Bi kịch và hồi ức
Trời đêm tối đen
Màn mưa chẳng trắng thêm
Trời giông xé đêm
Day dứt run rẩy rên
Bão tố gào thét
Át tiếng lòng rối ren
Hồn người lưu lại
Lay lắt lửa trong đèn
Trong đầu này tranh đấu sẽ đi về đâu
Đời người ngắn cũng trọn bốn chữ
Nhưng hồn cứ vội
Níu giữ không thành
Đành từ biệt
Một màu
Vô
Đêm hôm đó, những điều thậm chí còn chưa từng tồn tại trong nhưng cơn mộng mị, trốn sau màn đêm lảo đảo, giằng xé, tiếng vọng của sinh linh vang giữa không trung.
Cảnh tiêu điều xương nhà trơ trụi
Nhỏ đen thui lủi thủi góc vườn
Đẫn đờ cùng đôi người non dại
Đêm dài lắm mộng chẳng nguôi ngoai.
Cuộc tàn sát lướt qua, sót lại mảnh trời tiêu điều, xơ xác. Đứa trẻ đó ôm lấy người đàn bà trong vũng máu nhạt nhòa theo nhưng giọt nước mưa.
Trời quang trăng sáng vằng vặc
Qụa kêu quang quác văng vẳng chốn này
Cầm cập trong gió heo may
Từng cơn nấc cục lệ này rưng rưng
Chẳng mấy chốc khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi. Những con người còn may mắn sống sót, lảo đảo giữa đường. Họ nhìn nhau bằng đôi mắt đục ngầu trống rỗng. Còn đứa trẻ, nó vẫn ngồi đó, vẫn trong cái góc vườn bám víu lấy cái xác đã lạnh.
Buông buông, hãy buông
Mặt trời mới ló
Và nắng mang sương
Đời dẫu vô thường
Còn thương còn đó
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro