Lạnh
Mình rất thích bài , vừa nghe vừa đọc lời dịch, nước mắt chảy dài mà không rõ tại sao =)))) Bài viết này lấy cảm hứng từ Cố nhân thán, khác là ở đây vị quân vương đã có được thiên hạ trong tay.
11.10.2018
***
Ngẩng đầu thấy giang san thịnh vượng
Nhắm mắt mộng người đã mồ yên
Xa xa khói vấn trường thành
Quanh thân vắng bóng người thương khẽ cười
Mộng cao chí lớn trọn một đời
Quên người lặng lẽ lời xin vâng
Dứt men say chén hồng trần
Ngai cao thân lạnh tâm tàn héo hon
Đất trời theo gió cuốn hao mòn
Nại Hà mãi đợi ánh hồng tơ
Hoàng tuyền lặng ngắt như tờ
Chờ ai muôn kiếp không màng gian truân
Tình một mối ngàn năm u uất
Bỉ ngạn sầu oán thán Vong Xuyên
Vong Xuyên có tiếng cầm huyền
Vọng trông xa tít hao gầy hồn ai
Núi non vạn dặm nắm trong tay
Mới hay chăng người xưa chẳng thấy
Giang sơn điệp điệp trùng trùng
Tơ duyên đứt đoạn cách trùng âm dương
...
"Ta muốn những thảo nguyên trải dài khắp phía Bắc."
"Vâng mệnh."
"Ta muốn mặt trời tỏ từng tấc đất Nam."
"Vâng mệnh."
"Ta muốn cả vùng biển dưới trời Đông."
"Vâng mệnh."
"Từng ngọn cỏ rìa phía Tây ta cũng muốn."
"Vâng mệnh."
"Ta muốn giang sơn này."
"Đều lấy cho người."
.
.
.
"Ta muốn ngươi."
Lần này, y đã không còn có thể đáp lời nữa rồi.
Cả một đời si mê vương quyền, đến khi nắm thiên hạ trong tay, y lại mang thế giới của hắn đi mất.
Trên cao rất lạnh, hắn lại khao khát một hơi ấm bấy lâu nay quen thuộc.
Không thể bái thiên địa, chưa kịp nối hồng tơ, liệu ta có thể tìm được nhau giữa trùng trùng bỉ ngạn?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro