Chương 4
"Đến Hà Tiên"
Đến Hà Tiên lúc bình minh nắng ấm
Tôi nghe lòng ấm ấp trước thiên nhiên
Kìa non cao thật hùng vĩ biết bao
Kìa biển rộng mênh mông đầy gợn sóng
Lăng Mạc Cửu còn danh bia tưởng nhớ
Quan đại thần khai mở đất Hà Tiên
Bậc tài danh lập Anh Cát, Tao Đàn
Mạc Thiên Tích với Hà Tiên lập vịnh
Phù Dung Tự vẫn còn in tích cũ
Nhìn hoa rơi gợi nhớ chuyện xa xưa
Trai anh tài thề ước với thuyền uyên
Nhưng dang dỡ bởi trời cao khắc nghiệt
Đá dựng vẫn phơi mình cùng tuế nguyệt
Thạch động kia truyền thuyết vẫn còn ghi
Chuyện Thạch Sanh cứu Chúa chẳng ngại nguy
Duyên tơ tóc được gặp người tri kỷ
Mộ công nương khói hương còn nghi ngút
Tưởng nhớ người con gái rất trung kiên
Bởi thương cha ngăn cản việc tiến quân
Vì đoán biết một đi không trở lại
Nhưng gian nịnh nào tha người trung nghĩa
Nghe xàm tâu Mạc lệnh phải chôn con
Phút nông nổi để trời sầu đất thảm
Chùa Hang mở rộng như lời chào quý khách
Bước vào chùa nghe gió lạnh thấu xương
Trên bàn thờ leo loét những khói hương
Trên thờ phật Di Đà, phật Địa Tạng
Dưới thờ vong linh cho người quá cố
Ra khỏi hang biển mênh mông sóng vỗ
Xót thương hòn Phụ Tử phải lìa xa
Tình cha con khắn khít mấy ngàn năm
Nay cũng phải đành chia lìa vĩnh viễn
Cảnh thiên nhiên đâu khác người trần thế
Có sum vầy thì phải có ly tan
Có thiết tha rồi cũng phải chia lìa
Có trẻ đẹp cũng có ngày tàn tạ
Có một thứ là trường tồn mãi mãi
Tình thương yêu chung thủy của con người
Tình yêu ấy mới muôn đời bất diệt...
Viết: Mùa xuân, năm 2010
Đăng: 17/9/2018
- Ngọc Hạnh -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro