Thời gian và em °Nakzep° (Full)
Lưu ý:Dài
Có 8825 chữ trong câu truyện
Bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, gió nhẹ nhàng thổi qua những tán cây cổ thụ trong khu vườn rộng lớn của biệt thự nhà Nakroth. Ở góc vườn ấy, hai đứa trẻ đang chơi đùa, tiếng cười vang lên trong không gian yên bình.
Zephys, cậu bé với đôi mắt tím oải hương sáng lấp lánh, miệng cười toe toét khi chạy theo trái bóng lăn lông lốc trên cỏ. Cậu bé rất thích chơi đùa ngoài trời, đôi khi lẩn khuất một chút nghịch ngợm nhưng luôn đầy sự ngây thơ và ngọt ngào. Hôm nay, cậu lại bị Nakroth – người bạn thân từ thuở nhỏ – chọc giận và lại bị dọa sẽ bị "trừng phạt" nếu không làm theo những điều Nakroth yêu cầu.
Nakroth, cao hơn Zephys một chút, với mái tóc trắng như tuyết và đôi mắt đỏ rực như ruby, đang đứng từ xa, dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng thực ra là cậu luôn để ý và bảo vệ Zephys bằng tất cả sự quan tâm của mình, dù là những điều nhỏ nhặt nhất.
“Cậu lại chơi trò gì thế? Đuổi theo bóng thôi mà sao trông như bị ma đuổi vậy?” Nakroth nhướng mày, giọng điệu lạnh lùng như mọi khi nhưng thực tế là cậu đang rất để tâm tới từng hành động của Zephys.
Zephys thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng vì chạy quá nhiều nhưng vẫn không thể không cười tít mắt. “Vì tôi rất thích bóng mà! Cậu không thể hiểu đâu!” Zephys đáp lại, vừa nói vừa nhìn Nakroth với đôi mắt long lanh.
Nakroth im lặng một lúc rồi bước đến gần, đôi tay lạnh ngắt vươn ra kéo Zephys vào lòng. “Nếu cậu thích thì tôi sẽ chơi với cậu, nhưng nhớ là lần sau không chạy quá nhanh như vậy. Không thì tôi không thể bảo vệ cậu đâu,” Nakroth nói, giọng vẫn lạnh lùng nhưng ẩn chứa một sự quan tâm kỳ lạ mà chỉ có Zephys mới nhận ra.
Zephys ngạc nhiên, nhìn vào đôi mắt đỏ như lửa của Nakroth. “Cậu luôn bảo vệ tôi sao?” cậu hỏi với vẻ mặt ngây thơ.
Nakroth khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt của cậu lại trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết. “Tất nhiên. Vì tôi là người duy nhất có thể làm vậy. Cậu chỉ cần tin tôi thôi.” Giọng nói của Nakroth như một lời hứa hẹn, dẫu không cần lời nói hoa mỹ, nhưng trái tim Zephys lại đập mạnh hơn bao giờ hết.
---
Từ những ngày thơ ấu, Nakroth và Zephys đã gắn bó với nhau như hình với bóng. Mặc dù tính cách khác nhau, một người lạnh lùng và ít nói, một người lại ngây thơ và nói nhiều, nhưng giữa họ luôn có một sự kết nối đặc biệt. Mỗi lần Zephys gặp khó khăn, Nakroth đều có mặt kịp thời, che chở và bảo vệ cậu khỏi mọi nguy hiểm, dù là từ thế giới bên ngoài hay chính từ những cảm xúc mà họ chưa dám thổ lộ.
Chỉ có một điều mà Nakroth vẫn chưa nói với Zephys, đó là: dù cậu luôn bảo vệ Zephys, nhưng trong lòng cậu lại có một nỗi lo sợ không thể tả. Nỗi lo sợ rằng một ngày nào đó, cậu sẽ không thể bảo vệ được cậu bé ấy, rằng một ngày nào đó, Zephys sẽ rời xa cậu và không quay lại nữa.
---
“Zephys, cậu luôn làm tôi tức giận, nhưng cũng làm tôi muốn bảo vệ cậu hơn bất cứ ai. Có lẽ... từ khi chúng ta còn nhỏ, tôi đã yêu cậu rồi.” Nakroth thì thầm trong lòng mình khi nhìn bóng dáng của Zephys lướt qua, tay vẫy vẫy chào cậu.
Zephys, chẳng hề hay biết, vẫn chạy nhảy vui vẻ như mọi ngày, hồn nhiên và vô tư. Nhưng trong lòng cậu, cậu đã cảm nhận được điều gì đó khác biệt. Cảm giác đó cứ mãi lớn dần lên, như những bông hoa đang nở rộ trong trái tim cậu mỗi khi đứng cạnh Nakroth.
Tình yêu này... bắt đầu từ khi nào? Có lẽ là từ những ngày còn bé, từ những lúc chơi đùa bên nhau, từ những lần cảm nhận bàn tay ấm áp của Nakroth.
Không thể nói rõ ràng được, chỉ biết rằng cả hai đều đã yêu nhau từ những ngày xưa ấy, từ khi chưa có những lo toan, từ khi trái tim chỉ biết một người duy nhất là nhau.
---
Tình yêu của Nakroth và Zephys sẽ mãi bền chặt, dù là trong những ngày tháng ngây thơ hay trong những giây phút trưởng thành sau này.
---
Thời gian cứ thế trôi qua, những năm tháng thanh xuân của Nakroth và Zephys như một cuốn sách dài, đầy những trang đẹp đẽ nhưng cũng không thiếu những thử thách. Tuy nhiên, một điều không thay đổi, đó là tình cảm giữa họ ngày càng mạnh mẽ và sâu đậm.
Một buổi chiều mùa hè, ánh nắng vàng chiếu qua cửa sổ phòng khách biệt thự, Nakroth ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại đầy sự chăm sóc khi nhìn vào Zephys đang loay hoay với một bức tranh chưa xong.
“Cậu lại vẽ gì thế?” Nakroth lên tiếng, giọng điệu có phần tò mò nhưng vẫn giữ vẻ lãnh đạm của mình.
Zephys ngẩng đầu lên, đôi mắt tím lấp lánh như những viên ngọc quý. “Chưa xong đâu, nhưng tôi muốn vẽ một bức tranh về chúng ta. Một bức tranh cho những kỷ niệm mà chúng ta đã có từ nhỏ. Cậu biết mà, tôi không thể sống thiếu cậu.”
Nakroth hơi ngạc nhiên, trong lòng một cảm xúc kỳ lạ dâng lên, nhưng cậu chỉ nhíu mày, không biết phải nói gì. Cậu đã quá quen với việc Zephys nói những điều chân thành và vô tư, nhưng không hiểu sao, lần này lời nói đó lại khiến cậu cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo gần cả hai lại với nhau.
Zephys cười tươi, rồi quay lại với bức tranh. Nhưng ngay khi cậu chưa kịp tiếp tục vẽ, một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, khiến tóc Zephys bay nhẹ và lộ ra vẻ đẹp dịu dàng đến lạ lùng. Nakroth bất giác đứng dậy, tiến lại gần Zephys, cảm giác muốn giữ cậu lại trong vòng tay mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Cậu luôn vẽ những bức tranh đẹp, nhưng tôi nghĩ... tôi không cần bức tranh đó để nhớ về chúng ta.” Nakroth khẽ nói, giọng điệu trầm lặng.
Zephys ngẩng lên, mắt nhìn vào Nakroth, và trong khoảnh khắc đó, cậu hiểu được ý nghĩa thật sự của những lời nói ấy. Nakroth, mặc dù luôn che giấu cảm xúc của mình, nhưng cậu đã thổ lộ theo cách riêng, một cách mà chỉ có Zephys mới cảm nhận được.
“Vậy cậu sẽ làm gì nếu tôi không thể sống thiếu cậu?” Zephys hỏi, đôi mắt ánh lên sự lo lắng nhưng cũng đầy kiên định.
Nakroth hơi im lặng, tay nắm lấy tay Zephys, siết chặt một chút. “Tôi cũng vậy. Tôi không thể sống thiếu cậu.”
Và rồi, không cần lời nói hoa mỹ, không cần những câu thề hứa, Nakroth và Zephys lại tiếp tục bên nhau, như những ngày thơ ấu, như những người bạn thân thiết, nhưng giờ đây, tình yêu của họ đã thực sự lớn lên và trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai.
---
Những ngày tiếp theo, họ sống trong một thế giới riêng biệt, nơi tình yêu không cần phải thể hiện bằng những lời nói hoa mỹ hay hành động phô trương. Mọi thứ đều đơn giản và tự nhiên, như một bức tranh hoàn hảo mà cả hai đã cùng nhau vẽ nên, từ những khoảnh khắc ngọt ngào, đến những giây phút im lặng, chỉ cần có nhau là đủ.
Câu chuyện tình yêu của Nakroth và Zephys không phải là một câu chuyện lãng mạn kiểu cách, mà là một tình yêu chân thành, đến từ những ngày tháng tuổi thơ ngây ngô, và sẽ mãi bền chặt, dù thế giới xung quanh có thay đổi như thế nào.
---
Tình yêu của họ, từ khi còn nhỏ, sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt.
---
Thời gian cứ thế trôi qua, những năm tháng thanh xuân của Nakroth và Zephys như một cuốn sách dài, đầy những trang đẹp đẽ nhưng cũng không thiếu những thử thách. Tuy nhiên, một điều không thay đổi, đó là tình cảm giữa họ ngày càng mạnh mẽ và sâu đậm.
Một buổi chiều mùa hè, ánh nắng vàng chiếu qua cửa sổ phòng khách biệt thự, Nakroth ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại đầy sự chăm sóc khi nhìn vào Zephys đang loay hoay với một bức tranh chưa xong.
“Cậu lại vẽ gì thế?” Nakroth lên tiếng, giọng điệu có phần tò mò nhưng vẫn giữ vẻ lãnh đạm của mình.
Zephys ngẩng đầu lên, đôi mắt tím lấp lánh như những viên ngọc quý. “Chưa xong đâu, nhưng tôi muốn vẽ một bức tranh về chúng ta. Một bức tranh cho những kỷ niệm mà chúng ta đã có từ nhỏ. Cậu biết mà, tôi không thể sống thiếu cậu.”
Nakroth hơi ngạc nhiên, trong lòng một cảm xúc kỳ lạ dâng lên, nhưng cậu chỉ nhíu mày, không biết phải nói gì. Cậu đã quá quen với việc Zephys nói những điều chân thành và vô tư, nhưng không hiểu sao, lần này lời nói đó lại khiến cậu cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo gần cả hai lại với nhau.
Zephys cười tươi, rồi quay lại với bức tranh. Nhưng ngay khi cậu chưa kịp tiếp tục vẽ, một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, khiến tóc Zephys bay nhẹ và lộ ra vẻ đẹp dịu dàng đến lạ lùng. Nakroth bất giác đứng dậy, tiến lại gần Zephys, cảm giác muốn giữ cậu lại trong vòng tay mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Cậu luôn vẽ những bức tranh đẹp, nhưng tôi nghĩ... tôi không cần bức tranh đó để nhớ về chúng ta.” Nakroth khẽ nói, giọng điệu trầm lặng.
Zephys ngẩng lên, mắt nhìn vào Nakroth, và trong khoảnh khắc đó, cậu hiểu được ý nghĩa thật sự của những lời nói ấy. Nakroth, mặc dù luôn che giấu cảm xúc của mình, nhưng cậu đã thổ lộ theo cách riêng, một cách mà chỉ có Zephys mới cảm nhận được.
“Vậy cậu sẽ làm gì nếu tôi không thể sống thiếu cậu?” Zephys hỏi, đôi mắt ánh lên sự lo lắng nhưng cũng đầy kiên định.
Nakroth hơi im lặng, tay nắm lấy tay Zephys, siết chặt một chút. “Tôi cũng vậy. Tôi không thể sống thiếu cậu.”
Và rồi, không cần lời nói hoa mỹ, không cần những câu thề hứa, Nakroth và Zephys lại tiếp tục bên nhau, như những ngày thơ ấu, như những người bạn thân thiết, nhưng giờ đây, tình yêu của họ đã thực sự lớn lên và trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai.
---
Những ngày tiếp theo, họ sống trong một thế giới riêng biệt, nơi tình yêu không cần phải thể hiện bằng những lời nói hoa mỹ hay hành động phô trương. Mọi thứ đều đơn giản và tự nhiên, như một bức tranh hoàn hảo mà cả hai đã cùng nhau vẽ nên, từ những khoảnh khắc ngọt ngào, đến những giây phút im lặng, chỉ cần có nhau là đủ.
Câu chuyện tình yêu của Nakroth và Zephys không phải là một câu chuyện lãng mạn kiểu cách, mà là một tình yêu chân thành, đến từ những ngày tháng tuổi thơ ngây ngô, và sẽ mãi bền chặt, dù thế giới xung quanh có thay đổi như thế nào.
---
Tình yêu của họ, từ khi còn nhỏ, sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt.
Ba năm sau, khi Zephys đã trưởng thành hơn, những bước chân của cậu đã vững vàng hơn trong cuộc sống. Nhưng với Nakroth, dù cậu đã lớn, nhưng trong mắt Nakroth, Zephys mãi mãi vẫn là đứa trẻ ngây thơ ấy.
Ngày hôm nay, cậu lại thấy Zephys ngồi bên cửa sổ trong phòng của mình, tay vẽ một bức tranh khác, nhưng lần này không phải chỉ là cảnh vật hay những ký ức xưa cũ. Bức tranh lần này là chân dung của chính họ. Zephys chăm chú vẽ từng nét, đôi mắt vẫn ánh lên sự tỉ mỉ, nhưng cũng không thiếu sự nhạy cảm, như thể cậu đang muốn vẽ ra một khoảnh khắc quan trọng trong đời.
Nakroth bước vào phòng, và lần này, không giống như những lần trước, cậu không chỉ đứng yên nhìn mà tiến lại gần, ngồi xuống cạnh Zephys. “Cậu vẫn vẽ thật tuyệt.” Câu nói của Nakroth, mặc dù ngắn gọn nhưng đầy chân thành.
Zephys cười rạng rỡ, những nụ cười ấy vẫn nguyên vẹn như ngày nào, không hề thay đổi dù thời gian có trôi qua. “Cảm ơn cậu. Nhưng lần này tôi vẽ cậu, vì tôi muốn có một kỷ niệm thật sự về chúng ta, một bức tranh cho chúng ta lúc trưởng thành.”
Nakroth nhìn vào bức tranh, ánh mắt có phần chăm chú. Bức tranh của Zephys không chỉ là những nét vẽ đơn thuần, mà dường như chứa đựng cả một thế giới cảm xúc, một hành trình dài mà cả hai đã cùng nhau trải qua.
“Cậu luôn biết cách khiến mọi thứ trở nên đẹp đẽ.” Nakroth nói, ánh mắt không còn lạnh lùng như thường lệ, mà thay vào đó là một sự dịu dàng hiếm hoi.
Zephys quay sang nhìn Nakroth, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. “Vì tôi vẽ cho chính mình, cho chúng ta. Cậu không biết đâu, Nakroth. Cậu luôn là phần quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Kể cả khi chúng ta lớn lên, tôi vẫn sẽ không bao giờ quên được những gì đã có.”
Nakroth im lặng, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Cậu muốn nói ra tất cả những gì mình cảm thấy, nhưng đôi khi, có những lời nói không cần phải thốt ra, chỉ cần thể hiện qua ánh mắt, qua từng cử chỉ. Nakroth khẽ siết tay Zephys.
“Chúng ta sẽ mãi bên nhau, không phải sao?” Nakroth khẽ hỏi.
Zephys gật đầu, nụ cười ngọt ngào lại nở trên môi. “Dĩ nhiên. Mãi mãi. Cậu là của tôi.”
Cả hai không cần nói thêm gì nữa. Họ chỉ cần ngồi bên nhau, cảm nhận sự ấm áp, và biết rằng tình yêu của họ sẽ không bao giờ phai nhạt, dù là trong những khoảnh khắc giản đơn hay những giây phút quan trọng của cuộc sống.
---
Tình yêu của Nakroth và Zephys, từ khi còn bé, đã là một lời hứa không thể phá vỡ. Một tình yêu trưởng thành, mạnh mẽ hơn theo thời gian, và sẽ mãi mãi không thay đổi.
Bốn năm sau, cả hai đã bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời, nơi trách nhiệm và sự trưởng thành bắt đầu chi phối cuộc sống của họ. Zephys giờ đây đã là một họa sĩ nổi tiếng, trong khi Nakroth vẫn luôn là người bảo vệ lặng thầm bên cạnh cậu, dù là trong công việc hay trong cuộc sống cá nhân.
Một buổi chiều nọ, khi Zephys vừa kết thúc buổi triển lãm tranh, cậu ngồi một mình trong góc quán cà phê quen thuộc, ánh đèn mờ ảo từ chiếc đèn chùm tạo ra không gian lãng mạn nhưng cũng đầy tĩnh lặng. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây trôi qua, như thể thời gian cũng đang trôi dần qua cuộc sống của họ.
Nakroth bước vào quán cà phê, đôi mắt đỏ như ruby luôn tìm kiếm bóng dáng Zephys. Cậu không phải là người thích sự ồn ào, nhưng hôm nay, vì Zephys, Nakroth đã tự mình bước ra ngoài thế giới xung quanh, bước vào những khoảnh khắc mà cậu không thể bỏ lỡ.
"Không phải cậu đã nói sẽ không bao giờ rời xa tôi sao?" Nakroth nhẹ nhàng hỏi khi đứng trước Zephys, giọng điệu của cậu có phần ấm áp hơn thường ngày, một sự thay đổi nhỏ nhưng rất rõ rệt.
Zephys ngẩng lên nhìn Nakroth, đôi mắt tím ánh lên sự ngạc nhiên rồi nhanh chóng biến thành nụ cười dịu dàng. "Cậu lại đến muộn, nhưng tôi không giận đâu. Chỉ là… có chút nhớ cậu thôi." Cậu nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy sự chờ đợi.
Nakroth ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi cậu. "Tôi cũng vậy. Cậu làm tôi lo lắng quá." Cậu nói, một sự lo lắng ẩn chứa trong ánh mắt, dù không bao giờ thể hiện ra ngoài, nhưng Zephys luôn hiểu rõ từng dấu hiệu nhỏ từ cậu.
"Chúng ta đã luôn bên nhau suốt bao năm qua, Nakroth. Dù thế giới có thay đổi, dù những thử thách có đến, tôi vẫn sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu." Zephys khẽ nói, nắm tay Nakroth, cảm nhận sự ấm áp mà chỉ người yêu mới có thể mang lại.
Nakroth nhìn vào tay Zephys, rồi quay lại nhìn vào mắt cậu. "Vậy thì chúng ta sẽ không bao giờ tách rời nhau. Đó là lời hứa, Zephys." Giọng cậu trầm xuống, đầy kiên định.
Zephys mỉm cười, đầu tựa vào vai Nakroth, cảm nhận sự an yên mà cậu luôn tìm thấy khi ở bên cậu. "Chúng ta sẽ mãi mãi là của nhau, phải không?"
Nakroth khẽ gật đầu, không cần lời hứa, chỉ cần ánh mắt và sự hiện diện của cả hai là đủ. Câu chuyện của họ không cần phải có những lời hoa mỹ, chỉ cần sự thấu hiểu và yêu thương chân thành.
---
Tình yêu của Nakroth và Zephys đã vượt qua thời gian, trưởng thành cùng nhau và sẽ luôn bền chặt, dù cho thế giới có biến động thế nào.
Năm năm trôi qua, cuộc sống của Nakroth và Zephys đã dần ổn định, nhưng không vì thế mà tình yêu giữa họ bớt nồng nàn. Zephys vẫn là họa sĩ tài năng, với những bức tranh vẽ về tình yêu và những ký ức của họ, trong khi Nakroth, người luôn bảo vệ cậu, vẫn là người duy nhất mà Zephys cảm thấy thật sự an toàn.
Một buổi tối mùa thu, khi bầu trời chỉ còn lại những tia nắng yếu ớt trước khi màn đêm buông xuống, cả hai đang ngồi trên ban công biệt thự, nhìn về phía xa, nơi thành phố vẫn sáng đèn.
“Cậu thấy không, Nakroth? Thành phố này đẹp, nhưng nó chẳng có gì so với những gì tôi cảm nhận được khi ở bên cậu.” Zephys nói, đôi mắt vẫn đắm chìm trong ánh sáng cuối ngày, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.
Nakroth quay sang nhìn Zephys, không nói gì nhưng trong ánh mắt cậu là một sự ấm áp khó tả. Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Zephys, siết chặt một chút, để cậu cảm nhận được sự có mặt của mình, sự bảo vệ và tình yêu mà cậu dành cho Zephys.
“Chúng ta đã đi qua rất nhiều điều, nhưng tôi không hối tiếc. Không một giây phút nào tôi hối tiếc về quyết định yêu cậu.” Nakroth khẽ nói, giọng cậu trầm và đầy chân thành.
Zephys quay lại nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Nakroth, và trong khoảnh khắc đó, cậu nhận ra rằng dù thế giới này có thay đổi như thế nào, tình yêu giữa họ sẽ không bao giờ thay đổi. Cậu cảm nhận được sự kiên cường, sự vững vàng mà Nakroth luôn mang lại, và đó là lý do vì sao cậu luôn tin tưởng vào tình yêu này.
“Vậy còn tôi, Nakroth? Tôi sẽ vẫn mãi yêu cậu, dù thời gian có trôi qua, dù chúng ta có phải đối mặt với bao nhiêu thử thách.” Zephys nhẹ nhàng nói, rồi tựa đầu vào vai Nakroth, cảm nhận nhịp đập trái tim của cậu.
Nakroth không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, tay vẫn nắm lấy tay Zephys như muốn cho cậu thấy rằng cậu sẽ không bao giờ rời xa. Dù trong những khoảnh khắc im lặng, họ vẫn là của nhau, yêu thương và bảo vệ nhau bằng tất cả những gì mình có.
---
Năm tháng qua đi, nhưng tình yêu của Nakroth và Zephys vẫn là một tình yêu vĩnh cửu. Không cần lời nói, chỉ cần những hành động giản dị, tình yêu ấy đã đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách và luôn tồn tại trong trái tim của cả hai.
Sáu năm sau, cả hai đã không còn là những đứa trẻ nữa. Họ đã có một cuộc sống ổn định, mặc dù tình yêu của họ vẫn tươi mới như ngày đầu gặp nhau. Zephys giờ đây đã là một họa sĩ nổi tiếng, nhưng cậu vẫn giữ được sự khiêm nhường và ngây thơ trong ánh mắt. Trong khi đó, Nakroth, với sự nghiệp vững vàng và vị trí cao trong xã hội, vẫn luôn là người bảo vệ thầm lặng cho cậu.
Một ngày, Zephys đứng trước cửa sổ trong phòng làm việc của mình, nhìn ra ngoài, nơi những cơn gió thu thổi qua làm lá cây rơi rụng. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng, rồi quay lại nhìn chiếc bàn làm việc, nơi những bức tranh của cậu được trưng bày. Mỗi bức tranh đều chứa đựng những khoảnh khắc tình yêu giữa cậu và Nakroth, những kỷ niệm vô giá mà cả hai đã cùng trải qua.
Nakroth bước vào phòng, ánh mắt như thể luôn tìm kiếm một điều gì đó trong không gian yên tĩnh ấy. “Cậu lại suy nghĩ gì rồi?” Nakroth hỏi, giọng cậu vẫn trầm và nhẹ nhàng như thường lệ, nhưng có chút lo lắng.
Zephys quay lại, ánh mắt lấp lánh. “Tôi chỉ nghĩ về chúng ta, Nakroth. Chúng ta đã cùng nhau đi qua bao nhiêu năm rồi, và tôi cảm thấy thật may mắn khi có cậu bên cạnh.”
Nakroth tiến lại gần, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm Zephys vào lòng. Cậu biết rằng đôi khi, không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần hành động là đủ để thể hiện tình cảm. Cảm giác ấm áp từ vòng tay của Nakroth khiến Zephys cảm thấy bình yên đến lạ.
"Chúng ta đã trải qua nhiều thử thách, Zephys. Nhưng tôi tin rằng tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi, không bao giờ phai nhạt." Nakroth thì thầm vào tai Zephys, giọng cậu trầm và kiên định.
Zephys nhắm mắt lại, cảm nhận từng lời nói của Nakroth. “Cậu luôn làm tôi cảm thấy an toàn, Nakroth. Dù có bất kỳ điều gì xảy ra, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Mãi mãi.”
Cả hai đứng đó, trong vòng tay của nhau, như thể thế giới bên ngoài không còn quan trọng nữa. Chỉ có họ, những người đã cùng nhau trưởng thành, cùng nhau đi qua những năm tháng và luôn dành cho nhau một tình yêu bất diệt.
---
Bảy năm, mười năm hay hơn nữa, tình yêu của Nakroth và Zephys vẫn vững bền, vượt qua mọi thử thách. Họ không cần lời hứa, chỉ cần biết rằng tình yêu này sẽ không bao giờ phai mờ, và mãi mãi sẽ ở bên nhau.
Bảy năm sau, cuộc sống của Nakroth và Zephys đã thay đổi rất nhiều, nhưng tình yêu giữa họ vẫn nguyên vẹn. Zephys đã mở được một phòng tranh riêng của mình, nơi cậu có thể thể hiện mọi cảm xúc, mọi kỷ niệm và những điều sâu sắc mà cậu muốn chia sẻ với thế giới. Còn Nakroth, dù vẫn giữ vị trí cao trong xã hội, nhưng lúc nào cũng dành thời gian cho Zephys, chăm sóc và bảo vệ cậu.
Một buổi sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên của ngày chiếu xuống biệt thự, Zephys tỉnh dậy và không thấy Nakroth bên cạnh. Cậu hơi bất ngờ, bởi thường ngày cậu luôn tỉnh dậy trước và thấy Nakroth đã có mặt, ngồi bên cạnh đọc báo hay làm việc gì đó.
Cậu đứng dậy, đi ra ngoài vườn, nơi Nakroth thường thích ngồi. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu không khỏi xúc động: Nakroth đang ngồi trên ghế gỗ, đầu cúi xuống, tay cầm một cuốn sách, nhưng ánh mắt cậu lại mơ màng nhìn vào không gian rộng lớn trước mặt. Gió nhẹ thổi qua, làm bay nhẹ mái tóc trắng của Nakroth.
"Đang nghĩ gì vậy?" Zephys hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy quan tâm.
Nakroth ngẩng lên, ánh mắt đỏ rực nhìn về phía cậu, rồi nhanh chóng đứng dậy, bước tới gần. "Không có gì. Chỉ là… tôi đang nghĩ về chúng ta, về những năm tháng đã qua."
Zephys mỉm cười, bước đến gần hơn, ôm lấy Nakroth. "Thế thì, hãy nghĩ về những năm tháng phía trước. Chúng ta còn nhiều kỷ niệm để tạo ra, nhiều giấc mơ để cùng thực hiện."
Nakroth nhẹ nhàng vuốt tóc Zephys, cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay của cậu. "Tôi sẽ không bao giờ để cậu rời xa tôi. Đó là lời hứa."
Zephys cười khúc khích, quay lại nhìn vào đôi mắt đỏ của Nakroth, đôi mắt mà cậu đã yêu ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy. "Cậu lúc nào cũng vậy. Luôn bảo vệ tôi, luôn bên cạnh tôi. Nhưng… tôi cũng sẽ bảo vệ cậu. Vì chúng ta là của nhau, phải không?"
Nakroth không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, rồi kéo Zephys lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu. Đó là một cử chỉ quen thuộc, nhưng đầy ý nghĩa. Nó như một lời khẳng định rằng dù mọi thứ xung quanh có thay đổi, họ sẽ luôn ở bên nhau.
“Chúng ta sẽ mãi mãi như vậy, đúng không?” Zephys hỏi, đôi mắt long lanh nhìn vào Nakroth.
Nakroth mỉm cười, lần đầu tiên trong rất nhiều năm, nụ cười của cậu thật sự nhẹ nhõm. "Mãi mãi."
---
Bảy năm đã trôi qua, nhưng tình yêu giữa Nakroth và Zephys vẫn không hề phai nhạt. Dù có bao nhiêu thử thách, dù có bao nhiêu thay đổi, họ vẫn là của nhau, mãi mãi không rời.
Tám năm sau, cuộc sống của Nakroth và Zephys đã đi qua nhiều biến cố và thay đổi, nhưng tình yêu của họ không hề phai nhạt. Zephys giờ đã là một họa sĩ vô cùng thành công, những bức tranh của cậu không chỉ được biết đến trong nước mà còn quốc tế. Còn Nakroth, dù vẫn giữ vai trò một người lãnh đạo lạnh lùng và mạnh mẽ, nhưng trong mắt Zephys, anh luôn là người đàn ông duy nhất mà cậu cần.
Một buổi chiều, khi mặt trời sắp lặn, cả hai ngồi trên bờ biển, nơi mà họ đã từng đến khi còn trẻ. Gió biển thổi nhẹ, mang theo hơi ẩm mặn của sóng và mùi vị của biển cả. Nakroth vẫn như xưa, ngồi im lặng, đôi mắt đỏ nhìn về phía biển rộng lớn. Zephys ngồi bên cạnh, đôi mắt dõi theo từng đợt sóng vỗ về bờ, nhưng tâm trí cậu lại luôn quay về bên Nakroth.
“Anh yêu…,” Zephys nhẹ nhàng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Mười năm rồi, chúng ta đã ở bên nhau suốt khoảng thời gian đó. Em vẫn cảm thấy như mọi thứ chỉ mới bắt đầu.”
Nakroth quay sang nhìn Zephys, nụ cười của anh rất nhẹ, nhưng lại chứa đầy tình cảm. “Vì tình yêu giữa chúng ta không có giới hạn, Zephys. Dù bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn sẽ luôn yêu cậu như ngày đầu.”
Zephys cười tươi, ánh mắt sáng lên khi nghe những lời đó. “Anh luôn như vậy. Luôn yêu em, luôn bên cạnh em. Nhưng… liệu anh có bao giờ mệt mỏi không?”
Nakroth lắc đầu, khẽ vuốt tóc Zephys, rồi ôm cậu vào lòng. “Không, tôi không bao giờ mệt mỏi vì yêu cậu. Cậu là tất cả của tôi. Và dù thế giới này có thay đổi thế nào, tôi sẽ luôn ở đây, bảo vệ cậu, yêu thương cậu.”
Zephys cảm nhận được sự ấm áp từ vòng tay của Nakroth, hơi thở của anh như một bản nhạc nhẹ nhàng vỗ về trái tim cậu. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh: “Cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã luôn tin tưởng và yêu em.”
Nakroth không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười và hôn nhẹ lên trán Zephys. Cậu cảm thấy hạnh phúc khi có Zephys bên cạnh, cảm giác bình yên mà cậu luôn tìm thấy trong ánh mắt cậu.
“Cậu không cần cảm ơn tôi, Zephys,” Nakroth thì thầm. “Yêu cậu là điều tôi muốn làm nhất trên đời này. Chúng ta đã cùng nhau đi qua bao nhiêu khó khăn, và tôi tin rằng chúng ta sẽ còn đi xa hơn nữa, bên nhau mãi mãi.”
Zephys nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Nakroth, tay nắm chặt tay anh. “Mãi mãi, đúng không? Mãi mãi sẽ yêu nhau như thế này.”
Nakroth khẽ gật đầu, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc. “Mãi mãi.”
---
Dù có bao nhiêu năm trôi qua, dù có bao nhiêu thử thách, tình yêu của Nakroth và Zephys vẫn không hề thay đổi. Họ vẫn yêu nhau, bảo vệ nhau, và mãi mãi sẽ ở bên nhau.
Chín năm sau, Nakroth và Zephys đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống. Họ vẫn ở bên nhau, luôn là điểm tựa vững chắc cho nhau dù thời gian có trôi qua. Zephys giờ đây đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng, và những bức tranh của cậu không chỉ được trưng bày tại các triển lãm quốc tế mà còn được những người yêu nghệ thuật tôn vinh. Còn Nakroth, mặc dù công việc bận rộn, vẫn luôn dành thời gian cho Zephys.
Một buổi sáng, trong khi Zephys đang chăm chú hoàn thiện bức tranh mới, Nakroth bước vào phòng làm việc của cậu. Anh nhìn vào bức tranh, đôi mắt đỏ như ruby luôn lấp lánh sự quan tâm và yêu thương. Cậu đang vẽ lại khoảnh khắc cả hai cùng nhau ở bãi biển, nơi họ đã từng hứa hẹn sẽ mãi mãi bên nhau.
"Em lại nhớ đến lúc đó sao?" Nakroth lên tiếng, giọng trầm ấm và dễ chịu.
Zephys mỉm cười, không quay lại mà vẫn tiếp tục vẽ. "Ừ, tôi luôn nhớ về những khoảnh khắc đẹp như thế. Tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quên được."
Nakroth tiến lại gần, đứng sau lưng Zephys, nhìn vào bức tranh với sự chăm chú. "Tôi cũng vậy," anh thì thầm. "Và tôi sẽ không bao giờ để cậu rời xa tôi. Dù thế giới này có thay đổi thế nào, tôi vẫn sẽ yêu cậu, bảo vệ cậu."
Zephys quay lại, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc. "Cảm ơn anh. Mãi mãi sẽ yêu nhau, đúng không?"
Nakroth khẽ mỉm cười và gật đầu. "Mãi mãi. Tôi sẽ không bao giờ để cậu đi đâu, Zephys."
Zephys nhẹ nhàng ôm Nakroth, cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay của anh. Mối quan hệ của họ đã trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng tình yêu giữa họ chưa bao giờ thay đổi, vẫn luôn vững vàng như một ngọn đèn trong đêm tối.
"Mãi mãi yêu nhau," Zephys thì thầm, "dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ luôn ở bên nhau."
Nakroth hôn nhẹ lên trán Zephys, vỗ về cậu như một lời cam kết vĩnh cửu. "Mãi mãi."
---
Tình yêu của Nakroth và Zephys đã được thử thách qua bao năm tháng, nhưng không gì có thể phá vỡ được mối quan hệ này. Họ yêu nhau không chỉ trong khoảnh khắc hiện tại mà còn trong tất cả những năm tháng đã qua và cả những năm tháng phía trước. Mãi mãi sẽ bên nhau.
Mười năm đã trôi qua kể từ khi Nakroth và Zephys chính thức bước vào cuộc sống của nhau. Tình yêu của họ không chỉ là sự gắn kết giữa hai trái tim mà còn là một hành trình dài, đầy thử thách và những kỷ niệm khó quên.
Zephys hiện tại đã trở thành một họa sĩ danh tiếng, nhưng cậu vẫn giữ được vẻ ngây thơ và vui vẻ như ngày nào. Còn Nakroth, dù đã trở thành một người lãnh đạo quyền lực, nhưng anh luôn dành cho Zephys những khoảnh khắc đặc biệt, cho dù công việc của anh có bận rộn đến đâu.
Một buổi chiều mùa hè, cả hai ngồi bên bờ hồ trong khu vườn rộng lớn của biệt thự, nơi họ từng cùng nhau chia sẻ bao giờ kỷ niệm. Mặt hồ lấp lánh dưới ánh nắng, và không khí trong lành khiến cả hai cảm thấy bình yên.
Zephys dựa vào vai Nakroth, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. "Anh biết không, Nakroth, tôi cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời khi có anh bên cạnh. Mười năm rồi, và chúng ta vẫn ở đây, vẫn yêu nhau."
Nakroth đưa tay vuốt tóc Zephys, một cử chỉ đơn giản nhưng chứa đựng biết bao yêu thương. "Tôi cũng vậy. Không có gì quan trọng hơn là có cậu bên cạnh. Tôi đã trải qua nhiều năm tháng, nhưng chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này."
Zephys ngẩng đầu lên, đôi mắt tím lịm nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Nakroth. "Anh đã thay đổi rất nhiều, Nakroth. Tôi vẫn nhớ cái lần đầu tiên gặp anh, anh lạnh lùng và khó gần, nhưng bây giờ… anh là tất cả của tôi."
Nakroth khẽ mỉm cười, nụ cười này là biểu hiện của sự yên bình trong lòng anh. "Cậu là lý do tôi thay đổi. Cậu khiến tôi biết thế nào là yêu thương, là quan tâm, là sống vì một người khác. Cậu đã thay đổi tôi, Zephys."
Zephys cảm nhận được sự ấm áp từ những lời nói của Nakroth, và một cảm giác hạnh phúc tràn ngập trái tim cậu. "Vậy thì, chúng ta sẽ mãi mãi như thế này, đúng không? Chúng ta sẽ luôn bên nhau, dù có gì xảy ra đi nữa."
Nakroth nhẹ nhàng ôm Zephys vào lòng, và cậu cảm nhận được hơi ấm từ anh. "Mãi mãi. Không gì có thể chia cách chúng ta."
Zephys khẽ thì thầm, giọng đầy tin tưởng và yêu thương: "Mãi mãi yêu nhau."
Nakroth khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở ấm áp của Zephys bên cạnh, và lời hứa của anh vang vọng trong lòng. "Mãi mãi."
---
Tình yêu của Nakroth và Zephys đã đi qua mười năm, nhưng không gì có thể thay đổi được họ. Họ vẫn yêu nhau, vẫn đồng hành cùng nhau, và sẽ mãi mãi bên nhau. Tình yêu của họ là vĩnh cửu, không thể bị phá vỡ.
Mười một năm sau, tình yêu giữa Nakroth và Zephys đã trải qua nhiều thử thách, nhưng cũng đã trở thành một sự kết nối vô hình, vững chắc giữa hai trái tim. Họ đã không chỉ đi qua một chặng đường dài, mà còn cùng nhau xây dựng nên một cuộc sống đầy ý nghĩa.
Zephys đã đạt được nhiều thành công trong sự nghiệp của mình. Những bức tranh của cậu không chỉ là tác phẩm nghệ thuật mà còn là phần hồn của cậu, mang đậm dấu ấn của tình yêu mà cậu dành cho Nakroth. Còn Nakroth, dù đã là người đứng đầu một tập đoàn lớn, anh vẫn luôn dành thời gian cho người anh yêu, luôn là người bảo vệ và yêu thương Zephys theo cách riêng biệt nhất.
Một ngày, khi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống khu vườn trong biệt thự của họ, Zephys và Nakroth cùng ngồi dưới một cây cổ thụ lớn, nơi mà họ thường xuyên đến mỗi khi muốn tìm chút bình yên. Những năm tháng đã qua đã khiến họ hiểu rằng, bất kể thế giới xung quanh có thay đổi ra sao, tình yêu giữa họ vẫn luôn bền vững như thuở ban đầu.
Zephys đặt tay lên tay Nakroth, nhìn vào mắt anh và mỉm cười. “Em nghĩ rằng, nếu không có anh, cuộc đời em sẽ như thế nào nhỉ?”
Nakroth nhìn vào mắt Zephys, nụ cười của anh nhẹ nhàng, đầy yêu thương. “Sẽ là một cuộc sống vô nghĩa. Không có anh, mọi thứ đều thiếu đi ánh sáng.”
Zephys khẽ nhướng mày, “Em không tin anh lắm. Anh là người mạnh mẽ, anh có thể làm bất cứ điều gì.”
Nakroth nhíu mày, nhưng ngay lập tức cười dịu dàng. “Tôi có thể làm mọi thứ, nhưng không có cậu bên cạnh, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Cậu là lý do tôi tồn tại, Zephys.”
Zephys ngẩng đầu lên, đôi mắt tím như vũ trụ ấy dường như lấp lánh hơn bao giờ hết. “Mãi mãi đúng không?”
Nakroth khẽ gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Zephys. “Mãi mãi. Dù có chuyện gì xảy ra, dù có bao nhiêu năm tháng trôi qua, tôi sẽ luôn bên cậu.”
Zephys mỉm cười, đôi môi cong lên một cách nhẹ nhàng. “Mãi mãi yêu anh. Cảm ơn anh đã luôn bên em.”
Nakroth không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán Zephys, như một lời cam kết không bao giờ thay đổi.
---
Mười một năm đã trôi qua, và tình yêu của Nakroth và Zephys vẫn mạnh mẽ như ngày đầu. Họ không chỉ là những người yêu nhau, mà còn là phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau. Mãi mãi, tình yêu của họ sẽ không bao giờ phai nhạt.
Mười hai năm sau, tình yêu của Nakroth và Zephys đã trưởng thành và nở rộ, tựa như một bông hoa quý hiếm cần được chăm sóc cẩn thận. Họ vẫn bên nhau, không chỉ vì tình yêu mà còn vì sự hiểu biết sâu sắc về nhau, sự đồng điệu trong từng cảm xúc và suy nghĩ.
Zephys giờ đã không chỉ là một họa sĩ tài năng mà còn là người truyền cảm hứng cho những thế hệ sau. Cậu đã mở một phòng tranh riêng, nơi trưng bày những tác phẩm đậm chất nghệ thuật và tâm hồn. Dù vậy, Zephys vẫn luôn nhớ về những ngày tháng đầu tiên khi cậu chỉ là một chàng trai ngây thơ, say mê với những gì mình vẽ, luôn có Nakroth bên cạnh, bảo vệ và yêu thương.
Nakroth vẫn vậy, người đàn ông luôn lạnh lùng, ít nói, nhưng khi nhìn vào Zephys, trái tim anh lại như mở ra một cách vô hạn. Dù công việc ngày càng bận rộn, anh vẫn luôn dành thời gian cho Zephys. Anh biết rằng, đối với mình, không có gì quan trọng hơn là giữ gìn tình yêu và sự an toàn của người mình yêu.
Một buổi chiều cuối tuần, khi cả hai đang ngồi bên nhau trong phòng khách, Zephys nhẹ nhàng dựa vào vai Nakroth. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn nhuộm vàng bầu trời. "Nakroth, em nhớ những ngày tháng chúng ta còn trẻ, những lần đi dạo trong công viên, những lần chúng ta cùng ngồi ở bãi biển."
Nakroth mỉm cười, mắt anh ấm áp nhìn Zephys. "Nhớ thì sao? Những kỷ niệm đó vẫn luôn sống mãi trong tôi. Nhưng quan trọng là giờ chúng ta đang ở đây, bên nhau."
Zephys cười khúc khích, đôi mắt tím lấp lánh ánh sáng. "Anh luôn có cách nói làm tôi yên tâm. Mặc dù có lúc tôi cảm thấy lo sợ về tương lai, nhưng chỉ cần anh ở đây, tôi biết mọi thứ sẽ ổn."
Nakroth nhẹ nhàng vuốt tóc Zephys, ánh mắt anh chứa đựng tất cả tình yêu và sự bảo vệ. "Tôi sẽ luôn ở đây. Cậu không cần phải lo lắng. Chúng ta đã đi qua bao nhiêu sóng gió, còn tương lai, tôi tin chúng ta sẽ luôn bên nhau."
Zephys ngẩng đầu lên nhìn Nakroth, khuôn mặt cậu ngập tràn tình yêu và sự tin tưởng. "Mãi mãi yêu nhau, đúng không?"
Nakroth cúi xuống, chạm nhẹ môi mình lên trán Zephys. "Mãi mãi. Không có gì có thể thay đổi được điều đó."
Zephys cảm thấy trái tim mình như ngập tràn hạnh phúc. "Mãi mãi yêu anh."
Nakroth chỉ mỉm cười, cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay của Zephys. Đối với anh, cuộc sống này chỉ có ý nghĩa khi có cậu bên cạnh. Còn đối với Zephys, tình yêu này là thứ quý giá nhất mà cậu đã tìm được trong suốt cuộc đời mình.
---
Mười hai năm đã trôi qua, nhưng tình yêu của Nakroth và Zephys vẫn bền chặt như ngày đầu. Không có gì có thể phá vỡ được sự gắn kết giữa họ. Tình yêu của họ là mãi mãi, vĩnh cửu và không bao giờ thay đổi.
Mười ba năm sau, tình yêu của Nakroth và Zephys đã vượt qua tất cả mọi thử thách của thời gian. Họ không còn là những người trẻ tuổi bỡ ngỡ, mà đã trở thành một cặp đôi vững vàng, cùng nhau xây dựng một cuộc sống đầy ý nghĩa và hạnh phúc.
Zephys giờ đây đã là một họa sĩ nổi tiếng, nhưng cậu vẫn giữ những nét ngây thơ và vui vẻ như thuở nào. Cậu đã tạo dựng được một phòng trưng bày nghệ thuật nổi bật, nơi mà mỗi bức tranh đều mang đậm dấu ấn của những cảm xúc chân thật. Mặc dù công việc bận rộn, Zephys vẫn luôn dành thời gian để trở về bên Nakroth, người luôn là điểm tựa vững chắc của cậu.
Nakroth, mặc dù đã là người đứng đầu một tập đoàn khổng lồ, vẫn là người đàn ông trầm tĩnh, lạnh lùng như ngày nào. Tuy nhiên, khi ở bên Zephys, anh trở thành một người khác: dịu dàng, quan tâm và đầy yêu thương. Đối với anh, không có gì quý giá hơn là việc được nhìn thấy Zephys hạnh phúc, và chỉ cần cậu cười, cả thế giới đối với anh đều trở nên tươi đẹp.
Một ngày nọ, trong căn phòng khách ấm cúng của biệt thự, Zephys ngồi bên cửa sổ, ánh sáng của hoàng hôn nhuộm vàng căn phòng. Cậu nhìn ra ngoài, đôi mắt tím đắm chìm trong suy nghĩ. Nakroth bước vào, khẽ nhướng mày khi thấy Zephys như đang lạc vào thế giới riêng.
“Cậu lại nghĩ gì thế?” Nakroth hỏi, giọng anh trầm ấm, đầy lo lắng.
Zephys quay lại nhìn anh, đôi mắt đầy những suy tư. “Anh nghĩ sao về tất cả những gì chúng ta đã có, Nakroth? Mười ba năm... Thời gian thật dài, nhưng nó đã cho chúng ta rất nhiều thứ. Em tự hỏi liệu chúng ta có thể luôn giữ được tình yêu này như vậy không?”
Nakroth ngồi xuống cạnh Zephys, đôi tay anh ôm lấy cậu, kéo cậu về phía mình. "Tình yêu của chúng ta không phải là thứ dễ dàng thay đổi. Đó không phải là thứ dễ dàng bị phai mờ theo thời gian. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn, chẳng phải đó là bằng chứng rõ ràng nhất sao?"
Zephys cảm nhận được hơi ấm từ Nakroth, và trái tim cậu dường như thêm phần bình yên. “Anh luôn làm tôi cảm thấy an tâm. Em biết, không có anh, tôi sẽ chẳng thể nào mạnh mẽ được như thế này.”
Nakroth cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Zephys. “Cậu là tất cả đối với tôi, Zephys. Mỗi ngày tôi đều cảm thấy may mắn vì có cậu trong đời. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ luôn yêu cậu.”
Zephys nhìn anh, mắt cậu ánh lên sự yêu thương và sự tin tưởng tuyệt đối. “Mãi mãi yêu anh, Nakroth.”
Nakroth khẽ gật đầu, đôi mắt anh sáng lên khi nhìn vào đôi mắt tím của Zephys. "Mãi mãi. Không gì có thể chia cắt chúng ta, kể cả thời gian."
Zephys mỉm cười, cảm thấy trái tim mình tràn ngập hạnh phúc. “Mãi mãi bên nhau, đúng không?”
“Mãi mãi,” Nakroth thì thầm, đôi tay anh ôm chặt Zephys như muốn khẳng định rằng không có gì có thể thay đổi được điều đó.
---
Mười ba năm đã trôi qua, nhưng tình yêu của Nakroth và Zephys vẫn mạnh mẽ như ngày đầu. Họ đã chứng minh rằng tình yêu chân thành có thể vượt qua mọi khó khăn, thử thách, và không gì có thể phá vỡ được sự gắn kết này. Mãi mãi yêu nhau, mãi mãi bên nhau.
Mười bốn năm sau, tình yêu giữa Nakroth và Zephys vẫn không ngừng nở rộ, như một đóa hoa hồng kiên cường dưới ánh mặt trời. Mặc dù thời gian đã trôi qua, nhưng sự kết nối giữa họ chưa bao giờ thay đổi, mà ngày càng trở nên sâu sắc và bền vững hơn.
Zephys, giờ đây không chỉ là một họa sĩ tài ba mà còn là một người truyền cảm hứng cho cả thế giới nghệ thuật. Phòng trưng bày của cậu đã trở thành một trong những địa điểm nổi tiếng nhất trong ngành nghệ thuật, với những tác phẩm thể hiện cảm xúc mãnh liệt và những câu chuyện đầy ý nghĩa. Cậu vẫn luôn khiêm tốn, nhưng tất cả mọi người đều biết rằng những bức tranh của cậu không chỉ đơn giản là tác phẩm nghệ thuật – đó là tâm hồn, là tình yêu của Zephys dành cho Nakroth và những gì họ đã cùng nhau trải qua.
Còn Nakroth, người đàn ông đứng đầu một tập đoàn tài chính lớn, vẫn luôn là người trầm tĩnh, lạnh lùng trong công việc, nhưng lại là một người hoàn toàn khác khi ở bên Zephys. Mọi thứ xung quanh anh có thể thay đổi, nhưng chỉ cần có Zephys bên cạnh, thế giới của anh vẫn luôn yên bình và tràn ngập niềm hạnh phúc.
Một buổi sáng, khi ánh nắng sớm mai lọt qua cửa sổ và chiếu lên bàn ăn trong căn biệt thự của họ, Zephys đang ngồi đọc sách, ngón tay vuốt nhẹ trang sách trong tay. Nakroth bước vào, nhìn thấy cậu, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.
"Đang đọc gì vậy?" Nakroth hỏi, giọng anh ấm áp nhưng không thiếu phần nghiêm nghị.
Zephys ngẩng đầu lên, cười mỉm. "Một cuốn sách về nghệ thuật. Em tìm cách truyền tải tình cảm của mình qua từng nét vẽ, anh biết đấy."
Nakroth bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh Zephys, ánh mắt anh dịu dàng nhìn vào cậu. "Cậu luôn có cách làm tôi ngạc nhiên. Đúng là không thể nào đoán trước được điều gì khi có cậu trong đời."
Zephys cười tươi, đôi mắt tím lấp lánh như những vì sao. "Anh lúc nào cũng nói vậy. Nhưng thật ra, em chỉ muốn đưa những gì đẹp nhất trong cuộc đời này vào tranh vẽ. Và anh là nguồn cảm hứng lớn nhất của em."
Nakroth nhìn Zephys, cảm giác trái tim anh như bị siết chặt bởi những lời nói chân thành từ cậu. "Tôi đã luôn nói rằng không có gì quan trọng hơn tình yêu của chúng ta. Cậu là tất cả đối với tôi, Zephys."
Zephys cảm nhận được sự ấm áp trong lòng khi nhìn vào đôi mắt của Nakroth. "Mười bốn năm đã qua, nhưng em vẫn cảm thấy như ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Nakroth nắm tay Zephys, siết chặt. "Và tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Cậu là người duy nhất tôi cần, mãi mãi."
Zephys khẽ cười, đôi môi mỉm cười hạnh phúc. "Mãi mãi yêu anh, Nakroth."
"Mãi mãi yêu cậu, Zephys," Nakroth thì thầm, rồi anh nhẹ nhàng hôn lên trán Zephys, như một lời hứa vĩnh cửu.
---
Mười bốn năm đã trôi qua, và tình yêu của Nakroth và Zephys vẫn luôn bền chặt như thuở ban đầu. Những thử thách của thời gian, những thay đổi trong cuộc sống chỉ khiến họ thêm yêu thương và gắn kết. Mãi mãi yêu nhau, mãi mãi bên nhau, đó là cam kết họ dành cho nhau, không bao giờ thay đổi.
Mười lăm năm sau, tình yêu của Nakroth và Zephys vẫn như ngọn lửa bền bỉ, không bao giờ tắt. Họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều thăng trầm của cuộc sống, nhưng mỗi khó khăn đều khiến họ thêm yêu thương và trân trọng nhau hơn. Tình yêu của họ không chỉ là những lời nói, mà còn là hành động, là sự chăm sóc, bảo vệ, và những khoảnh khắc ngọt ngào mà họ dành cho nhau mỗi ngày.
Zephys, giờ đây không chỉ là một họa sĩ nổi tiếng mà còn là một người có ảnh hưởng lớn trong cộng đồng nghệ thuật. Cậu đã mở rộng phòng tranh của mình, tổ chức các triển lãm ở khắp nơi, và trở thành một nguồn cảm hứng cho thế hệ trẻ. Tuy vậy, dù có bao nhiêu thành công, Zephys vẫn luôn dành thời gian cho Nakroth, bởi cậu biết rằng tình yêu của Nakroth là điều quan trọng nhất đối với mình.
Nakroth, mặc dù đã gặt hái được rất nhiều thành công trong sự nghiệp và là người đứng đầu một tập đoàn lớn, vẫn là người đàn ông nghiêm nghị, ít nói và đầy bảo vệ. Nhưng mỗi khi nhìn vào Zephys, trái tim anh lại như tan chảy. Anh biết rằng, bất kể có bao nhiêu thay đổi, tình yêu của anh dành cho Zephys sẽ mãi mãi không thay đổi.
Một buổi tối, khi cả hai ngồi bên nhau trong phòng khách của căn biệt thự, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên hai người, Zephys ngồi gần Nakroth, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai anh, thả lỏng trong vòng tay ấm áp của anh.
"Anh nhớ những lúc chúng ta chỉ có hai người, không có bất kỳ điều gì cản trở?" Zephys thì thầm, giọng cậu nhẹ nhàng như một làn gió xuân.
Nakroth im lặng một lúc, rồi khẽ đáp: "Tôi nhớ. Nhưng dù có những thay đổi, chúng ta vẫn luôn có nhau. Không có gì có thể chia cắt chúng ta."
Zephys cười nhẹ, đôi mắt tím long lanh. "Em nghĩ rằng, dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ luôn tìm được cách để ở bên anh."
Nakroth siết chặt tay Zephys, cảm nhận sự ấm áp từ cậu. "Chúng ta đã đi cùng nhau bao nhiêu năm rồi, Zephys. Và tôi tin, sẽ còn rất nhiều năm nữa. Bởi vì tôi sẽ luôn yêu cậu."
"Em cũng vậy," Zephys đáp, "Mãi mãi yêu anh."
Nakroth nhìn vào mắt Zephys, trái tim anh đập mạnh. "Mãi mãi yêu cậu. Và tôi sẽ bảo vệ tình yêu này đến suốt cuộc đời."
Zephys cười khúc khích, tựa đầu vào vai Nakroth. Cậu cảm nhận được sự an tâm, sự vững chãi từ người đàn ông này, và biết rằng không có gì có thể thay đổi được tình yêu giữa họ.
---
Mười lăm năm đã trôi qua, nhưng tình yêu của Nakroth và Zephys vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Họ đã trải qua bao thử thách, nhưng tình yêu này chỉ càng trở nên mạnh mẽ hơn theo thời gian. Họ đã chứng minh rằng, khi hai trái tim thực sự yêu nhau, không có gì có thể chia rẽ được. Mãi mãi yêu nhau, mãi mãi bên nhau.
Hết truyện
8825 chữ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro