CHƯƠNG 10
Chương này hơi dài nha nhưng đoạn cuối sẽ xuất hiện người mới, để biết được thân phận của người này phải xem chương sau nha!<3<3
Một lúc sau, sau khi ly khai Lâm gia cả 2 anh em ko về nhà mà đến công ti của nhà mình-Nhân Khải Nhã. Nhìn tên là cũng đoán được chủ tịch công ti này thương con đến mức nào rồi.
Khi vào công ti y và cô bé tiểu Nhã liền đi đến văn phòng của ba mình.
Đứng trước văn phòng y định mở cửa thì nghe tiếng mắng phát ra:" Cô làm việc cái kiểu gì vậy để mất một khách hàng lớn". Rồi 1 tiếng của phụ nữ phát ra:" Chủ tịch, tôi xin lỗi". Tiếng người kia phát ra:" Hàn phu nhân nê mặt nên cho chúng ta trong vòng ngày mai phải làm xong cho bà ấy. Cô mau về hoàn thành đi ko xong thì cô biết rồi đấy".Người phụ nữ thấp giọng nói :" Dạ" rồi phóng ra ngoài.
Sau đó, y cùng tiểu Nhã bước vào. Tiểu Nhã vừa nãy có chút sợ hãi nhưng bây giờ thì lại vui vẻ bước vào kêu:" Ba, tiểu Nhã đến chơi với ba đây".Cô bé chạy vào ôm ba của mình ,lúc này trên mặt ông ko còn vẻ mặt lo lắng mệt mỏi nữa mà bây giờ là khuôn mặt tươi cười nói:" Bảo bối ngoan ,sao hôm nay lại muốn đến chơi với ba hả?" .Cô bé tỏ ra giận nói:" Ba ko muốn thì thôi con đi đây" .Ông xoa đầu cô bé rồi nói:" Được rồi, được rồi.Ba biết tiểu Nhã thương ba mà". Ông cầm tay cô bé đi đến chỗ Nhân Châu đang ngồi, sau đó ngồi xuống rồi nói:" Tiểu Châu, hôm qua con cùng tiểu Nhã ở Lâm gia, biết vậy mẹ con vẫn lo lắng lắm ".Nhân Châu nói :" Dạ, con sẽ bồi mẹ sau".Y lại nói tiếp:" Ba, vị Hàn phu nhân kia là ai?".Ông xoa thái dương rồi nói:" Bà ấy là vợ của Hàn Tư Lục-chủ tịch tập đoàn Hàn thị. Tập đoàn Hàn thị rất có tiếng và địa vị mà chủ tịch lại rất thương yêu phu nhân của mình . Công ti của chúng ta may mắn được bà ấy để ý nên nhân sinh nhật 50 của bà ấy muốn ở công ti chúng ta đặt 1 bộ váy nếu hợp ý thì bao nhiêu bà ấy cũng trả với lại bà ấy sẽ giới thiệu bạn bè mình đến ủng hộ chúng ta.Haz, một mối ngon vậy mà mất thì tổn thất biết bao!". Nhân Châu suy nghĩ 1 chút rồi nói:" Ba để con làm đi".Ông kinh ngạc nói:" Con?".Nhân Châu liền nhăn mặt nói:" Ba ko tin con sao?".Ông liền nói :" Ko, chỉ là con còn nhỏ..."(Bác à, lời nói này của bác chẳng khác gì ko tin y sao?".Dù biết con của mình từ nhỏ đã có tài năng nhưng với tuổi tác của y thì, ko phải ông khinh y còn nhỏ mà chỉ là nếu y ko làm được thì sẽ bị mất mặt y ,ông ko muốn con cưng của mình bị tổn thương.Nếu như con ông đã quyết định giúp ông thì ông sẽ ủng hộ luôn.(Xin lỗi Hứa tổng, mo đã ko nghĩ đến tâm trạng của ngài, đừng trách mo nga!:'( .Mo xin trao tặng ngài danh hiệu " Người cha của năm " ).Ông gật đầu nói:" Được tùy ý con".Ông gọi thư kí của mình đưa Nhân Châu đi đến chỗ kia(?).Nhân Châu khi đến nơi cũng ko để thư kí nói ra thân phận của mình mà y lấy thân phận là nhân viên. Người phụ nữ cũng chính là cái người bị ba y mắng đang nhìn y chằm chằm đến khi cô thư kí bảo cô ấy thì lúc này mới thôi nhìn.
Chào hỏi nhau xong rồi cùng nhau bắt tay làm việc.Y biết được cô ấy tên Phục Đông năm nay 23 tuổi, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng tài năng rất được. Họ nhanh chóng coi nhau là bạn.
Bữa trưa cũng ko ăn vẫn tập trung làm. Họ cùng nhau làm đến đêm mới xong ,rồi đi mua 2 phần đồ ăn nhanh. Sau khi no lê thì cuối cùng quyết định ngủ lại luôn.
Sáng hôm sau, cô thư kí bước vào thì thấy 2 thân ảnh nằm trên ghế sopha ngủ ngon lành, họ mỗi người 1 chỗ.Cô liền đẩy cặp kính của mình lên rồi nhanh chóng đi gọi 2 con heo kia... ý nhầm 2 con người kia đang còn chìm vào giấc mộng.
Một lát sau, họ chuẩn bị gọn gàng, chu toàn rồi theo thư kí đến văn phòng chủ tịch .
Trong văn phòng chủ tịch, Hàn phu nhân đang nhìn xen chiếc váy trên tay,.Sau khi xem xong bà cất vào chiếc hộp vốn đựng nó rồi nhìn Hứa tổng nói:" Hứa tổng, nhân viên ông thật có tài, bộ váy này tôi rất thích.Tối nay các người cũng đến đi".Nói xong bà cùng người của mình bước đi nhưng vừa đi 1 bước thì Nhân Châu liền nói:" Xin Hàn phu nhân dừng bước, tôi có chuyện muốn nói ". Hàn phu nhân quay lại nhìn y nói:" Có chuyện gì cậu cứ nói đi".Y tươi cười nói:" Tôi biết hôm nay là sinh nhật của Hàn phu nhân tôi thay công ti tặng người 1 món quà mong người đừng chê". Bà Hàn nói:" Được, ta nhận" .Nhân Châu lại nói:" Tôi sẽ mang món quà đến tận nhà người vào trước buổi tiệc".Bà cũng nói:" Được" , nói xong liền quay đi.Người đi theo bà ấy sau khi phát thiệp mời xong cũng đi. Phục Đông liền kéo tay áo y nói nhỏ:" Nhân Châu à, cậu đang làm cái gì vậy?" .Cô liền nói với ông:" Chủ tịch, ông đừng trách cậu ấy, cậu ấy còn nhỏ nên chưa hiểu gì". Cô cố gắng cầu xin chủ tịch tha cho y mà ko biết rằng ko cần cô cầu xin thì ông cũng chẳng làm gì y vì y chính là con cưng của ông mà.Ông nói:" Được rồi, thư kí Hạ cô cùng Phục Đông ra ngoài đi ".Phục Đông định nói gì liền bị thư kí Hạ kéo đi.(Chị Phục Đông này cũng chí khí dữ).
Khi cánh cửa được khép lại, Hứa tổng ngồi xuống ghế sopha rót 1 ly trà uống.Sau đó chậm rãi đặt xuống rồi nói:" Con định tặng quà gì cho bà ấy?".Nhân Châu cũng đi đến ngồi xuống nói:" Bí mật nhưng ba yên tâm con sẽ ko làm mất mặt công ti".Ông nói:" Được, con cứ làm đi".
5h chiều ở Hàn gia trước buổi tiệc 1 tiếng.Bây giờ y đang ở trong phòng gặp Hàn phu nhân.Bà thấy y tay trống trơn đi đến gặp mình có chút khó hiểu liền nói:" Cậu ko phải nói đến đây tặng quà cho tôi sao?".Y nói :" Thực ra món quà của tôi chính là ".Y chỉ vào khuôn máy bà ấy rồi nói:" Làm cho người trở nên xinh đẹp nhất trong buổi tiệc của người" .Bà Hàn kinh ngạc nghĩ:" Xinh đẹp nhất...nghĩa là đẹp hơn cả ả Lam Mỹ kia? Hừ lần này xem ngươi còn dám cười nhạo ta ko?". Bà gật đầu nói:" Được, nếu ngươi làm tốt ta thưởng thêm cho còn nếu ko thì tự biết".Nhân Châu cười nói :" Dạ".
6h bữa tiệc sinh nhật của Hàn phu nhân đã đến. Ở đây những người đến đều có địa vị lớn. Hứa tổng cùng thư kí mình và Phục Đông đến, họ háo hức vì chưa bao giờ thấy một bữa tiệc to lớn đến vậy. Dù háo hức nhưng Phục Đông vẫn lo lắng cho Nhân Châu nếu Hàn phu nhân thích quà của cậu ấy thì ko sao nhưng nỡ ko thì...cô thật ko nghĩ đến.Một lúc sau , bữa tiệc chính thức bắt đầu. Hàn phu nhân bước xuống theo sau là con gái của bà. Lúc này, ai cũng nhìn bà với ánh mắt kinh ngạc. Bà liếc nhìn 1 người nào đó trong đám đông rồi nhếch mép cười nhẹ đi đến chỗ chồng mình.Ngay lúc này thấy ông chồng mình còn đơ nhìn mình bà cảm thấy thật hạnh phúc thầm nghĩ:" Lát thưởng thêm cho cậu ta mới được".( Hàn phu nhân bà đúng là người hào phóng nha, mo thích bà rồi đấy!).
Lúc bà đi đến nơi thì chồng bà mới tỉnh hồn cười nói nhỏ vào tai bà :" Hôm nay bà phi thường đẹp nha,trông bà bây giờ giống như lúc tôi quen bà vậy"(ông ơi ông có thấy sến ko chứ con sến lắm rồi".Bà trong lòng rất vui nhưng ngoài mặt vẫn mắng:" Cái ông này, tôi 50 mươi rồi còn trẻ gì đâu a.Bữa tiệc bắt đầu rồi kìa!"(cái này chắc là mắng yêu đây). Những người đến lần lượt đến chào hỏi bà rồi tặng lễ vật. Hứa tổng cùng thư kí cũng đến chào hỏi bà.Nhìn thấy họ đến bà liền nói :" Hứa tổng, món quà của công ti ông tôi rất thích".Họ liền vui vẻ nói chuyện với nhau còn dao du với những người khác.Còn Phục Đông vẫn đang tìm kiếm hình ảnh của Nhân Châu.Đến khi có 1 câu nói ở sau lưng phát ra thì cô mới giật mình quay lại, lúc này thấy Nhân Châu. Cô tỏ ra tức giận mắng nhẹ y:" Sao suốt nãy giờ ko thấy cậu đâu? Cậu làm tôi sợ muốn chết đi được à! ".Nhân Châu cười nói:" Tôi đói bụng nên ra đằng kia ăn 1 chút thôi mà",y chỉ về phía bàn đầy đồ ăn trên đó. Phục Đông nhìn bàn ăn trên đó 2 mắt đã sáng rọi, nước miếng cũng sắp chảy. Nhìn cô vậy y liền cười nói:" Chị nếu đói ra đấy ăn đi". Nghe được câu nói đó cô liền phi đến đó ăn như hổ đói luôn.Nhìn cô như vậy y chỉ biết lắc đầu cười. Y ko biết có 1 ánh mắt vẫn đang nhìn vào mình ko rời. Đó là 1 cậu trai nhìn thật soái trên tay cầm 1 ly rượu vang miệng nhếch lên nói:" Vợ yêu, chúng ta đúng thật có duyên nha".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro