Thơ tnsonll
Năm tháng yêu em
Hãy để tên anh mãi là vô danh
Hãy để hình anh chìm trong hư ảo
Để mỗi lần trái tim em thổn thức
Ngọn lửa tình rung nhịp đập con tim.
Cho dù anh đi nghìn vòng trái đất
Nhưng chỉ em người duy nhất anh yêu
Chặng đường đời còn dài biết bao nhiêu
Đừng để yêu sẽ làm ta hối tiếc.
Con sóng xô bờ cát dài xanh biếc
Lòng bồi hồi nuối tiếc bóng người xưa
Con sông kia chờ đợi chuyến đò đưa
Mầm non kia chờ mưa rơi bất chợt
Như tiếng lòng anh chờ người sẽ tới
Sẽ không còn phải đợi bước chân em
Mùa thu đi qua, trái tim anh băng giá
Sẽ chẳng còn, 1 chiếc lá thu rơi
Anh hoảng sợ một mai em sẽ khóc
Nước mắt chan hoà vào cả trái tim
Mọi niềm vui trong anh đã nhấn chìm
Em đã đi tìm một tình yêu mới
Xung quanh anh sẽ chỉ là bóng tối
Khi lòng em đã mãi mãi đổi thay
Mùa xuân lại đến, những cánh hoa bay
Lòng lại nhớ đôi tay người phụ bạc
Người đã làm trái tim tôi tan nát
Anh như là bị xát muối vào tim
Đau đớn nhìn, em đi trong tuyệt vọng
Nhưng tim mình chỉ mang bóng hình em
Mùa xuân đi qua, mùa hè oi ả
Nhưng trong lòng, trong dạ vẫn nhớ em
Anh muốn đem tất cả thơ tình
Thiêu đốt để quên tình em gian dối
Không còn em bầu trời không còn nắng
Cơn mưa rào bất chợt giữa hè sang
Giọt mưa rơi như tình em phụ bạc
Thấm và lòng, đau nhói trái tim anh
Sau cơn mưa bầu trời quang mây tạnh
Anh lại tìm được hạnh phúc đời anh
Gặp được em người con gái mong manh
Em đã làm cho tim anh hạnh phúc
Khi anh vui em cùng anh san sẻ
Khi anh buồn em bẻ nát niềm đau
Em mong anh nỗi buồn sớm qua mau
Để đôi ta cùng nhau xây hạnh phúc.
Anh không khóc khi loài người chết hết
Anh không buồn khi thế giới đổi thay
Anh chỉ khóc khi người yêu anh khóc
Anh chỉ buồn khi người ấy xa anh
Yêu trong lầm lỡ
Hãy để tình ta như bản tình ca
Hãy để tim ta cùng chung nhịp đập
Để mỗi lần trái tim em thay đổi
Sẽ vẫn còn vương vấn bóng hình anh
Trái đất anh , đi chưa được bao nhiêu
Chuyện tình yêu, anh chưa trải qua nhiều
Nhưng anh biết , em là người duy nhất
Quan trọng hơn, tất cả gì quanh anh
Bầu trời kia, cần những đám mây quanh
Con đường đê, cần màu xanh cỏ lá
Sông sẽ buồn, nếu sông không có cá
Đất sẽ buồn, nếu đất chẳng có hoa
Anh sẽ buồn, nếu mai này tình ta
Sẽ như là, hai bến bờ xa cách
Nhưng em ơi, anh không bao giờ trách
Bởi đó là, lựa chọn của riêng em
...
Điều không muốn, với anh nay đã đến
Em quên rồi, bến hẹn của đôi ta
Tình còn đâu, là 1 bản tình ca
Khi em đã ra đi bên người khác
Trái tim anh bây giờ như tan nát
Em bây giờ đã phiêu bạt nơi nao
Lời hẹn thề, sao người nỡ quên mau
Bỏ mặc anh, một mình trên phố vắng
Ôi con phố, sao mà buồn vắng lặng
Bởi em đi, sẽ mãi chẳng quay về
Ngồi nơi đây, buồn ngắm ánh sao bay
Lòng lại nhớ những ngày ta hạnh phúc
Con sông kia, đang uốn quanh từng khúc
Anh nơi đây, không lúc nào quên em
Anh muốn đem, tất cả trái tim mình
Mong em nhớ chút tình anh ngày ấy
Nhưng không em, đã ra đi từ đấy
Đã quên rồi, kỉ niệm của ngày xưa
Giờ nơi đây, chỉ còn mỗi mình anh
Hàng cây xanh, như thiếu đi màu nắng
Con đường kia, sao u sầu vắng lặng
Sẽ chẳng còn, thấp thoáng bóng đôi ta
Lặng nhìn ngắm, chân trời phía xa xa
Bóng 1 ai, trong cái tà áo trắng
Nàng xinh tươi, bước đi trong màu nắng
Sao lặng nhìn, anh chẳng nói 1 câu
Đôi mắt e, sao thoáng đẫm lệ sầu
Gương mặt buồn, mắt nâu chàm lặng lẽ
Nhìn cuộc đời, anh cảm thấy vui tươi
Anh mỉm cười, quên tình em lúc trước
Chặng đường đời, anh sẽ vững vàng bước
Cho tâm hồn, lãng mạng trước thời gian.
Tình giàu, tình nghèo
Xin hỏi thế gian, tình ái là chi
Mà khi yêu, không gì ngăn cản được
Chỉ biết khi, trái tim người thay đổi
Lòng bồi hồi, nhớ mãi bóng hình xưa
...
Khi anh giàu, em ở mãi bên anh
Em bảo rằng, sẽ yêu anh mãi mãi
Anh đc sống, những tháng ngày êm ái
Trái tim mình, không muốn phải xa em
Tháng ngày ta, đã gắn bó bên nhau
Anh ước rằng, mai sau người vẫn thế
Anh yêu em, yêu em nhiều vô kể
Thầm bảo lòng, sẽ không thể thiếu em
Những lúc ta, cùng ngắm ánh sao đêm
Ngôi sao xa, mang tên tình ta đó
Vầng trăng kia, như rạng ngời sang tỏ
Em bảo rằng, sẽ chẳng bỏ anh đâu
Anh lặng nhìn, em chẳng nói 1 câu
Nhưng tận sâu, trong tim anh thầm nhủ
Mối tình ta, muôn đời anh ấp ủ
Sẽ phải làm, cho trọn đủ tình em
...
Ôi cuộc đời, sao thật quá bất công
Anh phải qua, những tháng ngày sóng gió
Xung quanh anh, chỉ còn là hoa cỏ
Bây giờ nghèo, tâm sự tỏ cùng ai
Ngồi nơi đây, hang ghế đá công viên
Không nhà ở, không tiền mua cơm nước
Nếu ngày xưa, bản thân anh biết trước
Thì sẽ không, phải bước vào sầu đau.
Ngồi buồn ngắm, ánh chiều vàng nên thơ
Bỗng giật mình, nhớ em khi xưa đó
Anh sẽ đi, tìm em người yêu nhỏ
Mong em nhớ lời thề chẳng bỏ anh.
Em bây giờ đã rất khác khi xưa
Em giàu sang, chẳng ưa người khốn khó
Hôm gặp anh, ngay nơi con sông nhỏ
Em lạnh lùng, quay mặt lặng bỏ đi
Bây giờ anh, đã hiểu rõ lòng em
Em đã không, xem anh là gì cả
Em chỉ coi anh như người xa lạ
Anh chỉ là, bị em đá mà thôi
Hỡi em ơi, sao em lại bỏ anh
Sao lại quên , dòng sông xanh ngày đó
Dòng sông xanh êm đềm lời em ngỏ
Chỉ vì tiền, em đã bỏ rơi anh
Này đồng tiền kia, mày đã hại ta
Làm cho ta, phải xa em mãi mãi
Làm cho ta, cõi lòng đau tê tái
Làm cho người, mãi mãi bỏ quên ta.
Bản tình ca mùa đông
Tình em là gì trong trái tim tôi
Mà sao tôi lòng bồi hồi như vậy
Khi gần em trái tim tôi tổn thức
Khi xa em lòng buồn bực nhớ nhung
Mùa đông đến rồi lòng lại chơi vơi
Đất như buồn trời mưa rơi se lạnh
Những chú chim, cũng không buồn cất cánh
Những bông hoa mong ánh nắng ban mai
Tôi quen em trong chiều mùa đông ấy
Gương mặt gầy buồn cả lối đường đi
Em nhìn tôi ,tôi chẳng nói được chi
Có lẽ vì trong lòng tôi xúc động
...
Sau hôm đó tôi đã làm quen em
Tôi xem em như là người tình vậy
Trong lòng tôi như mừng vui trông thấy
Nhớ em nhiều, thức trắng bấy nhiêu đêm
Em và tôi đã gắn bó bên nhau
Tôi mong muốn, mai sau ta vẫn thế
Em bảo tôi tình ta như sông bể
Không bao giờ có thể cạn đâu anh
Trời mùa đông những cơn gió mong manh
Thổi vi vu, bầu trời se se lạnh
Em tặng tôi, chiếc khăn màu "nâu hạnh"
Ngọn lửa tình, xua cái lạnh trái tim
Tưởng rằng em đã ở mãi bên tôi
Nào ngờ đâu, tôi phãi xa em mãi
Xe đâm em, lòng tôi đau tê tái
Em đi rồi, đã mãi phải xa tôi
Ôi cuộc đời sao thật quá bất công
Em đã không, còn ở bên tôi nũă
Cuộc tình tôi, tan tành trong chốc lát
Em ra đi, tan nát trái tim anh
Không còn anh, tim anh không còn nắng
Man mác lòng thiếu vắng bóng hình ai
Khăn em tặng, thấp thoáng bóng nhành mai
Trời đông sầu, làm mai như tàn úa
Mùa đông lạnh, trái tim anh băng giá
Tuyết phủ đầy, trắng xoá lối đường đi
Bây giờ tôi thật chẳng muốn làm chi
Biết làm gì, khi em không còn nữa.
...
Chiều lang thang trên con đường quạnh vắng
Bỗng giật mình, thấp thoáng bóng ai kia
Lạnh lùng đi giống em tôi chưa kìa
Anh đi theo, bóng cô em lặng lẽ
Nhưng khi tôi đi tiến lại gần em
Xem mặt em, thì ra là không phải
Em..em tôi, hoa nơ cài hai mái
Không phải em, lòng tôi lại buồn hơn
Chia tay em, tôi chia tay mùa đông
Mùa đông buồn mang em không thương tiêc
Dòng sông xanh, êm đềm trôi biêng biếc
Lòng bồi hồi, nuối tiếc bóng hình xưa
Bóng dáng em, còn ở mãi trong tôi
Gương mặt hiền trong mỗi đêm thổn thức
Tôi nhớ em, tôi nhớ em quá mức
Tức cuộc tình, sao chẳng có niềm vui
Tình đã xa tôi
Chuyến tàu đi lúc bình minh
Đã chia tay một, cuộc tình đắng cay
Yêu nhau suốt mấy tháng ngày
Chia tay nào biết đâu hay anh buồn
Ngoài trời thì cứ mưa tuôn
Anh luôn luôn nhớ tháng ngày đã qua
Những lời em nói thiết tha
Cho anh biết đc đâu là tình yêu
Rồi có nhưng lúc trưa chiều,
Giọng ca em hát làm siêu lòng người
Gương mặt em rất vui tươi
Lúc nào cũng thấy nụ cười trên môi
Bây giờ em đã xa tôi
Công viên chĩ mỗi, tôi ngồi nơi đây
Nhìn hồ cá, nhìn hàng cây
Anh như nhìn thấy em ngay bên mình.
Tháng ngày gắn bó bên nhau
Anh nào hay biết mai sau thế nào
Những lời ân ái em trao
Làm cho anh thấy xuyến xao trong lòng.
Ngày ngày anh vẵn ước mong
Hình anh sẽ mãi trong lòng của em.
Nhưng mà sự thật là không
Bây giờ em đã có chồng quên anh
Tàu đi nặng trĩu lòng anh
Em đi góc phố vắng tanh đôi tình
Nước Mắt
Giọt nước mắt đầu tiên
Rơi trên một cuộc tình
Em chia tay anh đó
Đắng cay trái tim mình.
Giọt nước mắt đầu tiên
Em đi không một lời
Góc phố nay vắng lặng
Chỉ mình anh chơi vơi.
Giọt nước mắt đầu tiên
Ngày xưa lời em đó
Yêu anh không thay đổi
Bây giờ em đổi thay.
Giọt nước mắt đầu tiên
Cõi lòng anh man mác
Trái tim anh tan nát
Một cuộc tình chia phôi.
Giọt nước mắt đầu tiên
Như xát muối vào tim
Không mang em về lại
Chỉ mang lại niềm đau.
Giọt nước mắt đầu tiên
Em không yêu anh nữa
Không còn lời em hứa
Anh về con đường mưa.
Không còn giọt nước mắt
Cũng chẳng còn niềm đau
Kí ức anh đã xoá
Nỗi buồn sẽ qua mau.
Ai còn rơi nước mắt
Chắc hẳn vẫn còn nhau
Chuyện tình yêu dang dở
Chỉ mang lại niềm đau.
Cây lá và gió
Có một thời, lá đã sống bên cây
Sống êm đềm, những tháng ngày hạnh phúc
Cây luôn được ở bên lá mọi lúc
Những lúc buồn, cả những lúc cây vui
Cây yêu lá, không bao giờ thay đổi
Nhưng ngại lòng, không dám nói một câu
Lời yêu thương, cây là kẻ đa sầu.
Không nói được, cây buồn rầu tuyệt vọng
Có những lúc, cây ôm lá vào lòng.
Lá nhẹ nhàng, trông mong lời cây đến
"Lời yêu em", thật yêu thương trìu mến
Chẳng bao giờ cây dám nói với ai
Lá hấp thụ, màu ánh nắng mặt trời
Cung cấp để, nuôi đời cây khôn lớn
Lá cần cây trao cho nguồn dinh dưỡng
Gắn bó rồi, tưởng sẽ mãi không xa.
Những tháng ngày, cây lá sống bên nhau
Cây mong rằng mai sau tình vẫn thế
Cây yêu lá, yêu lá nhiều vô kể
Bảo lòng mình, không thể mất lá đâu
Cây hận lòng, sao không nói được câu
"Cây yêu lá, từ lâu rồi có biết
Trái tim cây, mang tình yêu da diết
Gánh nặng lòng, lá có biết hay không".
Không phải cây, không biết nói lời yêu
Mà tại vì, cây yêu nhưng thầm kín
Mang trong lòng, một tình yêu căm nín
Mặc cảm rằng, lá không đến bên cây.
Trong lòng cây, chảy nhựa sống tràn đầy
Sống bên lá, tháng ngày như chậm lại
Một tình yêu, vô hình mà em ái.
Chỉ tiếc rằng, cây phải chịu đớn đau.
Lá vàng đi, qua những tháng ngày dài
Chờ đợi cây, chờ lời yêu em ái
Nhưng cây vẫn, lằng thầm căm nín lại
Lá buông mình, có lẽ muốn xa cây
Gió ngang qua, hôn thầm lên tóc lá.
Bỗng xiêu lòng, trước lạnh giá mùa đông
Gặp được lá, tâm hồn rộng mênh mông
Lá đã làm, cho gió tim rung động
Nhưng lá thì, vẫn u sầu im lặng.
Mang trong mình, gánh nặng của tình yêu
Lá yêu cây, yêu cây rất là nhiều
Luôn chờ đợi, lời yêu cây mang đến.
Nhưng lá đâu được những lời trìu mến
Chỉ vì cây, quá mặc cảm nên im.
Gió nhìn cây, mang tâm sự nỗi niềm
Rồi nhìn lá, rồi âm thầm khẽ bảo
"Lá có muốn, theo tôi, người mạnh bạo
Hay héo vì, tại cái lão cây kia".
Lá lắc đầu, không để ý gió đâu
Nhưng lời yêu, gió luôn trao về lá
Nếu theo gió, bay đi về muôn ngả
Thì sẽ là, phản bội lại lòng cây.
Gió vẫn bay, qua cây lá hằng ngày
Cây nhìn gió, nhưng chẳng hay sự việc
Lá vội vàng, rời cây không hối tiếc
Gió nhẹ nhàng, cuốn chiếc lá bay đi
Lá đi xa, xa khỏi cây mất rồi
Bay theo gió, đi tìm hạnh phúc mới.
Cây nhìn theo, muốn vươn cành với tới
Nhưng lá bay, đã xa mãi đời cây
Lá không muốn, mình phải rời xa cây
Nhưng vì cây, tháng ngày không trân trọng
Lời yêu thương ,mong chờ, cây không nói
Lá lạnh lùng, theo gió cuốn bay đi.
Mùa đông rồi, gió cuốn là bay đi
Cây còn dì, ngoài thân mình gầy guộc
Mất lá rồi, không bao giờ quên được
Cây héo dần, tàn tạ trước thời gian
Tim yếu đuối, bây giờ đã nát tan
Mong gặp lá, tỏ ngàn lời xin lỗi.
Lá đã đi, sẽ mãi không trở lại
Những tháng ngày, êm ái đã không còn
Thân thể cây, nhung nhớ hóa héo mòn
Cây đã chết, không còn phải mong nhớ......
Không phải cây không muốn nói lời yêu lá. Cây hận lòng vì cây quá tự ti, quá mặc cảm nên lời yêu thương cây muôn trao cho lá, cây chỉ giữ trong lòng không dám nói ra. Nhưng cây vẫn mong chờ có một ngày lá sẽ đến bên cây. Nhưng rồi cây đã hối tiếc nhìn gió cuốn lá bay đi. Gió mang cây đi không trở lại. Cũng chỉ vì cây quá lặng thầm trong tình yêu nên chưa kịp nói lời yêu lá bao giờ. Thiếu lá cây như thiếu ánh mặt trời. Cây sẽ không còn được ôm lá vào lòng, được nói lên tâm sự của mình nữa. Cây chết đi nhưng tim mình vẫn hướng về lá, hướng về một cuộc tình.....Nơi cây đã mất tất cả
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro