CHƯƠNG 4
Má Lâm sờ má của cô cười nói:"Tiểu Nhã thật dẻo miệng mà, tối nay ngủ lại đây với ta". Tiểu Nhã cười tươi sáng chói nói:" Dạ. Mẹ Lâm con thương mẹ nhất à!" .Lâm Kỳ bĩu môi nói :" Nhã Nhã à, chị nhớ ko lầm em mới nói người em thương nhất là Châu ca mà ta"
Trong khi mọi người đang nói chuyện say xưa thì còn có 1 người chỉ lo suy nghĩ :"Tối nay mình phải ở lại đây ngủ để bồi tình cảm với vợ mình mới đc, nhưng nhỏ nha đầu kia sẽ ko để yên mình ở lại mà. Phải nghĩ cách mới đc".( vợ anh?o_o)
Chuyển lại Cao gia, sau khi về chàng thiếu niên liền vào phòng của mình ngồi trước bàn, trên tay cầm một sấp giấy. Khoan trên đó là hình của ai đó. À là hình của Nhân Châu. Hắn nhìn chằm chằm trên môi nở 1 nụ cười nhẹ :" Nhân Châu, anh nhất định là của tôi" ( có ta ở đây thì chưa biết chắc nha,. Haha!)
Buổi tối ở Lâm gia, trong bữa cơm ai cũng vui vẻ, ăn ngon lành chỉ có 1 người nuốt ko trôi. Vì sao? Vì người nào đó bị bỏ quên . Anh ta muốn ngồi gần ai đó lại bị người khác đẩy ra xa, uất ức ngồi xuống ăn lại bị họ lãng quên, quá đau lòng mà.
Má Lâm vô tình nhìn thấy bản mặt buồn của đứa cháu trai liền gắp miếng thịt gà hầm cho vào bát anh ta và nói:" Gia Phong ăn nhiều đi chứ, con ko khỏe sao?".Anh ta liền nói:" Dạ ko ,con vẫn đang ăn mà".Anh ta cắm cúi ăn nhưng mắt vẫn theo dõi ai đó.
Sau khi ăn xong mọi người đều ra phòng khách ngồi uống trà xem tivi.Nhân Châu xin phép ra ngoài gọi điện cho người nhà để nói chuyện mình và tiểu Nhã ngủ lại ở Lâm gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro