Phì phò nỗi lòng người đàn ông khóc
Đỏng đảnh
một con nắng
bỏng rát
rọi thẳng lên khuôn mặt đen ngòm của người đàn ông già nua và xấu xí
Hõm mắt
sâu
đong đầy nỗi rầu nhân thế
Thân ảnh
gầy gò
xơ xác
Bàn tay thô ráp cong queo vẫn cố giữ chặt điếu thuốc sắp tàn
Khói
nghi ngút bay
lấp đầy hơi thở
phì phò
phì phò
Nhếch mép
một nụ cười chua chát miệt khinh cái sự đời
lấp ló sau đôi môi bóc vẩy
hàm răng vàng ố siết vào nhau
kèn kẹt
kèn kẹt
những tiếng than khô khan không lời
Đời
sao đắng cay cay đắng !
Một năm
hai năm
rồi ba năm …
khổ đau đau khổ còn đeo đuổi
Số nghèo chẳng đổi
Duyên kiếp cũng phai phôi
Người đàn ông khóc
Hai hàng nước mắt không rơi từ khóe mi mà rơi từ trái tim héo hon gầy mòn
Thiên thần của ông đang nằm đây
không cười
không nói
một tấm ảnh mờ
một bó cúc dại
tô nền cho khung cảnh thêm hoang sơ
Đôi mắt ông vẩn đục mờ đi vì dung ảnh
nghèo đâu có tội
lỗi tại sự đời
Người đàn ông khóc
Nước mắt là những đớn đau đau đớn của kiếp nghèo
xót xa
Giật giật khóe môi
Ông cười mà như mếu
Uẩn khuất
Thuốc tàn rồi
Người đàn ông vẫn phì phò trong dư âm làn khói trắng
Ông cúi đầu trầm mình với suy tư
Mái tóc già pha sương ngục ngã trên vầng trán
nhăn nheo
che khuất nửa đôi hàng mi cụp
Một giọt uất nghẹn rơi ra
Lăn dài trên đôi gò má gầy gầy xương xương
Giá mà đời cứ để ông tiếp tục vờ mạnh mẽ ...
© WiWi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro