Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26

Nhìn đến đây, tất cả mọi người thả lỏng một hơi nghẹn trong lòng, tuy rằng lý trí biết bọn họ sẽ bình an vô sự, nhưng lúc không tận mắt nhìn thấy vẫn sẽ lo lắng sự an toàn đó có phải giả hay không.

Bây giờ tất cả họ đều an toàn trở về, họ trông có vẻ bị thương nghiêm trọng nhưng còn sống là tốt rồi.

"A thật tốt quá. "Rouge nói, nhìn thấy Ace cùng Dadan đều an toàn, sợi dây căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng buông lỏng.

"Dadan bị thương rất nặng, cả người đều là băng vải. Nhưng mà còn sống trở về là tốt rồi."

Trong rừng rậm, Dadan cũng không biết mình còn có thể bị thương nặng như vậy. Cho tới bây giờ bà đều biết cách bảo vệ mình một cách khôn ngoan, nếu đánh không lại thì sẽ bỏ chạy, bà sẽ không bảo giờ liều chết cùng với ai. Cho dù lúc trước gặp Garp ác ma này cũng tốt, bà cũng chưa từng bị thương nghiêm trọng như vậy, nhìn như sắp chết rồi.

Mẹ kiếp, bọn cúng rõ ràng chỉ là hai tên côn đồ nhỏ mà thôi, lại rất nghịch ngợm, tinh quái, bà ở phía trên nhìn thấy hai ngày đều là gà bay chó sủa, tương lai bọn chúng cũng không nghe lời bà, nhưng tại sao tương lai bà liều chết để bảo vệ bọn chúng?

Thật không hiểu được, dù cố gắng thế nào cũng không thể hiểu được! Hai, ba đứa nhỏ này rốt cuộc có ma lực gì mà có thể làm cho bà cư xử như vậy.

Dadan ở bên này nghĩ đến bể đầu, nhưng các cấp dưới của bà lại  rất rõ điều đó. Ôi, thủ lĩnh bọn họ chính là như vậy, mạnh miệng nhưng mềm lòng, tuy rằng những đứa trẻ đó giống như chỉ là Garp ném tới, nhưng thủ lĩnh của bọn họ nhất định đã coi những đứa trẻ đó là con của mình, tuy rằng bình thường bà không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng khi bọn trẻ gặp nguy hiểm lớn gì, bà nhất định sẽ đứng ở trước mặt bọn trẻ, cho dù kẻ thù là người mà bà cực kì sợ hãi. Suy co cùng, người mẹ sẽ luôn mahj mẽ khi bảo vệ con của mình.

【 Mọi người đều rất vui mừng khi nhìn thấy hai người bọn họ trở lại nhìn họ với đôi mắt đẫm lệ. 

Douglas nhìn hai người, kích động muốn khóc: "Ace, thủ lĩnh......"

"Bị thương nặng quá, mau mau chữa trị cho thủ lĩnh . "Nói xong anh ta nhanh chóng đưa Ace và Dadan về phòng.

Đợi đến sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Ace và Dadan, Luffy, người vừa nãy còn ngây ngốc thất thần cuối cùng cũng phản ứng lại, lao tới ôm lấy Ace, vừa khóc vừa gọi tên Ace.

Đến lượt Ace không kịp phản ứng, cậu vẫn còn đang thay quần áo thì bị Luffy ôm lấy và quần áo cũng không mặc vào được.

"Luffy!" Nhìn thấy Luffy khóc không kìm được, Ace nói: "Em nghĩ rằng anh đã chết sao?"

"Bởi vì......"

Luffy chư kịp nói xong thì Ace đã đấm một cú vào đầu Luffy, "Em đang khóc cái gì! Đồ ngốc, em đừng có nguyền rủa anh!"

Dougula thấy vậy an ủi hai người nói: "Quên đi quên đi, đừng làm như vậy. Luffy cũng rất vui mà."

Ace nhìn Luffy khóc đến hai mắt đẫm lệ mông lung, khe khẽ thở dài một tiếng.

Sau đó, trong lời kể của Ace, cuối cùng cũng biết chuyện xảy ra sau khi bọn họ đi.

Lúc đó, Dadan và Ace hợp lực thật khó khăn mới đánh bại được Brujem, nhưng con đường đã bị lửa chặn lại.

Ace muốn nhanh chóng tìm đường nhưng bị Dadan kéo lại, "Bà làm gì vậy!"

"Ta có thể khoe khoang với mọi người là phải phụ trách đưa ngươi trở về. Ngươi đi theo phía sau ta, tuyệt đối không được rời đi. "Nói xong, bà chạy về phia đống lửa với vẻ mặt kiên quyết, bảo vệ Ace ở phía sau." Dadan!"

Thật khó khăn mới thoát khỏi đám cháy, Đạt Đán bị bỏng nghiêm trọng. Bọn họ trốn trong rừng rậm hai ngày, Ace vào trong trấn trộm thuốc lúc này mới bảo vệ được mạng sống của Dadan.

Dadan thở hồng hộc nói: "Mặc kệ ta, Ace, ngươi đi mau trở về đi."

"Nói đùa gì vậy, không phải bà muốn chịu trách nhiệm mang tôi về sao, nếu bà chết ở chỗ này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà. "Ace nói.

Bọn họ một bên trốn tránh sự truy đuổi của lính canh trong thành và muốn bảo vệ mạng Dadan, cuối cùng họ cũng quay trở về.

"Quên đi quên đi, dù sao còn sống là tốt rồi. "Daugula nói.

"Chuyện như vậy đã  xảy ra ở bãi rác, liệu Sabo biết rồi thì có lo lắng gì không." Tất cả mọi người bên phía họ đều coi như an toàn, bây giờ Ace rất lo lắng cho Sabo ở trong thành phố, không biết Sabo thế nào rồi.】


"Dadan thật sự là một người mẹ tốt." Roger cảm động nói, may thay hắn lớn hơn Luffy mấy chục tuổi, nếu không hắn có thể sẽ khóc giống như Luffy, cảm động một phen nước mũi, nước mắt.

"Luffy khóc thật đáng thương, cậu ấy thật sự rất quan tâm bọn họ." Shanks nói, nhưng trong lòng cậu lại mơ hồ lo lắng, cậu nghĩ tới tương lai mà mình nhìn thấy lúc trước, Luffy thương Ace rất nhiều, nhưng Ace lại chết ở trước mặt của cậu.

Trước đây bọn họ chỉ nghĩ rằng Ace là bạn của Luffy, nhưng họ không ngờ điều đó lại xảy ra. Ace và Luffy lại là anh em thân thiết như vậy, mặc dù Ace luôn mạnh miệng còn luôn đấm Luffy, nhưng họ cũng thấy được Ace quan tâm đến Luffy tới mức nào, làm sao Luffy có thể vượt qua được sau cái chết của Ace trong tương lai? Cậu cũng không biết phải làm gì nếu điều này xảy ra với cậu. Họ cũng đã chấp nhận chuyện thuyền trưởng bị bệnh rất lâu và không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận nó.

Và Ace đã chết như thế nào khi còn quá trẻ như vậy! Chẳng lẽ bị chính phủ phát hiện? Ace cũng không giống như là người sẽ an tâm trốn ở trong rừng rậm này.

"Đúng vậy, lần này là sợ bóng sợ gió một lúc. "Buggy nói xong, nhanh miệng một chút" Nhưng tương lai Ace thật sự chết ở trước mặt Luffy. "Nói xong, cậu ta cũng không phát hiện mình nói cái gì.

Nhưng ngay sau khi cậu ta nói xong, xung quanh một mảnh yên lặng. Buggy bối rối nhìn xung quanh, đối diện với ánh mắt chết chóc của một đống người, lúc này cậu ta mới phản ứng được mình rốt cuộc đã nói cái gì.

"A... "Buggy nhanh chóng che miệng mình lại, yên lặng câm miệng.

Lúc này mọi người mới thu hồi ánh mắt chết chóc. Chuyện để mọi người biết trong lòng là được rồi, không nên nói ra, không nên vạch trần! không nói thì không sao nhưng nếu nói ra thì càng tệ hơn!

Hơn nữa, Rouge còn ở đây, lúc trước không biết thì tốt, bây giờ ngươi còn nói con trai của người ta chết trẻ, lỡ như Rouge đau lòng khóc thì làm sao bây giờ. Bọn họ cũng không có kinh nghiệm dỗ dành con gái!

Ngoài ra, hiện tại bọn họ cũng rất thích hai đứa trẻ này, giờ Buggy đâm thủng thì bọn họ cũng rất đau lòng ! Nếu họ khóc thì sao! Mặc dù người lớn sẽ không dễ dàng rới nước mắt.

"Lần này, anh em bọn họ nhất định sẽ khỏe mạnh không phải sao. "Rouge kiên định nói. Cô nhìn mọi người chung quanh đang đắm chìm trong nỗi nuồn, ban đầu tự hỏi điều đó có quá rắc rối với bọn họ hay không, nhưng bọn họ nói sẽ chiến đấu bảo vệ những người mà họ thích nên cô không cần phải lo lắng.

Họ thật sự là một nhóm người tốt, những đúa trẻ của cô cũng rất ưu tú không phải sao, nhiều người thích họ như vậy. Cho dù không phải là con ruột của cô, nhưng em trai của Ace cũng được coi là con của cô, ừm, không sai. Nhưng bây giờ cô ấy lo lắng cho bọn trẻ hơn. Vấn đề giáo dục, Ace thật sự là rõ ràng cũng rất lo lắng cho Dadan và Luffy, cậu còn cố tình nói như vậy, có chuyện thì phải nói ra! Hãy thẳng thắn.

"Đúng! "Mọi người trả lời.

Rayleigh nhìn Roger bị Buggy làm cho đau long hơn nở nụ cười, sức khỏe của thuyền trưởng bọn họ ngày càng tốt, có thể dễ dàng bảo vệ ba đứa trẻ đầy triển vọng này, nếu không sẽ không có ai tin vào danh hiệu Vua hải tặc.

Rayleigh nhớ tới một chuyện, nhưng băng hải tặc của bọn họ có phải đã giải tán hay không, hắn lại nhìn Roger, có vấn đề gì chứ? Sẽ tốt hơn nếu Roger nói giải tán và tập hợp lại. Mặc dù nghe giống như là trò đùa nhưng nó không quan trọng.

【Chạng vạng tối, Luffy đang chơi với con chó bên ngoài, "Không biết anh Sabo bây giờ thế nào, nhưng anh Ace đã trở lại và vết thương của Dadan cũng không sao, thật tốt quá."

Trong phòng, Dadan đang nằm hỏi: "Ace, vì sao lúc đó ngươi không chạy trốn?"

Ace rơi vào trầm tư, "Tôi thường xuyên suy nghĩ và cảm thấy rất sợ hãi rằng mình sẽ mất đi thứ gì đó quan trọng nếu bỏ chạy. Lúc đó, Luffy ở ngay phía sau tôi. Tôi cũng không biết, có lẽ là vì điều này." Nói xong, cậu gãi gãi đầu, cậu kỳ thật vẫn nghĩ mãi mà không rõ, không biết nguyên nhân, chỉ là cậu không thể bỏ chạy.

Dadan sững sốt, như thể nhớ lại điều gì đó, không thể chịu đựng được khi mất đi người mình yêu quý sao, người bây giờ còn bị thế giới coi thường, cho dù hận cha của mình, trong thì trong người vẫn chảy dòng máu của kẻ đó.】


"Ace thật sự là một người anh trai tốt, huhuhu. Vì anh em còn đang ở phía sau mình nên bản thân nhất định không bỏ chạy. "Roger cảm động nói.

Nhưng hành động này thật sự rất quen thuộc. Tất cả mọi người ngoại Roger và Rouge đều nghĩ như vậy.

Cảm giác này dường như lại quay trở lại, Rayleigh nghĩ, hành động của Ace thật sự khiến cho bọn họ quen thuộc.

"Này, Dadan nói Ace hận cha mình sao?" Jabba nói, ý nghĩ trong lòng Dadan đều bị màn hình viết lên.

Không nghĩ tới, Ace lại hận cha mình? Mọi người nghĩ đến, Dadan vừa nói như vậy, hơn nữa tính cách bọn họ vốn là tương đối không câu nệ tiểu tiết, còn có chuyện tương đối khẩn cấp, bọn họ bây giờ mới phát hiện ra trong mắt Ace dường như che giấu điều gì đó, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không thở nổi.

Rouge lo lắng nghĩ, bọn họ rốt cuộc có mâu thuẫn gì ?

Roger nói với Rouge: "Nếu lần này Ace và cha cậu ta còn có mâu thuẫn gì, em có thể mang Ace lên tàu của chúng tôi. Mặc dù chúng tôi lênh đênh trên biển, nhưng có thể bảo vệ được em và Ace. Nhân tiện, hãy mang Luffy và Saab cùng đến đây!"

Rouge nghe xong sửng sốt, "Được."

"Nếu ở nơi đó không vui vẻ, chúng tôi luôn chào đón mọi người. "Rayleigh nói.


Garp ngốc rồi, tốt lắm, con trai hắn đã làm gì mà để cho cháu trai bảo bối của hắn hận hắn ta như vậy.

Đừng hỏi Dragon, Dragon cũng không biết. Nhưng khi hắn đem đứa nhỏ giao cho cha hắn chăm sóc, thì hắn đã không xứng làm cha của các con mình rồi, dù sao thì hắn cũng từng nếm qua nắm đấm của cha mình. Thật là đau khổ cho Ace và Luffy.

Băng hải tặc Râu Trắng càng xoa tay, hận cha ruột không thành vấn đề, bố già của bọn họ rất tốt, hay mau đến và cảm nhận tình yêu của bố già đi, các em trai tương lai đừng sợ, sớm muộn gì họ cũng cướp được các em thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro