tho suu tap 2
Anh xin lỗi...
Anh xin lỗi vì đã bỏ ra đi
Cuồng dại như cánh chim bay ngược chiều gió thổi
Giọt nước mắt em ngày nao rơi nóng hổi
Chỉ khiến lòng anh thêm cháy khát tự do.
Anh xin lỗi vì những điều nhận và cho
Anh chẳng bao giờ nghĩ về em trước nhất
Chỉ khi nào lo sợ em đi mất
Anh lại dịu dàng lời nói ngọt đầu môi.
Anh xin lỗi vì những khoảng cách xa xôi
Của mỗi lần ghé thăm kéo dài từ tuần sang tháng
Anh xin lỗi vì những lúc anh lơ đãng
Nhớ tới một người khi đang nắm tay em.
Anh xin lỗi vì những phút dịu êm
Được ở bên em mà anh không trân trọng
Trái tim yêu ngày xưa từng cháy bỏng
Nguội lạnh dần theo những chuyến đi xa.
Để một ngày khi năm tháng trôi qua
Anh giật mình nỗi nhớ em da diết
Đến bây giờ anh mới hiểu, anh mới hay, anh mới biết
Em chính là bờ bến của đời anh.
Chỉ còn lại những điều rất mong manh
Anh sẽ đợi, sẽ chờ tới khi em tha thứ
Hãy để trái tim anh sau bao ngày say ngủ
Thêm một lần, cháy bỏng để yêu em
Chẳng bao giờ em hiểu được anh đâu.
Anh biết
Chẳng khi nào em hiểu được anh đâu
Những suy nghĩ và ước mơ ấp ủ
Những mảnh hồn tan theo theo cơn vẫn vũ
Những nỗi đau sâu thẳm trái tim gầy
Anh biết
Chẳng bao giờ em hiểu được anh đâu
Những vết sẹo thời gian không lành trong quá khứ
Những mảnh vỡ của tâm hồn vẫn còn đang mưng mủ
Những đớn đau, mất mát thủa ban đầu
Anh biết
Chẳng bao giờ em hiểu được anh đâu
Làm sao hiểu mạch sóng ngầm dưới đáy
Làm sao thấy dòng nham thạch trong anh đang bùng cháy
Lửa tình yêu, chẳng biết tắt bao giờ….
Anh biết Chẳng khi nào em hiểu được anh đâu…
Một Câu Chuyện Tình.
Không phải chuyện người con gái bỏ đi xa
Hay về một người nào đã chết
Không phải chuyện ngã lòng trước chông gai mỏi mệt
Hay một phút yếu lòng nói dối trước tình yêu
Em cứ nói đi, cứ nói biết bao nhiêu
Thì câu chuyện tình, chuyện đời vẫn thế
Anh vẫn là anh, vẫn tiếng cười ngạo nghễ
Em lại là em, anh lại trở về anh
Đừng nhắc lại lời xin lỗi chân thành
Mong manh lắm, nếu phải kìm nước mắt
Nếu đã một lần, em thấy lòng đau cắt
Thì đấy là anh, là phút cuối cùng
Hãy cứ nói đi chớ có ngại ngùng
Có gì đâu, còn gì đâu nữa chứ
Con Gấu Mèo vẫn nằm vô tư lự
Nó bảo rằng chuyện mình chẳng đáng đâu
Đừng bảo anh mình hôn nhau lần cuối thật sâu
Để sau này không có nhiều tiếc nuối
Thì em ơi những điều là sau cuối
Suốt cuộc đời chẳng quên nổi đâu em
Đừng bảo anh nếu nhớ hãy lấy ảnh ra xem
Con Gấu Mèo cũng bảo chuyện chúng mình không đáng
Đừng bảo anh thử đi về dĩ vãng
Chẳng còn gì níu nổi bước hai ta
Em hiểu lòng anh, anh hiểu hai ta
Sẽ chẳng còn gì cho nhau nữa cả
Những nụ cười, ánh mắt, hay bờ vai êm ả
Em hãy quên đi, em cố quên đi
Nếu có đứa hỏi chúng mày giờ gọi nhau là gì?
Anh sẽ gọi em là kỉ niệm
Để một ngày nếu có điều màu nhiệm
Kỉ niệm sẽ về đúng chỗ bên anh.
Không phải chuyện người con gái bỏ đi xa
Hay về một người nào đã chết
Không phải câu chuyện tình yêu đã hết
Chỉ là một người đã chán rồi đi...
Thơ riêng tặng một người
Thất tình có đau lắm không anh?
Hăy ngồi yên để em băng cho nhé
Em sẽ băng thật dịu dàng, thật khẽ
Ngủ ngoan nào, rồi anh sẽ hết đau
Vết thương này rồi sẽ qua mau
Bởi thương yêu em ấm nồng như lửa
Bôi cho anh thêm “thuốc thời gian” nữa
Ngủ ngoan nào, ôi dĩ văng thưở xưa
Đững nhắc lại nhé anh, kẻo em khóc bây giờ
Anh còn đau, lòng em còn đau đớn
Thấy không anh giữa cuộc đời rộng lớn
Hạnh phúc vô cùng khi ta gặp được nhau
Quên nhé anh, những gì là đớn đau
Quên nhé anh, những gì là dĩ văng
Nắm chặt tay em cùng bước về ánh sáng
Trên đường đời phía trước rộng thênh thang.
Em sẽ không khóc đâu
Zdreamer
Em sẽ không khóc đâu
Đó là trò trẻ con - anh vẫn thường bảo thế
Mà em đâu còn là đứa trẻ...
Dĩ nhiên, chia tay là tiếc nuối
và có thể xót xa
Cũng có thể day dứt
Và ám ảnh
Nhưng, mọi chuyện sẽ qua
Em sẽ không khóc đâu
Người đời có ai thừa nước mắt?
Anh chỉ là người xa lạ, với em
Cũng như em, với anh...
Em sẽ không khóc đâu
Chỉ là một hạt bụi đường làm mắt đỏ
Và xung quanh có nhiều người quá
Người ta đang níu áo nhau
Người ta đang vẫy chào nhau
Người ta đang tiễn biệt nhau...
Em sẽ không khóc đâu
Khi con tàu chuyển bánh
Anh sẽ mờ dần
như ảo ảnh
Như một điều ngốc nghếch đã qua
Anh đã ở rất xa
Chẳng còn ai nhìn thấy
Nước mắt em sẽ chảy
Cho những kiêu hãnh, lỗi lầm
Cho những tổn thương...
Cho em và cho anh
Cho những ngày xưa cũ
Không còn ai cười nữa...
Nước mắt em sẽ chảy
Cho em và cho anh...
Ngày cuối cùng.
Hết mất rồi, chỉ sau ngày hôm nay
Ta và Người, sẽ chia tay hai ngả
Hết mất rồi, những ngày xưa êm ả
Ta và Người, sẽ chẳng còn của nhau.
Hết mất rồi, chỉ sót lại niềm đau
Lời cuối cùng, cuốn buồn vui đi mất
Hết mất rồi, chẳng còn gì ân hận
Người cũng buồn, có nuối tiếc gì đâu.
Ngày hôm nay, chôn chặt đáy tim sâu
Cố thổi bùng, nến thời gian sắp tắt
Phút một mình, nghe đầu môi đắng mặn
Đưa Người về, ta tiễn cả ta đi.
Tự hỏi lòng, ta còn lại được gì
Không gì cả, mà như là tất cả
Có một nơi, giữa đời thường nghiệt ngã
Đáy tim mình, ta chạy tới tìm EM.
Đừng hỏi anh vì sao...
Đừng hỏi anh vì sao anh yêu em
Hãy hỏi mặt trời vì sao toả nắng
Hãy hỏi mặt trăng sao khi khuyết khi đầy
Đêm màu đen và ngày màu trắng
Đừng hỏi anh vì sao anh yêu em
Hãy hỏi biển tại sao có sóng
Sao gừng cay và sao muối mặn
Mùa thu trút lá vàng em có biết vì sao
Đừng bao giờ em hỏi anh tại sao
Anh chẳng biết làm sao cho em hiểu
Anh cảm thấy cuộc đời này còn thiếu
Một thứ gì,có lẽ chính là em
Em,một cô gái yêu sự bình yên
Em,một cô gái dịu dàng giản dị
Em,anh yêu em hình như cũng thế
Phía chân trời trước bóng tối hoàng hôn
Hãy làm gì để anh yêu nhiều hơn
Thay câu hỏi bằng nụ hôn cháy bỏng
Đến với anh bằng tình yêu rất nóng
Để muôn đời ta chảy mãi trong nhau...
caothaiuy
Chỉ một lần em viết...
Zdreamer
Em viết riêng cho anh
Những vần thương và nhớ
Trái tim em bé nhỏ
Nhịp đập cũng âm thầm
Trái tim chỉ một ngăn
Biết làm sao chia sẻ?
Trái tim em nhỏ bé
Sao nói hết tình yêu?
Nhớ anh nhiều bao nhiêu
Thương anh nhiều biết mấy
Mà gặp không dám nói
Trái tim chỉ âm thầm
Tình yêu em lặng câm
Cho đến ngày tim chết
Có thể chẳng bao giờ...
(Làm sao mà anh biết)
Chỉ một lần em viết
Những lời này cho anh...
Biệt ly
Thế rồi em cũng đã đi
Mải mê tung cánh chim di giữa trời
Tôi, cây già cỗi giữa đời
Cũng đành chấp nhận xa vời thế thôi.
Chẳng gần gũi, chẳng chia phôi
Cứ dang dở vậy khổ tôi thế này
Thôi thì thôi, cũng đắm say
Để tôi gửi gió tình này trả em.
Thơ Tình Trước Biển
Chiều nay anh về trước biển
Tháng sáu trời cũng chẳng buồn mưa
Biển không còn mặn như ngày xưa
Cái ngày anh nắm tay em cùng nhảy sóng,
Dẫm chân lên bờ cát, cát không còn nóng
Sóng qua đã vội ướt mềm.
Tia nắng muốn ngả xuống bậc thềm
Còn vướng víu trong tán lá.
Cơn gió hối hả
Thổi đám mây về cũng đã muộn mằn.
Cúi xuống những đụn cát nhỏ lăn tăn
Con dã tràng sợ gì mà trốn mất
Hàng phi lao cúi đầu gà gật
Nắng đổ nghiêng chiều.
Đồi sim giờ đã mất đi nhiều
Dẫu còn cũng chỉ mọc lưa thưa
Duy nhất vạt cỏ vẫn như xưa
Ướt mềm, êm dịu
Bàn chân trần bước lên ngượng nghịu
Lá cỏ toả hương.
Lạc lõng khoảnh khắc yêu thương
Muốn đưa em về chốn cũ
Tiếc tình ta chẳng đủ
Kéo em về.
Gió thổi trôi mất lời thề
Thôi thì quên lãng nặng nề mà chi.
Chỉ là ngày hôm qua
Không phải quá khứ, chỉ là ngày hôm qua
Khi chiếc lá vàng rụng rơi trước cửa
Khi vầng trăng khép mình còn một nửa
Khi cánh chim bay khuất cuối chân trời.
Không phải tiêc nuối, chỉ là giọt nước mắt rơi
Xót xa cho một thời ta đã mất
Không phải khổ đau, chỉ là một lần ta khóc
Là nước mắt cho ta, là nước mắt cho mình.
Không phải oán hờn, chỉ là một phút lặng thinh
Để em đưa ta về lại thời xưa cũ
Để ta ngắm nhìn em ngàn năm say ngủ
Để thêm một lần, nhờ gió gửi nụ hôn.
Không phải đớn đau, chỉ là một phút đập dồn
Trái tim ta cũng theo em yên ngủ
Một thời đau, một đời qua đã đủ
"Hãy ngủ đi nào, hỡi trái tim của ta".
Còn lại gì cho năm tháng đã qua
Một thời yêu, và một đời tiếc nuối
Một người đi mãi, và một nguời theo đuổi
Quá khứ nào trở lại ở tương lai.
Không phải ngày sau, sẽ chỉ là ngày mai
Ngày xanh thắm cho hai ta đoàn tụ
"Để trái tim anh sau bao ngày say ngủ
Thêm một lần, cháy bỏng để yêu em"
Khi Biết Yêu Người Ta Bắt Đầu Nói Dối
Thầy văn học đọc câu phương ngôn
"Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối"
Có đúng thế không, hở bạn bè cùng tuổi?
lứa tuổi bắt đầu yêu
Sáng nay em gửi gì qua ánh mắt nheo
mà khiến anh đêm về khó ngủ.
Ở gần thôi mà sao vẫn nhớ
ngày ngắn vô cùng- không đủ để nhìn nhau.
Đừng ai hiểu lầm ai muốn làm cao,
dù đôi lúc ngó lơ sang chỗ khác.
Thì ra, thầy bảo mà đúng thật
Khi yêu trước tiên mình tự dối mình
Rôì nếu lỡ bạn bè nhắc đúng một cái tên
tự dưng em quá chừng xấu hổ
má đỏ bừng và không cười nói nữa
Có ai hỏi :" Hắn đấy à?"
vội đáp:" còn lâu! "
Và anh thì có khác gì đâu
cũng bối rối rồi vội vàng phủ nhận.
Ai lại dám tỏ bày niềm xúc động
nên bất ngờ phải nói "có" thành "không"
Bài hát anh hát cho cả lớp nghe chung
sao ánh mắt cứ nghiêng về một phía ?
Tự dưng em không dám lên lớp trễ
chỉ sợ anh chê: con bé ấy lười !
Tự dưng em vui hơn và anh càng thấy yêu đời
Anh đi dạo thường xuyên hơn ngang căn phòng em ở
Em cũng chợt thích ngồi bên cửa sổ
chỉ cần một cái nhìn là hai đứa sẽ ngủ ngon
Nhưng bạn bè ơi,
đừng tìm hiểu gì hơn
em sẽ bảo em chỉ ngồi hóng gió
anh sẽ giải thích rằng anh đi ngang căn phòng đó
như đi ngang bao căn phòng khác của trường
Khi biết yêu ai cũng ngỡ mình rất bình thường
dù thật sự có rất nhiều thay đổi
mà thay đổi trước tiên là bắt đầu nói dối
nhưng là sự nói dối vụng về trẻ nít rất dễ thương
Và dĩ nhiên là đáng được khoan dung
hãy tha thứ cho những người vì bắt đầu yêu nên bắt đầu nói dối.
Thanh Nguyên
Điều Anh Không Biết
Riêng điều ấy không bao giờ anh biết
Có một lần em lỡ hẹn cùng anh
Chiều vàng xanh nơi góc phố xanh
Em đến gần... cánh cửa xanh hé mở
Bên bậc cửa có một đôi guốc đỏ
Đôi chân em sao khó bước qua
Chỉ một bước thôi là hết cách xa
Anh gần lắm ...
phía bên kia đôi guốc
Chẳng biết vì sao chân em lui bước
Chiều dương xanh bên cánh cửa xanh
Có lẽ nào em lỡ hẹn với anh
Đôi guốc đỏ biết rằng em đã tới...
Chỉ Một Lần
Chỉ một lần ...
Cơn mưa hạ rơi rơi
Em bỗng đẹp như một thời con gái
Anh bỗng ngẫn ngơ đứng nhìn mê mải
Sân trường vắng người nên mắt ngoái tìm nhau
Chỉ một lần ...
Em e thẹn gật đầu
Mưa như ngừng rơi trong trí anh từ đó
Anh đã ấp úng những gì không nhớ rõ
Nắng bổng ửng hồng sưởi ấm một tình yêu
Chỉ một lần ...
Anh khờ khạo bao nhiêu
Không kịp hiểu dù một điều giản dị
Bởi trái tim đã làm nhoà lí trí
Anh chỉ thấy buồn như không thể buồn hơn
Chỉ một lần ...
Trong trống trải cô đơn
Em chợt khó hiểu với giận hờn vô cớ
Anh dẫu vô tư đã bắt đầu biết sợ
Rằng ta sẽ không đi hết con đường
Chỉ một lần ...
Mưa đã biết yêu thương
Mưa rơi ngoài sân trong lòng anh vỡ
Anh như chết đi giữa niềm nhung nhớ
Mỗi hạt mưa rơi còn thấy bóng hình em
Cứ mỗi lần ...
Mưa nhè nhẹ trong đêm
Phố hiu quạnh với anh đèn lay lắt
Anh trống trải với cửa lòng đóng chặt
Nghe tiếng mưa rơi còn nhớ hôm nào ...
...Ta nói truyện trăng sao
Bài thơ đạt giải hay nhất năm 2005 do 1 em bé Châu Phi viết
Dear White Fella,
somethings you otta know.
Firstly,
When I’m born I’m black,
When I grow up I’m black,
When I’m sick I’m black,
When I go in the sun I’m black,
When I’m scared I’m black,
When I’m cold I’m black,
When I die I’m still black.
But you white fella,
When you’re born you’re pink,
When you grow up you’re white,
When you’re sick you’re green,
When you go in the sun you’re red,
When you’re scared you’re yellow,
When you’re cold you’re blue,
When you die you’re purple.
And you’ve got the nerve to call me COLOURED?!
~~~o O o~~~
Khi tôi sinh ra, tôi màu đen.
Khi tôi lớn lên, tôi màu đen.
Khi tôi đi dưới nắng, tôi màu đen.
Khi tôi sợ, tôi màu đen.
Khi tôi bệnh, tôi màu đen.
Và khi tôi chết, tôi vẫn màu đen.
Còn bạn, hỡi người da trắng.
Khi bạn sinh ra, bạn màu hồng.
Khi bạn lớn lên, bạn màu trắng.
Khi bạn đi dưới nắng, bạn màu đỏ.
Khi bạn lạnh, bạn màu xanh.
Khi bạn sợ, bạn màu vàng.
Khi bạn bệnh, bạn màu xanh (lá).
Và khi bạn chết đi, bạn màu xám.
Thế mà bạn gọi tôi là da màu ư ???
Đơn phương
Tôi đi tìm em, còn em đi tìm ai
Để đôi khi tiếng thở dài hoà chung
Gần nhau sao chẳng yêu cùng
Đơn phương tôi cứ thuỷ chung một mình
Trái tim tôi vẫn để dành
Cho em, người vốn vô tình với tôi
Còn em lại đi tìm người
Tôi không ghen, chỉ buồn thôi thật buồn
Cái bông hoa nở giữa vườn
Hương thơm nhiều lúc lại thường bay xa
Thôi thì tôi đó em đây
Không yêu nhau nữa dẫu đầy thương yêu
Mong em yêu và được yêu
Đừng như tôi cứ một chiều tương tư
Phạm Đức - 1992
Hãy cẩn thận với tình yêu của anh
Em suy nghĩ kỹ chưa
Khi gật đầu chấp nhận
Hãy nghĩ thêm một bận
Trước khi vào đường yêu
Nếu em là người yêu của anh
Anh sẽ dâng nồng nàn lên ánh mắt
Thì em phải trao ánh nhìn trong vắt
Say đắm một tình yêu – cho anh
Anh sẽ ôm cả trời xanh
Em phải ghì trong lòng mình quả đất
Anh sẽ thì thầm lời yêu chất ngất
Em phải không ngừng mấp máy tên anh
Anh sẽ thành vệ sĩ đứng canh
Trước trái tim em – không cho kẻ nào lấp ló
Em sẽ phải liều thân đánh võ
Không cho cô nào ngấp nghé anh yêu
Anh sẽ từ bỏ thói hư kiêu
Để tôn thờ em - người yêu bé nhỏ
Em phải biến mình thành lá cỏ
Tô điểm cho anh – một gốc cây già
Anh sẽ ôm em thật đậm đà
Em phải hôn anh đầy thắm thiết
Anh sẽ ngắm hoài đôi mắt biếc
Em phải say sưa mái tóc bồng bềnh
Anh sẽ vượt qua dốc đứng chênh vênh
Để có em mãi mãi
Em phải vượt qua những điều ngang trái
Để bên anh một đời
Anh sẽ cho em tình yêu sáng ngời
Nhung nhớ, si mê, dại khờ, ngây ngấy
Em phải cho anh những gì quý nhất
Khối óc, con tim, lý tưởng, cuộc đời
Hãy cẩn thận trước khi nhận lời
Tình yêu anh có thể làm em cháy
Yêu anh là như thế đấy
Lòng anh phải cháy bởi tình em
Trần Anh Khôi
Phía Không Anh
Đừng đẩy em về phía không anh
Về phía ấy, phía không anh xa lạ
Vòng tay ấy, vòng tay người xa lạ
Dẫu xiết chặt thế nào vẫn không phải là anh.
Sóng gió cuộc đời xô thuyền tình chao đảo
Nếu một mình anh chẳng chống chọi được anh ơi
Một mình em cơn bão sẽ nhấn chìm
Và tất cả sẽ không còn gì nữa.
Dù phía trước có vòng tay chờ đợi
Nhưng em vẫn mong rằng vòng tay đó của anh
Của riêng em như những ngày tháng củ
Của chúng mình, của chỉ em - anh.
Bản thân cuộc sống đã có quá nhiều màu sắc
Thì anh ơi đừng thêm màu sắc nữa làm gì
Nhiều màu sắc quá bức tranh không có nghĩa
Xin anh hãy kéo em về bên ấy
Về bên anh, chỉ muốn bên anh thôi...
Lưng chừng
Mùa đông lưng chừng tới
Chiếc lá lưng chừng rơi
Lưng chừng em và tôi
Tình yêu hay tình bạn?
Ta quen nhau bao tháng
Gặp gỡ nhau bao ngày
Mà chưa nói lời say
Khi lưng chừng giáp mặt
Ôi tình yêu thầm lặng
Đến giữa em và tôi
Ta yêu nhau đi thôi
Đừng lưng chừng em nhé
Nguyễn Danh Hoàng.
BÀI THƠ CHO MỐI TÌNH ĐÃ MẤT ( Thanh Nguyên )
Không còn nước mắt cho anh nữa đâu
em đã khóc suốt một thời trẻ dại
Nước mắt nhỏ xuống đời con gái
từ khi mình xa nhau...
Chùm thơ ngày nào vỡ vụn từng câu
Anh góp nhặt tặng cho tình yêu mới
người con gái kia có bao giờ biết hỏi
xưa là thơ cho mối tình đầu?
Ngày hôm qua chợt nhận ra nhau
Anh lạc giọng gọi tên em... và vỡ
Chút tình xưa anh lỡ tay hất đổ
Sao giờ mới biết đau ?...
Thầm gọi anh!
Có đúng là Trái đất tròn không anh?
Sao chúng ta không về chung một điểm?
Anh xa quá, em chỉ còn hoài niệm...
Biết khi nào ta lại được thấy nhau?
Lồng ánh mắt, hòa vùng trời ấm áp
Sưởi hồn nhau những năm tháng thơ ngây
... Em mắc cỡ và đôi phần khờ dại quá
Đẩy anh xa vòng tay tự lúc nào
Ngày xưa đó, lá bàng xanh đẫm nước
Của sương mai hay giọt nước mắt ai?
Anh chọc mãi, em dùng dằng, e ấp
Để giờ đây ôn lại tháng ngày, buồn!
Anh ơi !!!
Lá vẫn xanh và hoa kia vẫn nở
Nhưng lòng em lạnh giá tự bao giờ
Chỉ anh thôi, mà... phải là anh đó
Sưởi ấm tâm hồn, thắp lại trái tim em.
Em có khóc đâu anh ?...
Đó là nụ cười tan ra
đấy chứ ,
Một nụ cười quắt quay
nỗi nhớ ,
Một nụ cười dai dẳng
niềm đau
Đừng trách em khi mình chẳng
đến được với nhau ...
Tình yêu có thật nhưng mong manh quá
Giữa cuộc đời ngổn ngang
giông tố ,
Trái tim em không đủ sức
đối đầu ...
Rồi thời gian sẽ qua đi
rất nhanh ,
Anh sẽ có những mối tình nồng
nàn khác
Chỉ có em khi thu về man mác
Phút cô đơn em lặng lẽ mỉm
cười ...!!!
Tâm Cảm
Anh đừng đến khi em đang quá vui
Bởi phút ấy em là ngưởi hào phóng
Em có thể cho đi những gì thiêng liêng nhất
Để rồi ôm hận một đời...
Lúc em buồn cũng đừng đến anh ơi!
Mọi cửa ngõ tâm tư khép mình trong câm lặng
Thì cứ mặc anh đừng nhìn lo lắng
Phiền muộn nào rồi cũng sẽ nguôi đi
Như bóng mây đổi sắc bất kỳ
Anh đừng đến đợi ngày em yên tĩnh
Dập dồn bước chân hun hút tầm ánh mắt
Em vẫn em xa lắc một khoảng trời
Nhưng sẽ đến ngày
có thể chẳng vì ai,
Em hóa mình trong mưa bão dữ dội
vắt cùng kiệt những giọt đời hoang dại
Trắng tay rồi
anh có tới cùng em?
Lê Trúc Anh
Rồi mai này anh sẽ quên em
Người con gái anh yêu nhiểu biết mấy
Trước mặt anh em kiêu kỳ là vậy
Để đêm về nước mắt ướt nhòe mi
Rồi mai này khi đã chia ly
Tên em sẽ chìm vào trăm ngàn tên khác
Như một vật anh vô tình đánh mất
Trong cuộc đời đâu thiếu sự lỡ tay
Rồi mai này, rồi mai này đây
Sẽ có người nâng cho em từng bước
Dạy em biết tin vào phía trước
Vào con người vào sức mạnh tình yêu
Người ấy dù mạnh mẽ biết bao nhiêu
Biết nhịn biết chiều biết nâng khi em ngã
Người ấy dù sau này biết làm tất cả
Em cũng chẳng quên rằng
Đó không phải là anh.
Em đoán ra rồi! Thôi anh đừng nói nữa
Chỉ một lời đơn giản có gì đâu
Nhạy cảm quá đôi khi thành nghiệt ngã
Tự biết những điều không dám nghĩ từ lâu
Em đoán ra rồi! Anh cảm ơn em đi
Hãy thanh thản và nhẹ nhàng vĩnh biệt
Con đường một chiều sau lưng ai tha thiết
Mắt không dám buồn tê liệt giữa hàng mi
Em đoán ra rồi! Anh cảm ơn em đi
Xin đừng nói chia ly
Xin đừng nói những gì em khủng khiếp
Ðể em dối lòng em
Còn gì không khi anh chưa thốt ra lời giã biệt
Ðừng hiểu em hão huyền - em tự dối em thôi
Biết là anh đã xa - xa thật rồi
Lặng lẽ thế
Chia tay
Ðừng nói nữa
Em không đủ lòng bao dung tha thứ
Cho lời tạ từ sắp sửa buột qua môi
Ðiều ấy... Tim em biết trước rồi
Có đôi khi anh quên mất thời gian
Khi ai hỏi "Hôm qua hay kia nhỉ?"
Ồ..vui chơi chẳng bận tâm suy nghĩ
Say xỉn mà có quan trọng gì đâu!
Và có khi anh ngờ nghệch thật lâu
Suy tư mãi một vấn đề rất nhỏ
Bừng tỉnh ra tự nhiên lòng hớn hở
"Thế thôi mà!" rồi cất tiếng cười vang
Anh vẫn thường đứng lặng để mơ màng
Nơi góc phố ngày xưa hò hẹn đấy
Nhìn chiếc lá nhẹ rơi buồn biết mấy
Chiếc lá nào của một thuở ngây ngô?
Bỗng giật mình một dáng dấp ngây thơ
Khi bất chợt tưởng ai như em vậy
Nghe sóng lòng réo lên và trỗi dậy
Em ở phương nào?..Còn nhớ anh không?..
Đã lâu rồi anh chẳng biết ngóng trông
Không hò hẹn..không yêu đương,chờ đợi
Vắng em thôi tháng ngày trôi cũng vội
Mười mấy năm mà có nghĩa gì đâu!..
Chẳng có nghĩa gì!..Có nghĩa gì đâu?..
Em không biết yêu bằng cả trái tim
Như bao người hay nói
Chỉ biết nhớ anh khi hết ngày mệt mỏi
Khi bắt đầu một ngày ,
khi hết cả giấc mơ …
Em muốn làm cơn mưa
Đến bất chợt ,anh bàng hoàng hạnh phúc
Em sẽ cười vui hơn những giọt nước
Xoa dịu mắt cay !
Em chẳng thích làm gió heo may
Vì mùa thu mình chia tay nhiều lắm
Vì em sẽ buồn, anh chìm trong im lặng
Nên em làm nắng vàng bên khung cửa màu xanh
Em chẳng đẹp xinh, chẳng có gì cho anh
Ngoài đôi bàn tay nắm tay anh đến cùng trời cuối đất
Nhưng mà thôi, nghe thành to tát
Em sẽ ngồi chờ trước bậc cửa nhà anh
Dù biết rằng mưa bão chẳng qua nhanh,
Những con đường cứ xa nhau thêm mãi…
Chỉ xin anh khi dừng chân đứng lại
Hãy tin vào điều kỳ diệu ngày xưa,
Người con trai đến từ những cơn mưa
Và cô gái từ những điều tưởng tượng,
Một cái tên giản dị
Có đôi lần anh nhắc lại trên môi ?
Vòng tay gần đây sao đã thấy nghìn dặm xa xôi ?
Lại cuộc chia tay không biết ngày gặp lại
Tất cả xa rồi sao em còn mơ mãi ?
Có lẽ vì anh cũng nhớ về em !
Không Đề Gửi Trẻ Con Chậm Hiểu
Anh hỏi em đi đâu?
Em đi tìm em, em trả lời rồi bâng khuâng suy nghĩ
Em đang đi tìm em hay đi tìm ai nhỉ
Khi người giữ trái tim em lại chính là anh.
Ở bên anh em thấy thật chông chênh
Bởi kẻ giữ trái tim kia lại không hề biết thế
Em sẽ ra đi bởi những điều không thể
Nếu có xảy ra cũng chỉ phá vỡ cả cuộc đời
Biết vậy nhưng em vẫn thấy chơi vơi
Bên cạnh anh em thấy mình nhỏ bé
Muốn được cùng anh để ân cần chia sẻ
Để vỗ về khi anh gặp chuyện không vui
Nhưng anh ơi tất cả chỉ là trò chơi
Anh cười cợt vào cõi lòng em tan nát
Anh chế giễu khi thấy em mất mát
Anh còn trẻ con đâu hiểu rõ chuyện đời
À không đâu chắc chắn anh biết rồi
Nhưng có điều anh trả vờ như không biết
Đi cùng anh với tư cách người thân thiết
Thấy anh tảng lờ đôi mắt rực yêu thương
Quả thật là có những tấm gương
Soi nụ cười vào lại thấy toàn nước mắt
Em sẽ đi vì ông trời kia sắp đặt
Để bên anh em chỉ là người bạn gái bình thường.
Không Còn
Không còn nước mắt cho anh nữa đâu
Em đã khóc suốt thời trẻ dại
Nước mắt nhỏ xuống đời con gái
Từ khi mình xa nhau .
Chùm thơ ngày nào vỡ vụn từng câu
Anh góp nhặt tặng cho tình yêu mới
Người con gái kia có bao giờ biết hỏi
Xưa là thơ cho mối tình đầu .
Ngày hôm qua chợt nhận ra nhau
Anh lạc giọng gọi tên em oà vỡ
Chút tình xưa anh nỡ tay hất đổ
Sao giờ mới biết đau ?
Hoa Tím Ngày Xưa
Con đường em về ban trưa
Hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ
Tuổi em vừa tròn mười bảy
Tóc em vừa chấm ngang vai
Con đường em về mưa bay
Ta đứng trông theo bao ngày
Tự bao giờ lòng cứ ngỡ
Yêu người mà nào có hay
Con đường em về thơm hương
Ngọc lan khuya rụng trong vườn
Tiếng dương cầm đâu lặng lẽ
Đưa ta về phía cuối đường
Để tự bao giờ chẳng biết
Tuổi em mười bảy qua rồi
Trường xưa chẳng còn học nữa
Nghe đâu đã bước vào đời
Con đường em về năm xưa
Có biết hay chăng bây giờ
Hoa tím thôi không chờ nữa
Chỉ còn ta đứng dưới mưa...
Cao Vũ Huy Miên
Không hiểu sao mãi chẳng thể nào quên
Khoảng trời trong veo đôi mắt ấy
Phút đầu tiên em nhìn tôi bối rối
Gọi thu về nhóm ngọn lửa đầu tiên.
Tình yêu đầu tựa sắc cỏ dịu êm
Đôi mắt yêu thương đốt lòng tôi lửa cháy
Em dịu dàng như mùa thu ấy
Và đáng yêu tựa đôi mắt hay cười
Và bây giờ thì xa cách vô biên
Em đã quên? Sẽ quên? Còn tôi thì vẫn nhớ
Khoảng trời năm xưa bình yên nho nhỏ
Rất dịu dàng trong đôi mắt nhìn tôi
Xin em đừng nặng lời trách nhau
Nụ hôn ấy đâu chỉ là phút giây nông nổi
Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối
Anh có hơn chi tuổi trẻ dại khờ
Đừng bên anh chỉ như một giấc mơ
Xin em hãy tin những bản tình ca anh hát
Trái tim anh chỉ mình em định đoạt
Chẳng thể có người diễm phúc sau em
Đừng tự ti như thế nữa đi em
Anh biết sự cao thượng trong tình yêu nơi em là có thật
Nhưng nếu thiếu nhau còn gì để mất
Lòng tốt kia làm người khác đau lòng
Dẫu ngàn lần anh vẫn nói vậy thôi
Anh yêu em và mãi là thế đấy
Đừng nghĩ ai cũng có những phút yếu lòng như vậy
Đến bên nhau bằng phút giây dối lừa.
Ngày Xưa Có Mẹ.
Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ ngày thêm sợi bạc
Mẹ đã thành hiển nhiên như Trời - Đất
Như cuộc đời không thể thiếu trong con
Nếu có đi vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn chắc không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đã cho con cái tên riêng
Trước cả khi con bật nên tiếng " Mẹ "
Mẹ !
Cái tiếng gọi mà từ khi bập bẹ
Đến lúc trưởng thành
Con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu
Mẹ !
Có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống , tình yêu , hạnh phúc
Mẹ !
Có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời
Một mặt đất
Một vầng trăng
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
Chỉ có một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng ...
Rồi những đứa bé lại chào đời và lớn lên theo năm tháng
Biết bao người được làm mẹ trong ngày
Tiếng trẻ con gọi mẹ ngân nga trên trái đất này
Thành âm thanh không bao giờ vắng lặng
Mẹ !
Có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Cái đóm lửa thiêng liêng
Cháy trong bão bùng , cháy trong đêm tối
Mẹ !
Có nghĩa là mãi mãi
Là cho - đi - không - đòi - lại - bao - giờ
Cổ tích thường bắt đầu từ : " Ngày xưa có một công chúa ... " hay " Ngày xưa có một vị vua ... "
Cổ tích còn bắt đầu từ : " Ngày xưa có mẹ .... "
Thanh Nguyên - 1981
Tình Xa
Bụm tay hứng chút lửa hồng
Ghi lên cháy ngực cho lòng quặn đau
Chiều ơi! Chạy trốn về đâu?
Đỏ lời ký ức một màu phượng xưa.
Sông thời gian, một chuyến đò
Chiều nao... thôi đã mịt mờ xa xăm
Tìm viên sỏi rớt giữa dòng
Vớt lên trăm giấc bềnh bồng mơ đêm.
Một lần gặp một lần quen
Một người nhớ, một người quên sao đành?
Giá mà em chẳng gọi anh
Giá mà anh chẳng tưởng mình... được yêu!
Phố xưa giờ khuất chân đèo
Chuyện xưa những tưởng cũng heo hút rồi
Cháy làm chi nữa phượng ơi!
Rát lòng ta mãi khoảng trời xưa xa!
Nguyễn Danh Lam
Không Dưng
Không dưng chẳng nắng chẳng mưa
Nửa đường đi bỗng đòi về không dưng
Không dưng hẹn đến không không
Đến nơi, chẳng đến, mỏi chân đành về.
Không dưng giận, không dưng huề
Không dưng cười đó, bất kì rưng rưng
Hỏi gì cũng lắc không ưng!
Không dưng kẹt cả đôi đường tiến lui...
Nhiều khi muốn giận ông Trời
Không dưng bắt phải chìu người không dưng!
Rồi một hôm chẳng về chung
Nhìn sang vắng bóng, không dưng bỗng buồn.
Nguyễn Danh Lam
Không Đề
Ngây thơ em hỏi anh
Sao mặt hồ gợn sóng
Anh mỉm cười hờ hững
Vì gió cứ hôn bờ
Em nũng nịu ứ ừ
Khác cơ không phải thế
Sao chúng mình vẫn thế
Mà chẳng thấy sóng đâu
Anh ấp nhẹ mái đầu
Hôn môi em nồng cháy
Em ơi! em có thấy
Sóng cuộn ở trong tim.
Nguyễn Trung Kiên
Trần gian hỡi ? Tôi về đây sống
Tôi đã tìm đâu ý nghĩa lầm than
Tôi ngẩng mặt ngó ngàn mây cao rộng
Tôi cúi đầu nhìn mặt đất thấp den
Tôi chấp nhận trăm lần trong thổn thức
Tôi bàng hoàng hốt hoảng những đêm đêm
Tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt
Tôi đui mù cho thỏa dạ yêu em
Tôi tự nguyện sẽ một lòng chung thủy
Qua những lần buồn tủi vơi đảo điên
Thân xương máu đã đành là ủy mị
Thà xin em cùng lên thác xuống ghềnh
Em đứng mũi, anh chịu sào có vững
Bàn tay bưng đĩa muối có chấm gừng
Tôi đã nguyện yêu trần gian nguyên vẹn
Hết tâm hồn và hết cả da xương
Xin yêu, mãi yêu và yêu nhau mãi
Trần gian ôi! Cánh bướm, cánh chuồn chuồn
Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại
Con vi trùng cùng sâu bọ cũng yêu luôn
Còn ở lại một ngày còn yêu mãi
Còn một dêm còn thở dưới trăng sao
Thì cánh mộng còn tung lên không ngại
Níu trời xanh tay vói kiễng chân cao
Nhưng Em hỡi, trần gian ơi, ta biết
Sẽ rồi ra vĩnh biệt với người thôi
Ta chết lặng bó tay đầu lắc
Đài xiêu ôi xuân sắp rụng mất rồi
Đêm ứa lệ phồng mi hai mắt
Bàn tay ta nhỏ như lá cây khô
Mình hoa rã đầm đià sương theo móc
Dỡ làm sao những cánh tiếp nhau rơi
Ta gửi lại đây những lời áo não
Những lời yêu thương phụng hiến cho Em
Rồi ta gục đầu trong trang giấu hão
Em bảo rằng:
"Đừng tuyêt vọng nghe không
Còn trang thơ thắm lại với trời hồng".
Bùi Giáng
(1962)
Ai Nỡ ...
Ai nỡ trách tình yêu dâng tặng mình
Ai nỡ vô tình trước ánh nhìn nồng nàn tha thiết
Một trái tim đang mê say cuồng nhiệt
Ai nỡ đuổi xua, ai nỡ chối từ!?
Anh và em như sông đôi bờ
Có từ đâu, đi về đâu, ai biết
Rất gần cũng rất xa bởi lòng sông cách biệt
Ai nỡ trách nắng mưa, ai nỡ trách tình yêu
Nhưng xin đừng!... Ơi đôi mắt phiêu diêu!
Bùi Sim Sim
Anh Đến Giữa Đời Em
Anh đến giữa đời em
Như cơn mưa rào đầu, bất chợt
Như là ngẫu nhiên, như là hẹn trước
Như bao nhiêu cái có thể trong đời
Khi nửa - đời - mình còn thiếu vắng trong tôi
Bao khao khát, bao kiếm tìm mải miết
Một trí tuệ thông minh, một trái tim cuồng nhiệt
Một mẫu hình lý tưởng khắt khe
Hồn lang thang phiêu lãng cuối trời xa
Mắt mơ màng những nên thơ, huyền thoại
Gửi khắp đó đây: một chút dỗi, một chút hờn,
một chút buồn, chút nhớ
Bóng hình ai trong ảo giác đơn cô
Anh đến giữa đời em, như trận gió
không ngờ
Làm đảo lộn những gì em vốn có
Bao triết lý thơ ngây nhuốm màu sách vở
Bao ước vọng cao xa em mê mải kiếm tìm
Nửa cuộc đời em đang ở trong anh
Khi em nhận ra mình, mọi triết lý bỗng trở thành xa lạ
Anh - một mình chan hòa trong tất cả
Nỗi buồn, niềm vui, khát vọng ước mơ
Với em, anh là cả nguồn thơ
Bình dị sáng trong giữa cuộc đời rất thực
Không ồn ào, chẳng nhiều thề ước
Anh đã là tất cả của yêu tin
Anh đã là cái - nửa - của riêng em!
Bùi Sim Sim
Bài Thơ Không Thể Đặt Tên
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
Khi anh không thể yêu em hơn nữa
Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành... tan vỡ
Vẫn bất ngờ, vẫn tiếc nuối, ngẩn ngơ
Chẳng muốn tin đâu, anh đã dối lừa
Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy
Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy
Em bồi hồi, em vội vã, em yêu...
Hãy tha thứ nghe anh, có biết bao điều
Em không thể và chúng mình, không thể...
Sao hôm - Sao mai, cách xa đến thế
Câu thơ này có tới được cùng anh ?
Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh
Em mãi yêu anh - một tình yêu... không thể!
Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ
Em bé nhỏ tội tình
Biết trú ngụ về đâu ?!
Bùi Sim Sim
Một Chiều Ngược Gió
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này - em biết, một mình em...
Phố Mưa
Chiều nào anh cũng đợi
Em về ngang lối này
Cơn mưa ào ạt tới
Long lanh buồn trên tay.
Anh ngồi thương mái tóc
Vòm trời nghiêng cánh dù
Phin cà phê nhỏ giọt
Đặc quánh niềm tương tư.
Anh ngồi lo áo lụa
Gió ngừng trên đôi tà
Chiều sâu như mắt nhớ
Mưa dài như cách xa...
Anh cả tin mình quá
Khói vàng trên ngón gầy
Mưa rây mềm mặt lá
Nỗi mong chờ... ai hay.
Chiều nào anh cũng đợi
Hôm nào anh cũng chờ
Lúc đi đầu đội nắng
Khi về tay dắt mưa.
Trương Nam Hương
Chia Tay Mùa Phượng Nở
Chia tay dưới sân trường
Trưa rực màu phượng cháy
Dải mây tan thành khói
Mắt đứa nào cũng cay
Con gái nhìn con trai
Đốm phượng loè trong mắt
Tay tìm nhau nắm chặt
Mắt vội vàng quay đi
Không nói lời chia ly
Nghẹn ngào ai nói trước
Chiều ngập ngừng chân bước
Dùng dằng hoa phượng rơi
Cháy hết mình phượng ơi
Rụng xuống rồi còn đỏ
Sống hết mình bạn ơi
Xa nhau rồi thêm nhớ
Nhặt bao cánh hoa đỏ
Nhuộm sân trường chiều nay
Tôi bỗng thành nắng gió
Kỷ niệm ôm đầy tay.
Áo Trắng Ngày Xưa
Tà áo trắng đưa em vào giấc mộng
Tuổi hồn nhiên một thưở ướp môi hồng
Mắt em xanh màu ngọc bích lung linh
Ngày tháng tám nghe buồn rất mênh mông
Tà áo trắng đưa em vào tuổi nhỏ
Sợi tóc dài chứa đủ hết hương mơ
Em vô tư như ngàn bong bóng vỡ
Ngày cúi mặt nhìn em dáng ngây thơ
Tà áo trắng đưa em vào thánh thiện
Ru em uống một giấc ngủ bình yên
Cọng cỏ hồng như đôi má em xinh
Ngày mở ngõ em đi vào kỷ niệm
Tà áo trắng đưa em vào luyến nhớ
Tháng ngày xa một cõi của trời mơ
Mắt em buồn cho cây cỏ hồn quen
Ngày khép kín em nghe hồn vụn vỡ.
Đặng Hoàng Lan.
Thời Gian
Người chẳng bao giờ hiểu được
Vì sao biển mãi thở dài
Hồn tôi ngoài con sóng vượt
Xôn xao mãi bờ cát sớm mai
Người chẳng bao giờ trở lại
Sân trường cỏ úa bâng khuâng
Chiều nay rơi vài cánh phượng
Mờ phai xóa dấu chân buồn
Người chẳng bao giờ có thể
Tìm về hương tóc năm xưa
Có mặn bờ môi giọt lệ
Trùng trùng tiếng hát trong mơ
Và tôi suốt đời lặng lẽ
Làm con còng gió cô đơn
Mải mê se từng hạt cát
Gởi người như những vết thương
Và tôi suốt đời lặng lẽ
Làm con ốc nhỏ chơi rong
Mà ôm trong lòng tiếng sóng
Ôm trong lòng cả đại dương...
Tôn Nữ Thu Dung.
Khi Em Tròn Hai Mươi
Sẽ có một mùa xuân
Tôi được gặp trong đời
Áo trắng nào chấp chới
Thôi miên bay cuối trời
Cho dù em không cười
Cho dù em không nói
Cho dù em lánh tôi
Cho dù em không đợi
Mùa xuân rồi sẽ tới
Dù còn xa vời vợi
Buồn ... vui... tôi vẫn đợi
Khi em tròn hai mươi.
Lương Định
Vọng Kỷ Niệm
Trong vọng nhớ về thuở xa xưa
Biết sao thương nhớ nói sao vừa
Thời gian quên lãng theo ngày tháng
Tìm về kỷ niệm thuở xa xưa
Ngày đó trường làng chỉ có ba gian
Khóm trúc xanh um: có mấy hàng
Trường chẳng quét vôi, không lợp ngói
Che bằng phên lá nhưng chứa chan
Có buổi trưa ngồi bên cầu ao
Ngắt mấy cánh hoa; thầy rạt rào
Giàn mồng tơi tím leo nghiêng ngả
Lòng thoáng bâng khuâng, cũng nôn nao
Em ép mồng tơi làm mực tím
Viết bài sử ký thấy vui vui
Nét chữ đậm đà mực mồng tơi
Em viết bài đầu: non nước tôi
Có buổi chiều ngồi trên lối đê
Loay hoay rách áo chẳng dám về
Chi ra trước ngõ chờ em gái
Nói dối đôi lời dạ tái tê
Kỷ niệm ngày xưa còn đâu giờ
Thuở nhỏ lòng này quá ngu ngơ
Chuỗi ngày tươi trẻ hồn nhiên ấy
Nghìn năm tấc dạ chẳng nhạt mờ...
Diễm Phượng.
Thu Trên Trường Xưa
Thẫn thờ khẽ đếm bước lang thang
Du hài gót nhỏ dẫm miên man
Mây giăng cổng trắng ngôi trường cũ
Thoảng chút dư âm chết lá vàng
Lỗi nhỏ đường xinh, ngập lá buồn
Nghe hồn lệ ướt chực trào tuôn
Lá rơi trên tóc nghe hoang vắng
Cúi mặt lá xinh ép vào khuôn
Nắng hồng trải nhẹ lớp học xưa
Hồn em trống vắng bên song thưa
Nhớ thường mơ mộng trong giờ học
Bắt thầy cho nghỉ để ngắm mưa
Nhìn gió bay về quyện tóc em
Tóc xinh tơ vấn những sợi mềm
Nơ hồng như thấy màu êm ả
Một chiếc kẹp buồn vấn vương thêm.
Rong Xanh.
Vào Hạ
Hạ trở về, sân trường ấp ủ nắng
Không gian buồn vài sợi khói cô đơn
Thoáng qua em tý chút tủi hờn
Rồi chợt thấy tâm hồn em bé nhỏ
Hạ trở về, phượng sân trường thắm đỏ
Nắng hanh vàng lấp lánh ngọn lá xanh
Ve kêu vang tựa khúc nhạc đầu cành
Như khỏa lấp những nỗi buồn trống vắng
Hạ trở về kéo sân trường im lặng
Kéo em về xa lánh bạn bè xưa
Ngoảnh mặt lại trong dáng điệu hững hờ
Đang xâm chiếm vùng kỷ niệm xưa và cũ
Hạ trở về đóa phượng buồn ủ rũ
Cơn mưa chiều lạnh buốt thấm tim em
Còn đâu nữa những kỷ niệm cũ êm đềm
Xa mái trường... giờ đây xa tất cả.
Hoàng Hải.
Bài Cho Một Loài Hoa Muốn Héo
Đã có niềm vui trong lớp chưa
Khi em trở lại chỗ ngồi xưa?
Khi hoa muốn héo nhưng trời cấm
Mưa mấy ngày qua thấy cũng vừa
Phượng vẫn hồng tươi lá vẫn xanh
Chỉ buồn một chút ở trong anh
Nghe tin em muốn theo loài lá
Rụng xuống nửa vời anh bỗng thương
Em nhớ tìm quên giàn bưởi hồng
Dù rằng đời này lắm gai chông
Cô, Thầy, bạn hữu còn yêu quí
Ba vẫn thương hoài mẹ vẫn trông
Em hãy cố đi hết đoạn đường
Giữa bùn sen vẫn nở cho hương
Có qua gian khó chân càng vững
Em phải yêu làm hoa hướng dương
Hãy hát niềm vui với vở bài
Sẵn sàng mở ngõ tương lai
Hoa sen chưa vỡ đương hàm tiếu
Phải bừng nở lên chứ đừng để phai
Anh tỉ như là cánh bướm ở xa
Vô tình qua ngõ thấy vườn hoa
Thấy hoa muốn vỡ nên chùn cánh
Gởi mấy lời thơ rất thật thà
Chim ở trên trời vẫn líu lo
Cớ sao trong lớp bé buồn so
Hãy cao tiếng hát như loài sáo
Và mở vòng tay đón mộng đời
Lớp học sẽ buồn khi vắng em
Và vui biết mấy lúc em về
Sau cơn mưa trời sáng lại
Dĩ vãng qua rồi như hết đêm.
Thập Cẩm.
BÌNH VỠ (SULLY PRUDHOMME)
Hoa tiên thảo trong bình đã héo
Bình nứt rồi bởi cánh quạt nan
Nhẹ nhàng chẳng chút âm vang
Quạt vung chỉ chạm nhẹ nhàng bình thôi
Nhưng vết nứt nhẹ nhàng kia ấy
Gặm dần thêm bình rạn mỗi ngày
Vô hình từng bước ai hay
Vòng loang chậm rãi,từng ngày rạn thêm...
Giọt từng giọt,vơi dần nước mát
Nhựa nuôi hoa cũng cạn mất rồi
Đâu ngờ bình nứt thương ôi
Bình thôi đã vỡ,xin người nhẹ táy
Cũng lắm lúc,tay người-yêu -dấu
Chạm tim ta làm nhói tim ta
Để rồi tim mãi xót xa
Hoa tình yêu héo,nhạt nhoà sắc hương
Tim dường vẫn còn nguyên như trước
Nhưng vết thương sâu kín,âm thầm
Ngùi đau tiếng khóc rưng rưng
Tim giờ đã vỡ,xin đừng chạm tay!
Cao Quãng Văn dịch
THÚ YÊU ĐƯƠNG (J.P.CL.de FLORIAN)
Thú tình yêu chỉ vài ba phút
Hận tình yêu theo suốt đời tôi.
Những gì yêu quý nhất đời,
Tôi đều từ bỏ vì tôi yêu nàng.
Song vì nàng đã phủ phàng,
Đi theo người khác giữa đàng bỏ tôi
Lời ai còn vẳng bên tai,
Chừng nào suối chảy,suốt đời yêu anh,
Nước còn chảy giữa đồng xanh,
Mà nàng đã vội phụ tình bỏ tôi!
Thú tình yêu chỉ vài ba phút,
Hận tình yêu theo suốt đời tôi.
Đứng Trước Biển
Đứng một mình trước biển anh ơi!
Biết nói gì với ngàn con sóng vỗ
Trời bao la, thênh thang nhiều nổi nhớ
Và em biết kể thế nào cho cát trắng cảm thông
Tình yêu mình như dã tràng se cát biển đông
Như hoàng hôn cuối chân trời nắng tắt
Hải âu bay cũng đem lòng se thắt
Trước bọt biển vào bờ bị sóng ụp ra xa
Đứng trước biển trầm lắng mọi bài ca
Em chẳng dám cô đơn cùng nổi nhớ
Sợ biển hờn trách tình yêu dang dỡ
Rồi có đứa thất tình tìm tới biển làm thơ
Giọt lệ nhòa, nhoè hết những giấc mơ
Em lặng lẽ theo biển trời yên ả
Tự tay đắp lâu đài, nào hay con sóng ngã
Tinh nghịch cuộn tròn mang hạnh phúc rời tay
Hàng phi lao chao nghiêng cùng cánh gió lắt lay
Biển về chiều tím lung linh huyền ảo
Trăng nhô cao khỏi rặng dừa khoác áo
Tà nguyệt bạch nào làm ngơ ngác hồn em
Biển rì rào, biển bỏ quên dịu êm
Mà xôn xao trước tình em nóng bỏng
Nhớ dáng người ở bên kia đại dương sâu rộng
Không biết giờ này có đứng trước biển...Nhớ em!
30/7/2005
Trường Phi Bảo
Em là gì giữa bề bộn đời anh?
Em là gì giữa bề bộn đời anh?
Là nỗi nhớ của miền sâu thăm thẳm?
Là yêu thương của ngày sau gởi gắm?
Hay chỉ là một thoáng đến xôn xao?
Em là gì? chỉ là bạn thôi sao?
Hoặc giả dụ một người anh quen biết
Từng có thời, vâng! có thời mãnh liệt!
Đã yêu anh như em của bây giờ.
Thôi đừng gọi tên ai khác trong mơ
Em ghen đấy! và vực ngờ nữa đấy!
Cuộc đời nhỏ, mà "cái tôi" lớn vậy,
Hãy cho em phút kiêu hãnh ngước nhìn
Cứ thật lòng, đừng có mãi nín thinh
Em muốn nghe từ bao điều trăn trở
Dẫu chúng mình có duyên, không có nợ
Em vẫn cười thỏa mãn với niềm đau
Cuối cùng thì mình là gì của nhau?
Là tình nhân sau đôi lần chăn gối?
Là vợ chồng tháng năm dài tiếp nối?
Cũng có thể là mệt mỏi, đọa đày!
Em bình tĩnh nghe sự thật phơi bày
Em sẵn sàng ôm khổ ải trần gian
Chỉ cần anh noí rõ những đa mang
Em là chi trong bộn bề cuộc sống?
Em là gì giữa bề bộn đời anh?
Em là gì? em là gì? anh hở!
1-4-2007
Trường Phi Bảo
* ý thơ Bùi Tuyết Nhung
Cho Một Người
Tiễn người ra cửa rồi
Tôi quay vào lặng lẽ
Chợt thấy mình cô đơn
Giữa ngổn ngang bàn ghế
Khi người không yêu ta
Buồn đã đành một nhẽ
Khi ta không yêu người
Sao cũng buồn đến thế
Như đánh mất điều gì
Lòng bâng khuâng khó tả
Như thể mắc nợ ai
Món nợ không thể trả
Có lẽ ta thương người
Giờ này đang lủi thủi
Hay là ta thương ta
Từng chịu nhiều hắt hủi
Ngỡ chẳng có gì đâu
Mà sao thành rắc rối
Tất cả chỉ một lời
Nói hay là không nói?
Bởi đơn giản thế thôi
Biết làm sao cho được
Khi người thì yêu tôi
Còn tôi yêu người khác.
Anh Ngọc.
Nguyên văn bởi phan canh trung
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nổi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nữa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia xẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia .
( Đây là một bài thơ rất hay của nhà thơ Nguyễn Trung Kiên- Cựu sv văn khoa trường ĐHSP TPHCM)
KHOẢNG LẶNG...
Có những nỗi đau không bao giờ thấy mặt
Có những lưỡi dao đâm khôn khéo vô cùng
Có những nụ cười nhìn êm mượt như nhung
Ẩn dấu bên trong những vết răng mềm, sắc
Tôi ở đây, bên này vùng ký ức
Đêm khôn cùng, đêm trải rộng mông lung
Hành trang xưa, dĩ vãng, có còn không?
Lần giở lại, chỉ là... tàn tro nguội...
Có những mùa trăng không bao giờ trở lại!
Có những tình nhân thôi cuống quýt bên nhau
Có những hẹn thề, như thể bóng câu...
Qua cửa sổ, ngậm ngùi và... thách thức?
Tôi muôn thuở xin làm người giấu mặt
Xin làm bụi mờ phủ kín mảnh gương xưa
Xin nhặt tơ buồn mang về dệt thành thơ
Xin gom hết những mảnh trăng tàn, vỡ...
Tôi xin là chiếc thuyền để dành chuyên chở
Những nỗi buồn của nhân thế mênh mang
Hãy ném vào thuyền tôi, những loạn cuồng, nghênh ngang
Hãy rụng vào thuyền tôi, những đêm sầu thênh thang...
Trần Vũ Nguyệt
Độc ẩm
Sao anh không dậy mà xem
Trời mù sương, sương rơi đầu tháng tám
Cây sồi trước sân nếu không vì nhớ nắng
Thì tại sao lại đứng khóc âm thầm?
Sao anh không dậy cùng em
Bình trà đỏ đã rót đầy nước nóng
Khói trà bay theo sương trời sớm
Sao anh còn chưa dậy cùng em?
Để một mình cầm chiếc chén lên
Bỗng thấy bao nhiêu hương trà lạnh ngắt
Em đã uống cả đất trời nhàn nhạt
Mà chẳng đành lòng hất đổ nó đi.
Anh ngủ yên hay vẫn thầm nghe
Tiếng cửa khép sau lưng em lặng lẽ?
Sáng hôm nay cây sồi vắng bầy chim sẻ
Như em thiếu anh trên con đường dày kín hơi sương.
Vẫn biết ngày chẳng mênh mông thời gian
Nhưng thời gian bỡn đùa tất cả
Cái chết, tình yêu dẫu ấm nồng hay băng giá
Có điều gì là vĩnh viễn đâu anh?
Chỉ có nỗi cô đơn
Là mãi mãi không thể nào chia sẻ.
Anh có đợi em về
Để cùng nhau ngắm trời thu sớm?
Để pha lại một bình trà thật ấm
Mặc ngoài kia lãng đãng mù sương?
Mặc cho thời gian
Bôi xoá gì lên những vết thương ngày cũ
Mặc cho nỗi cô đơn
Xoáy trong lòng ai mưng mủ
Anh có đợi em về
Mà ôm chặt lấy yêu thương?
Hà Mi.
Chiều xanh
Có một chiều xanh thẳm ở trong nhau
Gian gác nhỏ mưa lan mờ bến bãi
Áo em ngắn hết một thời con gái
Nỗi yêu anh còn biết giấu vào đâu
Có một chiều xa vắng ở bên nhau
Gió non thổi bậc thềm già nắng quái
Tóc em rối trăng lên chưa kịp chải
Đôi giọt buồn mơ mộng đọng trong mây
Có một chiều giếng đá lá khô bay
Con đường dốc em đi không trở lại
Mây trinh nữ che nghiêng trời xóm Bãi
Chim le le gọi bạn cuối đầm sâu
Có một chiều yên ấm ở xa nhau
Anh chợt thấy vầng trăng rằm cũng khuyết
Tà áo mỏng bồng bềnh cơn gió rét
Thổi nao lòng từ buổi chớm hoa bay
Trần Nhuận Minh
Hãy quên
Cả hai chúng mình chẳng có lỗi gì đâu
Khi tình yêu đã một lần tan vỡ
Đã yêu nhau mà thành dang dở
Cả hai chúng mình chẳng có lỗi gì đâu.
Cả hai chúng mình đều có lỗi với nhau
Anh đã quên em để mơ hồ kẻ khác
Em muốn quên đi mong tình ta phai nhạt
Đâu ngờ còn lại vết thương đau.
Nhức nhối nhiều bởi đã từ rất lâu
Trái tim ai lại bắt đầu nồng cháy
Anh muốn nói yêu em như ngày xưa ấy
Đổ vỡ rồi đâu còn được lành nguyên.
Có bao giờ hàn gắn một trái tim
Anh đừng nói cho lòng em thổn thức
Em biết anh đã qua nhiều day dứt
Anh buồn em còn buồn nhiều hơn.
Trước em buồn vì đã để mất anh
Nay em buồn vì anh khơi chuyện cũ
Làm sao lấy lại một niềm tin đã sụp đổ
Hãy quên và đừng nói yêu em.
-A. Puskin-
Đơn phương
Phạm Đức - 1992
Tôi đi tìm em, còn em đi tìm ai
Để đôi khi tiếng thở dài hoà chung
Gần nhau sao chẳng yêu cùng
Đơn phương tôi cứ thuỷ chung một mình
Trái tim tôi vẫn để dành
Cho em, người vốn vô tình với tôi
Còn em lại đi tìm người
Tôi không ghen, chỉ buồn thôi thật buồn
Cái bông hoa nở giữa vườn
Hương thơm nhiều lúc lại thường bay xa
Thôi thì tôi đó em đây
Không yêu nhau nữa dẫu đầy thương yêu
Mong em yêu và được yêu
Đừng như tôi cứ một chiều tương tư
Bài này Ken thích nhất!
Vô Tình
Puskin
Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau.
Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa nhau.
Chẳng ai hiểu vì đâu
Đường đời chia hai ngả
Chẳng ai có lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi.
Vô tình suốt cuộc đời
Anh buồn đau mải miết
Vô tình em không biết
Hay vô tình quên đi.
Lời cầu nguyện chứa chan niềm hy vọng
Đấng cao xanh có thấu được cõi lòng
Từng đêm dài trăng trở nỗi ước mong
Sợi tơ duyên thổn thức những đêm trường
Em yêu dấu tình yêu muôn vạn nẻo
Yêu trăng sao, giốc cát, suối lưng đèo
Yêu nắng nhạt giữa khung trời hoang vắng
Yêu mây chiều bãng lãng chốn cô liêu
Em thương nhớ tình yêu sao nhiệm mầu
Trong giảng đường tiếng thầy vọng ngút cao
Như xa vắng từ cõi trời vô định
Ngồi học bài mà hồn ở nơi đâu !!!
CỎ XANH
Cỏ cho tôi dịu lại
Sau khát vọng nồng nàn
Sau nắng nỏ không gian
Và khoảng trời nhức nhối!
áp môi lên cỏ rối
Hồn nhiên như trẻ thơ
Bao năm tháng dại khờ
Tôi lại về bên cỏ.
Có gì trong sắc biếc
Trong mỗi nhánh lá gầy
Mà bao nỗi đắng cay
Bỗng tan vào lòng đất!?
Quá nửa đời được - mất
Cười - khóc với đất trời
Cỏ như thể làn môi
Của người tôi yêu dấu!
Nguyễn Thị Đạo Tĩnh
CHO NGÀY HÔM QUA
Thôi đừng nhớ ngày hôm qua nữa
Anh thân yêu
Mưa buồn rũ trên cành
Những ngón tay níu vào bậu cửa
Vẫy xa nhau cũng không đành
Anh đã có bao nhiêu tình yêu thứ nhất
Sao không cho em làm kẻ cuối cùng ?
Cứ để em chạy chân trần trên đất
Mà vẫn chẳng thể dừng
Ngày hôm qua xa lắm
Ngày hôm nay anh nhắc làm gì ?
Em chỉ có đôi bàn chân lấm
Đôi bàn tay chưa biết ôm ghì
Những ngón tay xanh mềm trong nắng
Che mặt khóc vụng về
Những ngón tay nằm hoang vắng
Run run chiều như cỏ ven đê
Em chỉ có một bờ tóc ngắn
Không đủ dài để buộc lời anh
Những ngón tay buồn hơn rêu cũ
Và hắt hiu gấp mấy lá cành
Em dại dột như mùi hoa sữa
Hồn nhiên thương nhớ hết lòng
Chẳng hề nghĩ đến ngày mai tới
Vội vàng cây lá vào đông
Đào Phong Lan
Biết Là Nơi Đâu ?
Tác giả: Nguyễn Tấn Sĩ
Bây giờ đã cuối cuộc xuân
Tiếng con ve đã như gần như xa
Một đời trong cõi người ta
Tìm em áo trắng biết là nơi đâu ?
Rằng trời đã hết mưa ngâu
Đêm đom đóm viết những câu thơ buồn
Chút đời thêm những mù sương
Để thềm hiên vắng đêm buông giọt mùa .
Anh thèm khát một cơn mưa
Anh thèm khát những chiều mưa xa rồị
Mùa thi ghế đá em ngồi
Không rơi chiếc lá mà tơi tả chiều
Hỏi lòng, anh biết mình yêu
Hỏi em, áo vẫy mây chiều trôi mau
Biết về đâu, biết nơi đâu
Đầu hè ve đã gọi màu chia xa .
Hát Cho Em
Tôi hát bên Em những lời dịu dàng
Lời ca như nỗi buồn mênh mang.
Cuốn hồn tôi quên bao ngày tháng
Lặng lẽ như cơn gió đi hoang.
Tôi hát bên Em những lời đắng cay
Câu hát vỡ tan trong trái tim này.
Thổn thức nỗi đau vì Em đấy
Yêu thương như lẫn vào trời mây.
Có thể nào nâng niu bàn tay
Của Em ấy đặt vào nơi ngực trái.
Nghe con tim đang run lên tê dại
Biết làm sao cho nỗi nhớ nguôi ngoai.
Tôi hát cho Em để rồi mai xa.
Quán vắng mình tôi đợi Em mà.
Chua xót biết bao Em không đến.
Tàn héo góc bàn vài đoá hoa.
Tôi hát cho tôi lòng xót xa.
Đường trở về sao mà dài quá.
Kỉ niệm nơi đây giờ như xa lạ.
Trái tim yêu bỗng chợt vỡ oà.
Nguyễn Hoàng
Điều em muốn nói với Anh
Em muốn nói với Anh những điều Em giấu kín .
Về một cuộc đời đầy bão giông
Buồn vui cay đắng là duyên nợ
Chỉ mình em thôi cánh hoa tàn.
Em muốn nói với anh về một bài hát .
Lắng nghe hồn người qua câu chữ lời thơ .
Nốt trầm sâu lắng lòng vương vấn
Như nỗi nhớ ai sóng cuộn trào .
Em muốn nói với anh về một nỗi buồn .
Không đo bằng thời gian không đo bằng nước mắt
Đọng lại cho em chỉ là kỷ niệm
Chỉ là nhớ là thương khắc khoải đợi chờ.
Em muốn nói với anh về một giấc mơ
Có loài hoa không cần ánh mặt trời
Vẫn dâng đời từng cánh hoa nhỏ bé
Dẫu hiểu rằng chết rồi đâu có được hồi sinh
Rất nhiều điều em muốn nói cùng Anh
Sợ lời thơ không chở được nỗi khao khát
Sợ tình người như nắng chiều phai nhạt
Chỉ mình em thôi lạc một lối về .
Điều Anh muốn nói cùng em
Anh đã nghe điều Em thổn thức
Giữa cuộc đời dầu dãi hôm nay
Tưởng rằng mình không thể chia tay
Rồi lại khuất ..ngập lòng bao cơn sóng
Em trót sinh làm thân con gái
Anh phiêu bồng nặng nợ thế gian
Lẽ nào Em không hiểu sự đa đoan
Hai vai nặng vấn vương loài tùng bách?
Anh chỉ ước được bên em thầm nhắc
Kỷ niệm xưa bạc dấu ấn phong trần
Con dốc cũ vàng màu hoa lãng tử
Gót độc hành ..anh làm khách lãng du.
Trời đùa chi mà chia cảnh phân ly
Con đường ấy dấu chân xưa chưa cạn...
Hún hút đếm giữa một trời phiêu lãng
Dấu bàn chân in hằn dấu bàn chân!
Ta chời đợi bao lâu rồi em nhỉ !
Mà thời gian hoài phí một lần trôi
Quá khứ bập bùng ,ly cafe đặc quánh
Tách trà chiều nghiêng xuống môt dòng trôi
Thôi em nhé ! ta xa nhau đừng khóc
Dấu mùi hương trên vạn lý khuynh thành
Anh lặng lẽ gói tình trong nhật ký
Để chiều nay vương vấn ..mộng về ai....
Trưa 10/12/2007 -Lathu
Thu chết
Thu đang hấp hối
Khi những chiếc lá cuối lìa cành.
Em đang hấp hối
Khi từng ngày, từng ngày xa anh.
Ngắm thêm một lần
“Mùa thu vàng” trải khắp bức tranh
Chợt hiểu vì sao Lê-vi-tan bất tử.
Và khi dấu yêu đã trở thành quá khứ
Mùa thu không còn ánh sắc vàng.
Em tan loãng trên đồng hoang.
Hoa cỏ vàng gãy gục như sau cơn bão.
Phía chân trời một linh hồn lảo đảo
Hóa giọt sương rơi giữa thinh vắng vọng vang.
Em cùng thu tan giữa địa đàng./.
Nguyễn Hoàng
Anh viết cho ai ..tiễn Thu vào cõi chết .
Lá cứ vàng ..hiu hắt đón đông sang
Ta rưng rưng giấu lòng tùng nốt nhạc
Những địa đàng như khép mở ..tình tang..
Ai so dây giữa đông dài lặng ngắt
Phím có chùng ..giọng thánh thót nghẹn dâng
Những thanh âm.. ẩn hiện nốt thanh, trầm
Lòng hóa đá .trông vời nơi xa quá..
Ta tắm mình trong dòng sông ký ức
Tháng năm ơi ..còn đó chữ chung tình
Cho và nhận tưởng chừng như giản dị
Câu thơ chìm trong sóng ngất trời cao
Mấy mùa Thu chao đảo lá xanh xao
Ôi !quy luật đất trời cho Đông đến
Giữa cái lanh em rùn mình thấm mệt
Ngắt cành hoa ..thả cho gió trôi xa..
Thôi hết rồi chuyện của tháng ngày qua
Ta xa nhau vì lẽ gì anh nhỉ?
Thôi cứ nghĩ như những chùm quả sấu
Thương cho tròn quả ấu phải không Anh ?
Đêm 14/12.2007- Lathu
Vết môi em in dấu cuộc đời ta
Này cô bé có đôi môi dịu ngọt
Đừng thốt lên những lời đắng cay
Ngồi lại đây uống cùng ta một giọt
Cho tim ta một lần nữa cuồng quay.
Này cô bé xin đừng có như mây
Bay cao mãi trên trời đông u ám.
Đến bên ta cho đời vơi ảm đạm
Tiếc gì nhau lời tha thiết êm đềm.
Cho ta nâng những ngón tay dịu êm
Này cô bé em đừng ngần ngại.
Bởi ta hiểu đằng sau sợ hãi
Là ngọt ngào trong từng giấc mơ đêm.
Này cô bé cho ta ngây ngất thêm
Một lần nữa trong ngày cùng tháng tận.
Bởi ta biết ta chưa từng ân hận
Khi đam mê ta dâng hiến cho em.
Cho ta giữ vị ngọt đẫm môi mềm
Để thế giới từ đây bừng sáng.
Biến tháng năm “Cô đơn trên mạng”
Thành nhỏ nhoi hạnh phúc hoan ca.
Vết môi em in dấu cuộc đời ta./.
Nguyễn Hoàng
Này anh – lạ chưa sao lại bảo
Nụ hôn à – không dám tặng ai đâu
Tình yêu đầu mấy thuở nông sâu
Uống cạn hết cả lời vàng đá..
Này Anh ! sao mắt nhìn hối hả
Cợt đùa chi ..mà nhìn ngắm người ta
Em loay hoay .. đứng giữa ngã ba
Đuổi bắt cuộc chơi số phận…
Túm thử vận..xem bàn tay khắc biết
Đường chỉ nào chỉ rỏ cuộc đời em
Bước chênh chao thành phố giăng đầy sao
Không dấu nỗi bước chân loài cỏ rối ..
Này Anh đừng làm em bổi hổi
Nụ hôn này không dám tặng anh đâu
Ngày qua mau , đêm thăm thẳm trời cao
Em đã trót trao nhầm người xa ấy …
Nơi Bắc Đẩu vì sao mờ , sao tỏ
Trăng treo ghềnh , trăng nói nhỏ cùng em
Đừng cô bé ! đừng dại một lần thêm
Hôn một kẻ ..để rồi yêu một kẻ…
Đừng anh nhé ! đừng hôn em khe khẽ
Đừng làm tim giá buốt buổi đông tàn
Đừng ngạo nghễ cười em …phút sang ngang
Chòng chành bước thấp cao …đời là thế !!!
Lathu chiều 31/01/2008
Chiều một mình qua phố
Chiều một mình lang thang qua phố
Chuông nhà thờ đổ nguyện hồn ai.
Thoáng góc phố một tà váy dài
Không phải em, tôi biết là không phải.
Ngã ba Nhà thờ buồn đông cứng lại
Quán vắng bên hồ vắng bóng người qua.
Muốn dừng bước, lòng chợt hoang dại
Em đã xa từ lâu lắm rồi mà.
Chuông chậm đổ như nói lời từ giã
Một linh hồn tha thiết yêu thương.
Chốn tình trường ôi ăn mày một gã
Hồn đã thoát li nơi góc giáo đường.
Lời nguyện nào còn vọng trong tâm tưởng
Đam mê kia có quay bước được không?
Ngước nhìn lên mặt trời nào dẫn hướng
Một lối đi hiu hắt đến thiên đường .
Nguyễn Hoàng
Tôi trăn trở với muôn vàn dấu hỏi
Em là ai và em mãi là ai
Có phải chăng em là giọt sương mai
Làm ướt lạnh cõi lòng ta buổi sớm
Phải chăng em là nụ hồng vừa chớm
Để cho đời bao dư vị đắm say
Gót chân nào vừa dạo bước qua đây
Để năm tháng nhòa theo cùng sóng biển
Em lặng lẽ như trăng kia ẩn hiện
Em là ai và em mãi là ai.
Xin gửi các bạn bài thơ về một thời áo trắng của thanhngo
Đã bao lần ta muốn ngỏ cùngnhau
em bốirối còn anh ngần ngại
những lúc vắng ta gọithầm nhaumãi
nhưng gặp rồi, aidám nói yêu thương
Chiếc lá rơi trong phố lạnh chiều sương
giờ tan học ta cùng nhau đón đợi
nhưng điều ấy có bao giờ dám nói
để rồi hờn, rồi giận vu vơ
Ôi tình yêu thuở ấy tuổi học trò
với thơ dại, trắng trong như vậy đó
chưa chạm tay, chưa một lần dám ngỏ
vẫn gửi lời thề theo gió đến cho nhau
Có một lần anh nhớ mãi về sau
anh đến lớp khi bài còn chưa học
thầy giáo quở, em nhìn anh trách móc
ánh mắt hờn thương,anh biết lỗi cúi đầu
Đã bao lần ta đổi vở cho nhau
để trang giấy học trò thêm kỷ niệm
chữ anh xấu ghi vở em bỗng đẹp
vở anh rách bìa em tìm giấy bao thêm
Có mối tình đầu như thế phải không em
tuổi học trò là tháng năm chung sống
cho giờ học thêm xanh màu hi vọng
cho sân trường mơ mộngquãng đời thơ
Ngày ấy đã qua, anh nhớ mãi đến giờ
và anh biết nơi nào em cũng nhớ
nhớ để sống như chùm hoa phượng đỏ
để một đời giữ mãi ước mơ.
Thanhngo
"Chẳng bao giờ ta đến được với nhau"
Em gửi trọn hạnh phúc vào quá khứ
Anh đánh cược cuộc đời với sóng gió
Tháng ngày dài anh chẳng có niềm vui
"Chẳng bao giờ ta đến được với nhau"
Anh thầm trách sao ông trời lại ác
Anh thầm trách sao em lại cố chấp
Anh trách mình sao chẳng giúp em vui
"Chẳng bao giờ ta đến được với nhau"
Em nghiêm túc nhìn, anh lặng không nói
Chiều không nắng mưa rời thành kỷ niệm
Chỉ một người buồn, một người khóc em thôi
Gìn Giữ
“Anh thầm nhủ đợi cuối tuần sẽ nói
Cuối tuần này anh hẹn cuối tuần sau
Nhưng gặp em anh ngần ngại lắc đầu
Ðể khi khác hôm nay còn sớm quá
Yêu mãi mãi can chi mà vội vã
Em còn đây tóc lả nhánh ngang vai
Em còn đây mười sáu tuổi thơ ngây
Ðường đi học hôm nào không gặp gỡ
Nhưng nín lặng anh về nhà khổ sở
Gọi tên em mà nhớ vẫn y nguyên
Anh bảo rằng sẽ phải làm quen
Dù khó nói hơn một lần xưng tội.
Ðường đi học chung con đường mấy buổi
Bữa đi thi là lần cuối gặp nhau
Anh là người chỉ dám theo sau
Theo kín đáo để em đừng ngó lại
Tuổi học trò tình yêu khờ dại
Ðem thiên đường hoa lá kết trăng sao
Mười năm rồi anh vẫn ước ao
Ðược tiến ngang vai nhìn nghiêng mái tóc
Và bảo rằng mãi mãi yêu em
Khói thuốc dần tan trơ trẽn ánh đèn
Em trước mặt mưa ngoài kia xối xả
Em nằm nghiêng đẹp vô cùng lơi lả
Tóc chán chường ôm xõa nửa cơn điên
Em vội vàng cất tiếng cười lên
Cho đau đớn ở lưng chừng kiêu hãnh
Tay mơn trớn nhả một loài rắn lạnh
Khắp mình anh nghe rợn mảnh chai đâm
Anh xiết vai em nức nở âm thầm
Gọi bóng tối để tìm ngây thơ cũ.
Trời còn mưa khi anh bỏ ra về
Ði rất khẽ để em đừng tỉnh giấc...”
Hoàng Anh Tuấn
Bài Thơ Còn Lại
Hoàng Anh Tuấn
Bước rất nhẹ như mây mềm dưới gót
E nắng buồn làm rối tóc mưa ngâu
Em tìm anh nước uốn nhịp ven cầu
Năm tháng cũ rợn tình xưa tỉnh thức
Em vẫn bé, anh vẫn còn ngây ngất
Màu áo hường còn gợn sóng âm thanh
Mắt thuyền qua nên nón vẫn nghiêng vành
Chân cuống quýt nên guốc ròn gõ cửa
Anh mở vội cả nghìn lần hớn hở
Cho hồn nhiên, mắc cở với hoài nghi
Em cúi đầu và lặng lẽ bước đi
Từ hôm ấy cửa nhà anh bỏ ngỏ
Bước rất nhẹ như hường qua sắc đỏ
Như màu trời len lén bước vào xanh
Như thời gian vò nát lá thư tình
Bước rất nhẹ như vẫn còn đứng lại
Bước rất nhẹ như mùa Thu con gái
Như bàn tay khẽ hái tiếng đàn tranh
Như chưa lần nào em nói: yêu anh
Như mãi mãi anh còn nguyên thương nhớ
Bước nhè nhẹ như bóp mềm hơi thở
Như ngập ngừng chưa nỡ xé chiêm bao
Em có về ăn cưới những vì sao
Để chân bước trên giòng sông loáng bạc
Ở một chỗ tưởng chừng như đi lạc
Yêu một người mà cảm thấy mênh mông
Em đi ngang nhịp bước có lạnh lùng
Mà sao vẫn y nguyên bài thơ cũ?
Vẫn lặng lẽ để anh nghe vừa đủ
Vẫn thờ ơ cho rủ hết màn the
Vẫn mỉm cười rồi vẫn lấy tay che
Cho cặp mắt bỗng nhiên mười sáu tuổi
Tay vụng quá nên thư không viết nổi
Mực trong bình như cẩm thạch ngẩn ngơ
Giấy trắng tinh đem bóc nhẹ từng tờ
Tầu bay giấy ngượng ngùng bay ra cửa!
Em nguyên vẹn là bài thơ bé nhỏ
Anh còn nguyên là một kẻ yêu em
Em đi ngang xin ráng bước cho êm
Đừng đánh thức thời gian đang ngủ kỹ
Đừng đẹp quá để anh đừng rối chỉ
Lấy gì đây khâu vá lại tình xưa?
Có đi ngang xin chọn lúc bất ngờ
Đừng nói trước để anh buồn vơ vẩn
Có đi ngang xin em đừng đánh phấn
Tóc buông rèm lứa tuổi thích ô mai
Mắt vương tơ của những phút học bài
Tay kheo khéo khi đánh chuyền với bạn
Em dấu đi những nỗi lòng vỡ rạn
Anh cũng thề dấu hết gió mưa đi
Bao nhiêu ánh đèn rũ rượi tái tê
Những ngõ vắng, tối tăm anh dấu hết.
Ngày cuối cùng.
Hết mất rồi, chỉ sau ngày hôm nay
Ta và Người, sẽ chia tay hai ngả
Hết mất rồi, những ngày xưa êm ả
Ta và Người, sẽ chẳng còn của nhau.
Hết mất rồi, chỉ sót lại niềm đau
Lời cuối cùng, cuốn buồn vui đi mất
Hết mất rồi, chẳng còn gì ân hận
Người cũng buồn, có nuối tiếc gì đâu.
Ngày hôm nay, chôn chặt đáy tim sâu
Cố thổi bùng, nến thời gian sắp tắt
Phút một mình, nghe đầu môi đắng mặn
Đưa Người về, ta tiễn cả ta đi.
Tự hỏi lòng, ta còn lại được gì
Không gì cả, mà như là tất cả
Có một nơi, giữa đời thường nghiệt ngã
Đáy tim mình, ta chạy tới tìm EM.
Aki kokoro
Thơ riêng tặng một người
Thất tình có đau lắm không anh?
Hăy ngồi yên để em băng cho nhé
Em sẽ băng thật dịu dàng, thật khẽ
Ngủ ngoan nào, rồi anh sẽ hết đau
Vết thương này rồi sẽ qua mau
Bởi thương yêu em ấm nồng như lửa
Bôi cho anh thêm “thuốc thời gian” nữa
Ngủ ngoan nào, ôi dĩ văng thưở xưa
Đững nhắc lại nhé anh, kẻo em khóc bây giờ
Anh còn đau, lòng em còn đau đớn
Thấy không anh giữa cuộc đời rộng lớn
Hạnh phúc vô cùng khi ta gặp được nhau
Quên nhé anh, những gì là đớn đau
Quên nhé anh, những gì là dĩ văng
Nắm chặt tay em cùng bước về ánh sáng
Trên đường đời phía trước rộng thênh thang.
_Aki kokoro_
BÀI THƠ KHÔNG TÊN
Chiều mùa thu mưa bay bay
Tôi buồn nhưng có ai hay
Tình nồng đã lên men cay
Để lòng buồn mình tôi nơi đây.
Chúng mình chia tay nhau từ dạo ấy
biết bao giờ gặp lại nữa đây
Năm năm xa cách bồi hồi nhớ
Nhớ buồi xa nhau ở chốn này.
Một phút xa nhau một phút nhớ
Một phút đợi lại một phút chờ
Tình ta giờ chỉ là dĩ vãng
Cứ xem như là một giấc mơ.
GIÁ
Em biết bây giờ không còn nữa
Lời yêu xưa anh đánh vỡ mất rồi
Màu hoa tím bằng lăng thưở ấy
Cũng nhạt nhoà theo những giấc mơ qua
Gía khi yêu anh em đừng vội quá thuỷ chung
Biết ngúng nguẩy biết kiêu căng dối trá
Biết nhẫn tâm bắt tim làm sỏi đá
Có lẽ bây giờ em chẳng mất anh đâu
Gía em biết bắt vầng trán xoáy sâu
Xé con tim và nghi ngờ một nửa
Gía em biết tình yêu mình đặt trong trò chơi sấp ngửa
Em đã thản nhiên đợi kết thúc canh bài
Gía em đi trên thăm thẳm đường dài
Bớt ngơ ngác bước thấp cao giữa dòng đời trong đục
Em trả giá khoảng thời gian hạnh phúc
Bằng noõi đau tím tái một thời!!!
GỬI ANH
Những con gió vịn vào đêm
Cây vịn vào ngọn gió
Giọt sương âm thầm vịn vào lá cỏ
Ước gì ta vịn vào nhau
Ngày nối ngày những con phố bên nhau
Đêm kề đêm trên nẻo đường xa vắng
Cầu vồng bắc ngang miền mưa miền nắng
Em khát vô cùng chẳng đến được bờ anh
Bức tường màu xanh, chiếc áo màu xanh
Cả khoảng trời cũng màu xanh anh nhỉ
Em vắt kiệt tuổi mình nhuộm những điều có thể
Chỉ tình anh nhuộm mãi vẫn không màu!!!
EM VÀ BÓNG ĐÁ
Anh xin: ” đừng bắt anh phải chọn
Một bên bóng đá, một bên em”
Biết chọn gì đây em hay bóng
Em không thể xa, bóng không thể không xem?
Em chẳng biết đấy thôi tình yêu chính là bóng đá
Trót hẹn sai anh sẽ bị thẻ vàng
Lơ ngơ nữa là xơi thẻ đỏ
Em trọng tài anh nào dám cãi ngang
Em chẳng biết đấy thôi tình yêu khác gì bóng đá
Lúc ngỏ lời run như đá penalty
Và anh biết khi anh ghi bàn thắng
Khối kẻ ngoài kia khóc tỉ ti ...
Anh chỉ mong có một điều tình yêu khác bóng
Em đừng đuổi anh ra để thay kẻ khác vào
Dẫu ang biết trong tầm tay em đó
Có rất nhiều nhiều lắm những “siêu sao”
Yêu bóng đá tức là yêu em đấy
Yêu em anh càng yêu bóngđá thêm
Hãy cười đi dừng băt anh phải chọn
Nào trọng tài! Em hãy nổi còi lên!!!
TRĂNG VÀ SAO
Em chẳng dám ví mình là trăng
Trăng đẹp quá và trăng sáng quá
Em chỉ dám ví mình là ngôi sao nhỏ
Lẩn trong vàn tinh tú của trời cao
Có lẽ là anh chẳng yêu sao
Và anh sẽ yêu vầng trăng sáng ấy
Trong ánh sáng của trăng sao lu mờ biết mấy
Trăng lộng lẫy vô cùng, trăng át cả sao em
Nhưng anh cứ thử nghĩ mà xem
Có phải 365 ngày, ngày nào trăng cũng có
Còn sao thì suốt năm suốt tháng
Cứ âm thầm toả sáng giữa trời cao
Anh cứ yêu trăng đi và anh sẽ quên sao
Chẳng ai có thể trách anh điều đó
Chỉ co những ngày không trăng anh mối rõ
Ở trên cao sao vẫn cháy hết mình !!!
SAO ANH ????
Anh ơi, khi anh nói yêu em
Em vẫn là cô bé tuổi trăng tròn mơ mộng
Yêu ánh trăng và trào dâng sức sống
Mùa thu vàng nhặt lá xếp ưu tư
Mùa mưa này sao bão mưa nhiều thế
Đêm không sao em ngắm ánh sao anh
Anhs sao anh sáng hơn ngàn sao khác
Em lạc đường giữa sâu thẳm rừng anh
Em không dám ví mình là vầng trăng
Vì trăng sáng mà em thì không tỏ
Nhưng em hạnh phúc khi mình là ngôi sao nhỏ
Được gần anh không đơn lẻ như trăng
Một năm 365 ngày đêm nào sao cũng có
Đâu phải một ngôi mà hàng vạn sắc huy hoàng
Em tin như vậy trăng không tỏ
Bằng ánh sao em với sao anh
Đêm trước trăng lồng qua khe cửa
Uà vào em xoa mái tóc em
Em biết đó là vầng trăng sáng
Nhưng anh à: chẳng sáng nổi bằng anh
Hãy tin em! Anh nhé hãy tin em!
Nêu trăng sáng thì tim em cung sáng
Em sẽ chọn ánh sáng nào sáng nhất
Và em chắc một điều:
“sáng nhất chỉ sao anh”!!!
ANH ĐÃ GIẾT EM
(Xuân Diệu)
Anh dã giết em anh chôn em vào trái tim anh
Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật
Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất
Ta nhìn nhau bốn mắt biết làm sao ?
Ôi ! Em mến yêu ! Em vẫn là người anh yêu mến nhất
Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt
Tim anh vẫn đập như vấp thời gian
Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn
Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ
Nhớ trời đất em cho anh mở
Nhớ...
Muôn thuở thần tiên
Ôi ! Xa em anh rơi vào vực thẳm khôn cùng
Đời anh không em lạnh lùng tê buốt
Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác
Ta: hai người xa lạ _ phải đâu ta !
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Đêm nào anh cũng đi quanh em mà khóc
Anh vẫn ước được em tha thứ
Anh vẫn yêu em như thuở ban đầu
Thế mà tại sao ta vẫn xa nhau ?
Tại em cố chấp
Tại anh đã mất
Con đường đi tới trái tim em
Anh đã giết em rôi, anh vẫn ngày đêm yêu mến
Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu ?
THIẾU NỮ
Cô gái ơi, anh nhớ em!!!
Như con nít nhớ cà rem vậy mà
Như con dế trống đi xa
Một hôm chợt nhớ quê nhà, gáy chơi
Con dế nó gáy một hơi
Còn anh gáy hết một thời con trai
Tiếng gáy bò lên lỗ tai
Làm em nhột suốt một ngày một đêm
Cô gái ơi, anh nhớ em!!!
Như má lúm nhớ đồng tiền đúng chưa?
Như cà chớn nhớ cà chua
Như da em nhớ "da-ua" ngọt ngào
Cái nhớ nhảy qua hàng rào
Không thèm đăng ký cứ nhào vô anh
Xô ra thì thấy không đành
Nên anh ôm lấy, ngồi canh giữ hoài
Con kiến còn nhớ củ khoai
Huống chi tóc ngắn tóc dài nhớ nhau
Nhớ nhau không biết để đâu
Nếu để trên đầu thì tóc che đi
Để trong túi áo cũng kỳ
Lỡ đi đường rớt, lấy gì chứng minh
Chi bằng giả bộ làm thinh
Hét lên "nhớ quá" một mình nghe chơi!
Bùi Chí Vinh
Yêu
Tác giã : Xuân Diệu
Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ, với hồn tiêu
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
- Yêu, là chết ở trong lòng một ít
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt
Những người si theo dõi dấu chân yêu
Và cảnh đời là sa mạc vô liêu
Và tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít
Yêu
Yêu là cái mà ta không tả được,
Một khi yêu là phải chuốt tình yêu,
Nó phảng phất khi ánh chiều vàng nhạt.
Nó hình dung trong ánh mắt đăm chiêu.
Nó uỷ mị như những đêm gió mát,
Nó lung linh trong ánh mắt trăng phai,
Nó mơ màng như tiếng nhạc bên tai,
Nó dồn dập như thác ngàn nước đổ.
Nó lơ lửng như làn mây hơi gió,
Nó cọc cằn như sắt chạm va nhau,
Nó hững hờ như buổi mới quen nhau,
Nó báo thức ánh nắng hồng gay gắt.
Yêu là cái thường làm ta thắc mắc,
Lắm khi yêu mà không nói nên lời,
Là âm thầm trong câu nói giọng cười,
Là cử chỉ ... là răng cười ... điệu bộ .
Yêu là cái thường làm ta đau khổ,
Chữ tình yêu thâm thuý bao la ,
Một khi yêu rồi ta mới nghĩ ra,
Nó là thịt ,là da ,là sắc đẹp.
Yêu không phải là phạm vi nhỏ hẹp,
Yêu làn môi, yêu mái tóc, đôi tay,
Yêu tính tình, yêu dáng điệu khoan thai,
Yêu tà áo trắng vờn bay trong gío.
Ðời dễ có mấy ai từng hiểu rõ,
Chữ tình yêu khó tả làm sao,
Biết rằng yêu là sẽ chuốc khổ đau ,
Nhưng cứ chọn để rồi đau đớn.
Xuân Diệu
Áo Trắng
Huy Cận
Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong,
Hôm xưa em đến, mắt như lòng.
Nở bừng ánh sáng . Em đi đến,
Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng.
Em đẹp bàn tay ngón ngón thon,
Em duyên đôi má nắng hoe tròn.
Em lùa gió biếc vào trong tóc
Thổi lại phòng anh cả núi non. Em nói, anh nghe tiếng lẫn lời,
Hồn em anh thở ở trong hơi.
Nắng thơ dệt sáng trên tà áo,
Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài.
Đôi lứa thần tiên suốt cả ngày,
Em ban hạnh phúc chứa đầy tay.
Dịu dàng áo trắng trong như suối
Tỏa phất đôi hồn cánh mộng bay.
Tháng Sáu Trời Mưa
Nguyên Sa
Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt
Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa
Anh lạy trời mưa phong toả đường về
Và đêm ơi xin cứ dài vô tận
Đôi mắt em anh xin đừng lo ngại
Mười ngón tay đừng tà áo mân mê
Đừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya
Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng...
Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến
Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa
Hãy gửi cho nhau từng hơi thở mùa thu
Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ
Và hãy nói năng những lời vô nghĩa
Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai
Hãy để môi rót rượu vào môi
Hãy cầm tay nhau bằng ngón tay bấn loạn Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt
Đêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan
Hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn
Nếu em sợ thời gian dài vô tận
Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống
Trời không mưa em có lạy trời mưa?
Anh vẫn xin mưa phong toả đường về
Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm.
Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân
Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân
Vì anh gọi tên em là nhan sắc
Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi
Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu.
Bài Thơ Thứ Nhất
TTKH
Thuở trước hồn tôi phơi phới quá,
Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương...
Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại,
Êm ái trao tôi một vết thương.
Tai ác ngờ đâu gió lạ qua,
Làm kinh giấc mộng những ngày hoa,
Thổi tan âm điệu du dương trước
Và tiễn Người đi bến cát xa.
Ở lại vườn Thanh có một mình,
Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh;
Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo,
Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành.
Và một ngày kia tôi phải yêu
Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
Những cô áo đỏ sang nhà khác,
-- Gió hỡi! Làm sao lạnh rất nhiều ?
Từ đấy không mong, không dám hẹn
Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm,
Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ,
Người ấy ghi lòng :"Vẫn nhớ em!"
Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,
Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên ?
Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ!
Tóc úa giết dần đời thiếu phụ...
Thì ai trông ngóng, chả nên chờ!
Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa :
-- "Cố quên đi nhé, câm mà nín
Đừng thở than bằng những giọng thơ!"
Tôi run sợ viết; lặng im nghe
Tiếng lá thu khô siết mặt hè
Như tiếng chân người len lén đến.
Song đời nào dám gập ai về !
Tuy thế, tôi tin vẫn có người
Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi
Biết đâu... tôi: một tâm hồn héo,
Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi!
Những phút xao lòng !
Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã lấy chồng
Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn
Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn
Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
(Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn)
Mà có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng có trách chi những phút xao lòng
THUẬN HỮU
(Trích trong tập thơ Biển gọi, NXB Đà Nẵng - 2000)
Bài thơ tình số 28
Tagor(Bản dịch của Đào Xuân Quý)
Đôi mắt âu lo, em buồn
Đôi mắt em nhìn vào tâm tưởng của anh
Như trăng kia nhìn sâu vào biển cả,
Em đã biết cõi đời anh
Trong đời anh, anh không dấu em một điều gì cả,
Chính vì thế mà em không bao giờ hiểu biết hết về anh
Nếu đời anh là hạt ngọc,
Anh sẽ đập tan ra hàng trăm mảnh để xâu thành
một chuỗi hạt và quàng vào cổ em
Nếu đời anh là một đoá hoa dịu dàng bé bỏng
Anh sẽ tách ra khỏi cành và cài lên mái tóc em
Nhưng than ôi! đời anh là một trái tim nào ai biết
được bến bờ của nó
Và em là nữ hoàng của Vương quốc đó
Thế mà em có bao giờ biết được biên giới của nó đâu.
Nếu trái tim anh là lạc thú
Nó sẽ nở ra nụ cười sung sướng và em sẽ thấu suốt
được ngay
Nếu trái tim anh là khổ đau
Nó sẽ lặng yên biến thành những hạt lệ trong
phản chiếu nỗi niềm u uẩn
Nhưng trái tim anh là tình yêu
Niềm vui, nỗi buồn của nó là vô biên
Cái giàu cái nghèo của nó là trường cửu
Trái tim anh ở gần em như chính cuộc đời em đó
Nhưng em có bao giờ hiểu được rõ cả nó đâu.
EM BỎ CHỒNG VỀ Ở VỚI TÔI KHÔNG
tác giả: Đồng Đức Bốn
Xa một ngày bằng triệu mùa đông
Em bỏ chồng về ở với tôi không?
Nỗi nhớ em cồn cào như biển
Nơi em ở tôi đi và tôi đến
Cho tháng ngày em sống bớt cô đơn
Con muỗm xanh trên sóng lúa rập rờn
Mùi cỏ dại vẫn ven bờ nước đắng
Tình của em như một tờ giấy trắng
Mãi bây giờ tôi mới viết thành thơ
Tình của em như lối rẽ bất ngờ
Tôi đi đến trọn đời còn chưa biết
Dẫu cho đến tận cùng cái chết
Em bỏ chồng về ở với tôi không?
Tôi không tin rằng trong bão giông
Em cam chịu con tàu chết chìm trên sóng
Và tôi tin rằng trong cát bỏng
Em - Cây xương rồng vẫn hoa
Em ở gần tôi lại ở xa
Tim vẫn đập về nơi em nhiều nhất
Và tôi tin tình em là có thật
Những lúc buồn tôi mới viết thành thơ
Và niềm vui có khi đến bất ngờ
Tôi lại hát ru em ngủ
Nhà của em ở giữa phường Trung Tự
Cây tháp nước bồn hoa còn nhớ chỗ ta ngồi
Cỏ nát rồi cỏ mới lại sinh sôi
Hoa vẫn nở mùi hương đằm thắm
Và tôi tin một ngày gần lắm
Em bỏ chồng về ở với tôi không?
Ngồi cạnh em sao nhưng mà sao xa quá
Bởi tình anh không chạm được trái tim em
Cạnh bên em một lời chưa dám tỏ
Xa em rồi,tình viết đổ đầy vơi
Ngồi bên em mà sao không dám nói
Tưởng rằng em thấu cả trái tim anh
Anh không ngờ,em mãi chờ anh nói
Anh không ngờ,em đã mãi xa anh
Ta bên nhau tháng ngày sao ngắn ngủi
Xa em,anh không thể đếm nổi tháng ngày
Giờ hai đứa đã hai nhìn về phía...
Xin đừng bao giờ trễ hẹn...tôi yêu em
Sự thống nhất trong em (Vicente Aleixandre )
Hạnh phúc tuôn chảy xuống tay anh
trong gương mặt của em cuộc đời đầy ắp
nơi bay liệng những con chim không thể nào bắt được
bay về nơi không một thứ gì quên.
Thân thể của người yêu, hồng ngọc, kim cương
tia nắng mặt trời trong vòng tay ôm ấp
bay vào trong những lời làm phép thuật
những lời bùa phép của răng.
Bởi vì anh muốn chết nên anh lao vào em
bởi vì anh muốn được hồi sinh trong lửa
vì không khí anh không cần, anh không biết thở
chỉ đám cháy lửa bừng
trong vực đốt môi anh.
Em đừng lấy tay che mặt
đừng đốt đam mê của cuộc đời mình
hãy cho anh nhìn vào nơi dịu dàng, sâu thẳm nhất
nơi đó, khi chết rồi anh muôn thuở hồi sinh.
Tình yêu hay là chết, nhưng khi yêu anh muốn
anh muốn chết, muốn trở thành máu thịt của em
thành tầng lò thu hẹp trong thân thể ấm nồng
cuồn cuộn dưới da, ở bên rìa cuộc sống.
Nụ hôn trên bờ môi em như kéo dài, đau đớn
như gương nước biển sôi lên
như đôi cánh vẫy vùng
những ngón tay trên làn da ve vuốt
và ánh sáng trên mái tóc dương dương tự đắc
ánh sáng hay là con dao trên cổ của anh
con dao đã không thể nào chia cắt
sự thống nhất của thế giới chúng mình.
1934
Hôn anh nào, anh xin (Người dịch: Nguyễn Viết Thắng)
Hôn anh nào, anh xin
Và em không từ chối
Em hạnh phúc, còn anh
Ngỡ rằng quá ít ỏi.
Hôn anh thêm lần nữa
Thật hào phóng, đừng nhìn.
Chẳng lẽ nào em nỡ
Keo kiệt thế với anh?
Cười với tôi người yêu
Rồi hôn tôi lần nữa:
“Nếu mà em cứ chiều
Anh sẽ còn đòi nữa.
Như trẻ con, chẳng khác
Khi được tặng đồ chơi
Chưa kịp chơi thoả thích
Đã đòi cái khác rồi”.
Đoạn tuyệt (Silva Barunakova Kaputikian)
Разрыв
Đoạn tuyệt (Người dịch: Huyền My)
Знаю, знаю, что она красива,
Что глаза - темнее ночи звездной...
Уходи. От нашего разрыва
Рухнут стены... Прочь, пока не поздно!
Не гляди в глаза мои украдкой,
Эти слезы - вздор, и что в них толку!
Плачь не плачь, а счастье было кратко,
Плачь не плачь, а горю длиться долго.
Уходи скорей. Открыты двери.
Не следи за мной в тоске неловкой.
Сердце не свыкается с потерей,
Коль к тебе привязано веревкой.
Ты отходишь, и петля невольно
Затянулась, будто мы все ближе!
Это больно. Понимаешь? Больно.
Оторвись! Уйди скорей! Уйди же!
Em vẫn biết rằng cô ta đẹp lắm
Rằng đôi mắt – đen hơn cả trời đêm…
Anh đi đi. Đổ xuống những bức tường
Hãy tránh ra, một khi còn chưa muộn.
Và đôi mắt em anh đừng nhìn trộm
Dòng nước mắt này có được gì đâu!
Khóc hay không – đau khổ vẫn dài lâu
Khóc hay không – hạnh phúc thì quá ngắn.
Anh đi đi. Những cánh cửa mở toang
Đừng nhìn em trong nỗi buồn như thế
Với mất mát, con tim còn xa lạ
Bởi bằng dây đã từng buộc vào anh.
Anh bước đi, dây thòng lọng vô tình
Siết chặt lại, có vẻ ta gần hẳn
Nhưng anh biết không, ta càng đau đớn
Hãy bứt ra! Và hãy bước cho nhanh!
Em bảo anh đi đi (Silva Barunakova Kaputikian)
Да, я сказала: "Уходи"...
Em bảo anh đi đi (Người dịch: Huyền Anh)
Да, я сказала: "Уходи", -
Но почему ты не остался?
Сказала я: "Прощай, не жди", -
Но как же ты со мной расстался?
Моим словам наперекор
Глаза мне застилали слезы.
Зачем доверился словам?
Зачем глазам не доверялся?
Em bảo: anh đi đi!
Sao anh không ở lại ?
Em bảo: đợi chờ chi!
Sao anh xa em mãi ?
Lời em buông cứng cỏi,
Lệ em trào mắt đen.
Sao anh tin lời nói,
Mà không nhìn mắt em ?
Chuyến xe lửa (Judith Wright)
Train journey
Chuyến xe lửa (Người dịch: Liễu Nga Đoan)
Glassed with cold sleep and dazzled by the moon,
out of the confused hammering dark of the train
I looked and saw under the moon's cold sheet
your delicate dry breasts, country that built my heart;
And the small trees on their uncoloured slope
like poetry moved, articulate and sharp
and purposeful under the great dry flight of air,
under the crosswise currents of wind and star.
Clench down your strength, box-tree and ironbark.
Break with your violent root the virgin rock.
Draw from the flying dark its breath of dew
till the unliving come to life in you.
Be over the blind rock a skin of sense,
under the barren height a slender dance...
I woke and saw the dark small trees that burn
suddenly into flowers more lovely that the white moon.
Giấc ngủ lạnh ánh trăng soi vằng vặc
Bóng tàu đi tăm tối nghẹn uất nhiều
Tôi thơ thẩn nhìn màn trăng lạnh lẽo
Đôi vú nàng mát dịu trái tim yêu
Cây nhỏ dại triền đồi không màu sắc
Như vần thơ cảm hoá thấy rõ ràng
Này cánh gió khô cằn ta mong đợi
Đan chéo nhau luồng trăng gió lang thang
Hãy siết chặt sức mạnh nào em có
Phiến gỗ này siêu cứng nhóm hoàng dương
Dầu bậc gốc đá vẫn còn trinh bạch
Đêm tối bay từ hơi thở mù sương
Em nguội lạnh trở về trong sinh động
Đá mù loà vẫn cảm giác thân thương
Dưới chiều cao nhịp luân khúc cằn cỗi
Đánh thức tôi hàng cây tối mờ mờ
Cây rực cháy thành những bông hoa thắm
Đẹp vô cùng vầng trăng bạc hoang sơ
Hình tam giác muôn đời (Tove Ditlevsen)
Hình tam giác muôn đời (Người dịch: Hồng Thanh Quang)
Trên con đường tôi đi
Có hai người đã tới
Một người rất yêu tôi
Còn tôi yêu người khác.
Người sống trong khao khát
Trong những giấc tôi mơ
Người kia đứng sững sờ
Trước cửa lòng khép chặt.
Người cho tôi hạnh phúc
Luôn như gió vội bay
Người dâng tôi cả đời
Không được gì đền đáp.
Người bắt máu tôi hát
Tình phóng khoáng trắng trong
Người như cuộc đời thường
Bóp mộng lòng tôi nát.
Hai người đó trên đường
Phụ nữ nào cũng gặp
Trăm năm chỉ một lần
Họ được trùng làm một.
MƠ VỀ EM Ở PHÍA KHÔNG EM
Anh vẫn biết em đã chẳng của anh
Của ai đó có lẽ anh không biết
Nhưng trái tim anh vẫn hoài tha thiết
Cảm nhận cùng em vị đắng của tình yêu...
Em cũng đau vì thiếu vắng người yêu
Anh cũng đau, đau vì yêu lạc lối
Trong trái tim có chi mà mang tội
Mang tội yêu người, người không riêng ta
Em đừng khuyên anh tìm giấc mơ hoa
Với ai đó bằng tình yêu họ có
Em đã hiểu tình yêu là kẹo nhỏ
Tan dần rồi, có dễ ngọt thơm hơn?
Trong tủi buồn hay tha thiết, cô đơn
Anh vẫn mãi có đâu hờn trách
Chuyện tình yêu muôn đời trong trang sách
Chỉ đẹp khi tình dở dang thôi...
Anh làm thơ giãi bày những chơi vơi
Anh làm thơ để che đầy khoảng trống
Nhưng chiếc thuyền mơ gặp cơn biến động
Chở những mong manh theo sóng tan nhanh
Cũng có những lần anh bắt gặp hạt mưa long lanh
Như giọt nước mắt trong ngần em nhỏ xuống
Giọt nước nước mắt sẽ vơi đi phiền muộn
Nhưng em ơi anh nào có được để phai đi...
Dù em bướng bỉnh, nông nổi điều chi
Nhưng đó là lời lẽ trái tim em mách bảo
Đối với anh chàng trai cao ngạo
Gục ngã thật lòng khi đối diện cùng em
Mong em sẽ gặp được những dịu êm
Và em sẽ là nàng tiên hạnh phúc
Dù dòng đời bến trong bến đục
Anh mãi mơ về em...ở phía không em.
Em
Nếu có thể xin em đừng trở lại
Hoa trong bình đã héo từ chiều qua
Hãy giúp anh quên đi mãi mãi
Những bông tàn trong ký ức hai ta.
Đã bao lần âm thầm anh cầu chúc
Em đẹp xinh hạnh phúc đủ đầy
Anh lấy đau riêng làm nhung lụa
Phủ lên tháng ngày tươi đẹp thơ ngây.
Em trở lại, bây giờ em trở lại
Hồn thanh xuân em phung phí cả rồi.
Anh cũng khác, vâng! anh giờ cũng khác.
Đã có người anh đón để lên ngôi.
Em! nước mắt hai đứa cùng cay đắng
Hai đứa cùng đã có một thời xa.
Nhưng đừng để người thứ ba phải khóc.
Vì những bông tàn trong ký ức hai ta.
Lặng lẽ...
Rồi một ngày em bỗng chợt nhận ra
Không nhớ anh nhiều như em hằng nghĩ
Không còn mộng mơ, không còn thi vị
Bởi cuộc đời hạnh phúc quá mong manh…
Đã đôi lúc em chợt nghĩ đến anh
Và nghĩ đến những ngày xưa cũ
Chợt một thoáng mắt em buồn tư lự
Em hiểu rằng em chẳng thể yêu anh…
Ở bên anh, em hiểu lá màu xanh
Khi xa anh, em nhủ lòng…lá úa
Đi bên anh trái tim hồng nhảy múa
Nhưng xa rồi tim lại hóa bình yên..???
Rồi một ngày mùa Đông đến bên hiên
Từng bông tuyết phủ rơi màu tinh khiết
Em tự hỏi : Phải chăng màu ly biệt?
Khi tâm hồn lạnh lẽo chốn phồn hoa?
Rồi một ngày em cũng chợt nhận ra
Mình là kẻ mang trái tim hóa đá
Một trái tim mang sức nặng tàn phá
Huỷ hoại tâm hồn qua những thương yêu!
EM SỢ
Em sợ một ngày anh phẩy tay trước câu thơ
Lắc đầu trước những diều làm hồn em trăn trở
Trong mỗi tế bào không có phần cho nỗi nhớ
Tình yêu thành quán nhỏ chợ trời
Em sợ một ngày anh sẽ nguôi vơi
Trước mắt em nồng nàn và môi em khao khát
Trước trái tim em không ngừng bão táp
Anh thản nhiên với em,hồi hả với người
Em sợ một ngày anh không dám cho em
Một giây phút lành nguyên,chút hi sinh khan hiếm
Anh thản nhiên đi và thản nhiên tìm đến
Thản nhiên khuyên em yêu người khác thay mình
Em sợ một ngày vì quá yêu anh
Bao dung mãi em thành người nhu nhược
Sợ một ngày không được như mong ước
Em cô đơn trong hạnh phúc mây mù.
Chốn bình yên
- Minh Nga -
Em xin được trở lại chốn bình yên
Gục đầu khóc trong vòng tay của mẹ
Khoảnh khắc đầu tiên cuộc đời con trẻ
Em chỉ thuộc về riêng mẹ mà thôi.
Em trở về nơi tình mẹ bị đánh rơi
Nơi không có anh, không buồn vui, sướng khổ
Không khát khao, không chia li đổ vỡ
Chỉ không gian trong suốt một màu.
Mẹ sẽ đặt bàn tay xoa nhẹ nỗi đau
Đôi môi hôn thâm hết bao chua chát
Vuốt mái tóc bấy lâu phiêu bạt
Trả lại hình hài thánh thiện của em xưa.
Em trở về nguồn nước tuổi thơ
Gột sạch những tháng ngày ngụp lặn
Mẹ chẳng giận em đâu - Mẹ thương em nhiều lắm
Mẹ đón em về giữa lòng mẹ bao dung.
Trò chơi
Anh đã yêu em một tình yêu quá độ
Đôi lúc làm em sợ , phải không em ?
Em đã quen với những gì nho nhỏ ,
Vui chỉ đủ buồn và nhớ dể vừa quên
Ái ân hẹn hò ...trò phiêu lưu vặt vãnh ,
Như chút giấm chua trong bữa nhạt hằng ngày
Mà vẫn biết tình yêu là rượu mạnh ,
Nâng lên môi rồi chưa uống đã lo say .
Anh chẳng trách em đâu , thời buổi này là vậy ,
Sống thì lắt lay mà chết lại tiếc mình
Đành tự giết mình trong trò chơi tình ái ,
Trò chơi này không có chỗ cho anh !
Nguyễn Hoàng Sơn
TIA HI VỌNG -TRẦN DẦN
để tặng người tuyệt vọng
Những đêm không trăng sao
Những ngày không nói nắng
Những người đang khó khăn
Những kỳ mưa bão lâu
Những quầng con mắt sâu
Những bàn tay với lên
Những thời gian tối đen
Những đời không ánh đèn.
Em ơi em
Những khúc sống đang dầm mưa dãi gió
Khi người ta chỉ còn chết mà thôi
Ta hãy giữ chỉ một tia hy vọng
Một tia thôi
để thắng và yêu.
Trăng
st
Có một vầng trăng khuyết
Thành lá biếc trên trời
Để ai người thầm tiếc
Về một thời xa xôi
Có một thuyền trăng trôi
Giữa dòng đời hối hả
Để chở hồn thơ tôi
Về một nơi yên ả
Có mắt trăng sáng quá
Lung linh cả thiên hà
Gọi người đi trở lại
Để tình đừng phôi pha
Có vầng trăng trong ta
Không bao giờ khuyết cả
Rất gần mà rất xa
Như tình em, Trăng ạ
Chia
Em đi về phía ấy
Anh chia cho nỗi buồn
Chia cho cơn mưa nhỏ
Và nắng quái chiều hôm
Một cái hôn ban sáng
Thành cơn mưa buổi chiều
Chia cho cơn mưa ấy
Ðể xa rồi em yêu.
Tia nắng ấm gần nhau
Xa nhau thành nắng quái
Chia làm gì nắng ấy
Ðể xa rồi em đau.
Khoảng Cách
Khi em xoay lưng lại với anh
Hai đứa cách nhau một vòng quay trái đất
Khi hai đứa mắt đã soi trong mắt
Thì không gian còn khoàng cách nào đâu
---------------------------------------
Rét Đầu Mùa Nhớ Người Đi Phía Biển
Cái rét đầu mùa anh rét xa em
Đêm dài lạnh chăn chia làm hai nửa
Nửa đắp cho em ở vùng sóng bể
Nửa đắp cho mình ở phía không em ./.
---------------------------------------
Chùm Nhỏ Thơ Yêu
Anh cách em như đất liền xa cách bể
Nửa đêm sâu nằm lắng sóng phương em
Em thân thuộc sao thành xa lạ thế
Sắp gặp em rồi, sóng lại đẩy xa thêm
Anh không ngủ. Phải vì em đang nhớ
Một trời sao rực cháy giữa đôi ta
Em nhắm mắt cho lòng anh lộng gió
Cho trời sao yên rụng một đêm hoa.
---------------------------------------
Tập qua hàng
Chỉ một ngày nữa thôi. Em sẽ
trở về. Nắng sớm cũng mong. Cây
cũng nhớ. Ngõ cũng chờ. Và bướm
cũng thêm màu trên cánh đang bay
Xin đừng nói yêu em
FR dịch
Xin đừng nói yêu em
Nếu lòng còn hờ hững
Khi tình còn lờ lững
Đừng thả lời yêu đương
Xin đừng nắm tay em
Rồi để em đau khổ
Đừng thề bồi núi lở
Nếu anh định ra đi
Đừng nhìn vào mắt em
Và nói lời dối trá
Đừng chào tha thiết quá
Nếu anh định chia tay
Đừng bảo chỉ mình em
Khi lòng còn ai khác
Đừng khóa trái tim em
Nếu để chìa thất lạc .
**************
Never say I love you
Never say I love you
If you don't really care
Never talk of feelings
If they aren't really there
Never hold my hand
If you mean to break my heart
Never say forever
If you ever plan to part
Never look into my eyes
If you are telling me a lie
Never say hello
If you think you'll say goodbye
Never say that I'm THE one
If you dream of more than me
Never lock up my heart
If you don't have the key.
Em có khóc đâu anh ?...
Đó là nụ cười tan ra
đấy chứ ,
Một nụ cười quắt quay
nỗi nhớ ,
Một nụ cười dai dẳng
niềm đau
Đừng trách em khi mình chẳng
đến được với nhau ...
Tình yêu có thật nhưng mong manh quá
Giữa cuộc đời ngổn ngang
giông tố ,
Trái tim em không đủ sức
đối đầu ...
Rồi thời gian sẽ qua đi
rất nhanh ,
Anh sẽ có những mối tình nồng
nàn khác
Chỉ có em khi thu về man mác
Phút cô đơn em lặng lẽ mỉm
cười ...!!!
Dẫu biết phút cô đơn em sẽ vẫn mỉm cười
Vẫn lặng lẽ bước đi khi thu về man mác
Nhưng anh không thể tìm mối tình nồng nàn khác
Thời gian qua đi nhưng ký ức vẫn tràn đầy.
Hãy để anh bên em, cùng nhau ta đối đầu
Với cuộc đời ngổn ngang đầy khó khăn, giông tố
Đối đầu với một tình yêu mong manh, dễ vỡ
Anh tin rằng chúng mình sẽ mãi mãi có nhau.
Sẽ không còn những nụ cười dai dẳng niềm đau,
Sẽ không còn những nụ cười quắt quay nỗi nhớ
Sẽ không còn những giọt nước mắt lăn trên má
Chỉ còn những nụ cười trong hạnh phúc cùng anh.
Chuyện phố...
Tôi kể người nghe chuyện Phố - trong - sông,
Chuyện những mùa Đông đi qua thời con gái
Bóng đổ dài , bước chân người mê mải
Gió chở mùa về,
hoang hoải cả giấc mơ...
***
Tôi kể người nghe chuyện Phố bơ vơ...
Chuyện người ra đi trong sương mờ chớm lạnh
Ly cà phê bên hè đường sóng sánh
Giọt nước mắt tràn...
như mùa khẽ mong manh.
***
Tôi kể người nghe chuyện Em và Anh
chuyện những hạnh phúc riêng dành trong đáy mắt
Bản tình ca đêm đêm vang dìu dặt
Nụ hôn vẫn chờ...
xanh ngắt cả mùa yêu...
***
Tôi kể người nghe chuyện Phố phiêu diêu...
Trong veo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro