Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 : Đó không phải là nụ hôn đầu tiên của cô sao?

Từ phòng VIP đi ra, Nam Kiều trực tiếp vào thang máy xuống lầu.

Mèo đen Bánh Quy làm tổ trong cô, meo meo kêu lên một vài tiếng.

"Ngươi đỏ mặt."

"Ta đỏ mặt lúc nào ?" 

Nam Kiều vẻ mặt khinh thường, không quan tâm nói :

"Chỉ hôn một cái, có gì đâu đỏ mặt."

Bánh Quy :

 "Không phải là nụ hôn đầu tiên của ngươi?" "

"Không phải!" 

Nam Kiều phủ nhận.

Tuy nhiên, khuôn mặt ngày càng đỏ đã bán đứng cô.

Cô rời bệnh viện với con mèo của mình, đi đến một cửa hàng tiện lợi gần đó mua giăm bông và sữa.

"Nơi này không có thức ăn cho mèo và cá khô, trước tiên ngươi ăn tạm một chút."

Từ khi cô xảy ra chuyện, Bánh Quy đã không có một bữa ăn đầy đủ trong một tuần.

Vừa từ cửa hàng tiện lợi đi ra, mấy người phụ nữ lén lút bên đường nhìn cô vài lần, một đám xông tới kéo quần áo cô.

"Nam Kiều, hung thủ giết người còn dám ra ngoài."

"Tiện nhân không biết xấu hổ, quyến rũ người có vợ."

"Mẹ con Mạnh Yên đều bị cô hại chết, loại người như cô nên xuống địa ngục!"

......

Một đám người lại kéo quần áo của cô, túm tóc cô, bộ dáng phẫn hận kia hận không thể giết cô.

Bánh Quy tức giận đến mức xù lông, vẻ mặt dữ tợn lộ ra móng vuốt sắc nhọn, hung hăng quẹt qua mấy cái móng vuốt.

Mấy nữ nhân bị cào đau, không dám tới gần nữa, vì thế liền đập đồ lên người cô.

Vừa đập vừa mắng chửi.

"Tiểu tam không biết xấu hổ, hung thủ giết người!"

"Ngay cả một người mẹ mang thai cũng xuống tay, còn là người sao?"

"Sao cô còn không chết đi!"

......

Nam Kiều vẻ mặt bình tĩnh, ôm con mèo băng qua đường vào bệnh viện đối diện.

Bánh Quy nhìn cô đáng thương, duỗi móng vuốt vỗ vỗ đầu cô, meo meo kêu vài tiếng.

"Ngươi ngốc sao, không biết trả đũa, ngươi cũng không phải đánh không lại bọn họ ?"

Với sức chiến đấu của cô, những cặn bã này đâu phải là đối thủ.

Nam Kiều lần nữa tháo một cái giăm bông, vừa cho nó ăn vừa nói.

"Thôi nào, ta hiện đang được tại ngoại chờ xét xử, ta sẽ bị bắt lại nếu đánh nhau."

Hơn nữa, vừa rồi mèo đen cào người tàn nhẫn như vậy, mấy người kia trên mặt đều trầy trụa, cũng không phải một mình cô chịu thiệt.

Trở lại khu VIP trên tầng cao nhất, Hoắc lão phu nhân đang ở bệnh viện tìm Nam Kiều.

Nhìn thấy cô một thân chật vật trở về, mơ hồ suy đoán được cô gặp phải phiền toái gì, thập phần áy náy nói.

"Xin lỗi, chúng ta nên an bài người đi với cháu."

Nam Kiều sửa lại đầu tóc rối loạn, không để ý nói.

"Tôi không sao, Hoắc tiên sinh thế nào rồi ?"

Hoắc lão phu nhân vẻ mặt mỉm cười, cảm kích nói.

"Nhờ phúc của cháu, vừa rồi bác sĩ kiểm tra cho nó, nói là không có vấn đề gì lớn, quan sát vài ngày là có thể xuất viện."

Vốn tưởng rằng, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Không nghĩ tới, quý nhân của bà thật sự mang đến kỳ tích, bảo vệ được mạng sống của cháu trai bảo bối.

Nam Kiều cúi đầu nhìn Bánh Quy trong lòng, có thật là kì diệu như vậy không?

Vừa rồi khi cô tới, không phải là sắp chết sao?

Hoắc lão phu nhân dẫn cô vào phòng bệnh, nhiệt tình giới thiệu.

"Nam Kiều, vừa rồi quên giới thiệu, đây là cháu trai ta. Hoắc Vân Tương."

Trên giường bệnh, người đàn ông anh tuấn tắm trong ánh mặt trời ấm áp buổi chiều, mặt mày như tranh vẽ.

Quần áo bệnh nhân bình thường, mặc trên người anh, đều có loại cảm giác xa xỉ cao cấp.

Nam Kiều một tay ôm mèo, một tay xách túi nhựa của cửa hàng tiện lợi, trên người in vết nước loang lổ, chật vật như vừa đi ăn xin trở về.

"Hoắc tiên sinh, xin chào."

Hoắc Vân Tương đánh giá cô từ đầu đến chân một phen, lại nhìn con mèo đen tròn trịa trong lòng cô.

"Bọn họ nói, là cô đã cứu tôi."

Nam Kiều gật đầu :

"Có thể nói như vậy. "

Hoắc Vân Tương nhìn ánh mắt của cô, trở nên thâm trầm khó lường.

"Vậy, làm thế nào cô có thể cứu tôi?"

"Cái này..."

Nam Kiều chột dạ cười cợt, sờ sờ con mèo trong ngực, vẻ mặt cao thâm nói.

"Tổ truyền bí thuật, không thể nói cho người ngoài biết."

Khóe miệng Hoắc Vân Tương run rẩy vô hình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh