PHẦN 1: CÓ PHẢI TÌNH CỜ
Tôi đi nhầm qua một đoạn phố đông
Trông người ta bước cạnh nhau cười cười nói nói
Tôi cũng vu vơ cho một niềm mong mỏi
Phố sẽ đủ dài cho mấy kẻ yêu nhau
Tôi đưa lòng mình lẻn tận một tầng cao
Thấy thành phần một màu dẫu về đêm ngàn đèn xanh, đỏ
Cũng nghĩ rằng sẽ có một người đời mình
Đâu có
Dưới kia.
Tôi chạy vào một con hẻm về khuya
Ngước nhìn lên những cửa sổ hờ chẳng đóng
Chỉ thêm mủi lòng khi trên kia hai chiếc bóng
Đành dụi mắt mình
Đường cô độc
Dừng chân
Chợt thấy dáng ai đó đến bên cạnh, rất gần
Ôm lấy tôi giữa ban mai như tất cả vốn là điều thân thuộc
Là thật chứ chẳng phải tôi đang lạc mình trong giấc mơ lem luốc
Khi vòng tay người ấm quá hóa an nhiên.
Rồi giật mình giữa một chốc bình yên
Tự mở mắt thấy riêng mình giữa Sài Gòn chưa kịp sáng
Làm gì có bình minh khi thành phố sương còn lãng đãng
Làm gì có ai cùng mình khi cơn lạnh vẫn chưa hết đi hoang...
Làm gì một mình không chán nỗi cô đơn?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro