Chương 4: Gian thương
Sau giây lát kinh hãi, gã đại ma đạo sư lấy lại bình tĩnh, đi đến chỗ tôi hành lễ, nói:
"Xin chào ngươi ân nhân của chúng ta, cảm tạ đã ra tay cứu giúp, ta có thể biết đại danh của ngươi không?"
"Ta cũng không làm gì nhiều, bất kỳ ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ ra tay giúp thôi, còn về đại danh thật không dám, ta chỉ là một kẻ vô danh mà thôi. Nếu đã hết thì xin phép cáo từ!"
Trả lời xong Linh quay người đi về thành East. Đám trông như tùy tùng này hơi lúng túng, không nghĩ rằng Linh cứ thế thẳng thừng từ chối.
"Xin dừng lại một chút!"
Một giọng nữ hơi non nớt phát ra từ chiếc xe ngựa đi đầu. Bước ra khỏi xe là một cô bé khoảng trạc tuổi y, ném về phía Linh một khối lệnh bài đỏ mặt khắc hình mặt trời và mặt trăng giao nhau nhưng tinh tế đến độ cảm giác như chúng vốn dĩ là một vậy, không chút khuyết điểm. Giọng nói đó tiếp tục vang ra từ miệng cô:
"Ta là người của thương đoàn Nhật Nguyệt, nếu sau này có việc cần nhờ cứ cầm lệnh bài này tới phòng đấu giá, sẽ có người dẫn ngươi tới chỗ ta"
Linh quay lại gật đầu cảm tạ, trong lòng cảm kích, trong thời đại này không phải ai cũng có thể rộng rãi như vậy, cho dù là ơn cứu mạng đi chăng nữa. Cất lệnh bài vào trong người, y tiếp tục sải bước. Khi Linh bóng dáng đã đi xa, gã đại ma đạo sư trung niên mới rụt rè hỏi cô gái nhỏ:
"Tiểu thư, sao có thể mang lệnh bài thượng cấp cho người ngoài dễ dàng như vậy được? Về Đoàn chủ sẽ mắng ta a"
"Ngu ngốc, ngươi nhìn hắn bao nhiêu tuổi đã đạt được chừng đó tu vị? Xét khuôn mặt thì cùng lắm bằng tuổi ta, cho dù là trong học viện vẫn là thiên tài trong thiên tài. Nhìn hắn quần áo rất có thể là không nhà không cửa, thì lấy đâu ra tiền mua dược vật? Một kẻ có thể tay không tu luyện tới bực đó phải gọi là quái vật chứ không phải thiên tài nữa "
Tên trung niên có vẻ hiểu ra gật đầu lia lịa, nói:
"Tiểu thư anh minh a"
Cô gái được gọi là tiểu thư hừ lạnh, chả đếm xỉa đến hắn, đi vào trong xe ngựa.
Linh vừa đi vừa hồi phục mana nên ảnh hưởng tương đối tới tốc độ, cũng may là không giáp mặt với con Demon nào nữa, đến xế chiều thì y đã đến cổng thành. Bức tường thành cao tới hơn bốn mươi mét màu đen, trải dài hơn mười cây số, diện tích cả tòa thành phải hơn trăm cây số vuông. Bức tường đầy vết cháy và dấu vết chiến đấu những vẫn phi thường vững vàng, cổng thành cao mười lăm mét rộng năm mét trông cực kỳ hùng tráng. Sau khi qua trạm kiểm tra, y bước vào cổng thành phải một lúc sau mới ra khỏi, bức tường dày gần hai chục mét, phần lõi không phải đá mà là thép, cho dù là ma đạo pháo cũng không dễ dàng phá vỡ. Đập vào mắt y khi vừa bước vào thành là một khu đô thị xầm uất cùng hàng dài những cửa hàng và khách điếm. Từ lúc vào thành luôn có những ánh nhìn hướng tới Linh, có lẽ vì bộ đồ da thú khá bắt mắt nhưng y cũng chẳng tốn sức lực mà để ý, quay sang hỏi một ông lão bên cạnh:
"Ông cho hỏi Học viện ở hướng nào vậy?"
"Cậu tới học viện báo danh à, nghe nói thi đầu vào khó lắm đó, ít ra phải đạt tới thiên tầng cấp mới được nhận đó"
Lão mặc một bộ cũ kĩ, một số chỗ đã sờn hỏi thăm Linh với một khuôn mặt tươi cười, bên cạnh là một cái xe đẩy nhỏ treo mấy tấm lụa viết thư pháp, có vẻ cho chữ là nghề của ông ta. Linh hơi ngây người, không ngờ ông lão cứ thế hỏi ngược lại y. Lúc đầu y sinh ra chút cảnh giác nhưng ngẫm lại chả có lý do gì để lão làm điều đó cả. Y mỉm cười trả lời lão:
"Cám ơn lão, ta tự biết thực lực mình đến đâu"
"Vậy được rồi, ngươi đi thẳng khoảng hai cây số sẽ thấy ngay, học viện nằm ở chính giữa tòa thành nên ngươi sẽ tìm thấy dễ thôi"
"Đa tạ"
Linh xoay người theo đại lộ lớn sải bước nhưng một lúc sau có tiếng đổ vỡ phát ra từ chỗ ông lão. Y vội vàng quay lại thì thấy vài tên thanh niên vây quanh lão, tên dáng người ẻo lả cầm quạt che mặt có vẻ là tên cầm đầu ở đây. Khuôn mặt lão hiện lên nét sợ hãi nói:
"Các.. các người muốn gì?"
"Muốn gì? Lão già ngươi đã nộp thuế chưa mà dám đứng đây bán hàng? Biết đây là khu vực của gia tộc Bạch Huy không hả? Công tử Đàm Huy đây là người của Học viện đó! Mười lăm tuổi thiên cấp nhất giai ngươi hiểu là gì không?! Là thiên tài đó. Hôm nay đích thân ngài ấy sẽ thu tiền của ngươi và ngươi nên thấy vinh hạnh vì nó"
Tên bên cạnh khệnh khạng nói lớn, vừa làm động tác như chỉ vào một thứ gì đó vĩ đại hướng về tên thanh niên cầm quạt.
Thiên tầng nhất giai?! Linh hừ lạnh, cảm nhận mana của hắn một lần thấy yếu hơn của một người luyện tới thiên tầng rất nhiều, chắc chắn dùng không ít dược vật cưỡng bức tấn cấp, căn cơ không khác gì bùn nát. Lão không dám phản kháng lại chúng, lấy ra một túi gấm nhỏ, vài chỗ còn khâu vá, nói:
"Các ngài cần bao nhiêu mới đủ, tôi chỉ có từng này các người hay tha cho tôi buôn bán a"
Giật lấy túi gấm của lão, tên gầy gò mở ra xem xong giận dữ hét:
"Cái gì?! Có 17 đồng bạc?! Ngươi coi bọn ta là ăn xin à!?"
Hắn giơ chân đá hướng lão. Đúng lúc này Linh vọt lên chắn trước lão.
Bốp
Cổ chân hắn nằm gọn trong tay của Linh, liều mạng dãy dụa hét:
"Bỏ ta ra thằng khốn"
Y không thèm đáp trả chỉ tăng sức mạnh vào bàn tay, chân tên gầy gò bắt đầu biến dạng.
"Á.. á.. mau dừng lại thằng khốn"
Rắc
Một âm thanh thâm thuý vang lên. Linh nhẹ bỏ tay khỏi chân tên kia thì nó gãy làm đôi.
Hắn ôm chân dãy dụa dưới đất, đám đằng sau kinh hãi, tên đi đầu lúc này phẫn nộ nhìn Linh:
"Ngươi dám đả thương thuộc hạ của ta?!"
"Tại sao không?"
Linh lãnh đạm trả lời. Hắn cắn răng, hét lớn:
"Ta là con trai Đàm Lãnh, gia chủ Ngân Huy gia tộc, học viên của học viện, ngươi dám đối đầu ta sao?!"
"Đầu tiên ta không quan tâm về cái gia tộc của ngươi, thứ hai, nếu học viện thật sự nhận tên phế vật như ngươi thì cái nơi đó cũng chả tốt lành gì"
Đàm Huy gân xanh bạo khởi, một cái nhẫn xuất hiện trên tay hắn, mana bắt đầu vận chuyển.
"Được, đã thế ta cho ngươi mở rộng tầm mắt"
Oanh
Một hỏa cầu đỏ bay hướng Linh. Y không hề động mặc cho hỏa cầu lao tới. Khi vào phạm vi một mét quanh y thì hỏa cầu từ từ tan biến trong hư vô. Tất cả mọi người ngỡ ngàng, họ chưa từng thấy một kĩ năng nào có thể làm như vậy, trừ lớp vỏ của một con Demon. Đàm Huy phút trước khuôn mặt còn hiện lên vẻ ác độc nay xanh xao không giọt máu:
"Không thể, ngươi sao có thể hóa giải nó như vậy? Ta không tin"
Nói xong 3 hỏa cầu liên tiếp bay về Linh nhưng kết quả vẫn như cũ. Hắn điên cuồng phóng ma pháp cho đến khi cạn kiệt mana còn Linh vẫn đứng im như phỗng từ lúc chiến đấu nổ ra, nhìn Đàm Huy với ánh mắt khinh thường.
"Giết.. giết hắn cho ta mau!!"
"Rõ"
Đám người kia tuy cảm thấy nguy hiểm từ Linh nhưng đều không dám kháng lệnh của hắn.
Xoẹt xoẹt
Mấy tên phía sau trực tiếp rút ra thiết đao còn tên bên cạnh thúc giục một vũ trang nhẫn gọi ra một thiết thương màu đồng nhưng có vẻ chả tốt hơn đống vũ khí kia là bao. Tên cầm thương chỉ về phía Linh hét lớn:
"Sát!!"
Cả đám lao về phía y mặt đầy sát khí. Linh cười lạnh, Kim Vũ trảo xuất hiện phát ra từng tia đen tím điện quang. Bỗng từ đằng sau phát ra giọng nói già nua:
"Đừng giết người trong thành không cậu chỉ chuốc thêm rắc rối cho mình thôi"
Giật mình quay lại, xuất hiện trong mắt Linh là lão giả viết thư pháp lúc nãy, bây giờ y trông phi thường bình tĩnh, nhắc nhở Linh nào đâu có chút sợ hãi khi nãy. Đám ô hợp nhảy vào người Linh, lăm lăm cầm đao chém xuống. Ánh sáng tím đen đột nhiên bộc phát mãnh liệt.
Oanh
Một dây xích bay ra, uốn lượn trên không vây đám tay sai vào. Vài giây sau, tất cả chúng bị treo vất vưởng giữa không trung bởi dây xích, đang không ngừng ngọ nguậy cố gắng thoát ra. Kim Vũ chi Vũ chính xác trói buộc không thiếu một tên.
"Đây là cái gì?"
"A.. a.. khốn nạn! Nó không đứt"
"Mau thả ta xuống a"
Nhìn đám người đang bị treo một cái, Linh chuyển ánh mắt về phía Đàm Huy. Đàm Huy bỗng chốc lạnh gáy, run rẩy ngồi bệt xuống đất khuôn mặt sợ hãi như nhìn thấy quái vật.
"Tiếp đến là ngươi"
"Làm ơn tha ta a, muốn gì ta đều cho ngươi hết a"
Hắc trọng kiếm một lần nữa đi ra, đập mạnh một cái trên đất tạo thành một vết lõm lớn trên mặt đất. Đúng lúc này thì có tiếng vài con ngựa chạy tới.
Vút
Có ba kẻ mặc quần áo giống nhau, trắng viền đen cùng áo choàng dài trông giống như đồng phục xuất hiện, triệu ra ba vũ khí khác nhau vây Linh lại.
"Ngươi đã bị bắt vì gây rối loạn trật tự, ngươi còn gì để nói không?"
Một trong những người vừa xuất hiện là một cô gái nói. Linh lãnh đạm trả lời:
"Ta không phải kẻ gây rối"
"Hừ, bắt ngay tại trận mà vẫn ngụy biện được"
"Không phải hắn đâu, kẻ gây rối là mấy tên bị treo lên và tên nằm dưới đất kìa"
Ba tên kia quay lại thì giật mình quỳ xuống trước ông lão, đồng thanh nói:"Viện trưởng".
Lần này tới lượt Linh chấn kinh, nhìn đám này ăn mặc cùng tuổi tác và mana, y cũng đoán được là người của Học viện. Học viện nhận học sinh từ 15 tuổi từ thiên tầng trở lên, không ai không phải nhân tài, ba người trẻ tuổi trước mắt ít cũng là đại ma đạo sư, cùng lúc xuất hiện ba người, không phải học viện thì là ai? Ba người đó gọi ông lão là viện trưởng, vậy chẳng phải là Học viện phía Đông viện trưởng sao? Người như thế làm gì ở đây?
Nhận ra ánh mắt Linh, ông lão quay đầu mỉm cười gật đầu hướng y.
Thật mạnh cảm giác lực!
Tuy Linh chấn kinh nhưng biểu tình y chưa từng thay đổi, không nghĩ cứ thế bị phát hiện.
Gã nhìn thư sinh cao gầy mặc đồng phục đánh mắt về phía Linh, hướng lão hỏi:"Vậy vị này là?"
"À, ta ra ngoài dạo một chút, ai ngờ gặp lũ cướp ngày, cũng may là cậu nhóc này ra tay cứu giúp a"
Cả ba người và Linh đều sinh ra một cảm giác quái dị, ông cần y cứu thật a? Chỉ sợ nhấc tay cái thì dù chúng có mười cái mạng cũng khó thoát.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Linh xực nhớ ra điều gì đó, thò tay vào trong áo lấy ra phong thư nhận được từ Lão giả ở ngôi thành nhỏ y sống, đi về phía viện trưởng. Một lần nữa ba cái bất đồng vũ khí kề vào cổ y.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Đưa đồ. Ngươi không có mắt nhìn sao?"
"Ngươi.."
Tên nhìn to con nhất định động thủ thì lão giả xua tay nói:
"Thả y ra"
"Nhưng.."
"Chả lẽ lời ta còn chưa rõ?"
Lạnh lẽo khí tức toát ra từ lão thấu đến tận xương, lão mạnh đến mức nào vậy? Ba tên kia vội vang tránh sang hai bên, tạo thành lối đi cho ông. Bước tới trước Linh, lão mỉm cười nói:" Ngươi muốn ta xem gì vậy?"
Sau khi cảm thấy cái kia lạnh lẽ, Linh không chút dám vô lễ cái này lão giả, dù sao giờ y vẫn quá nhỏ yếu.
"Thưa ngài viện trưởng, ta được người khác nhờ đưa cho ngài một bức phong thư"
Y đưa cho viện trưởng bức thư. Nhìn cái kia con dấu đính trên bức thư, lão bỗng cau mày, nói:
"Mau theo ta về học viện, chỗ này không phù hợp để nói chuyện"
Vẩy tay một cái, một pháp trận hiện ra dưới chân hai người.
Oanh
Ngay lập tức Linh và lão giả được pháp trận truyền tống đi. Nhìn hai người biến mất trước mắt, ba người đang cúi đầu có chút ngần người.
"Vậy là chúng ta... bị bỏ lại hả?"
"...."
Oang
Linh một lần nữa xuất hiện, lảo đảo như sắp ngã. Dưới sức ép của truyền tống trận, y gần như ngất đi trong đó. Lúc này y đang ở trong một căn phòng trang trí phong cách hơi theo kiểu phương tây xen lẫn phương đông giữa phòng là lão hiệu trưởng ngồi ở bàn làm việc, tay đan chéo chống cằm nhìn hắn. Khi Linh ổn định, lão mới nói:
"Ngươi làm sao có được cái này bức thư?"
"Là của một ông lão trước đây nhờ tôi đưa đến học viện bảo là sẽ có người nhận ra con dấu và giúp tôi gửi tới người cần nó"
"Vậy ngươi có biết người viết bức thư này được báo là đã hi sinh cách đây năm năm không?"
Kinh khủng lạnh giá áp bách rơi trên người Linh. Cảm nhận được luồng áp bách này, y không hề yếu thế, mana tỏa ra xoay tròn từ từ hóa giải và trung hoà. Mắt lão viện trưởng toát ra một tia kinh ngạc, bắt đầu nâng cao áp lực. Dưới áp lực ngày càng tăng, trán Linh bắt đầu thấm mồ hôi, lúc mà tưởng chừng y không trụ nổi nữa thì một thanh hắc trọng kiếm xuất hiện chống cho cơ thể y đứng thẳng. Hộ tráo phát ra những tiếng ù ù cùng phát ra vài tia hắc quang, cắn nuốt tất cả mana trong phạm vi 1 mét xung quanh. Nhìn thấy cái kia trọng kiếm, lão trong mắt chợt xuất hiện một thân ảnh, giọt lệ lăn dài trên má. Khoảng mười phút sau cuối cùng Linh cùng kiệt sức hoàn toàn, Tử Lôi bộc phát tạo thành từng tia điện quang.
"Hả, biến dị Lôi nguyên tố, tử lôi?"
Một lần nữa lão lại phải kinh ngạc trước năng lực của Linh. Khi y lấy lại nhận thức thì nụ cười hiền hòa một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt lão. Y cũng đoán được áp lực kia chỉ là để thử thách hắn, vì trong đó không hề có chút sát khí nào, thậm chí ma khống lực còn đề cao một chút.
Nhìn Linh với ánh mắt nhu hòa, lão cười nói:
"Xin lỗi ngươi vì áp lực vừa rồi nhưng ta phải xác nhận thực lực của người được chọn để thừa kế chiếc nhẫn có thể là chìa khoá chiến thắng của nhân loại trước Demon"
Linh giật mình, chìa khoá chiến thắng? Ông ấy ám chỉ chiếc nào? Lôi nguyên tố nhẫn cấp S tuy mạnh và thực dụng nhưng để thay đổi cuộc chiến thì chả khác người si nói mộng. Kim Vũ cũng vậy, hơn nữa là nhờ Đại Kim hiến tế mới sinh ra, lão không thể biết rõ về nó được. Vậy chỉ còn...
Y nhìn xuống chiếc nhẫn với hoa văn kì lạ trên tay sinh ra một cảm giác không tưởng, nó thật sự có thể thay đổi cả cuộc chiến sao? Viện trưởng mỉm cười gật đầu nói:
"Chính là nó, có thể giờ nó còn yếu nhược nhưng theo thực lực của ngươi tăng lên ngươi sẽ cảm nhận rõ hơn tác dụng của nó. Còn giờ, ngươi phải hiểu rõ về chính nguyên tố cơ bản của mình đã"
Linh gật đầu, tuy nhờ khắc khổ mà tu luyện đến mức này nhưng lại không hiểu một chút nào về của mình nguyên tố, sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới tu luyện sau này. Nhìn y trầm ổn cùng sắc bén lão không khỏi tán thưởng, cao giọng nói:
"Mỗi một người đều có một loại nguyên tố gốc khác nhau, và cũng là loại ma pháp mạnh nhất khi người đó trở thành ma đạo sư. Còn nhẫn giả chỉ có thể kích hoạt nhẫn bản nguyên nguyên tố. Với người có nguyên tố biến dị vẫn có thể kích hoạt nhẫn nguyên tố gốc biến dị đó. Tử lôi cũng vậy. Biến dị này là do khả năng thay đổi thích nghi của lôi, khi tiếp xúc quá nhiều năng lượng hủy diệt làm tăng mạnh khả năng phá hoại. Đáng ra nó không bao giờ được xuất hiện là nguyên tố gốc của con người mới đúng..."
Lão giảng giải cho y rất lâu, Linh cũng hỏi lão rất nhiều vấn đề, tới lúc xế chiều cuộc nói chuyện mới kết thúc.
"Đa tạ viện trưởng đã chỉ dạy"
"Không có gì, sau ngươi cứ gọi ta là Lăng lão đi. Đây là chìa khóa phòng kí túc xá của ngươi, vì bệnh tình của ngươi nên sẽ phải ở phòng riêng"
Lão nháy mắt với Linh.
Bệnh tình? Y ngơ ngác một lúc, dần hiểu đó chỉ là cái cớ để lão ném y ra phòng riêng. Cười khổ một cái, y theo một nữ giáo sư đứng tuổi do viện trưởng cử ra dẫn đường.
"Học viện rộng khoảng hai mươi cây số vuông, là công trình rộng nhất trong thành East, gồm các khu vực chính là khu phòng học, khu thực chiến, thư lầu và kí túc xá tất cả đều cho học viên ra vào. Ngoài ra chỉ có tháp nhiệm vụ và giáo lâu là hạn chế học viên ra vào cho tới khi họ đạt được yêu cầu của từng nơi"
Nghe cái kia giáo sư giới thiệu Linh cũng đoán được quy mô học viện nay. Sau khi đi khỏi hành lang dài các phòng ốc cổ kính, là sảnh lớn.
"Đây là sảnh của khu giáo lâu, bình thường khá bận rộn nhưng bây giờ đang là giờ học chính khoá, giáo sinh hầu như đang lên lớp"
Nhanh chóng họ đi tới một truyền tống trận.
Lấy ra một cái bản đồ, một bộ đồ cùng thẻ bài đưa cho Linh, nữ lão sư nói:
"Cái này là sơ đồ của học viện, đồng phục cùng thẻ công năng là đơn vị giao dịch chính của học viện, trong chứa sẵn trăm công năng, ngài viện trưởng bảo coi như là quà gặp mặt, còn lại ngươi cứ tự mình khám phá. Theo truyền tống trận ngươi sẽ tới được quảng trường rồi cứ theo bản đồ thăm quan a"
Linh định hỏi tiếp thì bị một cơn gió trực tiếp đẩy vào trong pháp trận truyền tống đi.
Ooong
Y thông qua không gian lộ bị kéo tới một quảng trường rộng lớn, dưới chân một tượng đài một thanh niên cường tráng, tay cầm trường đao khí thế oai phong lẫm liệt. Quảng trường quang đãng, chỉ có vài người mặc đồng phục có vẻ như là học viên đang nhìn về phía y với ánh mắt kì quái.
Có vẻ như là do y không mặc đồng phục cùng cách xuất hiện không giống ai.
"Haizz, ít ra cũng phải để ta thay đồ rồi mới đá ta đi mới phải đạo a"
Khi y đang giở bản đồ ra xem thì từ bên cạnh có âm thanh truyền đến.
"Xin chào, ngươi là người mới đúng không?"
Một thiếu niên với mái tóc xanh lục, dáng người hơi gầy tươi cười hỏi y.
Lãnh đạm gật đầu, Linh tiếp tục nhìn vào tấm bản đồ. Thấy hành động của y, tên thiếu niên nói tiếp:
"Có vẻ như ngươi không rõ đường ở đây cho lắm, hay để ta đưa ngươi đi a"
Linh nhìn y với ánh mắt sắc lạnh, nói:
"Có thể sao?"
"Đương nhiên là có thể, nhìn ta nhỏ con một chút nhưng cũng đã năm hai đó"
"Ngươi biết ý ta không phải vậy mà"
Nghe Linh trả lời như vậy y cũng giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh, nhìn Linh với ánh mắt hoàn toàn khác, nói:
"Cũng chả giấu gì ngươi,ta tên là Hàn Phong, mọi người thường gọi ta là kẻ bán thông tin, hầu hết mọi thông tin trong học viện ta đều có thể kiếm được, cũng như mua lấy hoặc trao đổi, đây cũng là nguồn thu công năng chính của ta hiện tại"
Linh hơi suy nghĩ, tuy tênHàn Phong này y cảm thấy có chút gian thương tính nhưng lúc hắn tự nhận là kẻ bán thông tin thì có chút ngạo nghễ, hẳn đó là thật đi, được gọi như vậy hắn đưa thông tin chắc sẽ không là giả cùng lắm là dựa vào độ nhạy cảm của thông tin để ép giá lên cao mà thôi.
Tuổi thơ sống trong khu ổ chuột khiến khả năng nhìn người của y rất sắc xảo.
Thở ra một hơi, Linh nhìn thiếu niên tóc xanh nói:
"Vậy tại sao lại nhắm vào ta? Nếu không nhầm thì khoảng thời gian này vẫn đang nhận tân sinh, ngươi hoàn toàn có thể nhắm vào các công tử, tiểu thư nhà quyền quý cơ mà. Với miệng lưỡi của ngươi thì chúng sẽ vào tròng rất nhanh mới đúng"
Mắt Hàn Phong sáng lên, cười một tiếng, đáp:
"Hỏi hay lắm, ngươi càng ngày càng làm ta tin lựa chọn của mình là chính xác a. Thứ nhất, đó là nơi ngươi xuất hiện, khu vực đó là cổng truyền tống lên giáo lâu, nơi mà chỉ giáo sinh và thành viên của tháp nhiệm vụ khi có nhiệm vụ mới có thể vào mà thôi"
"Ta có nghe một vị lão sư nói qua rồi, vậy chính xác nó ở đâu mà cần phải dùng truyền tống trận vậy?"
"Trên kia a"
Hàn Phong chỉ tay lên trời. Linh phản xạ nhìn theo thì thấy một hòn đảo nhỏ lơ lửng giữa không trung.
"Cái này.. cũng được sao trời"
"Tin này ta chỉ nghe ngóng thấy mà chưa có ai xác nhận được là hòn đảo lơ lửng được là nhờ ba chỉ nhẫn không gian hệ cấp S cùng hệ thống vận hành lấy năng lượng từ nhân của một con Demon không gian hệ cấp Knight mà các tiền bối cấp S tốn bao công sức mới bắt được"
"Ta tưởng không đập nát nhân của Demon thì nó sẽ vĩnh viễn không chết?"
Hắn cười lạnh:"Thế mới bảo là bắt chứ không phải giết, giả thuyết tốt nhất mà ta nghĩ ra là họ trực tiếp đập nát lớp vỏ và dùng một pháp trận ngăn cản sự tái tạo sau đó từ từ rút năng lượng của nó"
"... Có thể, cũng có thể không"
Hắn ha hả cười, đáp:
"Đó là điều thứ nhất, còn thứ hai đó là khí chất của ngươi. Hồi nhỏ ta từng bị lạc trong một lần đi tới thành thị lân cận, ta bắt gặp một chỉ ma thú"
Trong mắt y hiện lên tia sợ hãi.
"Cái khí tức hoang dã đó khiến ta không thể nào quên dù chỉ một chút cho đến giờ. Còn ở ngươi ta thấy còn thêm phần lạnh lẽo cùng ẩn tàng, lúc vừa cảm nhận được khí tức của ngươi ta còn tưởng là có ma thú trong học viện đó"
Linh im lặng, y không nghĩ rằng vẫn có người cảm giác được mặt tối trong lòng y, tự nhủ sau này sẽ phải cẩn thận hơn mới được.
"Thứ ba là trực giác kinh doanh của ta bảo rằng kết minh với ngươi sau này tất có lợi"
Linh ngây người, tên Hàn Phong này cứ thế dám nói ra mục đích chính của mình a. Y cười hướng hắn nói:
"Vậy phiền Hàn huynh dẫn đường"
"Tiếng huynh này thật không dám nhận, sau cứ gọi tên ta là được, vậy xin hỏi danh tự của ngươi a"
"Linh"
"Vậy Linh huynh đệ, xin mời. Sau này nếu ngươi mua của ta thông tin sẽ được chiết khấu a"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro