VỀ ĐI ANH
Về đi anh khâu lại những vết thương xưa
Những vết thương hằn sâu trên trái tim nhỏ
Nơi tên anh được khắc bằng màu của máu
Vẫn khắc khoải đau khi lá ngã sang màu.
Về đi anh cho em mượn lại bờ vai
Để em trút lên những u sầu vụn dại
Để em là mình mỗi sớm mai thức dậy
Hơi thở bình yên sau giấc ngủ trong lành.
Về đi anh lau dùm em những nổi nhớ thương
Đã đong đầy và cay xè nơi khóe mắt
Em rất sợ những đêm tàn dài vằn vặt
Cố níu kéo niềm vui mà nước mắt trực trào.
Về đi anh gom cùng em tháng năm xưa
Cái thuở tư lự chẳng buồn lo nặng nghĩ
Tóc em đã dài đâu làm sao giấu nhỉ
Những lúc so vai ngồi lặng lẽ một mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro