Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12 : Em khinh thường chị như vậy à?

Tiết Thiếu Dương nghe nhắc tới mình, liền thấy một cô gái mặc quần short denim với hai bím tóc bước vào.

Trẻ trung và tràn đầy sức sống, trông giống như một nữ sinh.

Nam Phong vốn ngã xuống đất, không dậy nổi, trong nháy mắt nóng như máu gà, một thân bò dậy.

"Chị?"

Nam Kiều đến gần, nhìn thấy Nam Phong mặt mày bầm tím, không khỏi nhíu mày.

Trong ký ức, Nam Phong là một cậu bé xán lạn như ánh mặt trời.

Bây giờ, lại bị đánh thành đầu heo.

Nam Phong từ sàn đấu bò xuống, cởi bỏ quyền bao trói vào tay, nhéo nhéo mặt cô.

Lại cẩn thận quan sát từ đầu đến chân, lo lắng nói.

"Nam Tiểu Kiều, thật sự là chị?"

"Làm thế nào chị ra được?"

"Ra ngoài khi nào?"

"Trong đó có ai đánh chị không?"

......

Nam Kiều trong lòng một trận cảm động, tiểu tử ngốc này bị thương thành như vậy, còn khẩn trương hỏi han cô có bị khi dễ hay không.

Nam Phong nhìn cô không có ngoại thương, lại xách cô lên cân nhắc.

"Sao gầy đi rồi, trong đó không cho chị ăn cơm sao?"

Nam Kiều: 

"..."

Hiện tại cô gầy gò nhỏ nhắn, bị người ta xách như xách gà con .

"Chị không bị đánh, ngược lại là em, có phải nên giải thích một chút hay không?"

"Chị, đau quá, đau quá..."

Nam Phong đau đến nhe răng nhếch miệng, trong mắt lại tràn ngập vui mừng như trút được gánh nặng.

"Bị đánh bầm dập, còn cười cái gì, khó coi chết đi được."

Nam Kiều ngoài miệng ghét bỏ, nhưng ánh mắt lại im lặng đánh giá vết thương trên người cậu.

Cũng may, cậu còn biết tự bảo vệ mình, vết thương không tính là đặc biệt nghiêm trọng.

Nam Phong xoa xoa khuôn mặt bị cô bóp đau, nhìn thấy cô mặc quần short denim.

Nhặt áo khoác của mình và quấn xung quanh eo cô.

"Nói chị bao nhiêu lần rồi, đừng mặc váy quần ngắn như vậy, tiện nghi cho những người đàn ông chó chết bên ngoài."

"..." 

Nam Kiều không nói nên lời.

Đây đâu phải là em trai, cái này so với cha ruột còn quản rộng hơn.

Nam Phong thấy cô trở về, cũng không còn tâm tình cho người ta bồi luyện.

"Chị, chị đợi một lát, em thay quần áo rồi dẫn chị đi ăn. "

Tiết Thiếu Dương đứng trên sàn đấu, từ trên cao nhìn bọn họ.

"Nam Phong, một vạn. Mày không muốn nó sao? "

Nam Phong nhìn thoáng qua Nam Kiều, cậu đương nhiên muốn.

Dù sao, mặc dù chị đã ra ngoài, nhưng kiện tụng cũng cần tiêu tiền.

Tuy nhiên, trước mặt chị gái mình làm bao cát, chị sẽ đau lòng khổ sở.

"Không cần."

"Ai nói không cần?" 

Nam Kiều nhíu mày nói.

Nam Phong: "?! "

Vì tiền, cô thật sự muốn nhìn cậu bị người ta đánh.

Đây có phải là chị gái cậu không?

Nam Kiều cởi mũ ra, cười tủm tỉm nói.

"Tiền đương nhiên là muốn, Tiết thiếu anh nếu không hết hứng thú, tôi thay Nam Phong bồi anh luyện ?"

"Chị, chị đừng nháo nữa."

Nam Phong nghe cô muốn cùng Tiết Thiếu Dương bồi luyện, một tay kéo người lại.

"Chạy tám trăm mét đã thở hổn hển, chị còn muốn cùng hắn luyện?"

Tiết Thiếu Dương tuy rằng không phải quyền thủ chuyên nghiệp, nhưng cũng có hai giải thưởng.

Chị gái cậu với thân hình nhỏ bé này, không quá năm phút xương liền gãy.

"Buông ra!" 

Nam Kiều nhíu mày, trầm mặt nói:

"Em khinh thường chị như vậy? "

"......"

Nam Phong trực tiếp muốn quỳ.

Cậu không phải khinh thường cô, cậu biết cô căn bản đánh không lại Tiết Thiếu Dương.

Da hắn thịt dày, không dễ gì bị thương.

Nhưng thân thể nhỏ bé này của cô, nào có thể đánh lại được?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh