Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Edit : Meoxuxu

Năm ấy, Đinh Mật 17 tuổi lại lần nữa dậy muộn, đầu tóc bù xù vọt vào phòng vệ sinh, vừa hấp tấp bộp chộp mà chải đầu, vừa gọi "Mẹ ơi, xuyên dây giày hộ con với, tối qua con quên mất, sẽ không kịp!"

Chu Thanh nói: "Không phải còn sớm sao? Con vội cái gì."

Đinh Mật đang đánh răng, vụng về nói dối: "Con đi sớm một chút để đọc Tiếng Anh nha! Buổi sáng an tĩnh sẽ nhanh nhớ từ nhất."

Buổi sáng thứ hai hàng tuần Lục Thời Miễn đều sẽ đến trường sớm hơn bốn mươi phút để chơi bóng rổ, nếu cô muốn cùng đến trường với anh, phải dậy sớm hơn gần một tiếng, chỉ là cô thường xuyên không dậy nổi, nhất là mấy ngày thời tiết càng ngày càng lạnh.

Cha mẹ đều thích con cái tự giác, chăm chỉ, Chu Thanh giúp con xuyên dây giầy vào, để ngăn nắp ở trước cửa, bữa sáng là bánh bao và sữa đậu nành, cũng để luôn ở trên tủ gần cửa.

Đinh Mật vội vã đeo ba lô, xỏ giày vào, thắt một hình nơ thật đẹp.

"Mẹ, con đi học đây."

Cô cắn một miếng bánh bao, vừa cắn ống hút vừa chạy xuống nhà, trong bãi xe lấy ra xe đạp, giống như một ngọn gió mà biến mất.

Khi đi qua mấy cái biệt thự gần nhau, thoáng nhìn qua chiếc xe đạp đầu tiên trong bãi để xe của khu nhà đã không còn nữa, Đinh Mật nhanh chân đạp, thậm chí đứng lên, nửa người hướng về phía trước mà phóng xe, quả nhiên thật sự là giống con gái của gió.

May mắn là, ở giao lộ cô nhìn thấy Lục Thời Miễn đang sang đường.

Khi cậu thiếu niên đi qua thùng rác, tay nhẹ nhàng giơ lên, hộp sữa đậu nành chuẩn xác bị ném vào thùng rác.

Đinh Mật cắn ống hút sữa đậu nành đuổi theo, đi qua thùng rác, cũng học theo động tác của Lục Thời Miễn.....

Kết quả, không ném trúng!

Chỉ thấy hộp giấy lăn lộn trên mặt đất một vòng, lẻ loi mà nằm bên cạnh thùng rác, Đinh Mật nhìn chiếc xe đạp đã đi xa, buồn bực nhảy xuống xe, đem rác vứt vào trong thùng rác.

Khi Đinh Mật đến được trường, Lục Thời Miễn đã khóa kỹ xe định rời đi, cô vội vàng đẩy xe đạp tiến lên. Cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo của cô bị gió thổi đến đỏ bừng, hai má cũng bị gió thổi thành màu hồng nhạt, mắt to trơn bóng nháy mắt nhìn thấy anh, hít mũi nói: "Lục Thời Miễn, cậu đã nhìn thấy mình, thế mà không đợi mình một chút."

Lục Thời Miễn đem cặp sách đeo lên trên lưng, một tay cắm túi quần, thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái: "Tóc rối muốn chết."

Đinh Mật lấy tay cào cào mái tóc ngắn, ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt tóc mái, chuyện như vậy cô làm rất thuận tay, không đến mấy lần, mái tóc bị gió thổi loạn đã gọn gàng thành nếp dính vào bên tai, giống một con búp bê xinh đẹp khôn khéo.

Trên tay Từ Khiên cầm một quả bóng rổ, một tay giữ xe tiếp tục đạp ra phía sau bọn họ, nhanh chóng khóa kỹ xe, ngón tay xoay bóng rổ đi tới, "A Miễn, đi thôi." Anh ngay cả cặp sách cũng không đeo.

Lục Thời Miễn ném cặp sách vào trong lòng Đinh Mật, "Giúp mình mang đến phòng học."

Đinh Mật ôm hai cái cặp sách đứng ở nhà xe, nghĩ muốn ném cặp sách của anh xuống.

Có bản lĩnh sai cô, thì cũng nên có bản lĩnh chờ cô với chứ!

Đinh Mật ôm hai cái cặp sách quay về lớp 11-1, đi cửa sau, đem cái cặp sách đen ném lên chiếc bàn ở cuối dãy, mới trở về chỗ ngồi của mình ở phía trước.

Trong phòng học có mỗi một mình cô, Đinh Mật nhàm chán mà lấy ra bài thi toán học ngày hôm qua, nhìn thấy điểm số phía trên, lấy bút chọc một cái. Nghĩ nghĩ lại đứng dậy, đi đến ngăn bàn của Đỗ Minh Vy lấy ra một quyển tiểu thuyết, trở lại chỗ ngồi để đọc.

Cuộc thi giữa kỳ vừa kết thúc, mọi người tạm thời trở nên lười biếng, thẳng đến mấy phút gần giờ vào học, mới có người lục tục đến lớp.

Đỗ Minh Vy lặng lẽ đi đến phía sau Đinh Mật, bỗng nhiên giơ tay đè xuống quyển tiểu thuyết trên tay cô, Đinh Mật hoảng sợ, Đỗ Minh Vy đã ngồi xuống bên người cô rồi, "Không phải cậu không thích đọc tiểu thuyết ngôn tình sao? Thừa dịp mình không có mặt vậy mà lại đọc trộm."

Đinh Mật đâu biết tiểu thuyết hay như vậy, thế mà đọc đến mê mẩn, "Cho mình mượn, mình mới đọc được một phần ba."

Đỗ Minh Vy nghiêng đầu cười: "Đừng đọc, mình kể cho cậu?"

Mắt thấy sắp đến giờ học, Đinh Mật không muốn để lỡ, "Vậy tan học rồi kể sau."

Đinh Mật lấy ra sách tiếng Anh, chuẩn bị học thuộc.

Đỗ Minh Vy nhìn thoáng thấy giáo viên tiếng Anh đã đi đến cửa, vội vàng đem quyển tiểu thuyết cất đi, nhanh chóng chạy về chỗ ngồi của mình.

Đinh Mật quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lục Thời Miễn đi theo phía sau giáo viên tiếng Anh vào lớp, anh cao hơn giáo viên tiếng Anh hẳn một cái đầu, trên trán còn dính vài giọt nước, anh tùy tiện lấy tay lau đi, mấy bước đi đến trước bàn rồi ngồi xuống, đem cặp sách nhét vào ngăn bàn, lấy ra sách tiếng Anh, tùy ý mở một trang.

Cô quay đầu lại, bắt đầu ôn bài.

Tất cả khóa học trong chương trình học, cô thích nhất là khóa học buổi sáng.

Giữa giờ, Đỗ Minh Vy đuổi bạn cùng bàn của Đinh Mật đi, đến gần kể cho Đinh Mật tình tiết về sau của cuốn tiểu thuyết. Nói thật, Đỗ Minh Vy rất giỏi kể chuyện, cô ấy chọn được những đoạn chính, Đinh Mật đỡ phải tự mình đọc, nên rất thích nghe cô ấy kể chuyện.

Tưởng Tân Tử ngồi phía trước cũng quay đầu lại nói: "Đinh Mật, cậu thế nào không tự mình đọc, tự mình đọc mới có ý nghĩa."

Đỗ Minh Vy khụ một tiếng, vội vàng nói: "Một quyển tiểu thuyết dài như vậy, mình nói cho cậu ý sẽ ngắn hơn."

Đùa gì thế, bốn quyển tiểu thuyết kia có cảnh hạn chế thiếu nhi, trong lòng mỗi người đều là Tiểu Bạch Hoa thuần khiết, nếu Đinh Mật cũng đọc, cô sẽ ngượng ngùng, nữ sinh phải đọc trộm truyện cấm.

Không giống nam sinh, có thể tụ cùng một chỗ chia sẻ xem video trên máy tính.

Tưởng Tân Tử không có hứng thú với tiểu thuyết, nói đến một chuyện khác: "Thứ sáu đổi chỗ ngồi, không biết chủ nhiệm lớp sẽ xếp thế nào."

Mới vừa phân đến lớp này được nửa kỳ, chỗ ngồi là bốc thăm hôm khai giảng.

Đỗ Minh Vy và Đinh Mật hồi cấp hai đã ba năm ngồi cùng bàn, lên trung học lại cùng một lớp, nhưng mỗi lần xếp chỗ đều là xếp theo bốc thăm, dù sao cũng không ngồi cùng một chỗ. Lớp 11 vừa mới phân đến ban khoa học tự nhiên, nam nhiều nữ ít, nam nữ ngồi cùng bàn rất nhiều, bạn cùng bàn của Đinh Mật bây giờ cũng là con trai, lúc trước Đỗ Minh Vy muốn đổi chỗ mới cậu ta, cậu ta không đổi, nói chỗ của cô ấy quá lệch.

Đỗ Minh Vy không thích bốc thăm: "Có thể tự do chọn hay không!"

Tưởng Tân Tử nghĩ nghĩ: "Dường như chủ nhiệm lớp ta sẽ không làm vậy, nghe nói thầy ấy sẽ để cho người có thành tích toán tốt nhất chọn bạn cùng bàn....."

Chủ nhiêm lớp 11-1 là giáo viên toán học Lý Chí Bân, nam sinh trong lớp đều gọi thầy ấy là anh Bân, anh Bân đối với học sinh có thành tích toán học tốt đặc biệt thiên vị, không nghĩ tới loại thiên vị ấy còn đạt đến trình độ này, ngay cả bốc thăm chỗ ngồi cũng không cần.

Học sinh giỏi toán nhất......

Đinh Mật quay đầu nhìn bàn phía sau, Lục Thời Miễn dựa lưng vào tường, dáng vẻ lười biếng, Tử Khiên lớp số 6 cũng ở đây, bọn họ đều học cùng một trường cấp hai rồi thi vào, đều rất quen thuộc. Đỗ Minh Vy là hàng xóm với Lục Thời Miễn, vài năm này, Đinh Mật không ít lần chạy tới nhà cô ấy.

Đỗ Minh Vy ngẩn ngơ, ánh mắt sáng lên: "Cậu nói thật sao?"

Tưởng Tân Tử nói: "Mình cũng là nghe nói vậy......"

Cô ấy cũng quay đầu, nhìn về phía Lục Thời Miễn.

Đỗ Minh Vy lặng lẽ duỗi tay ra véo lưng Đinh Mật một cái, Đinh Mật run lên một chút, Đỗ Minh Vy lại nháy mắt với cô.

Đinh Mật liếm khóe miệng, có chút động tâm.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô cùng một lớp với Lục Thời Miễn, ngồi cùng bàn......Ngẫm lại thấy rất đẹp.

Đỗ Minh Vy dựa gần vào, kề sát tai cô nói nhỏ, "Cậu nói cho Lục Thời Miễn đi, không chừng cậu ta lại chọn cậu đấy."

Đinh Mật không biết Đỗ Minh Vy lấy tự tin ở đâu ra mà cảm thấy Lục Thời Miễn sẽ nghe lời cô, cô lắc đầu, "Không đi."

Đỗ Minh Vy: "Đi đi, nói một chút cũng sẽ không chết, không phải cậu vẫn luôn muốn ngồi cùng bàn với cậu ta sao? Nhỡ đâu được!"

Đinh Mật không cho mặt mũi, vẫn luôn không nhúc nhích.

Thẳng đến buổi chiều hôm đó, trước giờ vào học, cô ngồi không yên......

Lục Thời Miễn dựa vào tường, hai chân dài tùy ý đạp lên trên bàn ghế mình ngồi, Đinh Mật đứng trước mặt anh, ý bảo anh dịch chân ra, cho cô ngồi xuống.

Lục Thời Miễn không chút sứt mẻ, một tay gối đầu, lạnh nhạt hỏi: "Cậu lại muốn làm cái gì?"

Đinh Mật cười rộ lên, mi mắt cong cong, lúm đồng tiền nơi khóe miệng ẩn hiện, "Cậu đứng thứ nhất môn toán."

Lục Thời Miễn nhướng mày: "Sau đó thì sao?"

"Giúp mình sửa một chút."

Cô cười tươi như kẻ trộm.

Ánh mắt Lục Thời Miễn trầm tĩnh, thu chân lại, "Lấy bài thi đến đây."

Đinh Mật "Vèo" một cái ngồi xuống bên cạnh anh, đến gần, lại có chút khó có thể mở miệng.

"Cậu đang bày trò gì thế? "

Đinh Mật ngẩng đầu, thẳng tắp mà theo dõi anh, nhỏ giọng nói: "Nghe nói.....Xếp thứ nhất môn toán, có thể tự mình chọn bạn cùng bàn, cái kia, Lục Thời Miễn, cậu chọn mình làm bạn cùng bàn được không?"

Yên tĩnh........

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Lục Thời Miễn im lặng mà nhìn chằm chằm cô, Đinh Mật chớp chớp mắt, chờ mong mà nhìn anh.

"Không được."

Đinh Mật nhăn mũi, "Vì sao!"

Lục Thời Miễn xoay người, đối mặt với bảng đen, hơi hơi vểnh mắt lên với cô, ngạo mạn lại khinh bỉ: "Muốn tự do chọn bạn cùng bàn, tự mình đứng thứ nhất đi."

Đinh Mật: "......"

Nếu cô có thể xếp nhất môn toán, cô còn ngồi ở nơi này sao?!

Đinh Mật thở hổn hển rời đi.

Cô trở lại chỗ ngồi, tiếng chuông vào học vang lên, chủ nhiệm lớp mang theo giáo án đi vào, sau khi tổng kết lớp học như thường, liền nói tới chuyện chỗ ngồi.

"Người xếp thứ nhất môn toán có thể tự chọn bạn cùng bàn với mình, những người còn lại thì bốc thăm."

Phía dưới một mảnh ồ lên, quả nhiên giống như Tưởng Tân Tử nói.

Thành tích tốt luôn được giáo viên thiên vị, nhưng lại không thể không khuất phục, ai bảo bọn họ không xếp nhất chứ.

Lý Chí Bân cười nhìn về phía cuối lớp: "Lục Thời Miễn xếp nhất sẽ chọn trước, chọn tốt xong, những bạn khác lên bốc thăm."

Lục Thời Miễn chậm rãi đứng lên, giơ tay chỉ về hướng bàn thứ ba tổ hai, đó là chỗ ngồi của Đinh Mật, "Bạn ấy...."

Đinh Mật mở to hai mắt, lập tức mím chặt môi, không để lộ hai lúm đồng tiền nơi khóe miệng mình, kỳ thật trong lòng đã sớm vui sướng bay bổng, kẻ lừa đảo!

Đỗ Minh Vy ngồi phía trước, chéo với Lục Thời Miễn, từ hướng này của cô, cũng cho rằng Lục Thời Miễn chỉ là Đinh Mật, theo bản năng kêu lên: "Là Đinh Mật sao?"

Lý Chí Bân gợn sóng không sợ hãi, "Là Đinh Mật?"

Đinh Mật đã sớm mím chặt khóe miệng, giấu kín đi lúm đồng tiền sung sướng, cúi đầu bắt đầu thu thập sách vở đồ dùng.

Lục Thời Miễn buông tay, nhàn nhạt nói: "Không phải Đinh Mật, bạn cùng bàn với Đinh Mật, Từ Dịch."

Đinh Mật: ".........."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro