Tho Vo Tan Vui
Thơ Vô Tận Vui
BÙI GIÁNG
Minh Tam suu tam
Minh Chon che ban ebook
Trước Khi
Trước khi về chín suối
Em xin gửi đá vàng
Của trăm năm buồn tủi
Về trở lại nhân gian
Tập thành ngẩu nhĩ lắc lay
Mừng xuân tao ngộ di hài thu đông
Ngày mai cá sóng phiêu bồng
Ngàn trăng ngậm bóng sương đồng ra đi
Vô Tích Hôm Nay
"Khi Vô Tích khi Lâm Truy"
Khi vào bệnh viện khi đi ra đường
Khi ngồi dưới gốc cành dương
Chiêm bao lãng đãng con đường xuống lên
Xa xuôi vô tận bồng bềnh
Bất ngờ gần gủi chênh vênh tôi chào
Lâm Truy Bây Giờ
Người em vô tận tiêu dao
Bây giờ em ở chốn nào vui chơi ?
Tình yêu xa vắng tuyệt vời
Tâm tình tâm sự dưới trời xanh xao
Người em em ở nơi nào
Anh ngồi đây viết lời chào mừng em
Xưa Kia
Những từ lễ hội tháng ba
Xuân xanh khởi sự nở hoa ban đầu
Về sau bất chợt bao lâu
Tình yêu thứ nhất tan màu nát hương
Em đi đổi chán thay chường
Em về như một phi thường Tiên Nga
Khách Biên Đình
Khách biên đình tối nguy nga
Đi về vô tận mà ra vô cùng
Phiêu bồng cổ lục linh lung
Năm năm trời biển cáo chung một giờ
Dẫn mình đi bỏ tóc tơ
Vào trong giấy sịch ra tờ giấy se
Xót vì thế sự chán chê
Nữa đời đếm đủ...đâu dè thế ru
NGƯỜI ẤY
Người ấy hôm nay có vẻ điên
Hôm qua nó có vẻ như khùng
Điên và khùng có giống nhau tí chút
Và khác nhau cũng tí chút mà thôi
Em có gặp nó bao giờ chưa ạ
Ở Sài Gòn mà nó nói giọng Quảng Nôm
Vì quê quán nó vô cùng xa lạ
Với chúng ta là những đứa không khùng
Có nhiều lúc nó nói rằng chưa đủ
Lúc ta cho nó ăn uống một lần
Nó đòi hỏi phải cho ăn nhiều lúc
An một lần chưa đủ sống trăm năm
Rồi nó khóc dỗ hoài nó không nín
Nó nói rằng giờ bao tử no nê
Nó khởi sự nhớ người yêu quá sức
Ồ giai nhân ! từ vạn đại đi về...
QUẢ NHIÊN NHƯ THẾ
Quả nhiên nó đúng là người
Mà sao nó khác hẳn người chúng ta
Quả nhiên nó rất là già
Mà sao nó bảo nó là trẻ thơ
Trẻ thơ nào có bao giờ
Biết làm thơ để phượng thờ tình yêu
Đúng rồi ! nó nói lời điên
Đừng tin theo nó mà điên theo cùng
Về sau sương gió mông lung
Từ xa xôi lắm song trùng bủa vây
Dửng dưng nó khóc đêm ngày
Và cười nắc nẻ suốt ngày suốt đêm
Khóc cười vô tận quàng xiên
Lời ăn tiếng nói, nó quên mất rồi
Cười như quỷ, khóc như ma
Cụ Hồ bảo cứ để nó quỷ ma tha hồ
HOÀI NIỆM HÀ TIÊN
Chiêm bao trở lại Hà Tiên
Non sông xứ sở Thần Tiên lạ lùng
Ba mươi năm nhớ vô cùng
Phần tư thế kỷ mong trùng phùng lai
Đêm đêm tình mộng thở dài
Tiếc thương vô tận những ngày xưa xa
Người trong ngọc ,vóc ngoài ngà
Người cùng phong cảnh dựng toà Thiên Thai
Hà Tiên đêm ngắn tình dài
Giờ đây kỷ niệm u hoài thiên tiên
Cậy nhờ cây bút vô duyên
Viết lời chúc phúc Hà Tiên Thiên Thần
Thần Tiên hà cố ly phân
Hai mươi năm lẻ như gần như xa
Hà Tiên trong ngọc ngoài ngà
Trùng sinh em sẽ cùng ta phiêu bồng
EM ĐI EM BƯỚC
Trở cơn nhức nhói tận cùng
Máu tim như một khu rừng cháy thiêu
Nhìn nhau nắng sớm sương chiều
Còn nghe ký ức hắt hiu còn truyền
Trường giang ký ức phi tuyền
Kính đàm trường tự nguyệt huyền tương ma
Em đi bước bước đàn bà
Anh tuỳ tòng gót hải hà đón em
Em đi tình tự mỏi mềm
Toàn thân thể cũng dịu mềm theo nhau
Tuy nhiên dâu biển rì rào
Rằng chưa chắc đã chốn nào là nơi
CHUYỆN MẤT HÚT
Đường đi mất hút đã đành
Cũng cùng mất hút vô ngần thuyền quyên
Thiên hương vừa mới hiện tiền
Thoắt ôi thôi đã vô duyên lạ đời
Thiên hương gồng gánh tuyệt vời
Chăm lo con cái quên đời bỏ đi
Đời tài hoa ? quốc sắc lâm ly
Đời thục nữ cũng một nghi vấn nào
Thưa em - dâu biển rì rào
Niềm thiên thu với thu nào trở cơn
Tình yêu xuân mộng chập chờn
Chờ nhau thành tựu tâm hồn người ta
CÁI GÌ LÀ NÀNG TIÊN
Cái gì như thể đã quen
Cái gì như thể còn nên nói gì
Em người thục nữ lâm li
Em ngơ ngẩn bước nhu mì trăm năm
Mà em gương mặt nguyệt rằm
Như mang vô lượng lệ đầm đìa tuôn
Tôi nhìn thoáng bóng u buồn
Tôi đi bước bước dập dồn tôi đi
Về sau tôi cứ lầm lì
Hoặc hò hét hoặc hoắt huy hiêu hùng
Em có bao giờ biết hay không
Rằng ngày nào đó đã từng thấy tôi
Bước đi từng bước ở đời
Mà hầu như chẳng biết đời ở đâu
Giờ đây tự hỏi mãi câu
Em còn hay mất ? em ở đâu bây giờ
CHUYỆN CHIM
Chúng ta có thể hiểu chim
Nhưng làm sao chim hiểu được máu tim con người
Chim bay vi vút đầy trời
Người không bay được người ngồi ngó mây
Mây bay chín tháng mười ngày
Thuyền quyên mang nặng kéo dài đẻ đau
Còn chim chóc ? còn đâu đâu
Những chân trời mộng chim dào dạt đi
Oi chim én ! ôi ly kỳ
Tấm thân nhỏ xíu mà đi khắp trời
Bởi nhờ đôi cánh thảnh thơi
Dang tình yêu rộng ra ngoài trăm năm
Dụm dành tặng vật chữ tâm
Cho người hoài vọng cá tăm chuyên cần
CÁ SÓNG
"Ngày mai cá sóng phiêu bồng
Ngàn trăng ngậm bóng sương đồng ra đi"
Sương đồng sương ruộng từ khi
Ta từ vô tận mà đi trở về
Một vùng thuỷ thảo thôn quê
Tầm sơn tái diện tê mê tình người
Bất ngờ tao ngộ niềm vui
Muôn vàng chúc phúc ta vùi lấp thân
Ta quên mất gủi mất gần
Chỉ duy còn một nhớ Tần Vân xa
Tần Vân Hồng Lĩnh như hà ?
Tần thân bất tuyệt thiên hoa trùng phùng
VÔ TẬN
Thương em thương cả bà trời
Bởi vì em chính bà trời của anh
Những ngày thất thểu lênh đênh
Em căn dặn rõ anh đừng nên nói gì
Vì sao ? em biết lâm ly
Anh từng đã trải - mà không một lời gì nên nói ra
Nói ra thiên hạ người ta
Sẽ hồ đồ nghi hoặc - tự hỏi rằng thế thôi
Tất nhiên anh hiểu ý em rồi
Tất nhiên anh hiểu mà rồi anh quên
Em ? người Thục Nữ thuyền quyên ?
Anh ?-Bàng Giúi - anh Sở Tần
Anh từ đâu tới gũi gần hay xa ?
Còn Em ? - Em rất người ta
Tuổi là Nguyễn Thị - Tên là Thành Thân
NY CÔ
Em tu hành đã bao lâu
Mà em lơ đễnh hương màu Ny Cô
Anh thương em suốt lồ gồ ?
Thần tiên thánh phật ? anh ngờ em ngu
THỤC NỮ
Chỉ riêng thục nữ thuyền quyên
Là duy nhất những thiên tiên ở đời
Đi về đâu chốn đâu nơi
Tôi già quá độ cuộc đời bỏ đi
Ny Cô ? - Thánh Nữ nhu mỳ
Thành thân vô tận thuận tuỳ đầu tiên
Ny Cô ? - Thục Nữ Thuyền Quyên
Tìm đâu thấy được Nguyên Tuyền Ny Cô ?
KHÔNG ĐỀ
Ong về thế kỷ hai mươi
Trước là đệ nhất sau là giấn thân
Đầu tiên lịch sử xoay vần
Năm mươi năm lẻ chuyên cần giết nhau
Cuối cùng kết thúc tiêu tao
Thái Bình Dương chiến trận dạt dào đạn bom
Bao nhiêu năm mệt mỏi hội đàm
Anh là nguyên tử tôi là thần phong
Còn nguyên cổ lục thong dong
Bảo rằng phương cảo biết lòng các con
Người yêu tinh thể vuông tròn
Mẫu thân thiên hạ, con còn nhớ quên ?
Nhớ quên người ? nhớ quên người ?
Tình vân nhứ mão nhớ mười lăm năm
PHẢI CHĂNG
Phải chăng duyên nợ ở đời
Ay là cái đó của người thuyền quên
Ay là cái ấy của em
Ttốninh tại thể dịu mềm mà ra
Du dương trong ngọc ngoài ngà
Tình yêu vô tận ấy là của em
Ta đi - chân cứng đá mềm
Toàn nhiên tất cả ngày đêm tự tình
Cái điều duy nhất linh tinh
Đi về kết tập điêu linh một giờ
Ay là em ạ em ôi
Tình yêu em - ấy là đời của anh
TÔI CHẲNG RÕ
Tôi chẳng rõ vì sao ra như thế
Chỉ biết rằng rõ rệt thế ra sao
Tôi thấy em từ thuở bên kia rào
Rào là giậu - em vén quần ngồi đái
Rồi từ đó về sau tôi dại gái
Em các em, ồ vô tận tiêu tao
Bởi vì em từ vô tận dạt dào
Tới vô cùng điêu linh vì một phút
Em đau đớn bởi vì trong một phút
Trong một giây em trút cả trọn đời
Em tiêu tùng một toàn thể chơi vơi
Vào bí mật của thiên thu một phút
Em đau đớn một lần em thít thút
Giữa đêm đen cô độc em một mình
Em bán mình thành thử em lênh đênh
Và cái ấy suốt đời em đau đớn
Anh tự hỏi ấy là gì như vậy
Từ thâm uyên em vút cánh lên cao
Em vui chơi như một giọt mưa rào
Mà anh chỉ là một chim chào một cá
SẼ KINH NGẠC
Cũng có thể mai sau cây và lá
Sẽ ồ ồ kinh ngạc hỏi vì sao
Con người ta từ vô tận kiếp nào
Về đây rỡn và đùa ra như rứa
Đùa rỡn đùa rơi, đùa rớt rụng
Ay con người con ngợm của các em
Cái niềm vui sơ mộng đã êm đềm
Vì sao vậy ? em bóp vo thành xẹp lép
Anh nằm ngủ gọi muôn vàng mộng mị
Về viếng anh toàn ác quỷ ác ma
Và dạy dỗ anh khủng khiếp suốt sơn hà
Bài học của những màu da dị biệt
Của vô cùng vô tận những chia phôi
Anh nhìn em như thấy ánh mặt dzời
Em ngó lại em tưởng anh là cụt đất
Anh đốt cháy suốt ngàn thu vạn vật
Để dạy em cái lừng lẫy thiên thu
Em tưởng anh là vô tận tuyệt trù
Của bê bối là ngàn thu một thuở
Mua và bán - bán và mua lở dở
Em chịu chơi và tạm bợ thế thôi
Em vô tình suốt muôn kiếp thể thời
Em có biết hay là em chẳng biết
Những xa khơi đi về trong mù mịt
Để mở phơi một băng tuyết hôm nay
Anh chào em như vĩnh quyết một ngày
Từ vĩnh biệt anh chẳng chào ai cả
Oi em ạ em là một chiếc lá
Em rung rinh vì biết lá hôm nay
Sẽ mai sau là hồng hoa một đoá
Sẽ bây giờ là lá ở trong cây
Và sau nữa em sẽ là em vẫn đoá
Rớt đầm lầy rụng ruồng rẫy tương lai
Anh đã định cùng em chịu đày đoạ
Chết đi còn tái ngộ một xưa mai
Em ngộ nghĩnh nhìn anh lấy làm lạ
Tại mần răng mà có thể bây giờ
Sinh nở giữa trầm phù dâu biển ạ
Một con người là con ngợm suốt quanh ta
Ư có lẽ đúng là như vậy đó
Mà nỗi riêng em góp ý niềm này
Em thao thức bao tháng ngày lả tả
Mà tại sao anh chẳng tỏ một vài
Một vài tiếng góp cho em chung cục
Anh vui chơi phơ phất tháng theo ngày
Em đau xót vì người anh duy nhất
Đã đi xa và chẳng rõ em thế nào
Anh đáp lại : em là em vĩnh viễn
Chẳng bao giờ em phải hỏi phải han
Anh đi đứng hoặc là anh nằm chết
Vẫn nhớ em là tính mệnh đoạn trường
Vì cái đó có nghĩa từ huyễn mộng
Của dồn hường dàn rộng suốt thiên thu
Của diễm ảo từ xa xôi bủa rộng
Mà bây giờ chỉ là chuyện tiêu tao
Chỉ là chuyện của thập thành xa vắng
Của xa xôi từ vô tận đi vào
Của xa vắng đi về tìm cay đắng
Giữa xuân xanh, xin cúi gục đầu chào
YÊU EM
Yêu em từ những thuở nào
Thương em có lẽ từ đầu mà thương
Tuyệt nhiên chấp thuận đoạn trường
Từ đầu tiên tới đoạn trường tương lai
Nhớ em nhớ suốt năm dài
Suốt ngày suốt tháng suốt dài trăm năm
Tình em như thể trăng rằm
Tình anh có lẽ mộng trầm ngâm thơ
Chiêm bao suốt kiếp một giờ
Tần thân bái tạ một tờ giấy run (rung)
ÔNG LÀ AI
Em ôi có lẽ cỗi nguồn
Cũng từ vô tận đau buồn mà ra
Em ôi ! có lẽ đờn bà
Nghìn năm nô lệ tại là đàn ông
Em ôi ! buồn tủi chất chồng
Đẻ đau mang năng nặng phiêu bồng làm sao !
Em ôi ! nắng hạ mưa rào
Đêm mùa đông tợn làm sao em là
Em ôi ! có lẽ rằng là
Gặp ông em thấy ông là ông điên
Thấy nhoài như thể thuyền quyên
Mà trong thục nữ uy quyền em to
LỜI LÀ
Thoảng nghe phút chốc lời là
Trùng sinh lễ hội giang hà cảm thông
Các em vô tận phiêu bồng
Phiêu du suốt cõi trận lồng lộn đau
Đi về thảng hoặc mai sau
Các con cháu sẽ còn ngao ngán gì
Ong từ tử biệt sinh ly
Làm bài thơ rỗng cũng tuỳ thuận con
TẶNG NGƯỜI HOA
Người yêu mộng tưởng Trung Hoa
Người in giữa gió sơn hà Việt Nam
Tôi nhìn tôi biết bao năm
Người từ vô tận u tàng về đây
Nước non của Việt Nam này
Còn vô tận tưởng mãi ngày Trung Hoa
KHÔNG ĐỀ
Con đi về giữa nước non này
Con thấy cái gì giữa cỏ cây
- Con thấy muôn lần một thấp thoáng
Muôn lần một bận tuyết tung bay
- Có ông bê bối suốt đêm ngày
Thỉnh thoảng tỉnh ra ông thở dài
Ong ân hận vì chửi mắng cháu con say
- Ong say là sai quấy lúc rượu vào
Ong hổ thẹn từng lúc rượu ra
Ong khóc một mình không ai biết cả
Một mình ông khóc khóc hu hu
CÁI ĐIỀU KHÓ NÓI
Anh không biết vì sao bài thơ ấy
Đến bên anh và giục giã anh điên
Anh chỉ biết một lần xưa lộng lẫy
Anh nhìn em anh run rẫy suốt máu tim
Anh chộp bút viết ra bừa bãi
Có lẽ điên cũng có thể không điên
Em thử nghĩ như thế nào như vậy
Có thể là mà cũng có thể tất nhiên
Cái lẽ ấy dường như không nói được
Không nói được trăng không nói được trời
Không nói được hương hoa hay sắc lá
Và trái xoài còn ngon ngọt hơn mây trôi
Nhưng mây trôi cũng có thể dịu dàng
hơn trái xoài quá ngọt
Ngọt quá nhiều ăn nhiều quá khó tiêu
Vì thế vậy nên thế nào cũng được
Mà cũng không là không được nói nhiều
NÀNG TIÊN ẤY
Nàng tiên ấy đã đi đâu
Hay còn lẫn quất giữa màu lá cây
Nàng đi nhớ tháng thương ngày
Thương năm tháng rộng thương ngày cong cong
Nàng đi - tôi nhớ tấm lòng
Xiết bao từ ái phiêu bồng nhân gian
Nàng đi như trút đá vàng
Cho người hiện thể cho toàn chúng sinh
Xoá giùm những nỗi bất bình
Nỗi oan riêng rẽ trong tình tự chung
Chờ mông trong mộng mông lung
Chiêm bao mộng tưởng trùng phùng người ôi
ANH ĐI EM VỀ
Anh đi muôn một nguyệt rằm
Em về vương vấn nghìn tầm xót xa
Anh đi , anh chết em à
Em về vô tận em là tái sinh
Anh đi - muôn thuở một mình
Em về cô độc một mình em đi
MỘT CÁI GÌ NHƯ THẾ
Hỡi ôi anh nhớ một cái gì
Rất mực của em thật lạ kỳ
Ay cái khởi đầu đau chót vót
Oi điều rốt cuộc lại lâm ly
Thường hằng dễ sợ ra mần rứa
Thấm thoát cả kinh rịt mớ rì
Thảng hoặc thời ôn nhu thể thái
Cầm bằng phôi dựng thỵ như phi
CHO VÀ TẶNG
Cho tôi nhành liễu xanh này
Để làm lưu niệm những ngày phù du
Phồn hoa thôn ổ trầm phù
Liễu xanh liễu lục đền bù cho nhau
Tặng cô một đoá hồng này
Môi cô hồng thắm, hồng này hồng tươi
Môi hồng răng ngọc mỉm cười
Cho tê mê khách giữa đời gian nan
CÓ LẼ LÀ THẾ
Lang thang ngõ quẹo đường quanh
Tao phùng ngọc diện bước nhanh qua đường
Mười yêu chín dấu khẩn trương
Lá cây ngọn cỏ mộng trường chia nhau
Chim kêu gà gáy trước sau
Chừng như lãng đãng chiêm bao hằng hằng
Tiên trên trời xuống phải chăng
Hay là ngọc nữ tên rằng Huỳnh Như
Đầu thai trở lại cuộc đời
Mang buồn tiền kiếp viết lời giai nhân
TRĂNG VÀNG
Trăng vàng hãy để cho tôi
Cho người thành thị cho người thôn quê
Về sau sự thể đề huề
Ay hoa của tuyết đi về vũ vân
Đi xa xôi, đi đến gần
Đi về vô tận thành thân sơn trà
VỀ QUẢNG NAM
Chiêm bao tôi thấy tôi về Quảng Nam
Rong chơi Đại Lộc, Điện Bàng
Duy Xuyên , Tiên Phước , Hoà Vang, Thăng Bình
Tìm người bạn cũ không ra
Còn phong cảnh cũ khác xa những ngày...
Xóm làng, đồng ruộng, lạ thay !
Chỉ còn dáng núi chạy dài xa xa
Giữ nguyên hình ảnh đậm đà
Còn trong kỷ niệm bao la tuổi nào...
Ngắm nhìn, tim máu xôn xao,
Tôi rời đất Quảng trở vào miền Nam
Tâm hồn bao xiết hoang mang
Bài thơ viết vội dỡ dang lạ lùng
1995
TÌNH YÊU
Tình yêu không có cỗi nguồn
Thoảng qua như gió mây ùn như sương
Tình yêu rất có cỗi nguồn
Ay là quys chuộng tình thương từ đầu
Tình yêu ddi mất từ lâu
Vẫn còn ở mãi hương màu đầu tiên
Hương ôi ! màu sắc hiện tìền
Làm sao queen được Nàng Tiên Một Lần
CHUYỆN NGẪU NHIÊN
Con đi đâu đến chốn này
Tây bồng tay dắt giữa ngày lang thang
Nắng trưa đốt cháy da vàng
Nỗi buồn khôn tả dịu dàng thẩm sâu
Hình dung cơn cớ xa mù
Làm sao phỏng đoán cuộc phù trầm riêng
Nhìn con tưởng thấy hiện tiền
Khổ đau trần thế từ thiên niên về
Tặng con một chút tình quê
Chúc con khổ tận cam lai có ngày
Lạ lùng thay ! lạ lùng thay -
Mười năm đi mất, một ngày không đi
Trở về ký ức lầm lỳ
Ngẫu nhiên tao ngộ không kỳ tái lai
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro