Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Thỏ thỏ thỏ!

Chương 02: Thỏ Thỏ Thỏ!
Tiểu Bạch Long một mực không ăn cơm mà chỉ ngủ, trong lòng Bạch Tiểu Bạch rất lo lắng, nhưng mặc kệ nàng làm như thế nào, ngay cả mí mắt hắn cũng không nâng lên, cũng không để ý tới nàng, việc này khiến cho lòng tự trọng của Bạch Tiểu Bạch bị tổn thương thật lớn. Nàng sâu sắc nhận thấy rằng làm mẹ quả là không dễ. Cũng giống như các bà mẹ khác trên đời này, nàng thấy con trai nhà mình làđứa khác người nhất trên đời này, vì vậy đã đặt cho hắn một cái tên vô cùng thô bạo - Bạch Đại Bạch.
"Bạch Đại Bạch, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi là thần thú của ta, ngươi phải bảo vệ ta, giúp ta đánh yêu quái, giúp ta đánh bại Đại Hôi, cái tên khiến người chán ghét kia!"
Đây là những lời nói mà mỗi ngày Bạch Tiểu Bạch nói bên tai Tiểu Bạch Long hơn mười tám lần.
Bạch Tiểu Bạch là tiểu yêu núi Tử La, Đại Hôi là đại yêu ở Phi Hạp cốc. Núi Tử La cách Phi Hạp cốc rất gần, vào cái ngày nào đó, Bạch Tiểu Bạch mơ mơ màng màng không cẩn thận đụng phải lão sói xám chuyên ăn thịt bé thỏ trắng. Thật ra thì Đại Hôi không ăn thịt Bạch Tiểu Bạch, chỉ là nói một vài lời kì kì quái quái mà thôi, rồi làm chuyện cũng kì kì quái quái với nàng. Bạch Tiểu Bạch bị ép sốt ruột thì còn có thể cắn người đó nha! Cho nên nàng đã cắn hắn một ngụm, rồi nhanh chân bỏ chạy. Và nghiệt duyên đã được gieo xuống như thế đấy.
Chưa đến vài ngày, lão sói xám xịt kia đã nghênh ngang lắc lư đi lên núi Tử La, chỉ đích danh đòi gặp Bạch Tiểu Bạch."Ta muốn nàng làm thần thú của ta." Đồng tử trong đôi mắt màu xám của lão sói xám chiếu vào bé thỏ trắng đang phát run trốn sau lưng đại sư huynh, cười một cách xấu xa: "Nàng đã lưu lại dấu vết trên người của ta, căn cứ vào quy định của yêu tộc chúngta, nàng phải đánh với ta một trận, mộtlà nàng làm thần thú cho ta, hai là ta làm thần thú cho nàng." Hắn nói xong còn chìa tay để lộ ra dấu răng thỏ trên cánh tay.Đại sư huynh nói, Đại Hôi không phải là yêu thú tốt, Đại Hôi là kẻ vừa hạ lưu lại vừa phong lưu, mặc kệ ai làm thần thú của ai, kẻ chịu thiệt thòi nhất định là Bạch Tiểu Bạch. Cho nên nàng không thể ở cùng một chỗ với Đại Hôi được.Bạch Tiểu Bạch kiên quyết nói: "Khôngđược!" cho dù là lão sói xám lấy củ cải trắng bạch ngọc nhiều đến nỗi ăn không hết ra dụ dỗ nàng.
Cưỡng bức và cám dỗ đều thất bại, lão sói xám liền bộc lộ bộ mặt hung ác: "Núi Tử La này của các ngươi cũng chính là danh môn yêu giới, nếu các người không tuân quy củ mà làm việc, vậy cũng đừng trách ta cưỡng hôn."
"Cho nên a... Đại Bạch..." nhớ tới bộ dáng hung thần ác sát của lão sói xám, Bạch Tiểu Bạch chán nản, thất vọng tựa trên người rồng nhỏ "Đại sư huynh nói, việc này lão sói xám chiếm lý, nên ta phải đánh thắng hắn, nếu không thì phải làm thần thú của hắn. Nhưng chắc chắn ta không thể đánh thắng hắn được, hắn là Lang Vương, nhưng ngươi lại khác, ngươi là... rồng...a..." Nói xong lời cuối cùng, Bạch Tiểu Bạch cũng không xác định được nữa.
Theo như trong truyền thuyết, rồng cũng là vạn yêu chi vương *, giơ tay nhấc chân đều có thể tạo ra mưa gió sấm sét, nhưng mà Đại Bạch lại chỉ biết ngáy ngủ...
*Vạn yêu chi vương: Vua của ngàn vạn
yêu quái
"Đại Bạch, ngươi có nghe được những lời ta nói không, ta cũng chỉ đành nhờ vào ngươi thôi." Bạch Tiểu Bạch thở dài, chọc chọc cái bụng hắn, lại niệm ma chú một lần: "Đại Bạch, ngươi phải bảo vệ Tiểu Bạch..."Bị quấy rối hơn một tháng trời, rốt cuộc Bạch Đại Bạch cũng đã có chút không thể chịu đựng nổi nữa mà nhíu nhíu mày, nâng mí mắt lên, liếc xéo Bạch Tiểu Bạch một cái.
Bạch Tiểu Bạch bị chấn kinh. Cuối cùng Đại Bạch đã mở mắt nhìn nàng!Đây có thể tính là sự khởi đầu của lịch sử!"Đại Bạch, ngươi có tuyệt chiêu không?" Bạch Tiểu Bạch bẻ ngón tay đếm, "Thần Thần Long Bãi Vĩ này, Kháng Long Hữu Hối này, Song Long Thủ Thủy này..."
Cái gì mà lộn xộn lung tung cả lên thế chứ... Đại Bạch hừ hừ, khinh bỉ nàng.
Hắn không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi tu luyện những cái trò bịp bợm kia đâu.Bạch Tiểu Bạch vẫn còn đang đếm rất kiên nhẫn, đếm cả buổi rồi mới bi ai phát hiện, Đại Bạch lại ngủ rồi.
Bạch Tiểu Bạch cõng Bạch Đại Bạch lên núi Tử La, khiến tròng mắt Đại sư huynh cũng muốn rớt ra ngoài luôn, hoảng sợ vạn phần nhìn Tiểu Bạch Long tỏa sáng lòe lòe sau lưng nàng.
Đây tất nhiên là rồng rồi, tuyệt đối là rồng, nhất định là rồng mà,... nhưng không thể nào là rồng được!
Hắn cho rằng Bạch Tiểu Bạch chỉ muốn trốn chạy để khỏi chết, với bản lĩnh của nàng làm sao có thể bắt được rồng! Thế nhưng nàng đã bắt được rồi! Hơn nữa nhìn tiên khí thuần chính trên vảy rồng, còn có thể là một trong chín đứa con chân chính của Long Vương!
Nhưng vấn đề là, sao con rồng này lại nhỏ như vậy, non nớt như vậy, lại bất động không nói lời nào chỉ có ngủ như thế? Hay là hắn nhìn lầm rồi!
Nhất định là hắn nhìn lầm rồi...
Đại sư huynh thấy núi Tử La đã tránh được tai họa ngập đầu nên nhẹ nhàng thở ra."Đại sư huynh, sao Đại Bạch lại không động đậy, có phải hắn bị thương hay không?" Bạch Tiểu Bạch chớp đôi mắt nước lưng tròng, hỏi đại sư huynh.
"Có thể là..." Đại sư huynh đắn đo trong chốc lát "Tàn tật bẩm sinh..."
Tàn tật bẩm sinh, là bệnh di truyền gì đó cho nên người nhà của hắn đã ném hắn ở Bàn Long cốc để hắn tự sinh tự diệt.
Sức tưởng tượng với lòng đồng tình của Bạch Tiểu Bạch lại phát tác, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống lăn trên vảy rồng.
"Tiểu Bạch, vậy con rồng muội bắt chỉ là đồ vô dụng thôi sao?"
Đại sư huynh thở dài: "Như thế thì làm sao muội có thể đánh bại được Đại Hôi?
Bạch Tiểu Bạch ôm Đại bạch, khóc nức nở nói: "Muội, muội cũng không biết... ô ô ô... Đại Bạch thật đáng thương..."
"Không bằng... muội đi tìm một con khác đi?"
Nói thì nói như vậy, muốn bắt được một con yêu quái mạnh hơn cả Lang Vương làm thần thú, vậy cũng không quá dễ dàng.
Một người chỉ có thể có một thần thú, nếu muốn giải trừ khế ước, thần thú kia chỉ có một con đường chết. Đây cũng là lý do vì sao nàng phải tìm một thần thú cường đại hơn Đại Hôi.
Tay Bạch Tiểu Bạch ôm Đại Bạch chặthơn: "Không được, hắn thật đáng thương, muội sẽ không bỏ hắn đâu!"Đại sư huynh nuốt xuống bốn chữ "Hủy diệt yêu đạo" không nói.
Bạch Đại Bạch không vui nhíu mày, bị nàng ôm quá chặt, hắn thật sự rất khó thở.
Vì muốn cứu vãn Bạch Đại Bạch bị tàn tật bẩm sinh, Bạch Tiểu Bạch đã lừa đảo gạt lấy linh đan diệu dược của các sư huynh sư tỷ, toàn bộ coi như nước đút cho Bạch Đại Bạch uống hết.
Thế nhưng lại không có chút khởi sắc nào.
Bạch Tiểu Bạch đau lòng khóc ô ô, khiến cho Bạch Đại Bạch buồn bực trong lòng, rốt cuộc có một ngày nhịn không được nữa, mở miệng nói: "Câm miệng!"Lúc ấy nàng sợ đến ngây người..
Cố gắng nhiều như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí a!Rốt cuộc Bạch Đại Bạch của nàng đã biết nói chuyện rồi!
Ngày hôm sau, đám yêu quái trên núi Tử La đều biết rốt cuộc con rồng tàn tật của tiểu sư muội cũng biết nói chuyện rồi, mặc dù câu đầu tiên nó nóilà - câm miệng.
Mùa đông đến rồi, trên núi Tử La băng tuyết ngập trời. Bạch Tiểu Bạch đắp chăn mền cho Bạch Đại Bạch thật kín, rồi mới tự nằm ra đất nghỉ ngơi.
Đến nửa đêm, Bạch Đại Bạch nghe thấy tiếng nghiến răng kẽo kẹt kẽo kẹt, mở to mắt liền nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch đang nằm trên sàn nhà đông lạnh run lập cập.
Con thỏ này đến từ thế giới khác sao? Tại sao có cái đầu cấu tạo không giống người thường như vậy?
Với tư cách là một người chủ, nàng coi như đã đạt yêu cầu rồi. Trong lòng Bạch Đại Bạch nghĩ như thế, cái đuôi lắc lắc, quấn nàng lên giường, ánh sáng màu trắng bạc có một chút tình cảm ấm áp, trong lúc mơ ngủ hô hấp của Bạch Tiểu Bạch dần dần đều lại, xê dịch về hướng của Bạch Đại Bạch, thò tay ôm lấy rồi nằm ngáy oo...
Được rồi, dù sao con thỏ này cũng rất ấm.
Bạch Đại Bạch bi ai phát hiện, hắn bị ôm đã thành thói quen...
Ngày hôm sau Bạch Tiểu Bạch tỉnh dậy, phát hiện mình chiếm giường ngủ của Bạch Đại Bạch, cứ cho rằng chính mình nửa đêm ngủ bị mộng du rồi leo lên, trong lòng áy náy nên chăm sóc càng thêm ân cần. Nhưng kết quả ba buổi sáng, bốn buổi sáng đều như thế cả...
Vào tối ngày thứ tư, Bạch Tiểu Bạch nói với Bạch Đại Bạch: "Dù sao buổi tốita bị mộng du cũng sẽ leo lên giường, không bằng hiện tại ngủ trên giường luôn đi."Bạch Đại Bạch nghĩ thầm: sớm nên như vậy rồi, còn muốn hắn phải ra tay lúc nửa đêm, thật phiền phức...
Kì thật việc này không phải là điểm quan trọng a...
Điểm quan trọng là, Bạch Tiểu Bạch, hội đấu võ yêu giới ngươi phải làm sao đây a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro