Hồng Quan
Anh túc hoa, nụ cười ai khẽ nhếch
Vạt áo xếch lộ một mảnh phong quang
Tích tịch tang, tiếng tì bà âm vang
Ai để tang cho kiếp người lận đận
Thấy phong vận có phải đâu hạnh phúc
Những uẩn khúc có ai đâu phơi bày
Khách cứ say hồng nhan cứ bán duyên
Nơi náo huyên nào phải chốn an yên
Kẻ hoa yên nào phong hoa tuyết nguyệt
Nhất tứ tuyệt cũng chỉ chiều khách nhân
Ái hận sân tất thảy đều vô nghĩa
Lạc một đĩa Nữ Nhi Hồng một vò
Kĩ nữ trò giả danh người tri kỉ
Vô liêm sỉ miễn sao kiếm được tiền
Mất thiện hiền thì có làm sao đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro