Làm thiên thạch vui chăng?
"Kìa, trông xem, mẩu thiên thạch dật dờ
Cứ vậy trôi, không gió đẩy, dòng xuôi
Nghe bảo rằng nó từng ở nhân thế
Làm người chán, xong ngồi than với trời:
"Ước gì tôi được làm hòn thiên thạch
Trôi dạt trong mênh mang không bến bờ
Nóng hay lạnh không bao giờ biết đến
Cứ vậy rồi tan biến thành hư vô
Hoặc làm đất đá cũng sướng ngay
Ngủ nướng xong sưởi nắng mỗi ngày
Nhìn chúng vô tư lự em nhỉ
Được đón bao ánh sáng, thật hay
Tôi dầu muốn biết mỗi mình tôi
Bận mải mê lãng du đến suốt đời
Vẫn trông lỡ đâu có hơi ấm
Để tim đá cũng có lúc buông lơi
Ngày kia tôi có thành thiên thạch
Cũng ước mong được nhìn thấy thái dương
Thấy sao kia chói loà, rực rỡ mà không loá
Hãy cho tôi thấy cái đẹp thực sự
Chao ôi,
Đến bao giờ tôi mới thấy được em đây, mặt trời?"
Đòi mãi rồi thành thật
Thoả ý muốn bao ngày
Đã thấy bao giờ chưa
Người biến thành thiên thạch!"
---
Đêm đương ngán ngẩm trông ra
Hướng người chỉ trỏ, ôi chao thấy rồi
Thẫn thờ lẩm bẩm mình tôi
"Làm đâu thiên thạch lẽ nào vui chăng?"
---
Ôi dào, còn biết gì vui sao?
Làm thiên thạch, rồi vẫn chẳng khác chi
Muốn không si, mà vẫn hoàn thèm khát
Ngu muội mãi, có hay chăng thứ gì
Quăng vất vưởng, chờ mệnh trời định đoạt
Ấm rét mình, tự sửa sang chẳng đoái
Chỉ nằm nhoài, xin người miếng từ bi
Chà, phải chăng đau thì mới đòi làm đá
Còn đang yên thèm làm quỷ, làm ma?
Lơi lả theo bao lối sống buông thả
Ngổn ngang lòng mới tạm ngán xin tha
Nằm thui lủi, ước chi mình là đá.
---
Ngẩng đầu lặng ngắm trời cao
Vụt qua bóng dáng đá quen năm nào
Mỉm cười gọi vói lao xao:
Khịa câu "Thiên thạch biết nào vui chăng?"
Nó đương chẳng nói chẳng rằng
Tự tay chuốc khổ, ba hoa làm gì
Vốn đã nhục nhã tự ti
Mặt trời chửa thấy, thấy tan hão huyền.
Hề hề cười khẩy trong lòng:
"Đá kia mềm yếu, ta tim gan thừa
Chẳng ai ngu dại đần khờ
Làm người không thích, đá kia ta thà"
---
Dặn mình đừng chửi đâu xa
Hỏi ai từng oán "Cớ sao làm người?"
Bứt rứt né mặt tránh đời
"Than ôi toàn những khổ đau thế này?"
Cúi đầu hối hận khôn nguôi
Tháng ngày xưa đã kêu la than trời
Gật đầu rốt cũng hiểu ra
Làm đâu thiên thạch có nào vui chăng
Thôi rằng tự biết thế thôi
Lăn tăn lại hoá sóng cao không chừng
Quyết ngừng vơ vẩn xa xôi
Giờ tôi dạo ngắm bình minh, trăng tà.
---04/08/2022-04/08/2024---
Note linh tinh: Cái combo thể thơ tạp nham lộn xộn quái ghở nhức mắt gì thế này, ôi, chắp vá lung tung có khác, cái này gọi là chùm thơ thì đúng hơn là bài thơ =)) Hình như trước đây chưa từng làm câu lục bát nào mà có ghi lại, mà thể thơ này đúng đã vô tình nặn ra cũng dễ thành cảm giác dân dã hề hước kiểu sao, hay tại mình nên nó ra thế nhỉ :)) Chaotic thật, nhưng đây là quá trình nghịch chữ vui thú giải trí nhất của tôi sau một thời gian không làm thơ rồi XD Cũng đáng, có dở ẹc cũng có sao đâu, bài nào tôi chẳng thấy dở :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro