Chương 19 : Ân nhân cứu mạng của ta, hôn ta
Nam Kiều đậu xe ở cửa hiệu thuốc, đội mũ và khẩu trang, xuống xe đi vào.
Một lúc sau, mang theo một gói thuốc lớn ra ngoài.
"Đây là thuốc dùng ngoài da, bốn lần một ngày bôi lên vết thương."
"Cái này là thuốc uống, một ngày ba lần sau bữa cơm, uống đúng giờ."
......
Nam Phong nghe lời tiếp nhận, ôm thuốc vào lòng.
"Biết rồi, chị, em sẽ uống thuốc thật tốt."
Nam Kiều lái xe đưa cậu đến gần nhà họ Đường, nói.
"Em trước ở nhà Nguyên Nguyên hai ngày."
Nam Phong sửng sốt, ngạc nhiên hỏi.
"Chị, chị không đi với chúng ta."
"Chị ở trong nhà vị lão bà bà kia, gần đây còn phải cùng luật sư thương lượng chuyện vụ án, chờ chị làm xong việc lại tới tìm các em."
Nam Kiều nói thật.
Hơn nữa, có một số việc cô cũng không tiện dẫn bọn họ đi làm.
Nam Phong tuy rằng luyến tiếc cô, nhưng cũng không quấy rầy.
"Vậy em hảo hảo chiếu cố bản thân, có việc gọi điện thoại cho chị và Nguyên Nguyên."
"Còn nữa, chờ thương thế tốt một chút, lấy số tiền này đi thuê một căn hộ thích hợp, về sau chúng ta sẽ không ở Nam gia."
Nam Kiều dặn dò.
Nam Phong nghe cô muốn dọn ra, mừng rỡ như điên.
"Chị, thật sự quyết định muốn dọn ra ngoài."
"Bây giờ cho dù chị không chuyển đi, họ cũng đuổi thôi."
Nam Kiều lạnh lùng.
Trước kia để cho cô ở Nam gia, đó là bởi vì cô xuất đạo có thể kiếm tiền.
Hiện tại không thể kiếm tiền nữa, hơn nữa còn có vụ kiện ở trong người, Nam Hồng Minh sợ cô liên lụy Nam gia, khẳng định không chần chờ đem người quét sạch ra ngoài.
......
Hoa Đô, Hoắc gia trang viên.
Hoắc Vân Tương từ công ty trở về, đã là sáu giờ rưỡi tối.
Cùng anh trở về, còn có cháu trai Quý Vũ.
Quý Vũ là con lai Trung Pháp, có mái tóc vàng chói mắt, còn có một đôi mắt xanh xinh đẹp như bảo thạch.
Hơn nữa ngũ quan tinh xảo, như là tinh linh vương tử trong thần thoại phương Tây.
Quý Vũ bước vào phòng khách, nhìn thấy con mèo đen ngủ trên sô pha lười biếng, kỳ quái hỏi.
"Chú Ba, chú nuôi mèo từ khi nào vậy?"
Không phải chú ấy ghét những con vật nhỏ sao?
Năm đó cậu muốn nuôi chó, chú ấy thiếu chút nữa đem cả người cả chó cùng đuổi ra ngoài.
Cậu đến gần đưa tay muốn sờ sờ, kết quả Hắc Miêu đột nhiên giơ vuốt vỗ tới.
Bánh Quy: Những người trần thế, không thích hợp để chạm vào Bánh Quy đại nhân.
Hoắc Vân Tương ngồi xuống sô pha, đưa tay sờ sờ đầu mèo, lạnh nhạt nói.
"Con mèo của Kiều Kiều."
Bánh quy: Quên đi, vì giá leo sang trọng và cá nhỏ khô nhập khẩu, Bánh Quy cho phép ngươi chạm vào.
"Kiều Kiều?"
Quý Vũ nhíu nhíu mày, sao lại nghe như tên của một cô gái.
Hoắc Vân Tương nhìn thoáng qua quản gia, hỏi.
"Kiều Kiều đâu?"
"Nam tiểu thư buổi chiều đi ra ngoài, còn chưa trở về."
Quản gia nói.
Hoắc Vân Tương nhìn thoáng qua con mèo đen đang ngủ say, nếu con mèo vẫn còn ở đây, người hẳn là còn có thể trở về.
Nghĩ đến chủ nhân của con mèo đen, anh không khỏi tò mò hỏi.
"Quý Vũ, một nụ hôn... Sẽ có tác dụng cứu người sao? "
"Hẳn là... Không thể nào. "
Quý Vũ không thể tưởng tượng được nhìn tam thúc nhà mình, lần đầu tiên từ miệng chú ấy nghe được loại chữ hôn này một cách thân mật.
"Còn hai người thì sao?"
Hoắc Vân Tương lại hỏi.
"Hai người cũng không có khả năng a."
Quý Vũ vẻ mặt hoài nghi nhìn chằm chằm người đang vuốt ve mèo, hỏi:
"Chú Ba, chú là... Đã hôn ai? Hay là bị ai hôn? "
Cậu tựa hồ, ngửi được khí tức bát quái.
Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tương khẽ nhếch lên:
"Ân nhân cứu mạng của ta, hôn ta. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro