Thơ:VÙNG HOANG
Có một lúc nào đó người ta chợt dừng lại,tự hỏi mình đang đi đâu,cố gắng vì cái gì,và nhận ra chẳng có nơi nào đẹp hơn chỗ mình đang đứng...
"Trời cao buồn đổ cơn mưa tầm tã
Chỉ vô tình hay thương tiếc vùng hoang?
Vùng hoang lắm những hoa thơm cỏ lạ
Mà thương đau sau một buổi chiều tà.
Ta dại quá bước theo đồng tiền ảo
Cũng bởi vì chữ hiếu với mẹ cha
Cũng bởi muốn sự đủ đầy cơm áo
Mang đến cho ta hai chữ sang giàu.
Nhiều bài học mang nhiều sự quý báu
Sao không ai vỡ giấc mộng bạc tiền?
Hay chỉ mình ta cảm nhận nỗi đau?
Biết như thế thôi rồi đành chôn giấu.
Giữa phồn hoa bao ánh đèn rực rỡ
Ta mới giật mình nhớ lại tuổi thơ
Là vùng hoang nhưng giấc mơ bình dị
Ta trở về thêm ấm lại tình quê"
<Phim Ngõ Vắng>
(05-11-2011)
_Cold heart_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro