8
【Sáng sớm hôm sau, tin tức bắt được kẻ giết người thử dao truyền khắp thủ đô Hoa, Ussop nhìn bức tranh tù nhân, đầu tiên là trừng lớn hai mắt không thể tin, sau đó cũng biến thành một tiếng thở dài: "Ai a, quả nhiên vẫn xảy ra chuyện sao?"
Tại địa điểm xửa lí, vẻ mặt cười gian thực hiện cầm Sushui nói: "Zorojuro, không nghĩ tới ngươi còn là một tên trộm mộ, hai mươi ba năm trước một kiếm sĩ huyền thoại đã biến mất trong cuộc chiến hỗn loạn với hải tặc, thi thể Ryoma cùng danh kiếm Sushui. Nhưng nó không phù hợp với tuổi của ngươi, là lấy được từ tên trộm mộ sao? Nhưng mà không sao, hiện tại Sushui đang ở trong tay ta."
Cùng với lời nói của mình, hình ảnh đột nhiên lóe lên cơ thể Ryoma, người được bao quanh bởi ngọn lửa xanh.
Zoro cầm con dao nhỏ mỗ bụng đánh giá, sờ một chút bụng của mình, khi anh ta sắp đem dao đâm vào bụng của mình thì tay dừng lại. Anh ta nhìn Thừa Hành gằn từng chữ nói: "Có mùi máu, ngươi - - chắc chắn là tù nhân." Lập tức chém về phía Thừa Hành, trên mặt lại là vẻ xin lỗi, "Xin lỗi Kinemon."
Sau khi học được cách dùng kiếm Hawkeye, Zoro cầm lại kiếm của mình, trực tiếp một chiêu 'Lốc xoáy 'đem kẻ thù toàn bộ đánh hạ gục.
"Đất nước này, chỉ có thời tiết là tốt."
Hình ảnh vừa chuyển, Luffy nằm ngủ say trên một bãi cát, ở gần cậu, tàu Sonny cũng hoàn hảo không tổn thương gì. Dưới sự tấn công của con cua, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại. Nhìn bãi biển ánh nắng tươi sáng trước mặt, cậu lộ ra một nụ cười, "Nơi này là Wano sao?"
Cậu đột nhiên sửng sốt duỗi tay về phía sau, sau khi sờ được mũ rơm mới thả lỏng xuống. Luffy ngồi suy ngĩ lại ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, thuyền bị lốc xoáy cuốn vào, Sanji mang theo những người khác rời đi, lúc cậu đang muốn đuổi theo thì bị bạch tuộc kéo lại, sau đó liền bị cuốn vào.】
"Thật là một kiếm sĩ lợi hại." đây là thế giới lần đầu tiên chứng kiến băng hải tặc Mũ Rơm xuất hiện trong màn hìn, không nghĩ tới, có thể đánh như vậy, một người có thể hoàn toàn đánh bại một đám người.
"Nhìn biểu tình của Ussop, có cảm giác bọn họ thường xuyên gặp phải tình huống này. "Biểu cảm đó, nhìn cũng không phải là biểu cảm một lần hai lần. Điều đó thật sự đáng tin cậy, không có vấn đề sao? Mặc dù băng hải tặc gặp khó khăn khi tự mình tìm tới. Trong lòng mọi người yên lặng châm chọc.
Trên tàuOro Jackson, Crocus cứu chữa người phụ nữ vừa mới vớt lên đang hôn mê, Shanks ở một bên muốn giúp đỡ cũng bị từ chối, lúc này, cậu nhìn thấy Zoro ra tay, xác minh suy đoán của mình, "Quả nhiên là cắn ở trong miệng sao, thật sự rất đẹp trai."
"Luffy không sao, thật sự bị vọt tới nơi đó. A, Luffy rất coi trọng mũ của cậu ta sao, giống như tôi vậy. Ha ha ha. "Mũ của Shanks là thuyền trưởng Roger cho cậu, là thứ quan trọng nhất của cậu. Thấy Luffy cũng coi trọng mũ rơm như vậy, quả thực cảm động lây, nếu mũ của cậu bị mất, cậu làm sao cũng phải tìm nó trở về!
"Cái gì? Thi thể Sushui và Ryoma không phải vẫn còn tốt sao? Vụ trộm xảy ra khi nào?"Kinemon bắt đầu hoài nghi lỗ tai của mình, chuyện lớn như vậy sao hắn không nghe nói.
Làm sao có thể, người đàn ông trong ngọn lữa xanh trông rất giống với bức tranh Ryoma truyền xuống, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Điên rồi, thế giới này hoàn toàn điên rồi, người chết mấy trăm năm trước đều có thể sống lại? Không đúng, lúc màn hình này xuất hiện thì đã điên rồi.
"Kinemon-san, đây không phải là nói về tương lai đúng không? Nó đối với tình huống Wano hiểu rõ như vậy, hơn nữa còn có băng hải tặc Mũ Rơm kia rõ ràng biết ngài, mặt của ngài hình như cũng già hơn vài tuổi."
Mà Kiemon trực tiếp phản bác: "Trên đó nói Sushui và Ryoma bị đánh cắp hai mươi ba năm trước, nhưng bây giờ họ vẫn ổn. Vậy hình ảnh trên đó ít nhất là hai mươi ba năm sau sao? Hai mươi ba năm 'ta' kia không thể nào già hơn bây giờ năm sáu tuổi. Điều này không thể nào. Hơn nữa Kanjuro và Raizo cũng không thay đổi nhiều."
Giải thích xong Kiku mơ hồ, Kinemon giải thích cũng mơ hồ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Chuyện không hiểu còn nhiều lắm, hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn họ, chậm rãi, bọn họ cần chậm rãi.
Hít vào, thở ra; Hít vào, thở ra. Hai người yên lặng hít một hơi thật sâu.
Nghe hai người nói chuyện, Toki ôm đứa nhỏ lặng lẽ nghĩ, có thể là do năng lực của cô có thể làm cho người khác đi tới tương lai. Nếu là cô đưa bọn họ đến tương lai vậy mọi chuyện đều có thể giải thích. Nhưng, cô tại sao phải làm như thế nào, là tương lai vài năm sau xảy ra chuyện gì sao? Phải đi tới tương lai, khiến cho bọn họ ngoại trừ tương lai không có chỗ nào để chạy trốn.
【Đột nhiên trong rừng rậm truyền đến một tiếng động thật lớn, một con chó Komatsu bị hất tung lên chiếc thuyền bị lộn ngược. Sau đó một con khỉ đầu chó cầm kiếm vọt ra, hai con triền đấu kịch liệt cùng một chỗ.
"Động vật cầm kiếm, quả nhiên nơi này là Wano. "Luffy nhếch miệng cười," Tuy rằng không biết vì sao các ngươi vừa tới đã đánh, nhưng không thể phá hư tàu."
Luffy tìm mũ rơm, thì phát hiện không thấy thẻ sinh mệnh, ảo não vài giây liền vứt ra sau đầu.
Trong núi rừng, hai người đàn ông cưỡi động vật hình khủng long đi tới, trong tay xách theo một cái túi, bên trong không ngừng truyền đến giọng nói của cô bé: "Không, xin hãy tha thứ cho tôi đi, tôi chưa từng nói như vậy, trả gạo lại cho tôi đi."
"Không, ngươi đã nói như vậy. Ngươi là thành viên Ác tộc, là người phục vụ cho gia tộc Kozoki đúng không? Đây là tội nghiêm trọng."
Hai người không hề để ý tới cô bé, trực tiếp lao tới bên bờ biển, giơ súng tấn công Luffy. Nhưng bị Luffy phát hiện, cậu hơi nghiêng đầu sang một bên và viên đạn sượt qua tóc cậu. Đồng thời, cánh tay vung mạnh về phía sau, người đàn ông liền bị đánh ngã xuống đất.
"Ai vậy, đột nhiên tấn công. "Luffy cười vọt lên phía trước, dễ dàng tránh được viên đạn lao về phía cậu, đối phương bị roi quất vào chân và cũng ngã xuống," Thật đúng là một bãi biển hỗn loạn".
Đối với con khỉ đầu chó muốn chém người, Luffy quay đầu một cái, sắc mặt Haki không ngừng chấn động, "Làm cái gì vậy." Nhất thời khỉ đầu chó cùng chó săn đều bình tĩnh trở lại.
Cô bé trong túi len lén chạy ra, cho nam nhân đang đứng lên một gậy thật mạnh. Tuy nhiên, quyết tâm rất tốt, nhưng không có tác dụng gì, cuối cùng vẫn là bị Luffy đánh bay. Cô bé nhìn Luffy "hung ác" quả quyết đầu hàng.】
"Này này này, không cần dùng tiêu chuẩn này để xác định có phải Wano hay không a. "Người dân Wano cực kì bất đắc dĩ, không phải tất cả người Wano đều biết sử dụng kiếm, không phải tất cả mọi người đều là samurai, tuy rằng samurai ở Wano thật sự rất nhiều. Coi như là động vật cầm kiếm, mắt ưng thành bảo trên đảo khỉ đầu chó cũng có lời muốn nói, ai còn không biết cầm kiếm? Vậy nơi này là Wano sao? Đương nhiên không phải!
"Có chút sức mạnh, nhưng mà đó là sức mạnh gì, một ánh mắt liền có thể hàng phục khỉ đầu chó sao?" Hầu hết những hải tặc đang còn ở nữa đầu Grand Line đều không biết sự tồn tại của Haki. Cái loại sức mạnh này rất mạnh, đây là ý nghĩ của mọi người.
"Haki bá vương? Có một bộ. "những người ở Tân Thế Giới phía sau Grand Line đối với Haki bá vương đã quen với nó, nhưng người sở hữu Haki bá vương rất ít. Haki bá vương, có tư cách trở thành vua!
Và vương quốc Wano đã hoàn toàn bị Kaido chiếm đóng trong tương lai? Cấp dưới ở Wano đều hoành hành ngang ngược như vậy sao? Oden cảm thấy vô cùng nặng nề. Còn có cô bé tên Tama kia, vì sao chờ gia tộc Kozoki trở lại thì kết thúc? Vậy thì liệu có chuyện gì xảy ra với Toki, Momonosuke và Hiyori không?
Jabba đặt tay lên vai Oden, "Cậu sẽ không để tương lai như vậy xảy ra nữa đúng không, yên tâm đi. Con tàu này hiện tại tăng tốc đi tới Wano."
Oden hơi thả lỏng một chút, không sai, hắn lần này tuyệt đối sẽ không để cảnh tượng trong hình xuất hiện ở Wano.
Bên trong Wano, Kurozumi Orochi đắc ý cười ha ha, dựa lưng băng hải tặc Bách Thú hắn hoàn toàn có thể biết tin tức bên ngoài, hắn đương nhiên biết đây là tương lai, là tương lai hai mươi lăm năm sau. "Gia tộc Kozoki, giá tộc tà ác ha ha ha. Ta ở đó làm rất tốt. Wano đã hoàn toàn ở trong khống chế sao?"
Đôi mắt Kaido nặng trĩu, hình ảnh đó sẽ không phá hỏng kế hoạch của hắn chứ. Nhưng mà, giá tộc Kozoki không đủ làm hắn sợ, họ lo lắng thuộc hạ Oden. Kozoki Oden từng lên tàu của Râu Trắng, bây giờ còn ở trên tàu Roger, hai băng hải tặc này bất kể ai đến đều rất khó giải quyết, nếu cả hai đều đến...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro