Văn án
Điềm văn không ngược.
Yêu em sâu đậm dài lâu, từ những tháng ngày em còn chưa biết.
Kwon Soonyoung bị lưu đầy ra nước ngoài bốn năm, rốt cuộc nhận được lệnh đặc xá về nước, nhưng về đến nơi mới phát hiện, tất cả, đều không giống như trước đây nữa: cha mẹ ly hôn, trong nhà phá sản, đối tượng thanh mai trúc mã vài chục năm ở cùng người khác.
Kwon Soonyoung: Tôi đúng là thương thay cho thân mình!
Đúng lúc này, Kwon Soonyoung gặp kẻ thù từ cấp ba của mình – Jeon Wonwoo.
Cậu phiền người này, phiền ra mặt, nhưng cha cậu lại nói: Wonwoo là ân nhân của nhà chúng ta.
Kwon Soonyoung: Hả hả hả?
Cha cậu nói tiếp: Chúng ta nợ Wonwoo rất nhiều tiền.
Kwon Soonyoung: Hả hả hả?
Kwon Soonyoung chán nản: Jeon Wonwoo, bên cạnh anh còn thiếu người không?
Jeon Wonwoo: Gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người yêu.
Kwon Soonyoung cho tới giờ cũng chưa từng để người mà cậu cho là "kẻ thù" này trong lòng, cũng chưa từng biết, mình vẫn luôn tồn tại trong lòng của kẻ thù.
Kwon Soonyoung nhào lên người anh "Em có đầu óc hay không có đầu óc?"
Jeon Wonwoo gật đầu "Có đầu óc."
"Em giỏi hay không giỏi?"
"Giỏi."
"Em lại còn lớn lên đẹp trai như vậy, xong rồi, Jeon Wonwoo, có phải anh yêu chết em rồi không?"
Tên nhóc không biết xấu hổ này, qua nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.
Jeon Wonwoo gật đầu "Vô cùng yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro