Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 : Anh có thể xem xét lại những gì anh đã hứa

Hai ngày sau, Hoắc Vân Tương xuất viện.

Nam Kiều được mời vào Hoắc gia, lái xe vào khu biệt thự của Hoắc gia, cho dù xuất thân từ nhà họ Thịnh có tiếng tăm, cô cũng nhịn không được thán phục không thôi.

Ở Hoa Quốc tấc đất tấc vàng như vậy, Hoắc gia lại có trong tay trong một khu biệt thự riêng.

Bãi cỏ rộng lớn có một đàn chim bồ câu, hai con hươu la, một con công xinh đẹp, đi dạo nhàn nhã để kiếm ăn.

Hoa sen trong hồ nhân tạo nở rực rỡ, trong khu vườn xinh đẹp, có một biệt thự kiểu Trung Quốc thanh lịch, một khu vườn hoàng gia cổ xưa.

Nam Kiều đi theo lão phu nhân lên lầu xem phòng mình, xuống lầu liền thấy Hoắc Vân Tương ngồi trong phòng khách.

Một bộ đồ âu phục cao cấp chê tác thủ công, tay áo tinh xảo xa hoa làm nổi bật đôi bàn tay thon dài trắng nõn như ngọc bích điêu khắc mà thành.

Ngũ quan thâm thúy mà tuấn mỹ, từ đầu đến chân đều lộ ra danh lưu quý trụ kiêu ngạo, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi.

Nghe tiếng bước chân, người đàn ông ngước mắt lên nhìn lại.

"Nam tiểu thư, lại đây một chút."

Hoắc lão phu nhân nghe xong, bất mãn nói.

"Gọi là Nam tiểu thư gì, trực tiếp gọi Kiều Kiều."

"Không sao, gọi như vậy rất tốt." 

Nam Kiều nói.

Cũng không phải là thân thuộc, gọi thân thiết như vậy để làm gì.

Nhưng mà, Hoắc Vân Tương một giây sau liền thay đổi khẩu độ.

"Được, nghe theo bà nội, Kiều Kiều."

"..." 

Nam Kiều không còn gì để nói.

Nói sửa liền sửa, đã nghe ý kiến cô chưa?

Hoắc Vân Tương ý cười ôn trầm :

"Phòng ốc hài lòng không? "

"Rất hài lòng, cám ơn." 

Nam Kiều gật đầu.

Không chỉ chuẩn bị cho cô tất cả các vật dụng sinh hoạt, mà còn chuẩn bị cho Bánh Quy giá leo và thức ăn cho mèo, có thể nói là không thể không hài lòng.

Hoắc Vân Tương đem thẻ ngân hàng đặt trên bàn trà đẩy tới trước mặt cô nói.

"Cô cầm lấy , không đủ cứ nói cho tôi biết."

Nam Kiều nhìn thẻ, lại nhìn anh, cũng không đưa tay cầm lấy.

"Cho tôi 10 vạn là tốt rồi, chờ khôi phục công việc liền trả lại."

 10 vạn được sử dụng để trang trải chi phí luật sư, cũng như chi phí sinh hoạt trước phiên tòa, và cho Bánh Quy, chắc là đủ.

"Mười vạn? Trả lại? "

Hoắc lão phu nhân vừa nghe liền mất hứng, bất mãn nói :

"Kiều Kiều, mạng của nó ở trong mắt cháu không đáng giá sao? "

Cô không muốn anh, cũng không muốn tiền của anh, thật sự làm cho người ta đau đầu.

"Lão phu nhân, cháu không phải là ý tứ kia."

Nam Kiều giải thích.

Bọn họ cho rằng cô đã cứu Hoắc Vân Tương, nhưng kỳ thật Hoắc Vân Tương cũng cứu cô.

Không ai nợ ai, cô không thể luôn luôn chiếm ưu thế.

Hoắc Vân Tương nhìn cô kiên quyết, chỉ nói.

"Cô cầm trước, công việc khôi phục lại sau đó trả lại cho tôi."

Nam Kiều còn có chút băn khoăn, Hoắc lão phu nhân trực tiếp cầm lấy thẻ, đặt vào trong tay cô nói.

"Cầm lấy đi, khách khí cái gì, cái gì của nó là của cháu hết, về sau nó cũng là của cháu thôi..."

Nam Kiều xấu hổ mà không mất lễ phép mỉm cười :

"Hoắc lão phu nhân, ngài không cần phải lúc nào cũng có ý nghĩ kỳ quái như vậy."

Thay đổi phương pháp như vậy muốn đem tặng Hoắc Vân Tương cho cô, đây là chuyện bà nội ruột nên làm sao?

Hoắc Vân Tương khẽ nhếch môi cười khẽ, nhìn thời gian nói.

"Kiều Kiều, tôi muốn đến công ty xử lý chuyện, cô tìm quản gia xử lý trước."

"Được rồi."

Nam Kiều mỉm cười.

Có thể đổi một cái xưng hô khách khí hay không, tôi không quen anh.

Hoắc lão phu nhân ở lại một lát, dặn dò quản gia chăm sóc tốt sinh hoạt hằng ngày rồi rời đi.

Nam Kiều trở lại phòng khách, tìm được một khuôn mặt mèo thỏa mãn trên giá leo do Hoắc gia chuẩn bị.

"Bánh Quy đại nhân cảm thấy, chuyện hắn lấy thân báo đáp, ngươi có thể suy nghĩ một chút."

Nam Kiều nhíu mày :

"Ngươi nói gì vậy? "

Bánh quy nhảy lên rồi xuống trong sự phấn khích của giá leo, và meo meo kêu lên.

"Ngươi thấy không, ngươi thấy không, ở biệt thự mèo, còn có thức ăn đóng hộp mà ta chưa bao giờ ăn trước đây, còn có cá nhỏ khô nhập khẩu..."

Đây là thiên đường trong giấc mơ của nó, nó không bao giờ muốn rời đi nữa.

Nam Kiều:

"..."

Sao trước đây cô không phát hiện ra rằng nó là một con mèo ham mê phú quý.

------------------------------------

Vì đã chuyển về nên đổi cách xưng hô của Lão phu nhân và Nam Kiều thành ta-cháu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh