Chap 2
Cả lớp tập trung tại ở công viên, chúng tôi ăn ở đó, Rồi lớp trưởng nói :
- Giờ Tớ sẽ phân vai cho các bạn, các bạn trai đi nướng thịt, còn bạn gái rửa hoa quả, có ai có ý kiến gì không ?
- Cả lớp đồng thanh : Không có ý kiến.
Hình như chẳng làm như thế cả, con trai thì đi chơi đánh nhau vật lộn nhau, cười với nhau, Chỉ có chính ngồi nghe nhạc nhìn các bạn từ xa, rồi Phương tới ( bạn cùng lớp ) ngồi xuống cùng Chính . Chính liền đưa taiphôn cho Phương nghe cả 2 im lặng nghe nhạc nhìn các bạn vui đùa với nhau, rồi chính từ từ nắm tay Phương cả lớp trốn từ sau cây nhìn 2 người, rồi chụp ảnh ( chắc đăng lên Facebook =.=")
Rồi cả lớp giải tán ai cũng buồn vì sẽ xa nhau.
Rồi 7 năm sau cả lớp muốn tổ tham cô giáo cũ. Từ lúc nào đó Chính nghiện ma túy. Chính cố gắng đến nhưng do bắt trộm dùm họ nên bị bắn, Rồi cả lớp đến nhà cô,
- Hình như Chính không tới rồi.
- Sao vậy con ( Cô hỏi )
- Nó nghiện ma túy cô à
- Mấy người phải bạn không bạn bè nói xấu thế phải bạn không ?
- Cô ơi Đạt đó hát cái dọng dỡ thế giờ làm ca sĩ rồi cô à .
- Thì giấc mơ sẽ thành hiện thực khi chúng ta cố gắng mà
Rồi tôi điện cho cô
- Cô à em bận hát rồi có gì chút nữa em sẽ tới, Cô nè em sẽ biểu diễn hát bài về 7 năm trước về những bạn bè, cô với những niềm thơ ấu. Em hát trên VT3 trực tiếp . Cô giữ máy nha, cô liên đưa ra cho lớp nghe :
Về thăm ngôi trường cũ, cố níu ký ức ngày xưa trở về
Nhìn hàng cây xôn xao, khóe mắt khẽ buông giọt lệ
Bao bạn thân nay ở đâu, sao ngôi trường bỗng lặng yên.
Lật dòng lưu bút vẫn những nét chữ đang ngả nghiêng.
Ngôi trường xưa nhưng trong tôi vẫn y như thuở đầu,
Thời học sinh nghiêng nghiêng, nét bút trên trang giấy mực.
Giờ còn đâu những lúc bên nhau cùng đàn cùng hát.
Thời học sinh! Ôi biết bao điều ngây ngô..
Thời gian sao trôi qua thật nhanh tựa như phép nhiệm màu
Ghi vào trong tim mỗi học sinh những phút giây ban đầu
Ngày nào còn bên nhau, những kỉ niệm mình chôn giấu.
Đọng lại đây, bao tiếng yêu chưa thành câu.
Người thầy xưa mái tóc còn xanh bụi phấn đã nhuộm màu,
Cô bạn thân chiếc áo dài trắng, nay tung bay trên giảng đường
Cành phượng hồng đang rơi rơi
Chiếc trống trường nằm chơi vơi
Vang đâu đây một tiếng gọi thân thương..
Bạn...� �i
Rap nhiêu năm nay trở lại giờ mọi vật vẫn quanh đây,
Gốc phượng đây, hàng ghế đấy nhưng bạn bè sao không thấy.
Cố tìm kiếm những ký ức còn đọng lại trong tiềm thức,
Để bây giờ khi nhớ lại, từng giọt lệ khẽ rưng rưng.
Ký ức, cho tôi tìm tháng ngày tuổi thơ,
Ký ức, chợt dâng lên rồi yên lặng như con sóng vẫn cứ dạt vẫn cứ trôi, trôi vào từng cơn mơ.
Biết tìm nơi đâu những kỉ niệm, nơi có bạn nơi có tôi,
Những người trên cùng 1 chiếc thuyền, 1 người lái đò, 1 dòng sông được đưa đi nhiều bến đỗ
Tà áo dài bay thướt tha dười khung trời tuổi mộng mơ
Chiếc bảng đen, dòng phấn trắng ghi thành dòng từng câu thơ
Bao câu hát bao lời thơ không tả hết được nỗi nhớ
Muốn nói 1 câu dù đi đâu vẫn khắc sâu 1 ngôi nhà
Nơi thấp thoáng chiếc xe đạp dạo quanh từng con phố
Những hàm số, những câu văn làm kiến thức cho tương lai
Bóng dáng ai đang cùng đàn đang cùng hát với cô bạn thân thương,
Với giai điệu của trường xưa....
Nghe xong bỗng có tiếng *bịt*
- Cô để em ra xem ( Tuấn liền trả lời )
- Ra thấy Chính nằm dưới đất, đầu chảy máu khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro