Duyên nợ
Người có biết...mưa lòng đang tràn ngập
Đâu là vì đau khổ của nhân gian
Gặp được người, lòng không chút bình an
Gỡ càng nhiều, lại rối thêm vướng bận
Làm sao đây, lòng ta thêm lận đận
Chi cũng người, gieo nỗi nhớ mênh mông
Trăm lần dặn, rủ bỏ mối tơ lòng
Năm tháng kia đã lỡ thời xuân trẻ
Biết như thế, giữ lại thì đã trễ
Có mở đầu, lại kết thúc khổ đau
Duyên với nợ mang một nỗi u sầu
Gì cũng lỡ, ta giữ chi đắng chát
Hay cứ để thời gian dần phai nhạt
Không bận lòng, vướng vấn nỗi tơ vương
Là tình yêu, gọi địa cửu thiên trường
Là tương tư - là thiên hoang địa lão
Người có biết lòng ta đang giông bão
Đau đớn - bận lòng, ôm một nỗi sầu bi
“Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?!!!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro