdall sẽ nói, nhưng nó vẫn sẽ đập rộn lên.
Anh sẽ gặp Heimdall ở đầu của cây cầu đã vỡ, hít một hơi thật sâu và cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo tràn đầy.
Heimdall sẽ chẳng thèm nhìn anh khi ông lên tiếng, và Thor sẽ dõi theo thật sâu vào những vì tinh tú xa xôi.
Vì Heimdall sẽ nói với anh. Tôi đã tìm thấy thi thể của cậu ấy.
Tôi tìm thấy thi thể của cậu ấy.
.
"Anh có thấy nó không, anh trai?"
Loki ngồi bên bờ biển, chỉ mặc một chiếc áo dài và quần dài. Đại dương ngại ngùng vỗ về ngón chân cậu. Thor ngồi ngay cạnh, thở ra dưới ánh mặt trời.
"Nhìn thấy gì?" Thor hỏi lại.
"Valhalla." Loki đáp. Cậu chỉ về phía chân trời đỏ thẫm màu hoàng hôn. "Em có thể thấy nó. Nó thực sự ở đó. Anh có nghĩ họ cũng nhìn thấy chúng ta không?"
Thor biết Loki chỉ đang chỉ về một ngôi sao nào đó, không phải Valhalla, nhưng anh không phản bác.
"Có thể." Thor lên tiếng. "Nó vẫn luôn có sự liên kết."
"Có lẽ là ngay lúc này nè." Loki nói. "Ông nội đang nhìn chúng ta. Thử tưởng tượng mà xem!"
"Ừa." Thor đáp lại. "Tưởng tượng mà xem."
Anh đưa tay để đặt lên mu bàn tay của Loki, nhưng Loki lại rướn người lên trước để lấy thứ gì đó từ trong cát. Đó là một đồng xu cát mềm mịn, màu kem nhạt và có dấu ấn hình ngôi sao in vào đó như những đường chỉ tay. Cậu đặt nó vào lòng bàn tay Thor. Đồng xu này giống hệt cái mà Loki đã tặng cho anh rất lâu về trước, khi cả hai còn là những đứa trẻ.
"Thật đáng yêu." Thor nói.
Thor quay lại nhìn Loki. Loki mỉm cười dịu dàng. Và cậu trông trẻ hơn nhiều so với những gì Thor nhớ.
"Em đang làm gì ở đây, Loki?" Thor hỏi.
"Em chỉ muốn ngắm biển thôi mà." Loki đáp.
"Không." Thor nói. "Đó không phải ý của anh."
Loki vẽ những vòng tròn trên cát. Nó gần giống Yggdrasil.
"Nếu bất kỳ ai trong hai ta chết trong khi chiến đấu, ta vẫn có thể gặp người còn lại qua cách này." Loki nói.
"Nó có thật không?" Thor hỏi.
"Có lẽ." Loki đáp. "Không phải sao?"
"Em có đến gặp anh không, Loki?" Thor lại hỏi.
"Sao anh lại hỏi như vậy?" Loki hỏi ngược lại.
"Bởi vì," Thor đáp. "Em đã chết rồi."
Thor chợt cảm thấy thật lạnh lẽo. Loki nhìn xuống, nhìn ra xa.
"Phải không?" Thor hỏi. "Anh cũng chết rồi chứ?"
"Đừng có nói chuyện ngớ ngẩn thế." Loki nói.
Anh im lặng, nhưng không tức giận hay buồn bã. Thor quay lưng lại, như thể Loki là một kẻ xâm nhập hay một cơn ác mộng. Anh gần như muốn chạy trốn; khuôn mặt mà anh đã không nhìn thấy nhiều tháng rồi và giọng nói này gần như vuột khỏi sự níu giữ của anh, và Thor không thể chịu được, vì đôi mắt của anh thèm khát được nhìn thấy cậu và đôi tai anh ham muốn được nghe giọng nói này đến chết, và anh như kẻ đói khát tự đâm bản thân mình bằng sự thật. Một thực tại rõ ràng.
"Em đã chết rồi." Anh lặp lại điều này như thể nó giúp mọi thứ trở nên có ý nghĩa.
Bởi vì anh không thể - không thể - tiếp tục sống cuộc đời của mình và nghĩ rằng mình có thể gặp Loki dưới bóng râm của tán cây, hay giữa một con đường đông người qua lại, hay thậm chí là trong đại sảnh nơi nhà của họ, và điều đó chỉ khiến trái tim anh tan nát thành cát bụi. Nhưng anh chỉ cười, như thể anh đã mang một kí ức hạnh phúc đến và nỗi nhớ nhung đã cuốn trôi anh.
"Điều đó không còn quan trọng nữa." Loki nói khi cậu tiếp tục thu thập những đồng xu dưới cát.
"Em chưa chết đúng không?" Thor hỏi, ít chắc chắn hơn mọi khi. Nếu đây thât sự là thực tại, và những gì anh nghĩ đều là hư vô?
Thor nhìn lên, và thấy Loki đã bỏ đi.
Giống như vậy.
"Đợi đã." Anh thì thầm.
Bỗng nhiên nỗi sợ bao trùm lấy Thor và anh đứng bật dậy cố gắng tìm kiếm Loki trong hư vô. Đây là bờ biển của tuổi thơ họ, nơi họ thường xuyên đến khi còn bé thơ, nhưng Thor không thể nhận ra nơi này. Không phải những đụn cát hay cánh rừng phía sau lưng hay thậm chí là đại dương lấp lánh như thủy tinh – anh có thể thấy tất cả những thứ này nhưng lại không thể hiểu nổi chúng.
Đó đều là do những lời nói của anh – Thor biết điều đó – những lời nói đã đẩy Loki ra xa. Sự nghi ngờ và hoài nghi và buộc tội của anh – chúng đâm vào Loki cho đến tận khi cậu thở ra một hơi dài cuối cùng trước khi bỏ Thor lại phía sau.
"Em ở đâu?" Thor thử hỏi, nhưng miệng anh thậm chí còn không mở ra.
Đợi đã, quay lại đi. Đợi đã, anh không hề có ý gì đâu. Em vẫn còn sống, em vẫn còn sống, em vẫn đang hít thở và anh cần em ở đây.
Anh muốn em mỗi ngày trong cuộc đời mình, mỗi khi anh thức giấc, mỗi lần anh hít thở. Anh vẫn cần em.
Anh luôn luôn cần có em.
Anh siết chặt tay mình để cảm nhận đồng xu mà Loki đã đưa cho anh. Anh siết tay thật chặt – và bỗng nhiên, trong điên cuồng – anh không cảm nhận được gì trong tay mình cả. Anh nhìn xuống dưới chân, nghĩ rằng anh đã đánh rơi nó, nhưng không có thứ gì ở đó, không gì cả, không gì có thể chứng minh Loki vừa ở đó với anh.
Và khi Thor tỉnh dậy, anh vẫn còn đang khóc thút thít.
.
Hầu như mỗi ngày Frigga đều đứng bên cầu Bifrost đã gãy. Đôi khi bà mang vài bức thư cho con trai nhỏ của bà, đôi khi là những đóa hoa từ khu vườn, còn lại là những gì mà đứa trẻ của bà ưa thích – những thứ ngọt ngào ưa thích, những trò chơi ưa thích, những bài thơ ưa thích – và bà để những món quà đó tuột khỏi tay, rơi xuống Void, chứng kiến chúng biến mất trong khoảng không hư vô đã nuốt chửng con trai bà. Và Thor chờ một ngày mà bà tự nhảy xuống.
Đến đây và nói chuyện với Loki đi, con trai, có một lần Frigga nói với anh. Nó sẽ thích nghe gì đó từ con.
Nhưng đôi tai em ấy đã không thể nghe được gì nữa, đôi mắt khô khốc của anh cất lời. Hay ý mẹ là em ấy chỉ đang đi du lịch đâu đó thôi?
.
"Sao anh có thể?" Loki hổn hển.
Loki cuộn tròn trên mặt đất, tay túm lấy mái tóc dày. Đôi mắt cậu cuồng loạn, hoang mang và đẫm lệ, và cậu thét lên. Trái tim Thor vỡ tan trong lồng ngực, và anh sẽ nhảy khỏi chiếc giường mà anh đang nằm, chạy đến bên Loki và vòng tay ôm lấy cậu, nếu anh có thể động đậy.
"Sao anh có thể làm điều này với tôi, anh trai?" Loki lại hỏi. lồng ngực cậu phập phồng như thể cậu đang chết đuối. "Sao anh có thể lừa dối tôi như thế?"
"Loki, xin em," Thor đáp lời. Giọng anh run rẩy. Anh chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra – anh không nhớ làm thế nào Loki vào được đây, nhưng mọi thứ đều quá sức. "Loki – em trai – tha thứ cho anh. Anh không bao giờ muốn làm tổn thương em. Anh không bao giờ muốn thứ gì tồi tệ xảy ra với em."
"Anh để tôi suy sụp." Loki nói. Hơi thở khó khăn như xé toạc cổ họng cậu khi cậu ngước nhìn Thor. "Tất cả những gì tôi muốn là bình đẳng với anh, vậy mà anh đẩy tôi đi. Thor, anh đã ném tôi đi!"
Thor nức nở và anh cố gắng ngồi dậy, nhưng anh thậm chí còn không thể động đậy ngón tay. Loki đang quằn quại trên sàn nhà, chỉ cách anh một đoạn, vậy mà anh không thể ôm lấy em ấy.
"Tôi đã làm gì sai với anh chứ?" Loki hỏi. Những giọt nước mắt trượt xuống khuôn mặt cậu và Thor muốn thét lên. "Tôi đã làm gì để xứng đáng với điều này chứ?"
"Không gì cả." Thor trả lời, anh nức nở. "Không gì cả, Loki, em không đáng phải chịu bất kỳ thứ gì. Anh mới là người đáng bị. Anh để em bị tổn thương, để em cảm thấy không được yêu thương, để em buồn, anh đã để em chết."
Thor không thể thở nổi; đầu anh nhổm lên và tất cả những gì anh có thể thấy là Loki nằm trên sàn, quằn quại đau đớn như thể sự hiện diện của Thor – sự tồn tại của anh – xé cậu ra thành từng mảnh. Cậu em trai nhỏ bé của anh, người mà lẽ ra anh phải bảo vệ hết sức bằng tình yêu thương, đã chết vì anh.
Thor cảm thấy như bị thiêu cháy, tất nhiên điều đó chẳng có nghĩa lý gì với anh, vì nếu Địa Ngục là nơi anh xứng đáng vì đã đẩy em trai mình tới cái chết, thì lẽ ra anh phải thấy rất lạnh lẽo mới phải.
Loki cuộn người trên mặt đất và Thor than khóc. Anh nhìn thấy đôi mắt Loki trống rỗng đến mức nào, như thể nó đã chết và sương mù giăng kín mắt, vậy mà Thor vẫn không thể cử động.
"Thề có Norns," Thor nói. Thật đau đớn khi phải sống. "Nếu có bất kỳ sự thương xót hay công bằng nào trên thế gian này, anh nên chết cùng em. Ôi Loki, xin hãy để anh chết đi."
Nhưng chẳng có sự thương xót hay công bằng nào trên thế gian này, vì Thor vẫn còn sống, và Loki thì không bao giờ đáp lời.
.
Thor bị đánh thức bởi một cơn sốt, hay ít nhất là tàn dư của nó. Mồ hôi vẫn bám đầy trán và cổ anh, nhưng đầu anh không còn quay mòng mòng nữa và giờ anh có thể suy nghĩ rõ ràng.
Anh ngẩng đầu khỏi gối; nó như dính chặt lấy mái tóc và đầu anh. Anh lau trán, hít thở sâu. Cơn sốt có thể kéo dài vài ngày, hoặc thậm chí vài tuần. Thời gian đã biến thành thứ gì đó không thể hình dung được với anh.
Chào mừng trở lại, một giọng nói vang lên.
Anh mở mắt. Dưới ánh nến mờ ảo, anh thấy Sif đứng ở góc phòng. Bóng tối tràn xuống mắt cô, nhưng cô đang mỉm cười với anh.
Sif, anh lên tiếng. Cô không nên ở đây. Nếu cô cũng ốm thì sao?
À, tôi không sợ điều đó đâu, cô đáp. Anh đã thấy khá hơn chưa.
Khá hơn nhiều, anh nói. Eir có ở đây không?
Tôi sẽ ở đây với anh, Sif đáp lại.
Ồ, và Thor trả lời. Cô không cần làm thế vì tôi đâu.
Tôi là bạn anh. Sif phản bác.
Thor nhìn Sif nói một cách thận trọng, phân tích lời nói của cô như thể cô đang chạm khắc một tác phẩm nghệ thuật với đôi môi mình. Bí mật ẩn giấu sau đôi mắt lấp lánh của cô.
Cô nên nghỉ ngơi đi, Thor nói. Cô trông mệt quá.
Tôi ổn cả, Sif đáp lại. Còn anh ?
Tất nhiên rồi, Thor trả lời. Tôi khá hơn rồi. Đó chỉ là một cơn sốt thôi mà.
Sif mỉm cười. Nhưng nhìn có vẻ khá đau đớn đấy chứ.
Tôi cũng mê man lâu rồi mà, Thor đáp.
Sif mở miệng, nhưng rồi cô lại đóng nó lại.
Một lúc sau, phải rồi, cô nói.
Thor đã lớn lên với khả năng nói dối tài giỏi. Anh có thể nói những lời dối trá một cách hoàn toàn bình thường.
Thành thật mà nói, Sif, anh lên tiếng. Trông cô buồn bã quá.
Sif nhắm mắt lại.
Đó là một cơn bệnh dài, cô đáp.
Đôi môi Thor khô khốc.
Tôi đã làm gì? Anh hỏi.
Đừng làm thế, Sif từ chối trả lời.
Bạn của tôi ơi, xin cô, tôi đã làm gì?
Sif quay người lại. Cô ấy trông thực sự, thực sự mệt mỏi.
Anh gặp ác mộng, và cô nói.
Tất nhiên rồi, Thor đã biết mọi thứ. Anh quay trở lại chiếc giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà trống rỗng. Anh không nhớ gì cả, nhưng anh có thể cảm nhận được nỗi đau lắng đọng trong anh như dầu đọng.
Thor, Sif lên tiếng.
Tôi xin lỗi, Thor nói. Hẳn là cô rất đau khổ.
Cô do dự.
Tôi ước tôi có thể làm gì đó, cuối cùng Sif nói.
Thor quay mặt về phía bức tường. Anh cảm thấy nỗi đau của anh như đã bắt lửa và cháy bừng lên đôi mắt anh.
Tôi nhớ em ấy, Sif, Thor nói. Tôi nhớ em ấy vô cùng.
Anh cảm nhận được bàn tay Sif đặt lên vai mình. Tay cô có những vết chai, và nhỏ bé – không hề giống với tay của Loki. Tay của Loki, thứ mà Thor đã thất bại trong việc nắm lấy nó trước khi Loki ra đi. Bàn tay của Loki, thứ mà Thor không bao giờ cảm nhận được nữa.
Tôi đã có thể bắt được em ấy, Sif, Thor nói. Tôi đã có thể kéo em ấy lên trước khi em ấy buông tay. Tôi đã có thể nói với em ấy rằng tôi yêu em, nói với em rằng em đáng giá, em xứng đáng với mọi thứ, tôi đã có thể xin lỗi em, có thể bắt đầu lại từ đầu, có thể cho em mọi thứ, vậy mà tôi đã không làm gì cả và em ấy đã chết.
Thor, anh không thể đổ lỗi cho chính mình được, Sif nói. Trách nhiệm không thuộc về anh.
Nó cũng không thể đặt lên vai những ngôi sao của chúng ta, Sif, Thor đáp lại. Một người sẽ không chết mà không có lý do.
Sif vuốt lại mái tóc ẩm ướt của mình. Anh cảm nhận được những ngón tay của cô cũng run lên. Anh nhớ lại tất cả những sai lầm của mình khi anh nằm đó, xứng đáng phải chết. Và tất cả điều đó đều vô ích.
Tất cả đều vô ích.
.
Thor nhận ra rằng anh nên kết hôn, nên có những đứa con, và chúng sẽ không bao giờ biết đến người chú của chúng. Chúng sẽ không bao giờ nghe những câu chuyện về Loki, tham gia vào mấy trò nghịch ngợm của cậu, hay chìm đắm vào trong vòng tay nhỏ nhưng ấm áp của cậu hay níu lấy bàn tay cậu. Và khi Thor già hơn, khi tóc anh bạc trắng và bị thời gian mài mòn như Odin bây giờ, sẽ có một ngày anh thức dậy và nhận ra mình không thể nhớ nổi gương mặt Loki, hay giọng nói, hay những câu chuyện về cậu nữa. Vậy nhưng thế gian vẫn quay, và thời gian với tốc độ không tưởng của nó sẽ tiếp tục mài mòn mọi thứ đến khi tất cả những câu chuyện đều bị lãng quên như thể Loki chưa từng tồn tại.
Sâu, sâu, sâu thẳm trong Thor, anh ước mình có thể chết trước khi điều đó xảy ra.
.
Một ngày, một lính canh đến tìm Thor vào một buổi sáng tĩnh lặng, nói với anh rằng người gác cổng muốn gặp anh.
Thor đi theo, trống rỗng, mỏi mệt. Anh chỉ muốn ngủ.
Anh gặp được Heimdall ở đầu của chiếc cầu đã gãy, hít một hơi sâu và cảm nhận không khí lạnh lẽo tràn đầy.
Heimdall không quay lại nhìn anh khi ông lên tiếng. Thor phóng tầm mắt dõi theo những vì tinh tú xa xôi.
Heimdall nói với anh, tôi đã tìm được cậu ấy.
Em trai cậu còn sống.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro