Vô tình
Mưa thật vô tình làm ướt mắt ai
Thẩn thơ qua phố bỗng cay nồng
Em khóc, không em chẳng bao giờ khóc
Mưa giận vu vơ ,mưa tự chuốc sầu
Mưa thật vô tình làm ướt vai ai
Lang thang trên phố mộng ban đầu
Em khóc, không! Em chẳng bao giớ khóc
Mưa lạnh mưa run đôi vai em gầy
Mưa thật vô tình làm ướt gót ai
Bâng khuâng trong gió buổi chiều lành
Em khóc, không ! em thề em không khóc
Mưa buồn giục giã khuất gót hồng
Mưa thật vô tình xoá bóng hình ai
Ta tìm ai miên man trong bóng mưa
Bóng ta rụt rã trong từng giọt nước
Gọi ai về trong nước mắt của mưa !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro