15.Ema?
Cuộc thi học sinh giỏi diễn ra vào một ngày giữa tháng mười một. Hanbin sẽ cùng các bạn khác dự thi ở một điểm thi trong trung tâm thành phố cách nhà tận cả tiếng đồng hồ đi xe. Sáng sáng trời bỗng dưng hửng nắng sau mấy ngày mưa dầm, Hanbin ôm balo ngồi nhìn các bạn đứa nào đứa nấy một thân một mình leo lên xe ngồi, rồi nhìn sang bên cạnh. Bố cậu đã xin nghỉ phép trước hẳn một tuần, hôm nay mặc suit và đi giày bóng loáng, mẹ thì sáng nay lựa đi lựa lại tủ đồ, bây giờ đang ngồi nói chuyện với thầy giáo. Chị Haesoo cũng từ thành phố về, còn con bé Hansol thì cúp hẳn một buổi học. Hanbin thở dài một cái, rồi chẳng biết ai mới là người đi thi nữa.
Zhang Hao đợi mãi mà chẳng thấy đến, tận lúc lên xe ngồi mới thấy thầy giáo bảo Zhang Hao đi xe riêng cùng gia đình, thế là chẳng kịp gặp nhau trước khi thi, Hanbin nghĩ mấy lá bùa may mắn mẹ xin cho hai đứa chắc còn thừa một cái rồi.
Ở nhà bình tĩnh thế, đến nơi rồi nhìn các bạn trường khác mới thấy run bần bật. Hanbin ráo rác nhìn xung quanh tìm xem Zhang Hao đang ở đâu, thì ra là cậu ấy ngồi trên ghế đá, tay cầm điện thoại, bên cạnh còn có thêm một cô bạn lạ hoắc với mái tóc vàng, là cái màu vàng rất khác, cậu chẳng biết miêu tả thế nào cho đúng, nhưng nó không giống với cái màu vàng từ nhuộm tóc mà có được. Bỏ qua chuyện cô bạn nào đó, Hanbin vừa đi về phía Zhang Hao vừa gọi:
"Ê Hao!"
Hanbin chạy đến trước mặt cậu ấy, vừa dừng lại thì nghe được câu nói thỏ thẻ của cô bạn lạ lẫm kia.
"Ai đây hả Hao?"
Thì ra cô bạn ấy là người ngoại quốc. Giọng cậu ấy mềm mềm ấm ấm, nghe có vẻ rất Úc. Cậu ấy vừa gọi Zhang Hao là Hao.
"Bạn tớ." Zhang Hao quay sang trả lời.
Bạn? Ừ đúng rồi, là bạn.
"Tớ là Hanbin, bạn của Hao, chào cậu nhé."
"Han...? Hanbum...gì cơ?" Cô bạn ấp úng lặp lại tên cậu.
Zhang Hao bật cười nhẹ nhàng "Là Hanbin nhé!"
Thế rồi lúc đấy, cô bạn tóc vàng mới bắt đầu giới thiệu lại.
"Chào Hanbin, tớ là Ema nè."
Hanbin vui vẻ nói chuyện, chẳng mảy may suy nghĩ về bất cứ điều gì. Ba đứa nói qua nói lại được một lúc thì đến giờ vào phòng thi, Hanbin tạm biệt Zhang Hao và Ema rồi trở lại phòng thi của mình.
Ngày hôm ấy, Hanbin thực sự không thể hiểu nổi mình. Cậu bước ra ngoài phòng thi với tâm trạng chẳng có gì đặc biệt. Thầy giáo đem đáp án đến, so qua so lại, từ đầu đến cuối, gương mặt cậu chẳng biểu hiện chút cảm xúc nào dù vui hay buồn. Nhìn về phía xa Zhang Hao đang tươi cười cùng cô bạn tóc vàng, có lẽ cậu ấy đã làm rất tốt, rồi lại nhìn vào tờ đề trên tay, Hanbin lẳng lặng ra tìm bố mẹ rồi đi về. Cậu vẫn bình thường như thế, tận khi về đến nhà, dở lại tờ đề ra nhìn một lúc, chẳng biết làm sao nước mắt cứ rơi, Hanbin vội vàng lao vào nhà tắm chốt cửa lại rồi ở trong đó một lúc rất lâu.
Cả nhà biết cậu đang nghĩ gì, cũng không ai gõ cửa bảo ra đi cho mọi người vào tắm, chỉ tận đến khi bên ngoài trời tối mịt, ngọn đèn trần bên nhà hàng xóm bật lên, hắt qua ô cửa thông gió trong nhà tắm, mẹ mới ra gọi khẽ.
"Ra ăn cơm đi con."
Hanbin lại muốn khóc thêm một lúc nữa.
Zhang Hao cậu ấy tài giỏi, mọi người đặt niềm tim vào cậu ấy rất nhiều. Còn Hanbin, cậu chưa bao giờ tự tin là mình sẽ làm tốt, vậy nên cậu càng phải cố gắng nhiều hơn. Hanbin nhớ những sáng trời mưa, mẹ lạch cạch lôi xe máy ra và bảo "Trời mưa thế, mẹ lai đi cho đỡ cực.", cậu nhớ có những buổi học về muộn hơn bình thường, mẹ kiên nhẫn đứng bên kia đường giữa trời mưa phảng phất có cả cái lạnh buốt của trời đông để chờ cậu tan học dù đã cả tiếng đồng hồ trôi qua. Cả nhà biết cậu vất vả, dù chẳng bao giờ bố mẹ hỏi "Có mệt không con?", cũng chẳng bao giờ cậu có lấy một lời hỏi thăm từ chị Haesoo và con bé Hansol, nhưng bố mẹ lúc nào cũng lẳng lặng đẩy đĩa thịt đầy ắp ra trước mặt Hanbin mỗi bữa ăn mà con bé Hansol chẳng ganh tị một tí nào, chị Haesoo không ở nhà nhưng thi thoảng vẫn nhắn một câu "Sắp thi rồi đấy hả?". Hanbin có thể cảm nhận được những điểu nhỏ nhặt mà mọi người dành cho mình. Vậy nên nếu như Zhang Hao cố gắng để đáp ứng sự kì vọng của thầy cô, thì Hanbin không cho phép mình thất bại để những sự hi sinh của mọi người xung quanh không phải là vô nghĩa.
Ăn tối xong, cậu mới về phòng mở điện thoại ra. Hôm nay, sau mấy triệu năm để chiếc tài khoản một đống lượt theo dõi của mình mốc đến rong rêu phủ đầy, Zhang Hao mới chịu đăng một bức ảnh. Là ảnh chụp cùng Ema. Một lúc sau, cậu nhận được tin nhắn của Zhang Hao.
"Làm bài ổn không? Mai đến nhà tao nhé!"
Lúc bấy giờ, Hanbin mới mở lại lịch trên điện thoại ra, thì ra mai là sinh nhật của Zhang Hao, vậy mà cậu quên béng mất, tất nhiên cũng chưa kịp chuẩn bị quà cáp gì. Rồi lại suy nghĩ về Ema hồi chiều, nghĩ về cả bài làm của mình, cậu chẳng biết đống cảm xúc rối như tơ vò trong lòng mình bây giờ là gì.
Tiệc sinh nhật của Zhang Hao, nói đúng hơn là một bữa cơm đặc biệt hơn bình thường, có Gyuvin, có bố cậu ấy và Ema từ Úc trở về. Ema đang thoải mái đứng trong bếp nói cười, có khi còn chạy lên phòng Zhang Hao nếu cậu ấy nhờ lấy hộ thứ gì đó, Hanbin bỗng dưng thấy trong lòng mình nổi lên thật nhiều thắc mắc, là một chút gì đó lạ lẫm, nhưng không giống như cái sự lạ lẫm như khi mới nhận ra bản thân có tình cảm với Zhang Hao .
Chẳng biết có phải vì Haohôm qua làm bài rất tốt không, mà hôm nay cậu ấy nói rất nhiều. Nhưng mà là nói với Ema thôi. Hai cậu ấy cứ nói nói cười cười như ở trong một thế giới riêng vậy, Hanbin chẳng thể nào xen vào được vì cậu chẳng biết gì hết.
"Hanbin với Gyuvin hôm qua có làm được bài không con?" Bà nội Zhang Hao đi ra với một rổ đầy ắp bánh kẹo.
"Cháu làm cũng ổn thôi ạ." Hanbin đón lấy rổ bánh, chia cho Gyuvin một ít, còn lại ôm hết vào lòng mình. Zhang Hao và Ema vẫn đang nói về một câu chuyện cũ xa xôi nào đó mà Hanbin chẳng thể hiểu hết được, cậu tần ngần nhìn Zhang Hao.
Thật muốn chạy đến để kéo cậu ấy ra.
"Ema từ Úc về chơi, hồi bé thằng Hao sống bên Úc, hai đứa nó chơi với nhau đến tận bây giờ đấy."
Vậy mà Zhang Hao chẳng bao giờ kể về Ema dù chỉ một chút.
Hanbin gật gù hỏi thêm một chút về bố Zhang Hao, rồi lại ngồi xem ti vi trong tiếng cười nói của Ema và cậu ấy. Hai cậu ấy chơi với nhau từ nhỏ cơ mà, đã vậy cũng lâu rồi không gặp, có nhiều thứ để nói với nhau cũng phải thôi. Nhưng mà Hanbin không thể ngăn bản thân mình liếc nhìn ra phía Zhang Hao. Nụ cười hiền của cậu ấy, đôi mắt chân thành của cậu ấy, thì ra đều dành cho tất cả mọi người. Giờ Hanbin mới nhận ra là cậu đang cảm thấy khó chịu.
Zhang Hao và Ema nói chuyện rất lâu. Tận lúc ăn cơm, hai cậu ấy cũng vẫn tiếp tục ngồi cạnh nhau để nói tiếp. Hai cậu ấy nói nhiều đến mức bố Zhang Hao phải lên tiếng:
"Hai đứa tập trung ăn đi, có gì tí nói sau."
Hanbin cảm thấy Zhang Hao đã bỏ quên mình giống như hồi cậu ấy mải mê học Toán. Ngoại trừ dòng tin nhắn hôm qua, sáng nay, câu duy nhất Zhang Hao nói với cậu là "Đến rồi đó hả?". Hết bữa, Zhang Hao và Gyuvin kéo nhau ra ngoài phòng khách ngồi chơi, Hanbin chẳng ý kiến gì, tự động đứng dậy dọn dẹp, cả Ema cũng ở lại dọn cùng.
"Cậu làm bạn với Hao lâu chưa?" Ema hỏi.
Hanbin giật mình, ngoảnh đầu lên "Hả? À, Zhang Hao mới chuyển về trường từ hồi đầu năm thôi, chắc cũng được vài tháng nhỉ."
"Tớ hỏi chút được không?" Ema hỏi nhỏ.
"Ừ cậu hỏi đi." Hanbin gật đầu
"Ở trường Hao có thích ai chưa thế?"
Hanbin thề, đây là câu hỏi khó nhất cuộc đời cậu. Nếu như lật về khoảng vài tháng trước thì có lẽ cậu có thể thẳng thắn trả lời, còn bây giờ thì...
"Chưa, cậu ấy chưa thích ai cả đâu." Cậu cười nhẹ.
Ema thở phào rồi thốt ra một câu:
"Vậy may quá rồi..."
Đèn chùm trong nhà bếp toả ra thứ màu vàng vàng trầm ấm, chiếc kẹp trên tóc Ema ánh lên lấp lánh. Hanbin bị thu hút bởi thứ ánh sáng lấp lánh ấy, nhìn đi nhìn lại một hồi mới thấy quen quen. Chiếc kẹp tóc đính đá màu vàng như bông hoa cúc, hình như giống với hình nền điện thoại của Zhang Hao. Đã có lần cậu thắc mắc sao Zhang Hao lại để hình nền là bông hoa to tổ bố trông nhàm chán như vậy, cậu ấy chỉ lắc đầu cười và nói "Nó đẹp mà.", Hanbin cũng chẳng để ý gì nhiều hơn. Nhưng hôm nay, khi thấy bông hoa ấy đậu trên mái tóc vàng óng của Ema, cậu mới nhận ra Zhang Hao nói đúng, bông hoa ấy đẹp thật.
Có vẻ Ema biết cậu đang nhìn gì, cậu ấy đưa tay lên chiếc kẹp tóc và nói:
"Cậu đang nhìn cái này hả? Hao tặng tớ đấy. Từ lâu lắm rồi, chắc hồi lớp sáu gì đấy cơ."
"À..." Hanbin gật gù "Nó đẹp lắm."
Hanbin từng nghĩ cậu là người biết được nhiều thứ thầm kín của Zhang Hao, cũng từng nghĩ rằng cậu là người duy nhất có thể bước vào thế giới riêng của Zhang Hao như thế. Nhưng đến hôm nay, khi một đống thắc mắc hiện ra trong đầu lúc nhìn thấy Zhang Hao và Ema nói cười với nhau, Hanbin nhận ra cậu chẳng hiểu gì về Zhang Hao cả.
______
Kì nghỉ hè ở Úc kéo dài hơn dự kiến, Ema vẫn tiếp tục ở lại nhà Zhang Hao mà chưa đi ngay. Nhà Zhang Hao đông thêm một người, Hanbin cảm tưởng như mình chính thức bị ra rìa. Ema và cậu ấy, hai người đó có quá nhiều thứ để nói chuyện với nhau. Ngoại trừ những lúc ở trên trường, Hao ở nhà lúc nào cũng bận rộn nói chuyện với Ema, bận đến mức chẳng còn nhắn tin cho Hanbin thường xuyên nữa, không nhắn tin hỏi bài, không chúc ngủ ngon, không gọi điện. Nếu như là từ mấy tuần trước, lúc Ema vừa về thì Hanbin có thể chấp nhận là bạn bè lâu ngày gặp nhau thì có nhiều chuyện để nói. Nhưng từ lúc Ema về đến nay cũng đã cả tháng trời, chuyện gì mà nói lắm thế.
Hai đứa vừa thi xong thì đến ngày hai mươi tháng mười một. Zhang Hao gương mặt sáng sủa, đẹp trai lai láng, vừa đi thì về một cái là bị các bạn kéo vào tập văn nghệ ngay. Hanbin thì không được như thế, nhưng vẫn bị giữ ở lại làm báo tường cùng các bạn. Giữa tháng mười một, thời tiết cũng có mấy hôm lạnh buốt. Hanbin kết thúc ca học cuối trong ngày vào lúc năm giờ, trời chuyển tối, lại tiếp tục ở lại trường đến bảy giờ mới được về nhà. Ai bảo học cấp ba vui lắm, chứ riêng Hanbin thì cậu chẳng thấy vui tẹo nào. Nhiều bài tập, nhiều bài thi, nhiều thứ phải làm, nhiều thứ phải lo, chẳng có nổi một chút thời gian rảnh để mà cảm nhận cái vui của học sinh trung học.
Mấy hôm tập văn nghệ, Ema cũng đến. Các bạn lớp Zhang Hao kéo nhau ra ngoài sân trường đứng tập, còn Hanbin thì ngồi ngoài hành lang vẽ báo tường nên nhìn thấy hết. Giữa một đám loi nhoi loi nhoi tóc đen truyền thống, bỗng dưng có một cô bạn ngoại quốc cao ráo, xinh xắn với mài tóc vàng sáng rực, thật không khó để nhìn ra. Lớp Zhang Hao mấy ngày có Ema nghe vui vẻ náo nhiệt hơn hẳn. Nhiều khi mấy bạn ồ lên rõ to khiến Hanbin đang chăm chỉ làm việc cũng phải ngẩng đầu lên xem.
Hôm nay, cậu có việc phải sang kiếm Hao, thế nên nhân lúc lớp bên ấy đang nghỉ giải lao, Hanbin lật đật chạy sang. Thằng Gyuvin cũng ngồi ở đấy, vừa thấy cậu nó đã hô rõ to:
"Kìa bạn Hao, người yêu sang thăm kìa."
Ấy thế là cả lớp ùa lên làm cậu xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Tụi nó có vẻ bất ngờ lắm. Cũng phải thôi, từ trước đến giờ, trông Zhang Hao và cậu rất phù hợp với hình ảnh hai đứa bạn thân chí cốt suốt ngày đánh cãi chửi nhau mà. Nhưng trong một đống những tiếng reo hò, cậu vẫn nghe loáng thoáng được câu hỏi "Ô thế bạn Ema là gì?".
Bỏ qua mọi thứ, Hanbin trực tiếp đi đến chỗ Zhang Hao. Cậu ấy đang ngồi cạnh Ema và mấy bạn nam khác. Có lẽ Ema không hiểu gì về một đống những tiếng reo vừa nãy, cậu ấy ngơ ngác ngơ ngác, rồi lại mỉm cười khi thấy Hanbin đến. Hanbin chào Ema một hai câu rồi quay ra nói chuyện với Zhang Hao.
"Tối nay về nhà tao ăn cơm không?"
Zhang Hao lắc đầu "Không, tối nay tao ăn ở nhà."
"Ừ." Nói rồi cậu bỏ đi một mạch. Hanbin biết lí do cậu ấy không về là gì, mà đôi co với nhau ở đấy cũng không tiện, nên cậu chẳng nói gì thêm.
Buổi tối hôm đó, tài khoản mạng xã hội của Hanbin có thêm một lượt theo dõi mới, là Ema. Ema theo dõi xong rồi cũng nhắn tin chào hỏi, Hanbin không bày tỏ thái độ gì, chỉ nói vài câu xã giao cho thân thiện. Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi Ema hỏi:
"Tớ nghe các bạn ở lớp nói, cậu là người yêu của Hao hả?"
"Ừ đúng rồi, hôm nọ ở nhà Zhang Hao, tớ không tiện nói với cậu."
"Thế mà Hao chẳng bao giờ kể với tớ là cậu ấy có người yêu."
Hanbin cười nhẹ. Sao Zhang Hao lại kể cơ chứ, các bạn ở ngay đây còn đến tận hôm nay mới biết hai đứa yêu nhau, Ema ở cách xa tận hàng trăm nghìn ki lô mét, biết làm sao được. Ema lại nhắn tiếp:
"Hao cậu ấy nhạy cảm lắm, cậu chăm sóc cậu ấy cẩn thận giúp tớ nha."
"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tớ sẽ chú ý.". Zhang Hao may mắn thật đấy, cậu ấy còn được bạn thân quan tâm đến mức đi nhờ người yêu cậu ấy chăm sóc tốt cho cậu ấy.
Mấy hôm sau, Hanbin lại được dịp vô tình gặp Ema ở trường. Chẳng biết tại làm sao, từ sau hôm các bạn biết chuyện hai đứa hẹn hò, Ema hay lân la đến chỗ cậu nhiều hơn. Có hôm đang ngồi vẽ báo, Ema từ đâu đến ngồi cùng, còn hỏi han các thứ.
"Cậu với Hao yêu nhau lâu chưa?"
"Tớ không nhớ nữa."
"Hao cậu ấy khác xưa thật đấy." Ema thở dài.
"Sao lại khác hở cậu?"
"Hồi trước, ngoại trừ tớ, cậu ấy chẳng bao giờ nói chuyện với ai cả đâu."
"À..." Hanbin gật gù "Bây giờ cậu ấy cởi mở hơn rồi, đó phải là một điều đáng mừng chứ, sao cậu lại thở dài thế?" Cậu biết Ema đang nghĩ gì, cũng biết cậu ấy vì sao lại muốn như vậy.
Ema lắc đầu không nói gì, lục lọi trong cặp ra một túi kẹo jelly đủ màu.
"Hao thích ăn cái này lắm, cậu đưa cậu ấy giúp tớ nha."
Hanbin khó hiểu nhìn vào túi kẹo "Sao cậu không tự tay đưa cho cậu ấy?"
Ema cười "Cậu là người yêu Hao mà, cậu đưa thì tiện hơn."
Ema nói cứ như thể cậu ấy và Zhang Hao chẳng hề thân nhau. Hanbin cứ cảm giác như Ema đang cố kể cho cậu nghe về quá khứ của cậu ấy và Hao, về chuyện cậu ấy và Hao đã vui vẻ cùng nhau thế nào, về chuyện cậu ấy đã gần gũi với Hao ra sao. Hanbin chỉ đơn giản bỏ những chuyện ấy ở ngoài tai, vì quá khứ chính là quá khứ, cậu không thể giận dỗi Zhang Hao vì những chuyện trong quá khứ của cậu ấy được.
Nhưng hôm nay, quá khứ của Zhang Hao đang ở đây, còn nói cười vui vẻ với cậu ấy nữa. Nếu người ngoài nhìn vào, có lẽ Ema giống với người yêu của Zhang Hao hơn cậu. Ema xinh đẹp, hiền lành, lại có cái vẻ yếu mềm mà bất cứ ai cũng muốn che chở, bảo vệ. Còn cậu, một đứa con trai thô kệch, không quá giỏi giang, không có sự mỏng manh yếu đuối, đẹp thì càng không. Trước kia, Hanbin chưa bao giờ thấy tự ti về bản thân mình, nhưng hôm nay, lần đầu tiên trong đời, cậu thấy vậy.
Vì có Ema ở nhà, Zhang Hao ít sang nhà cậu hơn hẳn. Nếu như dạo trước, Zhang Hao có cả tháng không ghé quá nhà Hanbin một lần thì cũng chả sao, vì cậu biết cậu ấy đang bận ôn thi. Nhưng bây giờ thì khác, Hanbin mỗi cuối tuần đều thấp thỏm mong một câu "Hôm nay tao về nhà mày" của Zhang Hao, mà đợi mãi chẳng thấy, chỉ có mấy dòng tin nhắn ngắn ngủn vì hai đứa từ ngày yêu đương thường gặp nhau trực tiếp chứ chẳng nhắn tin gì nhiều. Vậy nên hôm nay, Hanbin chẳng báo trước, đi sang thẳng nhà Zhang Hao chẳng với lí do gì đặc biệt.
Zhang Hao lúc đấy đang đứng trong bếp lịch kịch rửa nốt mấy cái bát. Có lẽ cậu ấy vừa ăn sáng xong. Ema cũng đang ngồi đấy tỉ mỉ cắt mấy miếng táo cho bà. Hanbin đến cửa chào bà một câu rõ to trước rồi mới tháo dép đi vào nhà.
"Ờ sang chơi đấy hả, vào ăn táo nè cháu." Bà hỏi.
"Sao mày chẳng bảo gì trước thế?" Zhang Hao ngoảnh ra.
"Ô hay, tao nhớ bạn tao thì tao sang có được không?" Hanbin thực ra rất hay ngại, hai đứa đi học còn chẳng dám nắm tay nhau bao giờ, huống hồ là nói mấy câu yêu đương, thế mà hôm nay có cả bà cả Ema ngồi đấy, cậu thốt ra câu ấy một cách vô cùng rắn giỏi khiến chính Hanbin cũng phải tự hào về bản thân mình.
Hôm nay bà nội có việc, ăn sáng xong liền vội vàng đi lựa đồ chuẩn bị ra ngoài. Hanbin ngồi trong bếp, nhìn bà quàng chiếc khoăn đính ánh kim lóng lánh, tay xách cái túi bé xíu xiu đang chậm chậm đi ra cửa, không ngần ngại mà chào thêm một tiếng nữa rõ to "Cháu chào bà ạ!!". Thế rồi bà cũng chào lại "Ờ bà đi đây.". Chỉ chờ có thế, cậu chạy ngay ra chỗ Zhang Hao đang rửa bát.
Lúc bấy giờ, trong nhà chỉ có tiếng bát đĩa lạch cạch va vào nhau, tiếng nước chảy róc rách, tiếng tivi nói lầm dầm vì Ema đang xem ngoài phòng khách, tự dưng ở đâu có tiếng thét ré lên của Zhang Hao. Cái tiếng thét lạ lùng đến mức chó gà nhà hàng xóm cũng phải bay phải sủa.
Ema đang xem tivi, thò đầu vào chỉ thấy Zhang Hao và Hanbin, hay đứa đứng nhìn nhau chằm chằm, Hao thậm chí vẫn còn đang đeo đôi găng tay rửa bát màu hồng đậm đà thắm lụa bà mua ngoài chợ về.
"Sao mày ôm tao?" Zhang Hao trợn mắt nhìn.
Hanbin không biết phải nói gì, cúi gằm mặt, hai tay giấu ra sau lưng như một đứa trẻ vừa làm gì nên tội.
"Ờ thì tao..."
"Mày mà làm thế nữa là tao đá đít mày ra ngoài đấy." Nói rồi cậu ấy lại quay lại rửa nốt đống bát.
Hanbin thắc mắc, chẳng nhẽ trên mạng chúng nó nói sai. Chả là đêm qua, vì cái sự bực tức trong người và một chút suy nghĩ về mối quan hệ có vẻ không giống yêu nhau lắm của mình và Zhang Hao, cậu quyết định ghé thăm google với dòng từ khoá "Những người yêu nhau thường làm gì?", google cho vài trăm nghìn kết quả trong không phẩy mấy giây, Hanbin lựa đường link đầu tiên rồi bấm vào mà không cần suy nghĩ.
Đầu tiên, làm những điều ngọt ngào. Nhưng cái này có vẻ không áp dụng cho Zhang Hao rồi.
Thứ hai, nhắn tin chúc ngủ ngon. Cái này cũng không nốt, hôm qua cậu thử rồi, Zhang Hao không những không chúc lại mà còn hỏi "Mày hôm nay ăn phải cái gì à?".
Cùng nhau xem phim? Cái này có vẻ không lãng mạn lắm, lần nào hai đứa xem phim cùng nhau xong cũng đánh cãi chửi nhau vì một vấn đề nào đấy xuất hiện trong bộ phim.
Cùng nhau nấu ăn? Cái này cũng không ổn lắm vì trong hai đứa, chẳng đứa nào biết nấu ăn cả. Chẳng nhẽ một đứa đứng đun nước một đứa đợi nước sôi để thả mì vào nồi? Đấy là còn chưa tính đến trường hợp hai đứa sẽ cãi nhau vì chuyện bỏ rau vào hay không bỏ.
Thế còn đút đồ ăn cho nhau thì sao? Cái này có vẻ ổn, Hanbin sẽ thử.
Sáng nay bà nội đi vắng, ba đứa ở nhà tự nấu cơm cho nhau ăn. Đương nhiên là Ema nấu là chủ yếu và cả cậu và Zhang Hao đều chẳng giỏi nấu ăn lắm. Nhưng vấn đề bất cập ở đây là Ema không biết Hanbin ghét rau xanh. Cậu đứng nhìn mân cơm dọn lên, dù không có gì hoành tráng hay đặc biệt, nhưng chắc chắn là món nào cũng có sự xuất hiện của rau xanh trong đấy, lặng lẽ thở dài.
"Mày có định ăn không, mày ngồi nhặt rau đến bao giờ hả Hanbin?" Zhang Hao sốt ruột phải lên tiếng.
"Hanbin ghét rau à? Tớ xin lỗi, tớ không biết, lần sau sẽ làm phần riêng cho cậu."
"Không sao đâu tớ ăn được mà." Nói rồi cậu quay sang, chỉ tay vào đĩa rau xa nhất và bảo: "Zhang Hao, đút tao món này đi".
Zhang Hao đang ăn bỗng nhiên ho khù khụ, mất đến mấy phút sau mới bình tĩnh lại được.
"Mày lại giở trò gì đấy?"
"Tao bảo mày đút tao ăn đi."
"Mày tự gắp được còn gì?"
"Nhưng tao thích mày đút cho tao."
Hai đứa mỗi đứa một câu, Ema ngồi đó chẳng hiểu gì, chỉ thấy biểu cảm trên mặt Zhang Hao phong phú vô cùng.
Trưa hôm đấy, lúc đi nghỉ trưa, đứa nào về phòng đứa đấy, Zhang Hao và Hanbin trong phòng chùm chăn xem phim. Xem được một đoạn, tự dưng Zhang Hao hỏi:
"Từ hôm qua đến giờ mày làm sao thế?"
Hanbin biết ý cậu ấy nói về chuyện gì.
"Làm sao là làm sao?"
"Tự dưng mày dở trò ôm ấp các thứ thấy ớn á."
"Tao nghe người ta bảo mấy đứa yêu nhau hay làm thế còn gì...Với cả tao sợ người ta không biết tao với mày yêu nhau..." Hanbin ngập ngừng.
Zhang Hao nghe thế, từ dưng bật cười rồi ôm chầm lấy cậu khiến cả hai đứa ngã ngửa ra sau.
"Trời ơi, mày đâu cần làm thế đâu, cần gì ai biết tụi mình yêu nhau hả? Tao biết, mày biết, trời đất biết là được rồi."
"Nhưng mà Ema..."
"Ema làm sao?"
Hanbin im lặng một lúc, suy nghĩ gì đó rồi lại bảo:
"Thôi không có gì đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro