mắt nâu
ánh mắt em nâu vàng
như nắng chiều sân ga
mà một hôm bịt kín hơi người
em đã hứa đi cùng ta
em sẽ không mang theo gì
không thể mang theo gì
ngoài những sợi chỉ đỏ buộc cổ tay
ánh mắt em nâu vàng
như miền đất hứa ta yêu
nơi người ta không nói gì nhiều
về sắc màu của ai
em đã đi đến đó
một mình
tay cột sợi chỉ đỏ
ướt đẫm như đuôi con mắt
lạnh thinh
ánh mắt em nâu vàng
mơ màng
xót ruột
trong giấc mơ đêm qua
ta cúi xuống nâng niu cánh hồng nhung đỏ
giữa hai chân em
nghe em ngậm lấy tên ta qua hai kẽ răng thật nhỏ
trong giấc mơ đêm qua
khi mà em
không lỗi hẹn cùng ta
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro