𝙴
giữa chiều lộng gió ấy
có một người thơ ngây
ngẩn ngơ vô tình hỏi
"tình nào chẳng đau đây"
là tình của mộng mơ
của những điều ngây dại
nhưng nó đâu mãi mãi
rồi cũng phải theo mây
là tình của kẻ say
ôm mảnh "thương" đã vỡ
đau hóa thành câu thơ
đem viết vào trang vở
là tình của trăn trở
giữa biển đời bơ vơ
hoa đã không còn nở
người cũng chẳng trông chờ
những tình đó không đau
chỉ tựa như vết xước
nhưng có ai dám cược
đó là tình dễ quên
20:54 - anl
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro