Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31 + 32

Chương 31: Chú sẽ cai thuốc

Nhà ăn im lặng lạ thường, chỉ có những ánh mắt tựa như đào núi lấp biển hướng về phía Lam Thành và Đông Hiểu Hi, ngẫu nhiên còn phát ra âm thanh sợ hải và cảm khái rất nhỏ.

Tất nhiên Lam Thành cảm thấy không sao cả, dù sao thời gian ăn cơm cũng sẽ không có ai đi tới “lễ phép” tiếp đón anh, cho nên anh liền không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng nhàn nhã ăn cơm. Nhưng giờ phút này Đông Hiểu Hi lại “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”. Năm năm trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy, chỉ cần có quan hệ với Lam Thành liền bị mọi người để ý. Cô vốn nên quen, nhưng mà vào lúc này muốn ở trước mắt bao nhiêu người, không dễ tự nhiên trước cảnh tổng tài và một phóng viên nhỏ cùng nhau ăn cơm trưa, thật là có chút làm cô ăn không tiêu. Huống chi đối diện với người này, cho dù ăn cơm hộp cũng giống như là ăn một bửa tiệc tao nhã ở nước Pháp, mà khí thế cùng tự tin của mình dường như đều kém xa anh, vì thế tay cô đơ ra cứng ngắt.

Lam Thành ăn cơm xong, trên bàn có sẵn bình nước, anh liền một bên uống nước một bên thưởng thức tướng ăn ngốc nghếch của cô gái đối diện. Thật ra nếu Đông Hiểu Hi lấy tốc độ ăn cơm bình thường nhất định là ăn xong trước Lam Thành, dù sao năm năm này, kể cả khi đang làm công, đã có chút thói quen quân sự hóa, nhưng mà hôm nay chiếc đũa thật không hợp với đôi tay, gắp cơm lên lại luôn rớt xuống, làm cho cô rất căm tức. Đợi cô vất vả ăn xong Lam Thành rốt cục nhẫn nại không được liền bật cười “Em khẩn trương cái gì?” 

Đông Hiểu Hi như trút được gánh nặng, một bên đứng dậy đi ra ngoài, một bên trừng mắt nói “Rốt cục phát hiện một vấn đề, ăn cơm cùng với anh sẽ giảm thọ.”

“Không phải chứ, năm năm trước chúng ta sống cùng nhau đã ăn chung một cái bát nữa là.” Lam Thành theo sát phía sau.

“Đó là ở nhà, không có nhiều ánh mắt như vậy.”

Nói xong, Đông Hiểu Hi có chút hối hận, quả nhiên ngay sau đó Lam Thành cười nói: “Vậy thì không bằng về sau, chỉ mình hai ta về nhà ăn cơm trưa?” Ngữ điệu của anh có chút tà ác, cũng may hai người đã đi vào chỗ hành lang không người.

Đông Hiểu Hi cũng không thèm bận tâm, lấy tay đấy anh ra khỏi bên người “Anh đừng có mơ.”

“Anh thích giấc mơ thành sự thật.”

Gặp Lam Thành lại có chút ý xấu tiếp tục sáp lại gần cô, Đông Hiểu Hi vừa muốn đẩy ra, lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Hạ Tuyết.

“Hi, thời gian cơm trưa nên rốt cục có thể nghỉ ngơi, liền điện thoại cho cậu.”

Đông Hiểu Hi kinh ngạc “Trong thời gian này cậu đã chạy đi đâu? Đổi số điện thoại cũng không nói cho mình biết, cậu muốn chết à?”

“Đừng nói nửa, một lời khó nói hết. Mình hiện tại đang ở Hải Nam, bị điều tới đài truyền hình Hải Nam. Vốn định sớm liên hệ với cậu, nhưng mà sống ở đây không quen, đành phải đợi từ từ thích ứng đã.”

“Hải Nam à, đó là thiên đường nhân gian, nếu lại gặp được người trong lòng, chi bằng cậu trực tiếp thề non hẹn biển, tổ chức một hôn lễ lãng mạn luôn.” Đông Hiểu Hi cười hướng cầu thang hẻo lánh đi tới, cũng không có ý định đi vào thang máy, Lam Thành tự nhiên đi theo ở phía sau.

“Cậu còn cười, còn không phải bởi vì cậu . . .”

“Mình? Đã xảy ra chuyện gì?

“Là Lam Thành động tay động chân, điều mình tới nơi này, hơn nữa hiện tại làm tiếc mục ngoại cảnh, phơi nắng đen cả người, thật sự là sống không bằng chết.”

“Lam Thành? Vì sao? Anh ấy đang ở bên cạnh mình, cậu có muốn nói chuyện với anh ấy không?” Đông Hửu Hi cảnh giác nhìn thoáng qua Lam Thành.

“Thôi đi, thôi đi . . .” Giọng nói của Hạ Tuyết trong điện thoại ấp úng “Có thể là sợ mình ở thành phố T chiếm dụng nhiều thời gian của cậu, trở ngại chuyện tốt của hai người. Hi, việc này cậu đừng lo, cậu sống tốt thì mình sẽ vui vẻ, cứ vậy nhé, nói chuyện sau . . .” vội vàng tắt điện thoại.

Đông Hiểu Hi nhìn Lam Thành vài giây, liền im lặng đi lên lầu. Cầu thang thật im lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người, một tiếng thanh thúy, một tiếng trầm ổn. Đến tầng mười, Đông Hiểu Hi ngừng lại, liếc mắt Lam Thành một cái, liền tiếp tục đi lên lầu, cô giống như chờ Lam Thành giải thích với cô. Nhưng Lam Thành luôn giữ im lặng, mà im lặng như thế này lại làm người ta phát điên gần như tra tấn thần kinh người khác, đây là cách anh đáp lại mà Đông Hiểu Hi sợ nhất. Anh đối với nhận lỗi chỉ có ba loại phương thức, một là im lặng, hai là im lặng, ba vẫn là im lặng . . .

Đại khái là qua một giờ, hai người bất tri bất giác lên tới tầng ba mươi ba. Đi vào văn phòng, Đông Hiểu Hi hết kiên nhẫn, một bên thở dốc, một bên căm tức nhìn Lam Thành “Không cho em một lời giải thích sao?”

“Giải thích cái gì?” Lam Thành cười cười, tùy tay hạ bức màn ngăn cách với phòng thư ký xuống, sau đó lại đi đến tủ lạnh lấy ra đồ uống thích nhất, sau khi mở nắp liền đưa cho Đông Hiểu Hi “Chậm rãi nói, đừng kích động, anh nghe là được.”

Đông Hiểu Hi cũng không nhận đồ uống anh đưa, nhìn anh không chớp mắt “Đừng giả vờ, em chỉ muốn biết tại sao anh lại điều Hạ Tuyết đi Nam Hải?”

Nghe xong Lam Thành lại cúi đầu cười, sau đó chậm rãi đi đến sô pha, ngồi xuống, lại uống một ngụm đồ uống mới không nhanh không chậm hỏi “Anh làm chuyện này? Vậy tại sao em không hỏi cô ta vì nguyên nhân gì?”

Phòng im lặng một hồi, Lam Thành thấy cô đã bớt giận, anh biết cô đang từ từ tiếp nhận lời nói của mình, ít nhất cũng đang tự hỏi, vì thế anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh anh “Ngoan, lại đây ngồi, vừa lúc buổi chiều có thời gian rãnh, anh mang em và Trạm Trạm đi công viên chơi được không?”

Cách dời đi sự chú ý của Lam Thành quả nhiên hiệu quả, Đông Hiểu Hi thả lỏng cảnh giác, chậm rãi đi qua, ngồi xuống cách xa anh một chút “Trạm Trạm ở chỗ mẹ của em, lát nữa qua đón sao?”

“Ừ, chờ lát nữa có văn bản đưa tới, anh ký duyệt xong thì chúng ta đi.”

“Được.” Đông Hiểu Hi đồng ý, chợt ý thức được mình bị người nào đó dời đi sự chú ý, liền đem đề tài trở lại “Em không hỏi nguyên nhân cũng biết, nhưng anh phải giúp em chuyển cô ấy trở về, nếu không em sẽ không tha thứ.”

Thấy cô gái quệt miệng nói điều kiện giống trẻ con, lại làm cho Lam Thành thấy trong lòng ngứa ngáy. Anh đem đồ uống để trong tay cô, nằm qua, gối đầu lên đùi cô theo ý mình, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói “Kỳ thật đãi ngộ ở Hải Nam tốt hơn ở đây, hơn nữa rèn luyện vài năm còn có khả năng thăng chức . . .”

“Nhưng mà rất vất vả, ở đó lại không có bạn bè . . . trước kia khi em ở trong những thời điểm như vậy cũng rất cô đơn, cho nên . . .”

Lam Thành lập tức làm một động tác dừng “Biết rồi, anh đồng ý với em.” Nói xong, anh đem mặt đặt ở bụng cô, khẽ thở dài. Nghĩ đến những chuyện phát sinh trong năm năm cô rời đi mình, cảm thấy rất đau lòng, có lẽ cô ấy đưa ra điều kiện khó tới mấy mình cũng sẽ đồng ý, huống chi là việc nhỏ này, nhưng mà . . . Anh đột nhiên hỏi “Nếu có một ngày em phải lựa chọn giữa anh và Hạ Tuyết, em sẽ chọn ai?”

“Sao lại hỏi như vậy?”

“Không vì sao cả, chỉ hỏi một chút thôi. Xem em có để ý anh không.”

“Đương nhiên để ý.” không biết có phải vì có chuyện yêu cầu anh hay không, mà lúc này Đông Hiểu Hi trả lời thật rõ ràng. Nói xong cô vội uống đồ uống để che dấu xấu hổ.

“Để ý?” Đột nhiên Lam Thành bất mãn xoay mặt qua, nhìn thẳng mắt Đông Hiểu Hi nói.

“Buổi sáng khi em rời phòng, để anh nằm tơ hơ dưới ánh mặt trời, ngay cả chăn cũng lười đắp giúp, hơn nửa cửa phòng còn mở rất lớn, em thật là không lo lắng . . .”

Đông Hiểu Hi mở to mắt nhớ lại chuyện hồi sáng cuốn quýt rời đi, rốt cục không thể nhịn cười được, phun thẳng một ngụm đồ uống trên mặt Lam Thành . . .

Lam Thành bật nhanh dậy, chỉ là dù có nhanh nữa thì cũng không thể nhanh hơn tốc độ ‘sóng thần’ ập đến, đợi anh xoay người lại, chất lỏng sáng trong suốt chảy xuôi từng giọt, lông mi nồng đậm cũng sáng trong suốt, nhìn có vẽ phá lệ động lòng người.

“Em cố ý hả?”

Đông Hiểu Hi sửng sốt một chút, không nhịn được cười to, vội vàng tìm khăn tay lau mặt và quần áo cho anh, nói “Không phải cố ý, đừng nhìn em như vậy, thật sự không phải cố ý . . .”

“Cố ý cũng không sao.” Lam Thành cười tránh né khăn tay trong tay cô, đem miệng tiến đến bên môi cô, vội vàng chạm nhẹ một cái “Anh thích bộ dạng cười vui vẻ của em, anh đi tắm, chờ anh ...” Một câu đứng đắn ở trong miệng anh nói ra lại bao đầy hương vị ái muội. Trên mặt Đông Hiểu Hi hồng một mảnh, có lẽ là ý nghĩ của mình quá đen tối?

Phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào. Lúc đó Đông Hiểu Hi mới đi tham quan trong ngoài phòng, văn phòng này có cả phòng nghỉ lẫn phòng tắm, xem ra đàn ông cơ bản là ở đâu cũng có thể, bốn biển là nhà . . .

Đột nhiên, trong lòng như bị thứ gì đó làm cho đau nhức . Cô làm sao mà không cần anh được, chỉ là nổi đau này chỉ có mình cô biết thôi.

Đến khu nhà nhỏ mà ba mẹ ở, Đông Hiểu Hi bảo Lam Thành đem xe để ở ngoài cửa lớn của khu nhà, Lam Thành không hỏi nguyên nhân, chỉ là khi mở cửa xe, thuận tiện đem túi giấy cầm sẵn trong tay đưa tới tay cô.

“Đây là cái gì?” Đông Hiểu Hi nói xong, đem túi giấy mở ra, bên trong là một bộ váy ngắn đơn giản màu trà sửa, cùng một đôi giày da có thể đi mưa. Một cái gói to khác là một bộ đồ thể thao cho Trạm Trạm, cũng là màu trà sữa. Còn có một đôi giày thể thao nhi đồng màu trắng. . . .

Thấy Đông Hiểu Hi cười cười nhìn anh, đột nhiên Lam Thành có chút ngượng ngùng “Không phải là anh tự mình chọn, là nhờ người khác mua giùm, em không thích sao?”

Đông Hiểu Hi lắc lắc đầu “Sao lại không thích, em cảm thấy rất vui vẻ.” Nói xong vội vàng hôn trên mặt Lam Thành một cái.

Lam Thành tỏ ra thẹn thùng, nhìn nhìn xung quanh nói “Em trở nên ngoan.”

“ Vì sao?”

“Em hiểu ý của anh.”

Đông Hiểu Hi cười cười, cô đương nhiên biết. Đối với Lam Thành mà nói, nếu mình nhận sự che chở của anh, so với nói với anh ba chữ “em yêu anh” còn quan trọng hơn.

Lam Thành nhìn bóng dáng cô biến mất ở cửa khu nhà, anh lặng lẽ châm một điếu thuốc, đột nhiên trong lòng thở dài. Còn nhớ rõ năm năm trước, lần đầu tiên Tiểu Hi đem anh tới gặp ba mẹ cô, giống như là triển lãm bảo bối trân quý nhất, sự tự hào và kiêu ngạo này làm anh cảm động rất nhiều năm, thậm chí hiện tại nghĩ đến vẫn thấy cảm động. Nhưng mà chẳng bao lâu sau, chính mình lại bị cô giấu phía sau, cẩn thận không để người khác biết … 

Không biết qua bao lâu, anh đem tắt thuốc, ngẫu nhiên ngẫng đầu, rất xa nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ hướng về phía anh chạy tới. Đợi cho tới khi chỉ cách hai thước, bóng dáng nhỏ đó bước chân chậm lại, thẹn thùng nở nụ cười với anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo tươi tắn, bên trái khóe miệng còn có lúm đồng tiền như ẩn như hiện . . .

Đột nhiên có một loại cảm xúc khác thường yên lặng xẹt qua trong lòng Lam Thành, hình như có chút đau, lại có chút vui sướng. 

Anh đứng tại chỗ, nhìn Trạm Trạm chậm rãi vươn tay, thân ảnh nho nhỏ liền ngoan ngoãn chạy vào lòng anh, thân mình mềm mại, vẫn là mùi sữa đặc biệt, vẫn là giọng nói ngọt ngào trẻ con “Chào chú Lam.”

Lam Thành ngay lập tức vui vẻ, liền ôm nó đặt lên vai, làm Trạm Trạm sợ hãi kêu một tiếng.

“Trạm Trạm sợ à?”

“Không sợ, chú thật cao a, còn có thể cao nữa không?”

“ . . .” Lam Thành thấy Đông Hiểu Hi có chút khẩn trương liền ôm thật chặt Trạm Trạm vào trong ngực một lần nửa, cười nói “Chờ Trạm Trạm trưởng thành, nhất định phải cao hơn chú.”

“Vâng” Trạm Trạm đồng ý rồi ôm chặt cổ Lam Thành, vô cùng thân thiết ngửi “Nhưng mà . . . .chú có mùi thuốc, mẹ không thích, nên không cho cháu chơi với chú.”

“Vậy sao?” Lam Thành nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trạm Trạm, không nhịn được bật cười “Vậy chú bỏ thuốc, chờ mẹ thích chú, chú liền sống với Trạm Trạm được không?”

Trạm Trạm không trả lời, chỉ xoay đầu nhỏ nhìn mẹ cười.

Chương 32: Một nhà ba người

Trạm Trạm nhát gan, những món đồ chơi thích hợp với cậu cũng không nhiều, thậm chí có một số trò chơi mang tính mạo hiểm kích thích cậu vừa nhìn đã bị dọa khóc. Vì thế toàn bộ buổi chiều, xuất hiện nhiều nhất chính là cảnh Trạm Trạm cưỡi trên vai chú Lam, trên khuôn mặt lộ ra nét vui vẻ tươi cười và kiêu ngạo, giống như so với biểu hiện của người bạn nhỏ đang chơi cùng trò chơi ở giữa sân, độ cao của cậu có phần ưu thế hơn, cũng có phần hạnh phúc hơn.

Đông Hiểu Hi đi theo phía sau hai cha con, cầm trong tay mấy món đồ chơi chiến lợi phẩm của con, vài lần xúc động muốn nói cho Lam Thành, kỳ thật bọn họ là người thân một nhà, nhưng vẫn là nhịn xuống. Cô cho rằng đứa nhỏ cần một thời gian để làm quen với việc có ba, dù sao hai cha con bọn họ cũng mới gặp nhau có ba lần, khác với ông ngoại, tiếng “Chú Lam” trong miệng Trạm Trạm vẫn còn đề phòng, mà cô cũng không còn là cô bé nữ sinh dễ xúc động của năm năm trước, có lẽ chờ thời cơ chín mùi, đợi cho một ngày nào đó bọn họ thân thiết với nhau hơn, cô sẽ đem bí mật này làm món quà quý giá nhất tặng Lam Thành, tin tưởng đến lúc đó cô sẽ được thưởng thức nhiều loại biểu cảm vui vẻ, cảm kích từ anh…

Mặt trời chiều chở đầy hạnh phúc cùng sung sướng dần dần lặng về tây, Lam Thành đem xe đậu ở trước cửa một tòa nhà sa hoa, Đông Hiểu Hi dẫn con xuống xe chờ đợi, Lam Thành đi tìm chỗ đậu xe trở về, một tay đem Trạm Trạm ôm lấy, tay kia thì nắm chặt lấy cô đi vào cửa lớn khách sạn, đây là động tác anh cho là hạnh phúc nhất trong cả buổi chiều, hơn nữa là cảm giác xuyên suốt lòng anh lúc này. Con nít thích náo nhiệt, Lam Thành gạt bỏ ý tưởng thuê phòng, anh chọn một vị trí ngồi dựa vào cửa sổ, đặt Trạm Trạm gần cửa sổ, để cho thằng bé có thể xem mặt trời lặn phía bên ngoài và cảnh tượng đại sảnh náo nhiệt.

Chỉ là một quá trình đơn giản nhưng hấp dẫn sự chú ý của không ít người, cuối cùng bọn họ đem ánh mắt dừng ở trên người Đông Hiểu Hi, mang theo nghi ngờ, một người con gái bình thường vì cái gì lại có thể có chồng và con đáng yêu như thế? Hơn nữa người đàn ông có ánh mắt ôn nhu làm say lòng người. Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, yêu có thể khiến cho cô ở trong mắt đối phương trở nên không hề bình thường.

Trạm Trạm nhìn trước sau chạy lung tung, Lam Thanh giúp con đứng vững ngay, Đông Hiểu Hi cũng không có đi theo phía sau, cô muốn cho hai cha con nhiều thời gian ở chung với nhau. Một lát sau, hai người bọn họ trở về, vạt áo trước đều ẩm ướt, cô có chút khó hiểu: “Hai người phải về chỗ ngay, vừa đi chơi tạt nước sao?”

Lam Thành cười mà không trả lời, Trạm Trạm vẻ mặt lại vui vẻ, kêu lên: “Mẹ, Chú Lam bị con đánh bại. Chú nói nếu quần khô sẽ không trở về nên làm ướt luôn, mẹ nên tức giận.”

Cô hiện tại đã muốn bắt đầu tức giận được rồi.

Động Hiểu Hi trừng mắt liếc nhìn Lam Thành một cái, may mắn cô có thói quen tốt, chỉ cần đưa Trạm Trạm ra ngoài, nhất định sẽ vì con mang theo một bộ quần áo để đề phòng. Lam Thành cười nhận lấy quần áo, bàn tay to nhanh chóng đem quần áo của Trạm Trạm kéo ra, một thân mình nhỏ nhắn trắng noãn cứ như vậy trước mặt mọi người hiện ra.

“Chú Lam không tốt.” Trạm Trạm cũng không phản kháng, chỉ nhe răng cười hì hì dùng bàn tay nhỏ bé che hai mắt của mình, làm ra bộ dạng thẹn thùng.

Lam Thành cười búng tay nhỏ bé của con, một bên cẩn thận lau khô thân mình nhỏ trong lòng mình, một bên rất nhanh đem quần áo mặc vào cho con. Anh cảm thấy đứa nhỏ này như món đồ sứ đẹp đẽ, không muốn làm vỡ, chỉ muốn che chở ở trong lòng như bảo bối. Cho đến khi thay xong quần áo cho con, anh mới quay sang bĩu môi hỏi Đông Hiểu Hi: “Của anh đâu?”

“…”

Nhìn thấy vẻ mặt cô ngạc nhiên, Lam Thành liền xoa cái trán nhỏ của Trạm Trạm, dùng giọng mềm mại “mách” đứa nhỏ: “Mẹ con rất bất công, chỉ mang theo quần áo cho Trạm Trạm, không mang cho chú.”

“Vậy làm sao đây?” Trạm Trạm nét mặt trẻ con, hàng mi có vẻ trông chờ còn thật suy tư. Đột nhiên cậu nép vào trong lòng Lam Thành, hai tay nhỏ bé kéo lấy vạt áo của anh, dùng cái miệng nhỏ nhắn thổi, ý đồ muốn dùng hết sức của mình thổi khô quần áo cho chú Lam. Đông Hiểu Hi cùng Lam Thành đều ngây ngẩn cả người, động tác của con thật sự rất trẻ con và chân thành, hai má phồng lên, nhìn ra được là con đang dùng toàn lực. Lam Thành trong lòng thấy ấm áp, đưa tay đặt Trạm Trạm lên đùi mình, ôm sát con: “Con ngoan, ai dạy con vậy?”

Trạm Trạm không trả lời anh, chỉ tự quyết định: “Mẹ nói quần áo ướt sẽ dễ sinh bệnh.” Nói xong, cậu từ trên đùi Lam Thành tụt xuống, lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn đến trong lòng chú dùng hết sức thổi. Cá tính quật cường và chấp nhất thật ra cùng Đông Hiểu Hi không có gì khác nhau.

Lam Thành cũng không ngăn cản nữa, một tay nâng mông nhỏ của con, một tay cầm lấy thực đơn từ tay người phục vụ vì hai mẹ con dụng tâm chọn đồ ăn. Anh có thói quen, gọi món ăn nhưng không hỏi ý kiến của đối phương mà là hòan toàn dựa vào hiểu biết của mình đối với đối phương mà lựa chọn. Chính là lúc này đây có chút ngoại lệ, anh hỏi ý kiến của con: “Bảo bối, còn muốn ăn cái gì?”

“Ăn đậu phộng rang.” Trạm Trạm dừng động tác, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói.

“…” Lam Thành dừng một chút, ngẩng đầu nói với người phục vụ “Một dĩa đậu phộng rang.”

“Thực xin lỗi ngài, nhà bếp không có món này.” Người phục vụ máy móc mỉm cười nhìn Lam Thành, dáng vẻ khí thế, dễ nhìn như vậy mà lại đến loại khách sạn này gọi món đậu phộng, sẽ không phải là đang đùa giỡn người ta đi.

“Vậy khách sạn này có món nào ngon?” Lam Thành hờ hững hỏi. Sau khi người phục vụ liệt kê một vài món ăn, Lam Thành đem thực đơn trả lại, miễn cưỡng nói: “Vậy chọn “Cung bảo gà đinh đi.” (món gà xé phay cung đình)

“Xin hỏi tiên sinh có ăn kiêng không?”

“Có, ít gà thôi.” Lam Thành không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người phục vụ. Người phục vụ xấu hổ, tiếp theo Lam Thành lại nói: “Cho thêm một chén mì ăn liền Khang sư phụ.” Giọng nói của anh không có chút do dự, cũng không có nửa điểm ý muốn vui đùa. Hiển nhiên anh vì yêu cầu của con không được đáp ứng nên tức giận, cho nên bây giờ cố ý làm khó người phục vụ. 

Người phục vụ không biết làm sao rời đi. Một hồi sau, quản lí trưởng nghe thấy liền bước nhanh tới, cười nói: “Lam tổng, ngượng ngùng vì chậm trễ. Ngài có cần chúng tôi chuẩn bị phòng không?”

“Không cần, đứa nhỏ thích nơi này.” Lam Thành miễn cưỡng nhích mình về phía sau, lấy tay vuốt đầu Trạm Trạm, giọng điệu cũng rất thản nhiên.

Quản lí trưởng tiếp tục bảo trì lễ phép hòan mỹ cười: “Thực xin lỗi Lam tổng, vừa rồi là người phục vụ mới tới, không hiểu quy cũ.”

“Ừ, không quan hệ. Là đứa nhỏ quá nhỏ, không hiểu.”

Đông Hiểu Hi cười trộm, nếu nhớ không lầm, bát mì Khang sư phụ đó dường như là Lam tổng đại nhân tự gọi, cùng với đứa nhỏ không quan hệ. Cô chưa từng gặp qua Lam Thành như vậy, giống với đứa trẻ to đầu. Là vì mấy năm nay Lam tổng tính tình trưởng thành, ở bên ngoài chịu không biết bao ủy khuất, nhưng vì anh muốn nuông chiều Trạm Trạm, không cho đứa nhỏ chịu bất cứ ủy khuất nào. Cô nhìn anh, trong lòng cảm thấy ấm áp, người đàn ông như vậy đáng giá cho cô giữ lấy, thực sự muốn xúc động mà đem anh ôm vào lòng.

“Lam tổng, con ngài lớn lên thật xinh đẹp, giống mẹ cũng giống ba.” Quản lí trưởng sờ sờ đầu Trạm Trạm, vẻ mặt ôn hòa thậm chí giọng điệu có chút muốn lấy lòng hỏi: “Người bạn nhỏ, còn cần gì thì nói với dì, dì nhất định thỏa mãn con.”

“Đậu phộng rang.” Trạm Trạm tựa vào lòng Lam Thành, cất lên giọng nói trẻ con. Giọng điệu bất chấp của con làm Lam Thành cùng Đông Hiểu Hi đồng thời vui vẻ.

Tôm hùm dài nhất của khách sạn cùng với đĩa đậu phông rang đồng thời xuất hiện trên bàn cơm gần cửa sổ, biến nơi này thành một phong cảnh độc đáo, mặt khác trừ bỏ một bàn thức ăn tinh xảo, bên cạnh còn một chén mì Khang sư phụ không người hỏi thăm.

Ăn xong cơm chiều, mặt trời đã gần lặn hết, bầu trời phát ra mấy điểm ánh sáng màu xanh.

Xe chạy đến dưới lầu, Lam Thành cẩn thận ôm Trạm Trạm đã ngủ say đi đến bên cửa, chờ đợi cô mở cửa. Cho dù cách xa nhau năm năm lại một lần nữa bước trên hàng hiên này hình như cũng không có vẻ xa lạ, Lam Thành cùng Đông Hiểu Hi đồng thời đem cước bộ nhẹ lại, sợ làm kinh động cục cưng trong lòng, nhưng vừa mới mở cửa phòng ra, Trạm Trạm vẫn tỉnh, dùng tay nhỏ bé ôm lấy cổ Lam Thành, thấp giọng khóc. Thanh âm nhỏ không thể nghe thấy, chính là Lam Thành cẩn thận cảm giác được ở cổ ươn ướt, bị sợ hãi, thật cẩn thận cúi đầu xuống hỏi: “Làm sao vậy tiểu bảo bối? Là nằm mơ hay là tại vì chú làm cho con tỉnh?” Lam Thành từng tuổi này, anh cũng chưa từng thấy qua bản thân đối với ai ăn nói khép nép quan tâm quá như vậy.

“Chú không được đi, chú cùng Trạm Trạm xem phim họat hình.”

Lam Thành không khỏi đau lòng, hôn lên mặt đứa nhỏ: “Chú không đi, đừng khóc, ngoan. Chúng ta là đàn ông, đàn ông không thể tùy tiện rơi nước mắt, biết không?” Sau khi Trạm Trạm gật đầu chuyển khóc thành mỉm cười, cậu mới ngẩng đầu về phía Đông Hiểu Hi, muốn hỏi ý của cô.

Đông Hiểu Hi không nói gì, vì Lam Thành tìm dép lê cho nam, thấy anh trong nháy mắt ngây người, cô mới thản nhiên giải thích: “Chuẩn bị cho ba em, anh mang nó trước đi, không có ý gì khác đâu.”

Lam Thành lơ đãng cười cười, kỳ thật đó là thật tâm cười. Anh đi vào phòng, một bên đặt Trạm Trạm ở sô pha vì con mở đèn lên, một bên quay đầu hỏi: “Không biết như thế nào thay đổi?”

Cô tự biết anh chỉ là bố cục bài trí trong phòng, liền trừng mắt nhìn anh liếc một cái, tự đi chuẩn bị nước tắm cho Trạm Trạm.

Một câu: “Con muốn tắm cùng Chú Lam.” lại làm cho không khí trong phòng trở nên có chút xấu hổ. Lam Thành đi vào phòng tắm, vụng trộm bắt lấy thắt lưng cô, đem mặt dán vào tóc của cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Cho anh ở lại…” Gặp cô không nói lời nào, anh lại bổ sung nói: “Anh cam đoan ngoan ngoãn nghe lời, không mang lại phiền toái cho em.”

Cô xùy cười ra tiếng: “Không biết học của ai nha, còn có thể làm nũng hả?” Giờ phút này dưới ánh đèn, người đàn ông này trong thanh tú đến đẹp mắt, kỳ thật anh hay nhíu mày, thân thể không có vẻ cường tráng, nhưng ngược lại cả người anh tản ra sự ôn hòa đa tình. Bộ dáng ngẫu nhiên làm nũng làm động lòng cô. Đông Hiểu Hi giờ phút này liền thấy trong lòng mềm yếu, ngay cả giọng nói cũng giống như bình thường nói với bảo bối nhà mình.

“Học của Trạm Trạm, anh cảm thấy dùng rất được.” Lam Thành mang theo một tia xấu hổ cười nói.

“Lam tổng sa đọa nha, thế nào lại học làm trò giống đứa nhỏ.” Nói là nói như vậy, cô vẫn nâng tay hắn trên lưng lên yêu thương nhéo một chút: “Nơi này không có quần áo cho anh thay, làm sao bây giờ?”

“Em có để ý việc Trương Khiết đem lại đây không? Quần áo vẫn là không quan trọng, anh có mấy cái công việc cần hòan thành trong buổi tối hôm nay.”

“Em còn có cơ hội nói để ý sao? Dù sao bên ngoài cũng đã có tin đồn, chính là trễ thế này còn làm phiền một cô gái chạy tới chạy lui thật không tốt?” Đông Hiểu Hi có chút lo lắng.

“Không có việc gì, đây là công việc của cô ấy.” Lam Thành nói xong, cúi đầu rất nhanh hôn lên trán cô một cái: “Yên tâm đi, cô ấy rất kín tiếng. Anh đi ra ngoài gọi điện thoại một cái.”

Anh ra ngoài gọi điện, giọng điệu vừa mới ôn hòa làm nũng, vừa cầm điện thoại đột nhiên trở nên đứng đắn, đổi thành một mớ mệnh lệnh cứng nhắc. Đông Hiểu Hi không khỏi đè ngón tay xẹt qua trán, nơi đó gần như còn lưu lại hơi ấm, nhắc nhở cô vừa rồi tất cả đều là sự thật. Mà sự dịu dàng của anh lại chỉ vì mình cô… 

Nhận quần áo, Trạm Trạm liền khẩn cấp lôi kéo Chú Lam đi tắm rửa, Đông Hiểu Hi phát hiện đậy là lần đầu tiên con cô đối với vấn đề tắm rửa thật tích cực, xem ra sức thu hút của Lam tổng quả nhiên không phải bình thường. Cô đành phải tìm hai cái khăn tắm lớn đi đến cửa phòng tắm, một cái dùng để bao bọc lấy con, một cái khác dùng để cho anh tạm thời che chắn. Đột nhiên trong phòng tắm truyền đến một âm thanh vô cùng trong sáng, hỏi: 

“Chú Lam, vì sao “tiểu kê kê” của chú không giống với Trạm Trạm?” 

“…”

Thật là … Đông Hiểu Hi nghe vậy trên mặt trở nên nóng rực, nhưng lại không có lập tức rời đi, cô thật ra rất hứng thú muốn biết Lam Thành trả lời vấn đề trong sáng của đứa nhỏ xảo quyệt này như thế nào. Ngừng lại, Lam thành cúi đầu không biết nói cái gì, không quá một hồi cô nghe được Trạm Trạm nói: “Một là Chú Lam hé miệng, hai ánh mắt bốn chân. Thứ hai Chú Lam há mồm, bốn con mắt tám chân…”

Đông Hiểu Hi không nhịn được cười ra tiếng, lại nghe đến Lam Thành nhỏ giọng nói với Trạm Trạm: “Ah! Hai ta bị người ta dòm trộm.”

“Ai rình coi thế?”

“Chính là mẹ ở ngoài nhìn lén.”

“Mẹ vì sao lại nhìn lén? Chú Lam kêu mẹ đi vào, chúng ta cùng nhau tắm đi…”

“Ách…Không được…” Lam Thành lập tức cự tuyệt lời yêu cầu ngây thơ.

“Vì sao?”

“Nơi này quá nhỏ…”

Đông Hiểu Hi che miệng cười, Lam tổng rốt cuộc nói “Không được” với con. Đột nhiên một trận chuông cửa vang lên, cô vội vàng buông khăn tắm đi ra mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: