
Chương 02
Thiếu gia.
Vị thiếu gia trong lời người quản gia chắn hẳn chính là vị thiếu gia đó.
Theo như thông tin mà hắn nhận được, vị thiếu gia của Lục gia xưng là Lục Quang, hai tư tuổi, là trưởng tử đích tôn của dòng dõi Lục gia. Vậy nên hầu hết mọi quyền trong gia tộc đều phải qua tay vị thiếu gia này.
Theo thông tin mà Trình Tiểu Thời nhận được, vị thiếu gia chính là trung tâm nghi ngờ cấu kết với ngoại bang, còn qua lại giao dịch buôn bán hàng cấm.
Vị thiếu gia này hầu như không có qua lại với truyền thông báo chí. Hình ảnh không có nổi lấy một tấm đàng hoàng. Mỗi khi ra ngoài đều được che chắn rất kỹ.
Hình ảnh kèm theo của thông tin chỉ là một bóng hình mờ ảo, chẳng thấy rõ mặt nhưng chắc hẳn là một người rất đẹp.
...
"Thiếu gia đang chờ ở thư phòng" quản gia đi phía trước lên tiếng.
Trình Tiểu Thời không đáp, chỉ gật nhẹ đã hiểu.
Đến nơi, người quản gia dừng lại trước một căn phòng, rồi gõ cửa:" Thưa thiếu gia, người đã đến"
"Cho vào " một giọng nói từ bên trong đáp lại.
Thật kỳ lạ. Giọng nói nghe rất lạ, đối vối Trình Tiểu Thời là thế. Và nó khiến hắn ngẩn ra trong chốc lát.
" Cậu vào đi. Đừng để thiếu gia đợi" Quản gia nghiêng người, nhắm mắt cúi người.
Trình Tiểu Thời nhìn ông rồi dừng lại trước cánh cửa gỗ tử đàn¹. Ngón tay khẽ chạm lên khắc văn thanh vân² lượn sóng, lòng bất giác dâng lên một tia căng thẳng khó gọi tên. Hắn từng trải qua bao nhiêu sinh tử, bước qua bao nhiêu ranh giới máu lửa, vậy mà giờ đây, chỉ một cánh cửa này lại khiến tim hắn đập dồn như trống trận.
Một hơi thở sâu. Hắn đẩy cửa.
Ánh sáng trong thư phòng u trầm như nước hồ giữa đêm, chỉ le lói ngọn đèn lưu ly trên bàn án. Ở đó, Lục Quang đang ngồi nghiêng người, trường sam³ lam sắc buông rủ, tà áo phủ xuống như làn khói nhẹ. Gương mặt diễm lệ mà thanh lãnh, tựa như hàn sơn cô ngọc⁴, đôi mắt thấp thoáng ánh sáng, lạnh nhạt soi qua trang sách mở dở.
Khoảnh khắc ấy, Trình Tiểu Thời cảm thấy hô hấp mình khựng lại.
Tim hắn khẽ siết, tựa như có bàn tay vô hình bóp lấy. Người thanh niên trước mặt, chẳng qua chỉ là một thiếu gia, một công tử nhàn nhã trong mắt thế nhân. Nhưng đối với hắn, lại giống như một vầng minh nguyệt cô tịch⁵, vừa xa xôi, vừa khiến người ta bất giác muốn vươn tay chạm tới, dẫu biết chỉ có thể chuốc lấy hư không và băng lãnh.
Hắn lập tức khom lưng, cố ép giọng mình trở nên cung kính, trầm ổn:"Thiếu gia."
Thế nhưng, bàn tay giấu trong tay áo lại siết chặt, để mặc những nhịp tim cuồng loạn chẳng thể nguôi ngoai.
Cộp. Tiếng sách được đóng lại, đôi tay thon dài đặt cuốn sách xuống chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh, vị thiếu gia khẽ ngẩn đầu, liếc mắt nhìn hắn.
" Ngươi là người mới được phụ thân cử đến?" Giọng nói của Lục Quang không cao, cũng chẳng vội vàng. Nó mang theo một loại thanh lãnh trầm tĩnh, như tiếng tỳ bà⁶ gảy trong đêm vắng, không chói tai, nhưng từng âm tiết đều đọng lại trong tâm trí.
"Vâng. Tôi xưng Trình Tiểu Thời, được nhận lệnh đến đây hầu hạ bảo vệ thiếu gia" Trình Tiểu Thời đáp, mặt không ngẩn lên.
"À" Lục Quang kéo dài giọng, như đã biết trước lại như đang bất lực :" Lại thêm một kẻ giám sát ta"
Trình Tiểu Thời nghe vậy có hơi ngẩn đầu lên, câu nói đó của cậu mang hàm ý gì? Chẳng lẽ chức hộ vệ này bên trong còn có ẩn ý gì đó?
Trình Tiểu Thời vẫn khom lưng, ánh mắt qua mái tóc liếc nhìn lên, phát hiện vị thiếu gia kia đã đứng dậy, từng bước từng bước tiến về phía hắn. Trong lòng Trình Tiểu Thời không khỏi căng thẳng. Âm thầm nuốt nước bọt.
Cho đến khi người kia đã đứng trước mặt hắn, có thứ gì đó chạm vào cằm Trình Tiểu Thời, có hơi dùng lực nâng mặt hắn lên.
Là Lục Quang đang dùng quạt nâng mặt hắn lên trên, bắt hắn ngẩn lên nhìn mình.
Khóe môi Lục Quang khẽ nhếch, chẳng phải là cười, mà giống một tia chế nhạo nhàn nhạt:" Ngươi tên là Tiểu Thời?... Thời gian vốn là thứ không ai có thể giữ chặt. Một cái tên thật... thú vị."Ánh mắt hắn hơi nheo lại, lướt qua Trình Tiểu Thời như thể muốn nhìn thấu tất cả.
Lục Quang không cười nữa, đôi mắt là sắc thanh lam bích ngọc⁷, trong suốt mà sâu thẳm, tựa như hồ thu ngàn năm không gợn sóng.
Nhưng khi cậu đứng ngược sáng, đôi diện với Trình Tiểu Thời, màu lam ấy ngả sang u hàn thủy sắc⁸, lạnh lẽo đến mức khiến lòng người run rẩy, tựa băng tầng vạn trượng dưới lòng biển⁹.
Chú thích :
¹ "gỗ tử đàn" (紫檀木 - zǐ tán mù): là một trong những loại gỗ quý bậc nhất phương Đông, thường chỉ xuất hiện trong những dinh thự vương giả hoặc nơi thờ tự linh thiêng. Loại gỗ này có màu tím sẫm pha ánh đỏ nâu, càng để lâu năm thì màu càng trầm ấm, óng ánh như được phủ một lớp ánh sáng huyền bí. Khi gõ nhẹ, gỗ vang lên âm thanh trong trẻo, ngân dài, nên người xưa gọi là "mộc trung chi vương" (木中之王, vua của các loài gỗ). Chất gỗ cứng chắc, vân mịn, tỏa hương thoang thoảng, vì thế từ ngàn xưa đã được dùng để chế tác bàn ghế, tủ thờ, tượng Phật, đàn guzheng hay guqin, tượng trưng cho sự quyền quý và thanh tao. Người sở hữu đồ dùng bằng gỗ tử đàn không chỉ bộc lộ giàu sang, mà còn thể hiện gu thẩm mỹ tinh tế, vì gỗ mang vẻ đẹp "tĩnh nhi bất tục, trầm nhi hữu hoa" - trầm tĩnh mà không tầm thường, giản dị nhưng lại hoa lệ.
² "khắc vân thanh văn (刻纹青纹, kè wén qīng wén ) : là cách gọi mỹ lệ để miêu tả hoa văn được khắc chạm tinh xảo trên gỗ, đá, hoặc đồ vật cổ, thường là những đường vân uốn lượn như mây trời (vân) và màu sắc xanh ngọc, xanh lam (thanh) mềm mại, thanh nhã. "Khắc vân" ý chỉ sự chạm trổ tỉ mỉ, từng đường nét sống động như mây trôi; còn "thanh văn" gợi lên sự tao nhã, thuần khiết, thường dùng trong không gian quý tộc hoặc các dinh thự cổ kính để tăng thêm vẻ sang trọng và thanh tao. Khi bước vào một căn phòng mà trên cột gỗ, bàn ghế hay trần nhà đều phủ đầy "khắc vân thanh văn", ta sẽ có cảm giác như trời mây hạ xuống nhân gian, mộng cảnh giao hòa với thực tại, vừa uy nghi vừa huyền ảo, đúng tinh thần "trang nhã nhi bất tục, hoa lệ nhi hữu thần" (优雅而不俗,华丽而有神) - thanh tao mà không phàm tục, hoa lệ nhưng vẫn có hồn.
³ "trường sam"(長衫 / 长衫, cháng shān) : là một loại áo dài truyền thống của Trung Quốc, phổ biến từ thời Minh - Thanh cho đến cả thời Dân Quốc. Kiểu áo này dài đến mắt cá chân, thân áo thẳng và ôm vừa vặn, cổ đứng cao, thường cài nút vắt chéo hoặc dọc thẳng hàng bằng những chiếc khuy vải nhỏ. Tay áo dài, hơi rộng nhưng được may gọn gàng, tạo nên vẻ nhã nhặn và nghiêm trang. Người đàn ông mặc trường sam thường toát lên phong thái "thư sinh nho nhã, tuấn lãng bất phàm" (书生儒雅,俊朗不凡) - thư sinh tao nhã, phong độ không tầm thường.
Chất liệu của trường sam thường là lụa, gấm hoặc vải bông; màu sắc thì đa dạng: từ xám nhạt, lam trầm dành cho thường nhật, đến đen, nâu hoặc tím nhã để biểu thị sự trang trọng. Ở thời Dân Quốc, nhiều quản gia, học giả hoặc văn nhân vẫn chuộng mặc trường sam vì nó vừa truyền thống, vừa biểu hiện khí chất điềm đạm, uy nghiêm nhưng không phô trương.
Khi người đàn ông trung niên trong dinh thự khoác lên mình một trường sam màu trầm, bước đi chậm rãi, vạt áo khẽ lay động theo gió, cả hình bóng ông như mang theo hồn cốt của thời đại xưa, trang nhã mà kiên định, giản dị nhưng bất phàm.
⁴ "Hàn sơn cô ngọc" (寒山孤玉, hán shān gū yù) : là một cách ví von mang sắc thái thi ca. Nghĩa đen là "viên ngọc đơn độc giữa núi lạnh". "Hàn sơn" gợi hình ảnh ngọn núi phủ đầy sương tuyết, hoang vắng, lạnh lẽo; còn "cô ngọc" chỉ viên ngọc quý hiếm, đơn độc nhưng sáng ngời, nổi bật giữa không gian cô tịch. Khi ghép lại, cụm này thường được dùng để miêu tả một con người hoặc một cảnh vật quý giá, thanh cao, trong sáng, cho dù đứng trong hoàn cảnh khắc nghiệt, lạnh lùng, vẫn tỏa sáng, vẫn giữ được sự tinh khiết và kiêu hãnh của mình.
Trong văn chương, người ta có thể dùng "hàn sơn cô ngọc" để nói về một bậc quân tử thanh liêm, không bị vấy bẩn bởi bụi trần; hoặc một mỹ nhân cô độc, kiêu sa, tựa như viên ngọc trắng giữa núi lạnh - "cao sơn chi cốt, băng tâm ngọc chất" (高山之骨,冰心玉质) - xương cốt như núi cao, tâm hồn trong sáng như ngọc.
⁵ "Vầng minh nguyệt cô tịch" (明月孤寂, míng yuè gū jì) : có thể hiểu là "ánh trăng sáng mà cô quạnh". "Minh nguyệt" (明月) vốn gợi hình ảnh trăng tròn, trong trẻo, cao vời vợi, soi sáng khắp nơi. Nhưng khi đi cùng "cô tịch" (孤寂) - cô đơn, vắng lặng - thì ánh trăng ấy lại trở nên buồn hiu, lạnh lẽo, chiếu xuống một thế gian rộng lớn mà chẳng có tri âm tri kỷ nào chia sẻ. Đây là một lối ẩn dụ quen thuộc trong văn chương cổ Trung Hoa: trăng vừa đẹp vừa sáng, nhưng cũng là biểu tượng của nỗi lòng cô đơn, u sầu, tịch mịch.
Người ta thường dùng cụm này để miêu tả tâm cảnh của những bậc sĩ tử hay nhân vật cô độc: có tài, có sáng, có khí chất cao vời, nhưng lại đứng một mình, bị tách biệt khỏi thế gian. Giống như câu thơ cổ: "Đối ảnh thành tam nhân, minh nguyệt chiếu cô ảnh" (对影成三人,明月照孤影) - đối ẩm cùng bóng, thành ba người, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có ánh trăng soi bóng lẻ loi.
⁶ "Đàn tỳ bà" (琵琶, pí pá): là một loại nhạc cụ dây gảy truyền thống của Trung Quốc, thường được ví như "quốc sắc thiên hương" trong âm nhạc cổ. Hình dáng của nó độc đáo: thân đàn tròn dẹt, cần ngắn, hơi giống quả lê, thường làm từ gỗ ngô đồng hoặc gỗ đàn hương, bề mặt bóng loáng, khắc chạm hoa văn tinh xảo. Đàn có 4 dây, được lên dây theo cung bậc ngũ âm truyền thống, và người chơi dùng những ngón tay gảy nhanh, mạnh hoặc lướt nhẹ để tạo ra âm thanh.
Âm sắc của đàn tỳ bà vừa thanh thoát, réo rắt, vừa dữ dội, bi thương. Chỉ cần thay đổi kỹ thuật, tiếng đàn có thể mô phỏng tiếng ngựa phi, tiếng gươm giáo va chạm, hay ngược lại là tiếng gió thu se sắt, tiếng nước chảy thì thầm. Trong văn chương, tỳ bà thường gắn với nỗi buồn chia ly, nỗi u hoài của kẻ sĩ, mỹ nhân. Chẳng thế mà có câu chuyện nổi tiếng "Tỳ bà hành" (琵琶行) của Bạch Cư Dị, khi tiếng đàn cất lên giữa đêm, bi thương đến nỗi khiến cả khách và chủ đều rơi lệ.
⁷ "Sắc thanh lam bích ngọc" (色青蓝碧玉, sè qīng lán bì yù): là một cách miêu tả màu sắc trong văn chương cổ, mang nét thanh nhã và quý phái. "Thanh lam" (青蓝) là sự hòa quyện giữa sắc xanh biếc và xanh lam, vừa dịu mát như bầu trời, vừa sâu thẳm như nước hồ thu. "Bích ngọc" (碧玉) lại chỉ sắc xanh ngọc trong trẻo, tinh khiết, thường được ví với sự trong sáng, thanh cao và giá trị quý báu. Khi ghép lại, cụm này gợi nên một gam màu xanh vừa thanh, vừa trầm, vừa sang trọng, khiến người ta liên tưởng đến viên ngọc ngàn năm dưới đáy hồ hay tấm gấm thêu ánh trời nước.
⁸ "U hàn thủy sắc" (幽寒水色, yōu hán shuǐ sè): là một cách miêu tả màu sắc của nước: u tối, lạnh lẽo, sâu thẳm. "U hàn" gợi ra sự tĩnh mịch, hàn lạnh như sương đêm phủ, còn "thủy sắc" là màu xanh lam, xanh lục đặc trưng của nước. Khi kết hợp lại, cụm này thường được dùng để nói về mặt hồ tĩnh lặng trong đêm, hay lòng sông sâu hun hút, nơi ánh trăng soi xuống cũng trở nên nhạt nhòa, gợi nên cảm giác vừa đẹp, vừa rợn ngợp, vừa thanh tĩnh lại vừa u uất.
⁹ "Tầng vạn trượng dưới lồng biển" (海底万丈之层, hǎi dǐ wàn zhàng zhī céng) : là một hình ảnh rộng lớn, gợi cảm giác chìm sâu tận đáy biển khơi, nơi ánh sáng không thể chạm tới. Ở đó, nước biển nặng nề, xanh thẫm, mênh mông, chứa đựng sự huyền bí và hiểm nguy không thể dò. Người xưa hay mượn hình ảnh này để ví von với nỗi lòng sâu kín, bí mật khó lường, hay chí khí cao xa không ai với tới.
••••••
22:25
26/08/2025
Author : hahaha. Viết không được mấy mà chú thích đã hơn nửa chương rồi!
Biết sao giờ, phải chút thích thôi chứ sợ độc giả lại không biết nghĩa mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro