Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

phần 2: ngục giam

Bóng dáng cao lớn ép xuống, cửa xe "phanh" một tiếng đóng lại, ánh sáng không chiếu qua cửa kính khiến bên trong xe một mảnh tối tăm.

Là người đàn ông đeo kính.

“Ai nói cô không có gì?”

Người đàn ông đeo mắt kính hơi hơi mỉm cười, đôi mắt híp lại, ánh mắt sau mặt kính mang theo tính xâm phạm mãnh liệt, xẹt qua đôi tay đang nắm vào nhau của cô, bộ ngực no đủ dưới áo sơ mi trắng, da thịt trắng nõn, cùng cánh môi hồng nhạt đang run nhè nhẹ.
Hôm nay cô chưa kịp trang điểm, gương mặt trắng nõn tinh xảo một mảnh thuần tịnh, sắc môi hồng mềm mê người, biểu tình thoạt nhìn thấp thỏm bất an, làm người có loại dục vọng hung hăng chà đạp.

Gương mặt của cô dễ dàng khiến cho đàn ông muốn ngược đãi.

Bạch Chỉ cúi đầu tránh ánh mắt hắn, hàm răng cô đập vào nhau, không tự chủ mà rụt rụt vào góc.

“Qua chỗ tôi.” Giọng người đàn ông có chút ý cười, “Tôi phải kiểm tra một chút trên người cô có vật cấm hay không.”

Bạch Chỉ run lợi hại hơn.

“Lại đây.” Âm thanh người đàn ông hơi rét lạnh.

Bạch Chỉ hơi động thân thể, giọng mỏng manh: “Tôi không.”

Người đàn ông đeo kính nhướng mày.

Người đàn ông da ngăm đang lái xe liếc mắt qua gương chiếu hậu nhìn cảnh tượng phía sau: “Vào ngục giam, không nghe lời, chính là muốn bị phạt.”

Người đàn ông đeo kính cười: “Không sao, tôi qua. Nhưng mà... Chỉ giới hạn trong hôm nay.”

Hắn lập tức ngồi bên người cô, ôm cô đặt trên đùi.

“Anh làm gì? Buông tôi ra!” Bạch Chỉ ra sứ giãy giụa, hai tay bất đắc dĩ bị trói vào nhau.

Người đàn ông đeo kính nam bắt lấy tay cô đang vung loạn, thong thả tinh tế vuốt ve một chút, mới nâng lên đỉnh đầu.

Một tiếng "cách", còng tay tính cả hai tay cô bị cố định ở trên đỉnh của chỗ tay vịn trong xe.

Cô chỉ có thể thấp thỏm lo âu mà duy trì tư thế đôi tay đặt trên đỉnh đầu.

“Đã nói, phải kiểm tra vật cấm.” Người đàn ông đeo kính nhìn cô tốn công vô ích mà giãy giụa, ngậm một tia ý cười, “Luôn có vài người không chịu quản giáo, giấu đồ vật không nên mang trong cơ thể, kiểm tra là trách nhiệm của chúng ta.”
Một đôi bàn tay to thong thả mà cởi từng nút thắt áo sơmi cô, làn da mềm mại tuyết trắng từng chút từng chút bại lộ trong không khí.

Khí lạnh bên trong xe làm cô rùng mình một cái, trong đầu cô xẹt qua vô số khả năng: “Đừng... Đừng như vậy, đừng đụng vào tôi... Rốt cuộc các anh muốn cái gì? Liên hệ anh trai tôi, yêu cầu gì anh ấy cũng sẽ đồng ý với các anh... Đừng chạm vào tôi, được không...”

Âm thanh của cô đã nhiễm sợ hãi.
Cô rất sợ hãi, một mảnh tình vắt vai cô cũng chưa trải qua, càng chưa bao giờ trải qua tình cảnh như này, phải để bản thân bại lộ dưới tầm mắt của một người đàn ông xa lạ.

Áo sơ mi dần dần bị cởi ra, hắn nhìn thấy áo ngực màu trắng đang gắt gao che đậy nơi cao ngất tròn trịa.

“Chậc.” Người đàn ông mắt kính không rõ ý vị bật một tiếng, đột nhiên ra tay, kéo một cái phần cúc áo còn sót kéo, mấy cái cúc áo bay trên mặt đất, da thịt non mịn mềm nhẵn hoàn toàn bại lộ trong tầm nhìn của người đàn ông.

“A.” Bạch Chỉ sợ hãi kêu.

Người đàn ông mắt kính móc ra một chiếc dao găm, liên tiếp khêu lên áo ngực của cô, từ từ cắt ra.

Áo ngực màu trắng bung ra hai bên, hai bầu vú trơn mịn bắn ra, đầu v* hồng mềm tiếp xúc với không khí lạnh băng, theo phản xạ có điều kiện mà đứng thẳng lên.

“Rất tốt, nơi này không có giấu đồ vật không nên có.” Người hắn dán lại đây, đôi tay bao bọc lấy vú cô, trên dưới vuốt ve, môi bám vào bên tai cô nói.

Hơi thở nam tính mang theo xâm lược bao phủ cô, làm cô không có chỗ trốn tránh.

“Buông tôi ra, buông tôi ra...” Cô vặn vẹo cơ thể, bỗng nhiên cảm nhận được dưới thân đột ngột xuất hiện một vật cứng rắn nóng rực, cách một tầng vải rắn chắc cưng cứng mà ấn vào cô.
Môi mỏng của hắn chạm vào da thịt mềm mại của cô, một đường xuống phía dưới, duỗi lưỡi liếm láp đầu v* hơi cương lên, lặp lại trêu đùa, sau đó bỗng nhiên hút lấy nó.

Một bàn tay sờ vào phần tròn trịa bên kia, lòng bàn tay mềm nhẹ vuốt ve nơi mẫn cảm yếu ớt của phụ nữ.

Dòng điện tê dại từ đầu v* theo xương sống xông lên đại não cô, khoái cảm cùng sợ hãi giao thoa, làm tiếng rên rỉ mềm mại của Bạch Chỉ mang chút khóc nức nở.

“Nha, a, đừng...”

Cuộc sống hai mươi năm qua, cô chưa bao giờ bị đối xử như vậy. Cảm giác xa lạ cùng hoàn cảnh nguy hiểm khiến cô phải kháng cự.

“Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích. Vẫn chưa kiểm tra xong.” Người đàn ông đeo kính thấp giọng nói, ánh mắt chưa bao giờ rời đi thân thể mê người của cô, thần sắc đen tối không rõ.

Bạch Chỉ vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy hạ thân chợt lạnh, quần cô hoàn toàn cởi ra, ngay cả quần lót cũng bị ném ở một bên.

Một bàn tay to thô ráp chen vào giữa hai chân cô, thăm dò cửa khẩu bất tri bất giác đã trở nên trơn trượt.

“Nơi này... thật ướt... Em che giấu thứ gì ở bên trong, hửm?” Vật cứng nóng rực để phía sau cô, ấn một chút một chút về phía trước, ngón tay thô ráp trêu đùa hoa hạch cô, làm dính nước nhầy nhụa.

“A... Ha, buông tôi ra... Ô ô ô... Tên hỗn đản nhà anh...” Hai mắt cô đã tràn đầy sương mù nước mắt, cô muốn dùng lực khép hai chân lại, nhưng một chân hắn giữ hai chân cô rộng mở, làm cô không có cách nào thay đổi tư thế.

Hơi thở hắn có chút hỗn loạn phun ở gáy cô: “Tôi nói rồi, vẫn chưa kiểm tra xong...”
Hắn bóp chặt đầu v* cô một cái, một tay khác dùng ngón giữa hung hăng xỏ xuyên qua hạ thể cô.

“Đi ra ngoài, đi ra ngoài... Ô a a a...”

Ngón tay hắn qua lại thọc vào rút ra, mang theo âm thanh dâm mĩ của nước.

“Cắn chặt như thế, còn muốn tôi đi ra ngoài... Em đúng là tiểu gia hỏa khẩu thị tâm phi...”

Cô chưa từng bị người đối xử như thế, chỉ cảm thấy ủy khuất, nhưng thân thể đối với dục vọng là phản ứng trực tiếp nhất làm cô không có cách nào tiếp tục tự hỏi.

Động tác tay của hắn càng lúc càng nhanh, không ngừng tập kích điểm mẫn cảm của cô. Vách huyệt khẩn trí của cô bao bọc ngón tay của hắn, bắt đầu kịch liệt co rút.

Chưa bao giờ trải qua khoái cảm như thủy triều đánh úp, cô cắn môi, nỗ lực ngừng rên rỉ, một đôi mắt mê mang mà thất thần, động tác cũng mềm xuống.

“A... Ha a...” Đây là lần đầu tiên trong đời cô đạt cao trào, lại nằm trong tính huống quẫn bách như vậy.

Hắn tà tà cười, động tác tay vẫn chưa theo cô phóng thích mà đình chỉ, mà càng thêm thâm nhập thọc vào rút ra.

Thân thể của cô không chịu nổi khoái cảm quá lớn, đã ức chế không được mà bắt đầu cuộn tròn, trong cổ họng phát ra từng tiếng rên rỉ nhỏ bé yếu ớt.
Nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống, dòng nước trong suốt, bị môi lưỡi hắn chặn đứng.

Hắn tinh tế liếm láp nước mắt cô, từ khóe mắt mãi cho đến khóe miệng, sau đó đột nhiên dùng môi phong bế tiếng rên rỉ.

Môi lưỡi hắn nóng rực giống một tên cướp hung ác tàn bạo, quét qua từng góc trong khoang miệng cô.

Động tác tay bên dưới cũng càng ngày càng cuồng bạo. Cô bị động thừa nhận hết thảy, muốn xin tha, lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Toàn khoang xe đều chấn động.

“Mẹ nó, hai người làm nhẹ nhẹ một chút, tôi còn đang lái xe.”

Người đàn ông da ngăm đội mũ lưỡi trai mắng một tiếng, không có người để ý tới hắn. Ánh mắt hắn nóng bỏng dán lên đôi nam nữ dây dưa bên nhau trong gương chiếu hậu.

Trên ghế sau xe, toàn thân cô gái trần trụi, bị bắt ngồi trên quần áo sạch sẽ của người đàn ông, cánh tay mảnh khảnh đang bị còng tay ấn ở trên cao, nửa vạt áo sơ mi trắng vắt trên vai cô, áo ngực rách nát, nhũ hoa tuyết trắng tròn trịa theo xe xóc nảy không ngừng lay động, bị tay một người đàn ông chặt chẽ nắm giữ cùng đùa bỡn; giữa hai đùi cô, có một cái tay khác đang không ngừng thọc vào rút ra.

Không hề che đậy thân thể trắng nõn bị người đàn ông hoàn toàn xâm lấn, không có con đường phản kháng nào.

“Fuck!” Người đàn ông lái xe thấp giọng mắng một câu.

Ánh mắt Bạch Chỉ đột nhiên nâng lên, vô biểu tình mà nhìn ánh mắt từ gương chiếu hậu, ánh mắt của cô còn có tình dục không có cách nào vơi đi, còn có mềm mại, bất lực cầu xin.

Dường như cầu xin hắn không cần xem.
Người đàn ông biết cô phân tâm, quay mặt cô, bức bách cô nhìn về phía mình, sau đó càng thâm nhập mà xâm phạm cô.

Thân thể cô cuộn tròn, ánh mắt một lần nữa trở nên mê ly, môi tràn ra tiếng rên rỉ phóng đãng.

Ánh mắt người lái xe ám sâu, một chân dùng sức dẫm chân ga.

“Fuck your mom!”

Xe chợt tăng tốc, hướng nơi nào đó chạy như bay, bốn phía cảnh vật hoàn toàn mơ hồ.

Thời điểm xe dừng lại, thời gian đã qua ba tiếng.

Người đàn ông rời khỏi miệng cô, cổ họng Bạch Chỉ nóng rát mà đau, cả người cô trần trụi mà nằm ngửa trên xe, đầu v* đứng thẳng, dính đầy chất lỏng màu trắng, hai chân bủn rủn, mật thủy giữa hai chân đầm đìa.

“Liếm sạch sẽ.” Người đàn ông trên cao nhìn xuống cô, hạ thể cương cứng không có chút nào mệt mỏi.

Bạch Chỉ cầu xin mà nhìn hắn.

“Em không liếm sạch sẽ, tôi liền đi vào. Tiểu huyệt nhiều nước, rửa càng sạch sẽ hơn đó.” Ngữ khí hắn mềm nhẹ mà uy hiếp, dùng vật lớn ấn trên cánh môi cô, nhẹ nhàng cọ.

Trong mắt cô lại bịt kín một tầng sương nước mắt, nhưng vẫn nỗ lực ngẩng đầu, dùng môi lưỡi bao bọc lấy cự vật màu đỏ tím, cái lưỡi hồng hồng mềm mại khẽ liếm đỉnh.

Cô có thể cảm nhận được nó trướng lớn cùng lực lượng.

“Thật ngoan.” Hắn khẽ than thở, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, tựa như ở vuốt ve một con mèo.

Sau một lúc lâu, hắn cố định đầu cô, dùng sức hướng chỗ ấn đầu cô vào chỗ sâu, cắm sâu trong yết hầu cô, dạo qua một vòng, mới rút ra, kéo lên khóa quần.

Bạch Chỉ kịch liệt mà ho khan.

“Tôi gọi Địch Thanh, nhớ kỹ chưa?” Hắn nói.

Cô sớm đã kiệt sức, không có trả lời, chỉ là ánh mắt thất thần, trì độn mà nhìn hắn.

“Hửm?” Hắn hơi cao giọng, nhiễm nồng đậm ý vị uy hiếp.

Cô hơi hơi co rúm lại, vô biểu tình gật gật đầu.

Đột nhiên, cửa xe bị mở ra, một đôi tay kéo Địch Thanh, người đàn ông lái xe dọc theo đường đi thế vào vị trí của Địch Thanh, xuất hiện trước mặt Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ kinh hoảng thất thố đem đôi tay giao nhau che trước ngực, phí công muốn che lấp thân thể của mình. Người đàn ông nhìn động tác của cô, cười nhạo một tiếng, kéo ra đùi cô, dùng đồ vật đã ngẩng đầu chống trên cửa khẩu đầm đìa của cô.

Bạch Chỉ đã không có sức lực giãy giụa, chỉ có thể run rẩy mà nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống.

“Mẹ nó, khóc cái gì? Mở mắt ra!” Người đàn ông bóp chặt cằm cô, bức bách cô mở to mắt.

“Lục Dã, chú ý chừng mực, không được đi vào.” Địch Thanh nhắc nhở.

“Fuck.” Người đàn ông gọi Lục Dã thấp giọng mắng, úp ngược cô, đôi tay một lần nữa ấn ở đỉnh trên xe.
Bạch Chỉ quỳ gối dựa vào ghế ô tô, đối mặt với Địch Thanh đứng ngoài xe ngoại vừa mới cùng mình dây dưa, thân thể không hề che đậy, dâm mĩ mà nan kham. “Buông tôi ra...”

Cô không muốn đối mặt, đành phải trốn tránh mà cúi đầu.

Ánh mắt Địch Thanh lại chưa từng buông tha cô, mỗi cái biểu tình cùng nhất cử nhất động của cô đều thu vào trong mắt.

“Chân kẹp chặt.” Lục Dã dùng sức vỗ vỗ mông tuyết trắng của cô.

Cả người Bạch Chỉ run lên, theo lời kẹp chặt hai chân.
Hắn vừa lòng bẻ ra cánh mông cô, đem cự vật từ phía sau chậm rãi xô đẩy tiến vào bên trong đùi.

Hung khí nóng rực như một mũi nhọn lớn, kịch liệt cọ xát đùi cô, tuy rằng không có trực tiếp tiến vào, nhưng cơ hồ không có gì khác nhau.

Một bàn tay hắn từ phía sau về phía trước, dừng trên vú cô đang đứng thẳng, cuồng bạo mà vuốt ve.

Cô khó chịu mà cắn môi.

Tay phải hắn tay vòng qua bắp đùi cô, duỗi tới nguồn mật thủy đầm đìa, nắm nội hạch mềm mại yếu ớt nhất của phụ nữ, nhiều kỹ xảo mà khiêu khích cùng cọ xát.

“Ô...” Khoái cảm cùng đau đớn chồng chất lên nhau, cô ngẩng đầu bất lực mà rên rỉ.

Thân thể của cô theo bản năng muốn trốn về phía trước, thoát đi Lục Dã phía sau đang xâm phạm, nhưng tay người đàn ông cùng còng tay cứng rắn lạnh băng tựa như chồng chất gông cùm xiềng xích, chặt chẽ cố định cô tại chỗ, hung khí mãnh liệt cố gắng mà ở giữa hai chân cô thọc vào rút ra.

“Tên tôi là gì? Hửm?” Ngữ khí hắn hung ác hỏi.

“Ô... Lục... Lục...”

“Lục Dã, nhớ kỹ chưa?” Động tác dưới thân càng thêm mãnh liệt.

“Nhẹ chút... Đau quá... Đau quá... Ô ô ô...” Đùi cô sinh đau, nức nở xin tha với hắn.

“Nhớ kỹ chưa!” Ngón tay hắn cắm thật sâu vào lối của cô.

Thân thể của cô chợt co chặt, lung tung gật đầu, nước mắt rơi giữa không trung, thân hình giống một chiếc lá rụng yếu ớt, chỉ có thể theo động tác hắn mà không ngừng run rẩy.

Địch Thanh đứng dưới ánh nắng bên ngoài xe, bật lửa châm một điếu thuốc lá, xuyên thấu qua sương khói lượn lờ, đôi mắt híp lại, nhìn chăm chú vào người bên trong xe ở nơi tối tăm vừa mới bị mình chà đạp qua, hiện tại lại bị một người đàn ông khác hung hăng xâm phạm thân thể tuyết trắng, ánh mắt sau tấm kính đen sâu mà ẩn nhẫn.

“Là tiểu xử nữ, tiện nghi bọn họ.” Địch Thanh phun ra một ngụm sương khói thật dày, ánh mắt đen tối không rõ.
Bạch Chỉ bị Lục Dã ôm xuống xe.

Nguyên bản lúc xuống xe, thân thể cô bủn rủn, mềm mại ngã trên người Lục Dã.

“Còn muốn ư?” Lục Dã từ phía sau vòng lấy eo cô, ái muội mà dùng thân hình dán lên tấm lưng trần trụi của cô, cơ bắp to truyền đến từng luồng hơi nóng.

Bạch Chỉ cắn cắn môi, không trả lời hắn.

“Mặc quần áo vào.” Địch Thanh tắt khói, ở ngoài xe thúc giục.

Áo ngực và quần lót cô đều bị xé hỏng rồi, cúc áo sơ mi cũng bị giật xuống. Chỉ có quần ngoài vẫn còn hoàn chỉnh, bị ném ở một bên. Đôi tay còn bị còng tay trói buộc, căn bản không thể tự mình mặc quần áo.

Lục Dã nhẹ nhàng mút chỗ thịt non trên cổ cô, cảm thụ cô run rẩy, thấp giọng lẩm bẩm: “Đừng mặc, mấy miếng vải rách, mặc cũng như không.”

“A!” Lục Dã một phen bế Bạch Chỉ lên, cô sợ hãi kêu một tiếng, đôi tay ở giữa không trung bắt vài cái, khoanh lại cổ Lục Dã, ngược lại bởi vậy mà không thể động đậy.

Cả người cô trần trụi, kéo còng tay, bị bắt dán trên thân thể cường tráng của Lục Dã, hạ thể tương dán.

Hắn véo véo cánh mông non nớt của cô, nhẹ nhàng tách ra, để hai chân cô vòng qua eo hắn, nâng lối vào của cô, thể dịch trơn trượt không ngừng hoạt động, giống như tùy thời phải dùng lực cắm vào, rồi lại ma sát qua cửa vào, lại dùng tốc độ thong thả ma người lui ra, mang theo càng nhiều d*m thủy.

“Ân, ân...” Bạch Chỉ bị hắn làm cho chịu không nổi, không ngừng giãy giụa, tiếng rên rỉ phát ra như thoải mái lại như xin tha.

“... Kêu lãng đến như vậy, thật muốn làm chết em.” Lục Dã phát ra một tiếng than thở, một tay vòng qua lưng cô, một tay cố định cái mông cô, cư nhiên cứ như vậy bắt đầu đi lên.

Vật cứng nóng rực không có quần áo cách ly, một chút một chút mà ấn lộng tiểu huyệt ướt đẫm tiểu huyệt của cô, đường đi không quy luật lay động khiến cho kích thích càng thêm mãnh liệt.
Bạch Chỉ nỗ lực cắn môi, ức chế mãnh liệt đến khoái cảm, vẫn nhịn không được phát ra tiếng rên nhỏ bé yếu ớt, mềm mại như nước.

“Lục Dã, đừng có chơi hỏng em nó.” Địch Thanh bình tĩnh mà nhắc nhở.

“Tôi... Có chừng mực.” Lục Dã thở hổn hển, âm thanh khàn khàn: “Chờ thêm mấy ngày... Không làm chết em, tôi liền không họ Lục...”

Nửa ngày này giống như tai nạn của Bạch Chỉ, cô mất liên lạc với người thân duy nhất của mình, bị hai người đàn ông xa lạ ở trong xe lột sạch quần áo thay phiên dâm loạn, còn bị đưa tới một nơi xa xôi lạ lẫm không người.

Lúc Lục Dã đùa giỡn cô, cô không có sức lực quan sát khung cảnh xung quanh, hiện tại cô bị đặt trên một tấm bằng da trên sofa.

Đây là một không gian được thiết kế nhỏ gọn, sàn lát đá cẩm thạch, sofa đãi khách, bàn làm việc lớn, vách tường vẽ đầy đủ mọi thứ, phía cửa sổ, còn có thể nhìn đến quang cảnh bên ngoài, ánh sáng mạnh mẽ chiếu xuống cỏ dại hoang vắng và rừng cây u ám. Ngoài cửa sổ nguyên thủy, hoang vu cảm giác cùng trong nhà hiện đại hình thành sự đối lập.

Làm sao bây giờ? Hiện tại cô ở nơi nào? Bao giờ anh trai mới tìm được cô đây?
Hai mắt cô lại bịt kín tầng sương nước mắt, cuộn tròn một góc trên sofa. Bởi vì trong nhà ban đầu có khí lạnh, xúc cảm lạnh băng xúc cảm đánh úp vào tấm lưng lõa lồ cùng dưới thân, cô còn cảm giác được, có một dòng chất lỏng từ dưới thân chảy trên sofa

Lục Dã huýt sáo: “Chảy nước kìa.”

Bạch Chỉ cuộn đến càng chặt, dúi đầu vào đầu gối.

“Bày ra bộ dáng này làm cái gì? Điền giấy tờ, đi chụp ảnh, chờ Lục Dã lấy đồ tù nhân cho em.” Địch Thanh khẽ đẩy một chút mắt kính, đưa qua một tờ giấy.

Lục Dã xoay người rời khỏi phòng nhỏ.

“Tôi... Không điền...” Bạch Chỉ vẫn không nhúc nhích, tiêu cực chống cự. Nhưng chống cự này không kéo dài được bao lâu, chỉ chốc lát sau, cô cảm thấy dưới người trên sofa, lại nghe được một tiếng lên đạn, họng súng lạnh băng chống trên vú cô, hơi hơi lún vào da thịt non mềm đang căng lên.

“Đi làm.” Âm sắc lãnh khốc của Địch Thanh từ bên cạnh truyền đến.

Bạch Chỉ rùng mình một cái. Chậm rãi ngẩng đầu, cảm thấy họng súng dao động trên người mình, nòng súng lạnh băng không ngừng cọ xát bộ ngực cô, nhẹ nhàng hướng đẩy về phía trước, lại thong thả mà qua lại vuốt ve, hương vị tràn ngập tình sắc lại nguy hiểm.

“Lấy ra.” Giọng cô tinh tế mà hơi mang run rẩy. Ngẩng đầu, tư thế cứng đờ mà tiếp nhận giấy tờ cùng bút, đặt trên đầu gối điền.

Bọn họ vẫn không cho cô mặc quần áo.

Đôi mắt Địch Thanh một khắc cũng không có rời đi thân thể của cô. Nòng súng lạnh băng đầu tiên là xẹt qua bụng nhỏ trắng nõn, sau đó thăm dò rừng cây dưới thân cô.

Bạch Chỉ cảm thấy có mồ hôi lạnh từ trên lưng chảy xuống: “Anh... Đừng như vậy, súng sẽ bóp cò... Lấy ra...”

Giọng cô hơi mang khóc nức nở: “Làm ơn...”

“Súng tôi muốn làm em"

Thân thể Địch Thanh dựa lại đây, áp bách cường đại làm Bạch Chỉ không ngừng lui về phía sau, bị bắt dựa vào sofa.

Hắn vây cô trong góc sofa, cúi đầu ngậm đầu v* cô tinh tế mà mút vào. Bạch Chỉ ngửa đầu run rẩy.

“Ân... Buông ra...” Cô muốn đẩy hắn ra, tay bị còng lại chỉ có thể vô lực vòng lấy đầu của hắn.

Hơn nửa ngày sau, Địch Thanh mới buông cô ra, lui về phía sau nửa bước.

“Sofa cũng ướt thành như vậy.” Địch Thanh cười, giống như có ánh mặt trời chiếu xuống. Diện mạo hắn kỳ thật hết sức tuấn mỹ, chỉ là không hay cười, tổng có vẻ thâm trầm khó hiểu.

Mặt Bạch Chỉ đỏ bừng.

Địch Thanh rút ra một tờ khăn giấy, thong thả mà chà lau thân súng dính đầy chất lỏng không rõ: “Có nhu cầu gì, thì chủ động tới tìm tôi.”

“Lúc tìm tôi, phải chuẩn bị thật tốt giá cao để trả.”
Bạch Chỉ cầm tù phục từ Lục Dã, tù phục là váy đơn giản màu xám nhạt, cổ áo to rộng, vải dệt mềm mại, chiều dài vượt qua đầu gối cô.

Lục Dã nói: “Nơi này là ngục giam nam, chỉ có kiểu trang phục nam cùng kiểu quần lót nam. Quần lót nhỏ nhất em đã thử rồi, mặc không được, cho nên...”

Sắc mặt Bạch Chỉ trở nên trắng bệch, cô cắn môi, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.

Địch Thanh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, thăm thăm độ ấm trên trán: “Sắc mặt làm sao kém như vậy?”

“Nơi này... Thật là ngục giam nam à?”

Địch Thanh cùng Lục Dã nhìn nhau cười: “Những lời này em hỏi muộn quá rồi.”

“Tôi... ăn cơm ở đâu, ngủ nghỉ ở nơi, tắm rửa ở đâu... Sẽ đụng tới bao nhiêu người... Bọn họ, đều là đàn ông?”

Địch Thanh nói: “Đi vào em sẽ biết.”

“Cầu xin các anh, giúp tôi liên lạc với anh trai đi, bảo anh ấy đưa tôi rời khỏi đây...”

“Không có khả năng.” Địch Thanh nói.

Bạch Chỉ nằm liệt dưới đất, kịch liệt mà run rẩy.

“Bạch Chỉ,” giọng Lục Dã trầm thấp: “Hiện tại, em không có lựa chọn khác.”
Địch Thanh và Lục Dã kẹp Bạch Chỉ, đi vào một hành lang hẹp dài và tối tăm. Cuối hành lang, là ánh sáng chói mắt.

Đó là một sân thể dục trống trải, bên cạnh là mấy công trình thấp bé. Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn chung quanh, nhìn thấy lưới sát lạnh lẽo dựng cao vây lấy ngục giam, phong bế toàn bộ, ngay cả một con chim cũng có mà chạy đằng trời.

“Không cần thử chạm vào lưới sắt đó, đôi khi có dòng điện chạy qua, sờ vào sẽ đau.” Lục Dã cười nói.

Phía trước xuất hiện một bóng người, mặc áo blouse trắng, dáng người thẳng tắp. Địch Thanh và Lục Dã chào hỏi hắn.

Bạch Chỉ vội vàng trốn sau Lục Dã.

“Người mới?” Âm điệu lạnh băng thanh triệt, hoàn toàn không thèm để ý.

“Đúng vậy, bác sĩ Diệp, ‘ hắn ’ vẫn chưa thích ứng nơi này, có cơ hội lại đi bái phỏng ngài.” Địch Thanh hàn huyên nói.

Bóng người kia tựa hồ gật gật đầu, cũng không nhìn Bạch Chỉ một cái, đi vào hành lang mà họ vừa ra khỏi.

“Đây là Diệp Hiểu, bác sĩ do ngục giam mời tới.” Địch Thanh nói: “Thân thể chỗ nào không thoải mái có thể đi tìm hắn, nhưng... tốt nhất ít đi tìm hắn.”

Ánh mắt Địch Thanh ý vị không rõ mà đảo qua cổ áo để lộ một phần da thịt tuyết trắng, đột nhiên cười.

Bạch Chỉ cắn môi, nhẹ nhàng kéo cổ áo sát vào nhau một chút.

Khi nói chuyện, bọn họ đã ngồi trên thang máy, rồi đi vào cầu thang. Ký túc xá của Bạch Chỉ ở sườn đầu, từ cầu thang đi, còn phải qua hai phòng đang đóng chặt.

“Đây là ký túc xá của em, không có chìa khóa.” Địch Thanh nói, “Có cần chúng ta đưa em đi một chút, làm quen với sinh hoạt trong ngục giam không?”

Bạch Chỉ lắc đầu, cô chỉ muốn một mình. Nếu nơi này thật là ngục giam nam, như vậy chỉ sợ toàn bộ không gian, chỉ có mình là nữ... Cô không dám tưởng tượng, càng không dám đi khắp nơi.

“Chúng ta đi trước. Về sau, cách bảy ngày chúng ta sẽ đến kiểm tra phòng một, lần sau gặp mặt sẽ tháo còng tay cho em. Đương nhiên, em cũng có thể tự mình chủ động tới tìm tôi.” Địch Thanh nói.

“Lúc tạm biệt phải làm chút chuyện gì đó chứ nhỉ?” Lục Dã nói.
Hai người mang theo đôi mắt thú tính khóa chặt cô, Bạch Chỉ không biết làm sao mà lui về phía sau nửa bước.

“Lại đây.” Địch Thanh thấp giọng nói.

Bạch Chỉ vẫn không nhúc nhích, Lục Dã từ phía sau đẩy cô một cái, đưa cô đến trước người Địch Thanh. Địch Thanh nâng cằm cô, nhìn chăm chú vào cánh môi non nớt của cô, đôi môi lạnh lẽo áp lên, lưỡi lửa nóng công thành đoạt đất.

Phía sau, Lục Dã vòng lấy eo cô, liếm láp sau cổ cô, mang theo từng dòng điện tê dại trận, một bàn tay vén lên vạt áo tù, không màng cô kháng cự, ở lối vào của cô hoạt động, vê lộng chất lỏng sền sệt.

“Ô...” Đôi tay cô nỗ lực chống cự Địch Thanh, hắn lại không chút xê dịch. Hai chân bủn rủn mà kẹp lấy tay Lục Dã, lại ngăn cản không được hắn càng thêm tà ác thâm nhập khiêu khích.

Sau một lúc lâu, bọn họ mới buông tha cô. Cô mềm mại ngã xuống trong ngực Địch Thanh, hai má một mảnh ửng hồng, trên tù phục đầy nếp uốn, một đầu tóc dài buông xuống.

Lục Dã đưa ngón tay ướt đẫm nhét vào trong miệng cô, bức bách cô liếm láp sạch sẽ.

“Chăm sóc tốt cho bản thân, không cần...” Địch Thanh giọng khàn khàn, tạm dừng một chút: “Không cần bị ăn sạch sẽ quá nhanh.”

Bạch Chỉ nhẹ nhàng run lên một cái.

“Được rồi, vào đi thôi.” Lục Dã vỗ vỗ mông cô, nhìn cô gái giống như đang trốn chạy vào phòng.
Bạch Chỉ vào phòng, bay nhanh mà đóng cửa lại. Trên cửa phòng quả nhiên không có khóa, phòng trống không, chỉ có một chiếc giường đơn. Cô cắn môi, muốn đưa giường đơn dịch đến trước cửa, lại phát hiện chân giường bị gắn chặt trên nền nhà.

Cô đột nhiên đánh mất sức lực, mễm nhũn ngã trên giường, bắt đầu nức nở.

Từng màn ban ngày giống như đèn kéo quân từ từ xẹt qua trong đầu cô, lời nói uy hiếp, súng lạnh băng cùng còng tay, hơi thở nam tính xâm lược, tựa như cánh tay gông cùm xiềng xích, ngón tay thô ráp mạnh mẽ xâm nhập vào trong thân thể cô, môi lưỡi lạnh lẽo mút giữ cánh môi cô, lưới sắt ngục giam cao chót vót... Từng màn đều vượt qua sinh hoạt đơn thuần của cô khi xưa, đẩy cô từng chút xuống vực sâu.

Cô biết, nếu cô không thể nhanh chóng liên hệ anh trai đưa cô ra ngoài, hậu quả... Căn bản cô không cách nào thừa nhận nổi.

Nước mắt không nghe lời mà chảy ra, thấm vào chiếc gối màu trắng, thấm ướt vải dệt, ngăn cũng ngăn không được. Cô rất nhớ anh trai dịu dàng làm bạn, rất nhớ phòng nhỏ cho thuê quen thuộc mà ấm áp. Cô dúi đầu vào gối mà nghẹn ngào, lại không dám để tiếng khóc của mình truyền ra cửa.

Cô không biết ngoài cửa là thế giới như thế nào.

Hạ thân cô trống rỗng, không có quần lót có thể mặc, chất lỏng ban ngày vẫn còn dư ở bắp đùi, chưa được rửa sạch, lạnh căm căm, làm cô rất khó chịu.

Khóc đã lâu, cô mới ngủ. Lúc tỉnh lại, đã tới buổi tối. Ánh trăng lạnh băng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, làm nhiệt độ hạ xuống khiến cô hơi rét run.

Có lẽ hiện tại nên làm, là đi ra ngoài, tìm được lỗ hổng ngục giam, sau đó chạy đi.

Cô lấy hết can đảm, lặng lẽ mở cửa phòng. Cửa gỗ phát ra âm thanh rất nhỏ. Ngoài cửa là hành lang rộng, từ nơi này có thể quan sát sân thể dục của ngục giam. Chung quanh không có một bóng người, bóng đêm tràn ngập, chỉ từng đốm đèn đường, chiếu sáng khu vực nhỏ.

Cô nhẹ nhàng thở ra, có lẽ người nơi này buổi tối sẽ không ra cửa hoạt động.
Tay chân Bạch Chỉ nhẹ nhàng đi ra ngoài, đi ngang qua hai cửa phòng đóng chặt, từ cửa sổ nhìn vào, bên trong không có ánh đèn, chủ phòng không biết đã ngủ, hay ở bên ngoài. Cô tha thiết hy vọng là ý trước.

Chuyển qua chỗ ngoặt, cô đột nhiên đụng phải một người vững chãi như bức tường, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu sợ hãi, một tay hữu lực chặt chẽ bịt miệng mũi cô.

Hô hấp Bạch Chỉ khó khăn, mặt căng đến đỏ bừng, giơ lên đôi tay còn mang còng tay, liều mạng muốn bẻ cái tay kia ra, rốt cuộc làm nó thấp xuống một chút, có không gian hô hấp. Khói thuốc nồng nặc tức khắc xông vào miệng mũi cô.

“Nữ? Làm sao ở chỗ này?” Tiếng nói trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến, mang theo một tia nghi hoặc.

Bạch Chỉ thở phì phò, ho khan vài tiếng, nhìn về phía người tập kích mình, thân hình cao lớn biến mất ở chỗ rẽ cầu thang trong bóng đêm, chỉ có một đôi mắt mơ hồ nhưng sáng, lóe như kiếm quang.

Hắn dời bàn tay mình, ngược lại mạnh mẽ bắt lấy cánh tay cô. Xúc cảm ấm áp mà thô ráp cách vải dệt mềm mại, nhiệt lượng truyền đến làn da cô.

Không biết vì sao, hơi thở của hắn cho cô một loại cảm giác an toàn khó hiểu.
“Tôi...” Cô ho khan một tiếng: “... Đột nhiên bị người trói tới...”

“Đây là ngục giam nam, em không nên ở chỗ này.”

“Tôi cũng không muốn...” Hốc mắt cô đỏ lên.

“Nếu bị những người khác theo dõi, em biết sẽ có hậu quả gì chưa?”

Bạch Chỉ cúi đầu, hôm nay cô đã trải qua, ban ngày trên xe, hai người kia không màng cô đồng ý, không ngừng mà quấy phá cô, đùa giỡn cô, làm cô nan kham (*).

(*) Nan kham - 難堪 - Khó lòng chịu đựng nổi.

“Em là chủ nhân mới trong phòng kia à?” Giọng nói đó tiếp tục hỏi.

Bạch Chỉ gật gật đầu.

“Buổi tối không cần trở về, nơi đó đã sớm là địa bàn của Lý Kiêu, buổi tối mỗi ngày hắn đều qua đó. Cuối tuần để bọn họ đổi phòng cho em.”

“Lý... Kiêu?”

“Ừ, nhớ kỹ tên này, cách hắn càng xa càng tốt. Hắn là người nguy hiểm nhất trong toàn bộ trong ngục giam.”

“Tôi nhớ kỹ, cảm ơn anh... Anh là ai?”

Người đàn ông từ bóng tối đi ra, hắn mặc thường phục, trong miệng ngậm một điếu thuốc, mũi thẳng, ngũ quan lập thể; thần sắc có chút chán chường, ánh mắt lại rất thanh minh: “Tôi là Triệu Tử Huân.”

“Triệu... Tử huân... Tôi gọi Bạch Chỉ.”

Triệu Tử Huân gật gật đầu.

Bạch Chỉ vào phòng Triệu Tử Huân, phát hiện phòng hắn có khóa, bên trong còn có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, thậm chí có cái bàn cùng ghế dựa, hoàn toàn không giống phòng trống rỗng của cô, chỉ có một chiếc giường nhỏ.

Quen thuộc phòng nhỏ hẹp, một mình trên chiếc giường mềm mại, giờ có thêm một cô gái nhu nhược đơn bạc. Triệu Tử Huân dựa vào cạnh cửa, nhìn tất cả, hít một hơi thuốc, ánh mắt quét qua người cô, lại không có bất cứ động tác gì, không biết suy nghĩ cái gì.

“Tôi... Ban ngày đã ngủ, anh ngủ trước đi...” Bạch Chỉ bất an mà nói, “Trời sáng, tôi sẽ tự mình trở về.”

“Em có nghĩ tới ở chỗ này ăn cơm thế nào, tắm rửa thế nào, đi WC thế nào chưa?” Trong miệng Triệu Tử Huân ngậm một điếu thuốc, vô biểu tình nhìn cô, khẽ nhếch cánh môi hồng nhạt, tâm niệm vừa động, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”
Bạch Chỉ phản xạ có điều kiện mà run lên một chút, nhưng vẫn đi qua. Ngửi phải khói thuốc, cẩn thận mà ngừng lại rồi hô hấp.

“Ghét khói thuốc?”

Bạch Chỉ gật gật đầu.

Triệu Tử Huân đột nhiên tới gần, nâng cằm cô, cúi đầu phong bế môi cô, đưa ngụm khói dày đặc ép vào miệng cô, cưỡng bách cô hoàn toàn nuốt xuống, mới rời đi.

“Anh...” Bạch Chỉ kịch liệt ho khan, không dám tin nhìn hắn.

Triệu Tử Huân cười, liếm liếm môi, âm thanh khàn khàn: “Đừng sợ, cho em nếm thử một chút. Đi lên giường nghỉ ngơi cho tốt đi, đêm nay tôi sẽ không chạm vào em.”

Bạch Chỉ thấp thỏm mà nằm trên giường, vì không mặc quần lót, đành phải khép chặt hai chân vào nhau.

Triệu Tử Huân thưởng thức một màn này, cư nhiên cũng đi tới, nằm trên giường, ôm cô trong ngực.

“Triệu Tử Huân?” Cô sợ hãi kêu, bắt đầu giãy giụa.

“Đừng lộn xộn, tôi nói đêm nay sẽ không chạm vào em.” Hắn ôm sát cơ thể mềm mại của cô, dúi đầu vào bên gáy cô, hít sâu một hơi, hơi thở nóng rực làm cổ cô nổi lên từng đợt tê dại: “Dùng phòng tôi, dù sao em cũng phải báo đáp tôi. Ngoan ngoãn, đêm nay nghỉ ngơi tốt.”

Hắn quả thực chỉ ôm cô, không tiếp tục có hành động, thân thể cứng đờ của Bạch Chỉ thật lâu mới hơi hơi thả lỏng lại, dựa vào cánh tay ấm áp của người đàn ông, dần dần chìm vào khung cảnh mơ màng màu đen.
Sau nửa đêm, Bạch Chỉ bắt đầu bất an, cô mơ thấy mình bị một đoàn vật thể màu đen sền sệt điên cuồng truy đuổi, cô nỗ lực chạy về phía trước, đột nhiên sẩy chân ngã trên mặt đất. Vật thể sền sệt trệ nặng nề đánh úp cô từ phía sau, trong nháy mắt cắn nuốt cô.

Cảnh trong mơ cũng không kết thúc. Thứ đồ sền sệt dây dưa đè ép mỗi một chỗ trên thân thể cô, ép làm cô không thở nổi, cô khó chịu mà khóc kêu, lúc này mới từ cảnh trong mơ tỉnh lại.

Cô nhìn thấy một đôi mắt hỗn hợp dục vọng mãnh liệt, chặt chẽ tập trung vào cô. Triệu Tử Huân gắt gao đè cô trên giường, thân thể dính sát vào cô. Tay cô bị cố định lên đỉnh đầu, tù phục bị đẩy đến trước ngực, vải dệt màu xám chồng chất trên bộ ngực cô. Rừng cây thần bí, vòng eo tinh tế mê người, bộ ngực chứa đầy nhục dục không hề che đậy mà hiện ra dưới tầm mắt người đàn ông.

Hai tay Triệu Tử Huân phân biệt cầm vũ trắng nõn mê người của cô, ép chúng vào giữa, làm đầu v* chạm vào nhau, một ngụm đem chúng nó đồng thời ngậm trong miệng, duỗi lưỡi tinh tế mà liếm láp. Dòng điện tê dại từ hai bên đồng thời chạy trên sống lưng cô.

“Nha a, ha...” Bạch Chỉ vặn vẹo thân thể, một đôi vú tuyết trắng cơ hồ muốn thoát khỏi bàn tay hắn.

Ánh mắt Triệu Tử Huân tối sầm lại, ngón tay dùng sức véo đau, một ngụm cắn trên hai điểm đỏ thắm đứng thẳng của cô, dùng sức mà liếm mút, giống như muốn hút sữa từ bên trong ra.

“A...” Bạch Chỉ hít khí, một đôi mắt bịt kín nước mắt sương mù: “Triệu Tử Huân, anh đã nói không chạm vào tôi... Anh đã nói... Ô ô ô...”

“Em nội y quần lót cũng không mặc, nằm trên giường tôi, bảo tôi nhịn như thế nào, hửm?” Giọng người đàn ông trầm thấp tràn ngập tình dục, một tay tách ra hai chân cô, thân thể cường thế chen vào, không cho cô khép hai chân lại, chỉ có thể bị bắt bám vào eo hắn.

“Triệu Tử Huân... Triệu Tử Huân...” Cô khóc, cầu xin: “Triệu Tử Huân...”

Triệu Tử Huân thở hổn hển, dựa bên gáy cô, tham lam liếm mút, lưu lại từng vệt đỏ, dục vọng dưới háng dường như đẩy về phía trước, cách quần vẫn ấn làm cô run lên, ngay cả giường cũng kịch liệt run rẩy.

Hoa hạch yếu ớt bị vải dệt thô ráp không ngừng cọ xát, mật thủy đầm đìa bị làm cho rung động. Khoái cảm cùng đau đớn đồng thời đánh úp lại, Bạch Chỉ bị động mà ngửa đầu thừa nhận, đùi bị hắn lộng đỏ bừng, hơn nửa ngày, động tác Triệu Tử Huân mới từ từ dừng lại.

Bờ môi của hắn dính sát bên tai cô, giọng khàn khàn nói: “Em không biết mình có bao nhiêu mê người, em tránh không khỏi... Kết quả cuối cùng. Nhưng trước mắt có một lựa chọn, có thể kéo dài một chút thời gian, em hoàn toàn có thể suy xét ——”
Răng Bạch Chỉ cắn cánh môi hồng, ngực phồng lên còn có dấu răng cùng dấu véo hắn vừa thô bạo lưu lại.

Ánh mắt Triệu Tử Huân nháy mắt tràn ngập dục vọng hủy diệt, lại đột nhiên khắc chế xuống, ánh mắt chuyển qua gương mặt nhỏ ửng hồng mà bất an của cô:

“Mấy ngày nay, tôi giúp em né tránh những người khác. Em, đem chính mình cho tôi.”

Cả người Bạch Chỉ chấn động.

Triệu Tử Huân rời đi thân thể của cô, nhìn Bạch Chỉ kinh hoảng thất thố run rẩy khép hai chân, một chút một chút sửa sang quần áo mình đã nhăn thành một đoàn.

“Cho em thời gian suy xét. Tôi sẽ không ép buộc em.” ánh mắt người đàn ông theo quần áo di động, thẳng đến cảnh xuân một chút một chút bị vải dệt màu xám che đậy, hắn mới cầm lấy một gói thuốc lá, rời phòng ngủ, khép cửa lại.

Bạch Chỉ cắn môi, ở trên giường tự ôm lấy mình, run nhè nhẹ.
“Em đã nghĩ kỹ.” Lúc Triệu Tử Huân một lần nữa tiến vào, dựa ở cạnh cửa, trên người mang theo mùi khói thuốc nồng đậm. Ngữ khí hắn mười phần khẳng định.

“Ừm...”

Bạch Chỉ gật gật đầu, mặt căng đến đỏ bừng, đôi tay theo bản năng dùng một tư thế phòng vệ che đậy trước người.

Tuy rằng đã đồng ý điều kiện của hắn, cô vẫn cứ giữ chặt không buông.

Triệu Tử Huân dùng giọng trầm thấp dịu dàng nói: “Cởi quần áo đi, để tôi xem kỹ em hơn.”

Cô cúi đầu, co quắp mà bắt đầu thoát quần áo của mình.

Còng tay vẫn như cũ trói buộc hành động, cô chỉ có thể chậm chạp kéo áo dài, lại không biết thong thả như thế khi bại lộ càng thêm mê người.

Màu xám một chút một chút nâng cao, dần dần lộ ra phần lớn da thịt non mềm trắng nõn, ánh sáng mê hoặc, hấp dẫn ánh mắt người đàn ông thêm lưu luyến.

Áo xám đơn bạc bị cởi, toàn thân cô cũng đã trần trụi, vú no đủ đè ép ở bên nhau, cô giơ tay che đậy, lại ngăn không được cảnh xuân bại lộ.

“Bỏ tay ra.” Người đàn ông ra lệnh.

Ánh mắt hắn dừng ở trên người cô, ngữ khí lạnh băng, hơi thở lại hơi hơi tăng thêm.

Hốc mắt Bạch Chỉ hơi phiếm hồng, cô chậm chạp buông đôi tay, hai bầu vú tuyết trắng bại lộ dưới ánh đèn vàng ấm áp, đầu nhọn đỏ bừng tiếp xúc không khí lạnh băng, cương cương đứng thẳng lên.

Chúng nó vừa mới bị người đàn ông dùng môi lưỡi làm dễ chịu, hiện tại lại lần nữa bại lộ ở dưới ánh mắt hắn.

“Đã sờ tự sờ vú chưa? Tôi muốn nhìn.” Ánh mắt Triệu Tử Huân chặt chẽ khóa lấy cô, thưởng thức động tác của cô.

Cô cảm thấy thẹn mà cắn môi, kháng cự lắc đầu, hai mắt nổi lên lệ quang, trong miệng tràn ra một tiếng khóc nức nở.

Ánh mắt Triệu Tử Huân ánh mắt u ám, bóng dáng cao lớn từng bước đến gần cô: “Có gì phải thẹn thùng? Lần tới không được như vậy.”

Hắn đẩy ngã cô mềm mại trên giường, thân hình cường tráng quần áo hoàn chỉnh phủ lên nữ thể non mềm không bị che lấp, vải dệt thô ráp cọ xát da thịt cô, làm cô nhịn không được một trận co rúm.
“Vừa rồi chưa cởi quần liền lộng em, rất đau đúng không?” Triệu Tử Huân thấp giọng hỏi.

“Đau...” Bạch Chỉ cho rằng hắn thông cảm cô, ủy khuất lên tiếng, vành mắt đỏ bừng, cơ hồ thấp đầu tiến vào trong lòng ngực hắn: “Không cần như vậy đối tôi...”

Dưới háng Triệu Tử Huân nóng cháy càng thêm sưng to, lại vẫn nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô một chút, thân thể hắn hơi lùi ra sau: “Dạng chân ra.”

Cô cô gắng che giấu cảm xúc của mình, mở ra hai chân, lộ ra thịt non giữa hai chân không hề phòng bị, trải qua kích thích vừa rồi, đã ướt át sưng đỏ.

Cô cảm nhận được ánh mắt hắn lưu luyến dưới thân cô. Một đôi tay thô ráp nắm cánh hoa yếu ớt nhất của cô, tách chúng nó ra hai bên, hai ngón cái thử xâm nhập.

“Ân a... Ân a...” Bạch Chỉ đã chịu kích thích, muốn khép lại hai chân, thân hình hắn lại đã sớm chiếm cứ ở bên trong.

“Tôi chưa bắt đầu làm gì, đã kêu lãng đến như vậy, hửm?” Người đàn ông nói lời âu yếm khó nghe: “Mềm như vậy, nước nhiều như vậy, không phải là lần đầu tiên chứ?”

Hắn hạn chế động tác cô, vùi đầu vào giữa hai chân cô, đôi mắt cũng không nháy mà gắt gao nhìn chằm chằm mật thủy đầm đìa trên cánh hoa.

Hai ngón tay thô dài ấn hai bên tiểu huyệt, một trái một phải bẻ ra cánh hoa hồng mềm, kéo theo sợi chỉ bạc sền sệt, hơi tách ra, nhỏ giọt xuống dưới.

Hầu kết người đàn ông nhấp nhô, ngón tay cái bỗng nhiên từ hai bên cắm thật sâu vào tiểu huyệt.
“Ô a a a...” Hai mắt Bạch Chỉ trợn to, suy nghĩ dao động muốn thoát khỏi khống chế của Triệu Tử Huân, hắn lại không cho cô chút cơ hội nào, cúi đầu, ngậm lấy hoa huy*t cô, chậc chậc mút vào, lưỡi dài thật sâu mà đâm vào lối đi, ở bên trong khắp nơi liếm láp, ấn lộng.

“Triệu Tử Huân... Không cần như vậy... Không cần liếm... Nơi đó... Ô ô ô...” Cô khóc kêu, thân thể không tự chủ được mà cuộn tròn, quá nhiều khoái cảm khiến cô hoàn toàn không có cách suy nghĩ, cảm quan đều tụ tập nơi đầu lười đang đoạt lấy trong thân thể.

Theo hắn thêm mạnh mẽ xâm phạm, cô khổ sở lắc đầu, vú tuyết trắng giống bọt sóng đánh.

Huyệt thịt bắt đầu run rẩy, không ngừng tràn ra chất lỏng sền sệt.

Môi mỏng nhẹ nhàng ở nơi mẫn cảm nhất của cô toát lộng, lại dần dần dùng sức, mút tất cả chất lỏng của cô, nuốt xuống, phát ra tiếng nước chậc chậc.

Bạch Chỉ chịu không nổi kích thích, không quá một hồi, tiểu huyệt kịch liệt run rẩy, phun ra một dòng lại một dòng d*m thủy, đầu v* bởi vì cao trào mà cương cứng đứng thẳng lên.

Môi lưỡi Triệu Tử Huân rời hạ thể cô, ngẩng đầu lên, bóp chặt cằm cô, môi hôn sâu cô, đầu lưỡi mang theo chất lỏng dưới thân cô, xâm lược mà tham nhập, bức bách cô nhấm nháp hương vị dâm dịch chính mình.

Lúc rời khỏi, giữa cánh môi hai người vương một sợi chỉ bạc trong suốt, rơi xuống đầu v* cô, hắn tinh tế liếm nó, toát lộng khiêu khích cô, làm cô rên rỉ từng hồi.

Người đàn ông ở bên tai cô gợi cảm thở dốc: “Đây là hương vị của em.”

“... Anh... Cái tên xấu xa này...” Cô nức nở nói.

“Liếm em không thoải mái ư? Đây là tôi sai.” Người đàn ông cười nhẹ.

Trên mặt Bạch Chỉ hiện lên một ý thẹn đỏ ửng. Triệu Tử Huân hôn hôn gương mặt cô.

“Nên đến lượt tôi rồi.”

Hắn cúi đầu, cởi bỏ khóa quần, phóng xuất ra vật lớn đen đỏ.

Đôi mắt Bạch Chỉ trừng lớn, nhìn gia hỏa kia thật lớn, sợ hãi mà co rúm lại một chút: “Không... Không... Tôi... Chứa không nổi...”

Vật lớn hơi run rẩy, tựa hồ lại to thêm một ít.
“Nó muốn làm em.” Triệu Tử Huân thở hổn hển: “Dạng chân ra, vòng quanh eo tôi.”

Hắn đỡ vật nóng rực ấn nơi cánh hoa đã tách ra của cô, chống ở trân châu mẫn cảm nhất, cọ xát qua lại, khiến cho cô một trận lại một trận run rẩy.

Một dòng d*m thủy tràn ra, đỉnh vật lớn bị dính dịch nhầy trong suốt mà ướt nhẹp, có vẻ thập phần dâm mĩ.

“Tiểu tao huyệt của em chảy nước rồi, cô bé nói, cô bé rất muốn, muốn tôi hung hăng mà làm cô bé, làm chết cô bé.” Tiếng hắn trầm thấp phun ra cũng không tương xứng với lời nói hạ lưu: “Đã ướt như vậy, có cần khăn trải giường nữa hay không, hửm?”

“Ô... Câm mồm...” Bạch Chỉ chống ngực hắn, trốn tránh nhắm mắt, không muốn xem hình ảnh dâm mĩ như vậy, càng không muốn nghe lời hắn nói.

“Không được nhắm mắt.” Triệu Tử Huân dùng sức bóp chặt tiểu huyệt cô trầm giọng nói.

Cô cảm thấy hạ thân tê rần, run rẩy mở to mắt.

Hắn duỗi tay giữ đầu cô, cưỡng ép đè xuống, bức bách cô trơ mắt mà nhìn vật lớn đỏ đen chống trên cửa huyệt cô ra sao, sau đó thong thả mà ma người một tấc một tấc mà xâm nhập cô. Chặt ngoài ý muốn làm ánh mắt người đàn ông thêm ám.

“Lần đầu tiên?” Sâu thẳm ánh mắt hắn khóa trụ khuôn mặt nhỏ che kín tình dục của cô.

“Ân... Ha a...” Cô khó chịu cưỡng người, kháng cự lắc đầu, dục vọng người đàn ông càng thêm bành trướng, đôi tay chặt chẽ cố định eo cô, đẩy một cái, hung hăng cắm vào, vật lớn hoàn toàn hoàn toàn đi vào, đâm vào nơi mềm mại sâu nhất.
“A... Ô ô... Triệu Tử Huân...” Cô vô ý thức kêu tên hắn, nước mắt chảy ra, thân hình theo hắn thẳng tiến mà không ngừng run rẩy, nhũ thịt lay động.

Người đàn ông như mũi nhọn, một chút lại một chút tiến lên. Chỉ chốc lát sau, từng trận khoái cảm nảy lên trong thân thể cô, ánh mắt cô mê ly, tiểu huyệt run rẩy kẹp chặt hắn, hắn lại không thả chậm tốc độ, mà càng thâm nhập mà xâm phạm cô, mỗi một lần thọc vào rút ra đều bức cô đến cực hạn.

Thân thể cô đã vì thoát lực mà mềm mại ngã trên giường, dục vọng theo hắn một chút lại một chút thọc vào rút ra bị bắt một lần nữa khơi dậy, cô đã qua một lần cao trào, mới cảm nhận được tốc độ hắn bắt đầu nhanh hơn.

Một lát sau, tiểu huyệt cô lần thứ hai bắt đầu run rẩy, hắn rút ra thân thể cô, chất lỏng màu trắng sền sệt phun trên bụng nhỏ cùng nhũ gian của cô.

Hắn nhìn xuống cô tóc tán loạn, cả người trần trụi mà mềm mại ngã xuống ở dưới thân hắn, duỗi tay vuốt ve da thịt tuyết trắng, nhẹ nhàng bôi tinh dịch đã bắn trên người cô, từ bụng nhỏ, đến vú, trên da thịt non mềm đều là chất lỏng của hắn, ánh sáng lấp lánh dâm mĩ.

Khi hắn đụng đầu v* cô, cô ưm một tiếng, hắn tà ác tăng thêm lực đạo, nắm thứ nho nhỏ nổi lên, khiến cô rên rỉ và run rẩy, cô lại không có nhiều sức lực nổi dậy kháng cự, chỉ có thể mặc hắn đùa giỡn.

Hạ thân hắn lại từ từ ngẩng đầu.

Giọng Bạch Chỉ vì kêu đã khàn, cô nhẹ giọng cầu xin: “Từ bỏ, tôi chịu không nổi... Triệu Tử Huân... Từ bỏ...”

“Em gọi tôi là gì?”

“... Tử... Huân?”

“Ừm.” Người đàn ông vừa lòng nói: “Hôm nay buông tha em, em liếm nó sạch sẽ, giống như vừa rồi tôi đã làm.”

Trải qua ba lần cao trào, cả người Bạch Chỉ hư nhuyễn vô lực, chỉ cầu hắn không cần tiếp tục chà đạp cô.

Cô ngồi dậy, quỳ gối trước người hắn, trên người tinh dịch còn chưa hết. Cô cúi đầu, mở ra cánh môi hồng mềm, ngậm lấy quy đầu, tinh tế liếm láp.

Người đàn ông phát ra một tiếng thở dốc, vuốt ve tóc cô, áp đầu cô vào hạ thể hắn, một cái tay khác cầm vú cô, vuốt ve.
Khoang miệng Bạch Chỉ căn bản không bao được vật cực đại, cô cố hết sức liếm láp, miệng cơ hồ không cách nào khép lại, nước miếng hỗn hợp dâm dịch từ khóe miệng cô nhỏ giọt xuống, cô lại không cách nào đi lau.

Không bao lâu, Triệu Tử Huân đột nhiên rút cự vật ra khỏi cánh môi, lật ngược cô, để cô quỳ ghé vào trên giường, cự vật một lần nữa nhắm ngay hoa huy*t sưng đỏ, từ phía sau cô đâm vào thật sâu, từng chút hoàn toàn đi vào chỗ sâu nhất.

“Nha a a a... Anh... Anh là kẻ lừa đảo...” Cô sớm bị hắn thao đến cả người nhũn ra, vô lực chống cự, chỉ có thể phát ra từng tiếng ú ớ rên rỉ.

Triệu Tử Huân không trả lời cô, chỉ giữ chặt eo cô, chặt chẽ cố định thân thể cô, như nổi cơn điên dùng sức tiến lên.

Trong không gian nhỏ hẹp, một cô gái cả người trần trụi quỳ ghé vào trên giường, bị đàn ông đè ở dưới thân hung hăng thao lộng.

Người đàn ông quần áo hoàn chỉnh, chỉ có cự long dưới háng bị phóng thích, không hề thương tiếc mà ở giữa hai chân cô gái tàn sát bừa bãi, mỗi một lần đều cắm đến chỗ sâu nhất, d*m thủy từ chỗ hai người tương tiếp tràn ra khăn trải giường thượng, thấm ướt vải dệt tuyết trắng.

Hắn quả thực cả một đêm cũng chưa buông tha cô. Trong hoan ái quá mức kịch liệt, Bạch Chỉ không chịu nổi, ngất đi.

Trước lúc hôn mê, cô nghe được, Triệu Tử Huân ở bên tai cô thấp giọng hứa hẹn: “Anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nàng#sắc